Giáo Sư Khó Chịu, Chớ Lộn Xộn

Chương 88: Tiệc Cưới Đặc Biệt!



Từ Du Mạn không nghĩ đến, nhà họ Cố cũng không truyền thống như vậy, trước khi cưới vẫn đồng ý cho bọn họ ngủ cùng nhau, thật đúng là tư tưởng tân tiến.

“Ừm.” Từ Du Mạn đã rất mệt nhọc, buổi tối bị Hạ Thiên Thiên quấn lấy thật lâu mới được nghỉ ngơi. Cố Uyên cũng bận rộn liên tục, sao vẫn còn tinh thần như vậy. Từ Du Mạn mơ mơ màng màng trả lời, chỉ hy vọng anh nhanh ngừng lại, để cô nghỉ ngơi thật tốt.

Nhưng Từ Du Mạn hoàn toàn đánh giá thấp mức độ hưng phấn của anh. Nghĩ đến cô lập tức sẽ gả cho anh, tinh thần của anh rất kích động nên không ngủ được. Nghĩ đến cô sắp là của anh, anh có thể muốn làm gì thì làm, anh lại càng kích động hơn.

Từ Du Mạn mặc cho Cố Uyên cởi áo ngủ trên người cô ra, đây không phải là lần đầu tiên, cô cũng không có phản ứng quá lớn. Cố Uyên bất mãn với việc cô không tập trung liền cắn cô một cái, cô mới tỉnh táo một chút.

Thấy Từ Du Mạn có chút tỉnh táo, Cố Uyên lúc này mới nắm lấy tay của cô, đem tay của cô đặt lên thắt lưng của anh. Từ Du Mạn cả kinh, biết chuyện anh muốn làm, cô muốn phản kháng cũng không còn kịp rồi.

Kết quả là buổi tối trước hôn lễ, Từ Du Mạn bị ăn sạch sành sanh rồi. Trước khi cô ngủ thật say, trong đầu vẫn còn vẻ mặt mừng rỡ của anh.

—— đường ranh giới hưng phấn vui mừng——

Âu Dương Nhất Phàm ngồi trước cửa sổ sát đất, ánh đèn yếu ớt chiếu vào thiệp mời trong tay hắn. Trên thiệp mời, hình ảnh Từ Du Mạn cười đến hạnh phúc như vậy. Cố Uyên hai tay ôm eo của cô, cô hơi ngước đầu, Cố Uyên cúi đầu hôn lên trán của cô. Cảnh tượng này ấm áp như vậy nhưng trong mắt người đang nhìn lại chói mắt như vậy.

Âu Dương Nhất Phàm âm tình bất định nhìn tay mình cầm cái thiệp mời đỏ đến phỏng tay, không biết nghĩ gì. Không đến một giây sau Âu Dương Nhất Phàm giống như nổi điên mà đập vỡ tất cả những thứ có thể đập như bình hoa, cái gạt tàn thuốc.

Âu Dương Nhất Phàm trầm mặc nhìn người giúp việc quét dọn một đống hỗn độn, không có bất kỳ biểu hiện gì, giống như đã không còn linh hồn.

Tống Lâm Bạch nhìn thiệp mời trong tay, nhìn Từ Du Mạn cười đến hạnh phúc như vậy, vui vẻ như vậy, nước mắt không tự chủ tràn ngập hốc mắt. Nước mắt vừa chảy xuống liền bị Tống Sâm Bạch lau đi.

Tống Lâm Bạch ngước khuôn mặt tươi cười tái nhợt, làm bộ kiên cường, nở nụ cười chua xót:

“Anh hai, sự lựa chọn của em là đúng rồi, cô ấy trông rất hạnh phúc.”

Tống Sâm Bạch đau lòng cho em trai của mình, đây là lần đầu tiên em trai hắn thích một người, hạt giống tình yêu còn đang nảy mầm đã bị bóp chết rồi. Tống Sâm Bạch không đành lòng.

“Có muốn anh hai giúp em đoạt lấy cô ấy hay không?” Hắn không muốn nhìn thấy em trai mình đau lòng. Đây là đứa em trai duy nhất của hắn, người thân duy nhất của hắn.

“Không, anh hai, cô ấy không yêu em.” Nếu như cô ấy yêu cậu, cho dù hậu quả thế nào cậu cũng nhất định sẽ đi giành lấy, nhưng cô ấy không yêu cậu, vậy thì có biện pháp gì chứ? Chỉ có buông tay. Cậu không phải đã sớm lựa chọn buông tay rồi sao.

“Ngoan, em sẽ gặp được người tốt hơn.” Tống Sâm Bạch đau lòng ôm em trai. Tấm thiệp mời màu đỏ ở dưới ánh đèn lại chói mắt như vậy.

Nếu như Tống Lâm Bạch nói một câu muốn có được Từ Du Mạn, tin rằng Tống Sâm Bạch sẽ bất chấp hết mọi thứ để giúp Tống Lâm Bạch hoàn thành nguyện vọng, không tiếc bất cứ giá nào hắn cũng sẽ làm như vậy.

“Chồng theo vợ đi tham gia tiệc mừng, không có ai phản đối đâu nhỉ.” Mộ Trường Phong nhìn phía trên thiệp mời cũng không viết tên của anh, chỉ có tên của Lâm Thiển Tuyết, nói.

“. . . . . .” Lâm Thiển Tuyết cảm thấy bất đắc dĩ, không biết lúc nào thì khúc mắc giữa Mộ Trường Phong và Từ Du Mạn mới có thể tháo gỡ. Cô bị kẹt ở chính giữa, rất khó xử.

“Nó cũng không nhận cậu, đi cái gì mà đi?” Viên Hân bén nhọn nói.

Mộ Trường Phong không vui nhìn người khách không mời mà đến này. Con gái của bà ta kết hôn, danh sách khách mời không có bà ta mà bà ta còn lạnh nhạt như vậy, khó trách Mạn Mạn không nhận lại bà ta, một người đàn bà máu lạnh vô tình như vậy.

“Cô ấy là em gái của tôi.” Mộ Trường Phong nói từng chữ từng câu. Đúng vậy, Mạn Mạn là em gái của anh, cho nên anh muốn nhìn thấy cô lập gia đình, nhìn thấy cô hạnh phúc.

“Em gái? Nó là em gái gì của cậu?” Viên Hân cười lạnh. Không ngờ Mộ Trường Phong cũng biết quan tâm tới người khác. Cái con bé đáng ghét đó lại muốn lập gia đình, ha ha, là cậu thanh niên họ Cố đó

Trong mắt Viên Hân lóe lên hận ý. Con bé chết tiệt đó lại không quan tâm tới bà, lại không thèm để ý đến bà, không giúp bà. Thật là một đứa bé ngang ngược đáng ghét.

“. . . . . .” Mộ Trường Phong không muốn tranh cãi với người đàn bà này, nhìn cũng khiến người ta ghê tởm. Anh vẫn nghĩ không ra, sao Mạn Mạn tốt như vậy lại là con gái do Viên Hân sinh ra chứ. Viên Hân cũng không để bị mất mặt liền rời khỏi chỗ của Mộ Trường Phong.

Viên Hân vừa mới rời đi, Mộ Trường Phong liền dặn dò người giúp việc không cho phép để Viên Hân vào cửa nữa. Lúc trước anh và Tuyết Tuyết dọn ra ngoài ở chính là không muốn nhìn thấy vẻ mặt xấu xí của người đàn bà này, nếu như bà ta cứ muốn tới thì tới, như vậy dọn ra ngoài còn có ý nghĩa gì chứ.

Long Mị Úc nhìn thiếp mời trong tay, chậc chậc hai tiếng:

“Không ngờ tới cô ấy lại còn mời mình chứ.” Mà Cố Uyên tại sao lại đồng ý. Ha ha, thật là thú vị.

“Cậu chủ, bên Trung Đông bảo cậu đi bàn bạc chuyện làm ăn, người xem. . . . . . ?” Tiệc cưới không có chút quan trọng nào nên không cần đi tham gia. Chuyện làm ăn lần này không phải lớn bình thường, nếu thành công thì tương đương với việc nắm chắc hơn phân nửa các vụ buôn bán vũ khí ở Trung Đông rồi.

“Bên kia kéo dài thêm hai ngày nữa rồi trả lời.” Long Mị Úc không thèm quan tâm mà nói.

“Nhưng…”

“Không nhưng gì cả, chúng ta cũng phải kiêu ngạo một chút, nếu không bên Trung Đông kia còn có thể cho rằng chúng ta dễ bị bắt nạt. Mấy thứ bọn họ chế tạo ngoại trừ chúng ta ra còn có ai dám nhận?”

“Nhưng gia tộc Hách Liên bên kia. . . . . .”

“Hách Liên? Bọn họ thì tính là cái gì? Bọn họ chủ yếu là làm ma túy. Ta nghĩ bên Trung Đông không thể nào toàn bộ đều là lũ ngu ngốc. Đem mấy thứ đó bán cho gia tộc ma túy, Hách Liên có thể nuốt xuống được nhiều như vậy sao.” Long Mị Úc đã tính trước, nói: “Yên tâm, tôi nắm chắc.”

Đúng vậy, cậu chủ có lúc nào thì tính sai chứ? Hắn chỉ cần đi làm theo như lời cậu chủ nói là được. Chuẩn bị rời đi, lại bị Long Mị Úc gọi lại:

“Nhớ giúp tôi đặt vé máy bay đi Bắc Kinh.”

“Vâng, cậu chủ.”

Từ Du Mạn tỉnh giấc, phía sau thân thể lại bị anh phủ lên, hôn lên lưng của cô:

“Mạn Mạn… Mạn Mạn.” Lật người cô lại, anh lại tiếp tục hôn.

Lúc tỉnh lại lần nữa thì đã 10 giờ rồi. Từ Du Mạn vừa nhìn thấy thời gian, liền dùng sức bò dậy. Kết quả chân mềm nhũn ngã xuống giường. Cố Uyên ở bên cạnh cười đến không tim không phổi, Từ Du Mạn trừng mắt một cái, anh liền đàng hoàng lại: “Tắm rửa trước đi.” Cố Uyên ôm lấy cô.

Từ Du Mạn được Cố Uyên ôm lên, trong nháy mắt nhìn thấy chút dấu vết trên ga trải giường, sau đó quay đầu đi. Đỏ mặt, vùi đầu vào trong ngực anh, không biết đang nghĩ cái gì.

Chỗ đó vẫn còn hơi đau, chân cũng mềm nhũn, đứng lên cũng không nổi nữa. Đều là tại anh, chính là Cố Uyên. Từ Du Mạn hồi tưởng lại tình hình chiến đấu kịch liệt tối hôm qua, làm sao cô có thể hi vọng người đàn ông 26 năm là xử nam vào lúc đó còn có thể khống chế được mình chứ? Vì vậy mới có màn không biết tiết chế tối hôm qua.

Từ Du Mạn đang hối hận, hoặc là cho sớm một chút, hoặc là kiên trì thêm một ngày nữa, lúc này phải làm thế nào? Sắp cử hành hôn lễ rồi. Cố Uyên cũng biết mình sai rồi, vẻ mặt lấy lòng giúp cô tắm rửa, sau đó lại giúp cô mặc quần áo tử tế. Từ Du Mạn bước đi vẫn có chút cảm giác hơi khó chịu. Mỗi lúc như vậy, cô đều sẽ trừng Cố Uyên, mà anh cũng thừa nhận cái trừng mắt của cô, vẻ mặt lấy lòng.

Tôn Tôn thúc giục rất nhiều lần Cố Uyên mới đỡ Từ Du Mạn đi xuống lầu. Tôn Tôn nhìn một cái liền biết ngay chuyện gì xảy ra, sắc mặt không tốt dạy dỗ Cố Uyên:

“Con cũng không nhìn xem đây là thời điểm nào, không biết tiết chế như vậy, bé Mạn làm sao chịu được.” Nghe Tôn Tôn nói khiến khuôn mặt của Từ Du Mạn đỏ bừng lên.

“Không cần nói nữa, còn không mau chuẩn bị.”

Tôn Tôn lúc này mới kéo Từ Du Mạn đi, bắt đầu trang điểm cho cô. Từ Du Mạn có chút giật mình đối với kỹ năng thành thạo của Tôn Tôn. Đây cũng không phải là kỹ thuật mà thợ trang điểm bình thường có thể rèn luyện được, cô thật không biết phải nói thế nào mới đúng, trong đầu chỉ nghĩ đến một cụm từ, điêu luyện sắc sảo.

“Mẹ anh trước khi kết hôn, là thợ trang điểm nổi tiếng, Đề Na.”

“Đề Na?” Thợ trang điểm quốc tế đã biến mất vào 26 năm trước sao? Không ngờ lại là mẹ của Cố Uyên. Thảo nào Tôn Tôn trông còn trẻ tuổi như thế, có liên quan đến kỹ thuật trang điểm cùng bảo dưỡng cao siêu.

Dưới kỹ thuật trang điểm khéo léo của Tôn Tôn, Từ Du Mạn vốn đã đẹp lại càng đẹp hơn. Cố Uyên cũng sắp không dời mắt được rồi. Đây là Mạn Mạn của anh, bà xã của anh, người phụ nữ của anh. Cố Uyên tự nhiên sinh ra cảm giác tự hào.

Bởi vì không có người nhà và mẹ đẻ, tay của Từ Du Mạn là do chú bảo vệ giao cho Cố Uyên. Dĩ nhiên cô làm sao có thể không mời chú bảo vệ đáng yêu như vậy chứ. Hơn nữa ở thời điểm mời chú ấy, cô đã nhận chú ấy là cha nuôi. Cha nuôi giao cho con rể, không có ai nói không thể.

Sau khi chú bảo vệ đặt bàn tay của Từ Du Mạn vào trong tay Cố Uyên, Từ Du Mạn kéo tay anh đi về phía đầu kia thảm đỏ. Thật ra khi cô nói muốn tự mình lên kế hoạch hôn lễ, cũng không có thay đổi nhiều lắm so với bình thường, chính là có chút thay đổi nhỏ này.

Chú bảo vệ, cũng là cha nuôi, nhìn Từ Du Mạn đi trên thảm đỏ, tràn đầy nụ cười vui mừng. Mộ Trường Phong cũng thế, những người thân bạn bè quan tâm đến Từ Du Mạn đều ở trong lòng yên lặng chúc cô hạnh phúc, ngay cả Tống Lâm Bạch cũng không tiếc lời chúc phúc của mình. Chỉ có Âu Dương Nhất Phàm, tay gắt gao nắm chặt, gân xanh nổi hết lên, giống như đang cực lực chịu đựng cái gì đó.

Long Mị Úc cảm thấy nhàm chán, sớm biết vẫn như những phong tục cũ thì đã không tới. Vừa định đứng dậy rời đi, chỉ nghe thấy mục sư nói:

“Anh Cố Uyên, anh có nguyện ý lấy cô Từ Du Mạn làm vợ, tuân theo nguyên tắc làm người chồng tốt, không thể để cho vợ của mình đau lòng lo lắng căng thẳng, bà xã không vui phải dỗ dành để bà xã vui vẻ, bà xã vui vẻ phải làm cho bà xã càng vui vẻ hơn, tất cả nghe theo chỉ huy của bà xã, có phúc cùng hưởng, có họa không được tự mình gánh vác, bất luận sinh lão bệnh tử, đều quan tâm trân trọng và chăm sóc cho bà xã không xa không rời không?” Long Mị Úc ngồi trở lại, quả nhiên như vậy mới thú vị chứ.

“Tôi nguyện ý.” Cố Uyên đã sớm biết Từ Du Mạn là một quỷ tinh linh rồi, những thứ này hẳn nên coi là nằm trong dự liệu của anh. Anh cũng bị câu nói ‘có họa không được tự mình gánh vác’ làm cho cảm động.

Mục sư hỏi tiếp: “Cô Từ Du Mạn, cô có nguyện ý để anh Cố Uyên trở thành chồng của mình, hơn nữa cam kết những lúc anh ấy cần cô, cô sẽ ở bên cạnh anh ấy, không xa không rời không?”

“Tôi nguyện ý.”

“Hiện tại, có người nào phản đối bọn họ kết làm vợ chồng không?” Âu Dương Nhất Phàm nghe những lời này, vô cùng muốn xông lên nói tôi phản đối, nhưng hắn lại không có dũng khí như vậy. Long Mị Úc ngược lại có dũng khí, nhưng hắn không có lý do làm vậy.

Mục sư đang chuẩn bị nói tiếp, rốt cuộc có người ngắt lời, liền nhiền thấy một đứa bé. Ngụy Thần Suất thanh âm mặc dù non nớt, nhưng giọng điệu cũng rất thành thục: “Tôi phản đối.”

Ngụy Thư Vọng không biết em trai chạy đi lúc nào, vội vàng kéo Ngụy Thần Suất xuống. Ngụy Thần Suất muốn giãy giụa thoát khỏi Ngụy Thư Vọng, bất đắc dĩ khí lực quá nhỏ.

“Em…” Miệng cũng bị che lại.

Ngụy Thư Vọng xin lỗi nói: “Mọi người tiếp tục tiếp tục.” Cố Uyên cảnh cáo nhìn Ngụy Thần Suất một cái.

“Như vậy tôi…”

“Tôi phản đối.”

Toàn hội trường xôn xao. Mới vừa rồi là một đứa bé phản đối, hiện tại lại có một người nữa. Người ta kết hôn, mắc mớ gì tới hắn, hắn cho rằng ai cũng có thể phản đối sao.

Người phản đối là Âu Dương Nhất Phàm. Cố Uyên nghĩ thầm, còn có chút dũng khí, như vậy mới xứng làm tình địch của anh chứ. Chỉ là có xứng đi nữa cũng sẽ thua.

“Vị này, mời trình bày lý do phản đối.”

“Tôi yêu Từ Du Mạn.”

“Thật xin lỗi, người tôi yêu là Cố Uyên.” Từ Du Mạn cự tuyệt. Tôn Tôn, Cố Bác cùng ông cụ Cố đều vui mừng nhìn con dâu và cháu dâu của bọn họ, tính tình thẳng thắn như vậy, bọn họ thích.

“Phản đối không thành lập. Tôi hiện tại tuyên bố, bắt đầu tiến hành tranh tài.”

Lời nói của mục sư lần nữa dẫn tới nhốn nháo. Không phải nên tuyên bố hai người kết thành vợ chồng rồi sao? Còn phải tranh tài gì nữa? Vừa dứt lời đã có người ở chính giữa chừa ra một vùng trống.

“Xin mời người phản đối đứng ở bên phải, chú rể đứng ở bên trái. Cô dâu đứng chính giữa. Mỗi bên kéo một tay của cô dâu, bắt đầu tranh tài kéo co. Người phản đối nhớ kĩ, đây là cơ hội cuối cùng cho anh.”

Bắt đầu hai phe lôi kéo tay của Từ Du Mạn, bắt đầu dùng sức kéo người về phía mình. Thân thể Từ Du Mạn dù sao cũng là da thịt, dùng sức như vậy, tay bắt đầu đau đớn.

Tống Lâm Bạch lo lắng đứng phía dưới mà nhìn: “Nếu như em ở trên đó, em sẽ buông tay. Mạn Mạn sẽ bị thương.”

Tống Sâm Bạch bất đắc dĩ nhìn Tống Lâm Bạch một cái. Nhìn lại phía trên, Từ Du Mạn đã đứng về phía bên Âu Dương Nhất Phàm. Thì ra đây chính là nguyên nhân em trai của anh ta thua.

Tống Lâm Bạch lựa chọn buông tay, nhưng Cố Uyên lại không buông tay, ngược lại nắm tay Từ Du Mạn, cùng cô bị kéo về phía Âu Dương Nhất Phàm. Như vậy, Cố Uyên cũng không buông tay Từ Du Mạn, cũng không làm cho tay của cô ấy bị thương.

Âu Dương Nhất Phàm buông tay cô ra, nhìn thấy cổ tay của cô đỏ ửng một vùng. Hắn thua rồi, thua hoàn toàn.

Cửa thứ hai vẫn là kéo co, không phải một chọi một nữa, vẫn là Từ Du Mạn ở chính giữa, sợi dây cột vào trên eo cô. Chỗ eo được cột dây đã được quấn một đai lưng to bản, như vậy cũng là phòng ngừa cô sẽ bị thương.

Nhà gái ở bên trái, nhà trai ở bên phải. Thắng cuộc tranh tài thứ nhất là thắng tình địch, cửa ải này phải thắng nhà gái mới có thể thuận lợi có được Từ Du Mạn. Hai bên bắt đầu tiến hành kéo co. Thế lực ngang nhau. Nhà trai ngay cả ông cụ Cố cũng tham gia. Ông cụ Cố kéo đến hào hứng bừng bừng.

Rất nhiều người xem náo nhiệt cũng gia nhập bên phía nhà gái, Mộ Trường Phong dĩ nhiên đứng ở bên nhà gái, ngay cả Long Mị Úc cũng tham gia, đứng ở bên nhà gái. Thuộc hạ của Long Mị Úc có bao nhiêu, dẫn theo không nhiều lắm nhưng đều là người đã trải qua huấn luyện.

Vốn là khách của nhà trai tương đối nhiều, phần lớn đều thích xem trò hay của nhà họ Cố, không tới hổ trợ, có mấy người còn giúp nhà gái. Cho nên dần dần nhà gái chiếm ưu thế.

Mắt thấy Cố Uyên sắp thua, Tôn Tôn cầm một túi đưa tới cho Cố Uyên. Cố Uyên cho tay vào trong, nắm một đống hướng về phía đối diện tung ra. Tất cả là bao lì xì. Mọi người buông tay ra bắt đầu tranh giành hồng bao, không người nào để ý đến Từ Du Mạn nữa rồi, cô thuận lợi rơi vào lồng ngực của Cố Uyên.

Vốn là một trò chơi, làm sao có thể thật sự không để cho Cố Uyên lấy được chứ. Không buông tay chỉ có Mộ Trường Phong và cả Long Mị Úc thôi. Chút tiền trong bao lì xì này, bọn họ có thể quan tâm sao?

“Bây giờ tôi tuyên bố, anh Cố Uyên và cô Từ Du Mạn chính thức trở thành vợ chồng.”

Cuối cùng đã kết thúc. Tôn Tôn mặc dù kích động, cũng cảm thấy chơi rất vui nhưng phải giành được Từ Du Mạn vào tay mới yên tâm.

“Mời cô dâu chú rể trao nhẫn.” Cố Uyên đeo nhẫn vào ngón áp út của Từ Du Mạn, cô cũng đem chiếc nhẫn thành công đeo vào ngón áp út của anh.

“Bây giờ chú rể có thể hôn cô dâu rồi.” Cố Uyên ôm Từ Du Mạn, sau khi hoàn thành một nụ hôn dài kiểu Pháp thì gây ra một hồi náo động. Lực bền bỉ của chú rể thật mạnh.

Ông cụ Cố cười to: “Di truyền… di truyền.” Thật là không thể nói nổi. Ngay cả chuyện này cũng muốn mang ra nói, cũng không cảm thấy ngượng ngùng.

“Nhóc Mạn, chúc cậu mãi mãi hạnh phúc vui vẻ.” Thẩm Mặc Dư rõ ràng đã uống say, gò má hiện ra vẻ ửng hồng mê ly xinh đẹp, nói chuyện cũng có chút ngọng, không phải rõ ràng.

Xem ra, chuyện phiền lòng của A Dư hẳn là không ít. Với tư cách là bạn thân của A Dư, cô thế nhưng không phát hiện ra, cũng không quan tâm gì, thật không xứng đáng là bạn. Từ Du Mạn lo lắng nhìn Thẩm Mặc Dư một hớp uống cạn ly rượu.

Cảnh cáo Trương Chương Việt ở bên cạnh, ra hiệu cho anh ta chăm sóc Thẩm Mặc Dư cho tốt, cô mới rời khỏi bàn tiệc. Cô còn có rất nhiều việc cần hoàn thành, tửu lượng của cô vốn cũng rất tốt, nhưng nhiều người như vậy cố ý rót rượu, ý thức của cô cũng có chút mơ hồ rồi. Cố Uyên ở phía sau đỡ eo cô, phòng ngừa cô ngã sấp xuống.

Lúc đầu Cố Uyên định để cho Từ Du Mạn dùng nước lọc để gạt mọi người nhưng cô cự tuyệt. Những vị khách này không ít người là quân nhân đã trải qua huấn luyện, ở phương diện uống rượu nhất định cũng có trình độ nhất định. Nếu như bị người ta nhìn ra cô dâu uống nước thay rượu thì còn mặt mũi nào nữa.

Lúc đầu Cố Uyên rất kiên trì. Cuối cùng vẫn nói không lại Từ Du Mạn, đành phải dặn dò cô lúc mời rượu thời chỉ cần khẽ nhấp một chút là được, không cần được uống hết.

Từ Du Mạn đồng ý nhưng lúc uống rượu lại quên mất. Một hồi sau, đã uống hết không ít rượu trắng. Ông cụ Tạ chính là chỉ sợ thiên hạ không loạn. Huống chi Từ Du Mạn cũng coi như là đoạt mất chuyện chung thân của nhà ông và nhà họ Cố. Mặc dù đồng ý từ hôn nhưng không làm khó dễ Từ Du Mạn một chút thì trước sau không thoải mái, cũng vì cháu gái của mình mà xả giận. Tạ Vận Tư nhà bọn họ có chỗ nào thua kém cô bé đó chứ, thậm chí cả lão già họ Cố cũng ra tay muốn ông đồng ý hủy hôn.

“Xem ra tửu lượng của cô Từ không tệ. Tửu lượng của Vận Tư nhà chúng tôi cũng rất tốt, có thể so tài một chút, coi như là gia tăng vui vẻ, mọi người chơi thật vui là được.”

Ông lão Tạ nói như vậy. Ông đã tính trước mọi việc. Chính mình trước đây đã huấn luyện tửu lượng cho cháu gái của mình, sắc mặt của cô bé này đã hơi đỏ hồng, xem ra tửu lượng cũng không khá lắm.

Kết hôn thì ông là không tranh giành, nhưng có thể xả giận cho cháu gái, chơi trội một chút, thuận tiện đả kích sự kiêu ngạo càn quấy của nhà họ Cố, cũng không hẳn là không thể .

“Ông Tạ thật sự coi trọng Mạn Mạn rồi.”

Từ Du Mạn sao lại không biết chút tâm tư của ông cụ Tạ, trong lòng đã đem ông cụ Tạ ra mắng ngàn vạn lần rồi, nhưng ngoài mặt vẫn là rất kính trọng, tư thái hậu bối mười phần, nhưng lại không có vẻ nịnh bợ, mơ hồ còn có một chút kiêu hãnh trong đó. Bản lĩnh ngoài mặt của Từ Du Mạn đã đủ rồi. Tôn Tôn tiến tới, đứng trước mặt Từ Du Mạn ngăn cản:

“Bác Tạ không cảm thấy như vậy có chút bắt nạt tiểu bối rồi sao? Lúc bé Mạn nhà chúng tôi mời rượu đã uống rất nhiều rồi, bây giờ mà so tài có phải thiếu công bằng hay không?” Lời nói của Tôn Tôn khiến khách khứa đang dự tiệc đồng tình. Người sáng suốt vừa nhìn đều có thể nhận ra cô dâu đã sắp không chống đỡ được rồi, bây giờ đề xuất so tài chính là thiếu công bằng, lại hiềm nghi bắt nạt tiểu bối.

Ông cụ Tạ vốn cũng không nghĩ nhiều như vậy, ý nghĩ muốn so tài cũng là nhất thời nảy ra. Ông cũng không cố ý bắt nạt người, đây là sự thật.

“Vậy thì để cho Vận Tư của chúng tôi uống trước hai chai rồi so tài?” Bị người ta đổ oan là bắt nạt tiểu bối, khuôn mặt của ông cụ Tạ cũng đỏ lên rồi. Ông lúc nào lại bị người ta hoài nghi như vậy chứ?

Cố Uyên lôi kéo Từ Du Mạn, ra hiệu cho cô không nên kích động. Từ Du Mạn làm sao có thể kích động chứ, liền cho anh một ánh mắt yên tâm.

“Ông Tạ, nói như vậy so tài đương nhiên là phải có đánh cuộc mới có động lực, không biết ông Tạ có thể đưa ra thứ gì để cho cháu đồng ý tiếp nhận cuộc so tài này? Cháu cũng không làm không công.”

Từ Du Mạn cũng biết chính mình xác thực đã uống rất nhiều rượu rồi, nhưng cuộc so tài này bây giờ không muốn cũng phải tiếp nhận. Ông cụ Tạ dường như không nghĩ tới Từ Du Mạn còn có thể nghĩ tới chuyện này, cúi đầu suy nghĩ một chút rồi nói:

“Ta không mang theo cái gì quý giá tới đây.” Ông Tạ không khỏi có chút lúng túng, không ngờ lại gặp phải vấn đề quẫn bách như vậy.

“Ha ha, vậy cháu đưa ra thì thế nào? Cháu là hậu bối, có thể đề xuất muốn một thứ mà bất quá cũng chính là mục đích của ông cụ Tạ, chính là để giúp vui, khiến mọi người vui vẻ, cho nên cũng không tiện đòi cái gì quá quý trọng. Như vậy cháu liền tùy tiện lấy một thứ mà ông cụ Tạ mang tới đây được không ạ? Mà cháu cũng lấy từ trên người mình một vật ra cược để công bằng.”

Từ Du Mạn lấy sợi dây chuyền trên cổ mình xuống. Từ Du Mạn vừa nói ra, tất cả mọi người đều cảm thấy Từ Du Mạn thật là thông minh. Vật lấy ra cược cũng phải thú vị một chút, người xem cũng có thể càng thêm tận hứng. Lại thấy Từ Du Mạn đã lấy sợi dây chuyền số lượng có hạn có vẻ rất xa xỉ ở trên cổ xuống, ý tứ đã đủ rõ ràng. Huống chi vừa rồi ông cụ Tạ cũng đã nói trên người cũng không có thứ gì quý giá, cho nên yêu cầu này của Từ Du Mạn cũng không quá đáng, cũng không có nhân cơ hội muốn lấy cái gì quý giá. Như vậy xem ra vẫn là Từ Du Mạn bị thua thiệt.

“Được thôi.” Ông cụ Tạ suy nghĩ một chút, đồng ý với yêu cầu của cô.

Tạ Vận Tư lúc đầu cũng không biết ông nội của mình làm sao lại nghĩ ra chuyện này, còn lôi kéo tay ông, ý muốn ông đừng làm ra chuyện khác người. Nhưng sau đó Tạ Vận Tư cũng có chút mong đợi. Cô không tin tửu lượng của Từ Du Mạn còn có thể thắng được cô.

“Cô muốn thứ gì?”

“Đầu tiên phải nói trước, mọi người làm chứng. Cho dù là thứ gì, ông Tạ cũng không thể quỵt nợ nha.” Lời này cô hướng về phía khách mời mà nói.

“Được, chúng tôi làm chứng.”

Ông cụ Tạ vừa nghe Từ Du Mạn nói, cảm giác mình giống như rơi vào bẫy của Từ Du Mạn, trong lòng có chút lo lắng. Lúc này đổi ý là không thể nào. Đổi ý thì có thể đổi ý, nhưng một khi đổi ý thì một đời lừng lẫy sẽ phải hối hận rồi. Cô bé này, ánh mắt hẳn sẽ không độc như vậy đâu.

“Cô muốn cái gì?” Ông cụ Tạ cũng không cảm giác chính mình lúc nói chuyện có chút run run rồi. Đành phải mong rằng ánh mắt của cô bé này không độc như vậy.

“Ha ha, ông Tạ, cháu có thể muốn cây gậy kia của ông không? Cháu thấy ông Tạ thật ra thì chân không có bệnh gì nặng nhưng vẫn chống gậy, như vậy đối với sức khỏe của ông không có gì tốt. Có lẽ lấy gậy ra, chân liền nhanh nhẹn cũng không chừng.”

Chân của ông cụ Tạ có chút cà thọt. Nhưng cô cũng nhìn ra, không cần gậy cũng hoàn toàn có thể đi lại bình thường. Mọi người nghe xong đều cảm thán ở trong lòng Từ Du Mạn thật quá khéo hiểu lòng người, chỉ có ông cụ Tạ là đổi sắc mặt. Nếu như lúc này có ai nhìn ông cụ Cố, sẽ phát hiện đôi mắt của ông cụ Cố sáng loáng, đắc ý cười. Cháu dâu của mình thật có ánh mắt tinh đời.

Ông cụ Tạ lại cảm thấy, đằng sau nhất định là ông cụ Cố giựt giây, nếu không cây gậy bình thường như vậy, cô bé này sao có thể coi trọng chứ? Nhưng vừa rồi cũng không nhìn thấy cô bé này cùng lão già Cố có trao đổi gì, thậm chí trao đổi ánh mắt cũng không có. Chẳng lẽ cô bé này thật sự là bởi vì như lời cô bé nói?

Nhưng nhìn vẻ mặt của cô bé rất giống thật, hoàn toàn không có lừa dối. Ông cụ Tạ vẫn bị mặt ngoài của Mạn Mạn nhà chúng ta lừa gạt rồi. Từ Du Mạn đâu thật sự là vì nguyên nhân đó, dĩ nhiên điều này cũng có một phần. Nguyên nhân phần lớn vẫn là bởi vì ông cụ Tạ khiêu khích cô, cô đương nhiên là muốn vớt thể diện rồi. Vừa rồi lúc nói muốn một thứ trên người ông ấy, cô chú ý tới ông cụ Tạ không chút dấu vết liếc mắt nhìn cây gậy đen nhánh trong tay, trong lòng phỏng đoán cây gậy này nhất định không phải gậy bình thường.

Ông cụ Tạ nhắm mắt đồng ý. Sau đó nhìn Tạ Vận Tư thật sâu, ý tứ trong mắt đã rõ ràng, nhất định phải thắng, nhất định phải thắng. Lần này không phải vì mặt mũi, vì cây gậy này cũng phải thắng.

Cố Uyên nhìn bộ dạng của Từ Du Mạn, thật sự lo lắng. Thật ra mọi người đối với việc Từ Du Mạn có thể thắng cũng không chút tin tưởng. Chủ yếu người sáng suốt vừa nhìn cũng không khó nhìn ra Từ Du Mạn đã sắp say, hiện tại làm sao có thể so được với Tạ Vận Tư một giọt rượu còn chưa uống, hơn nữa xuất thân quân nhân thế gia, đã từng trải qua huấn luyện chứ?

“Mạn Mạn…” Cố Uyên muốn ngăn cản lại bị cô ngăn lại.

“Không cần lo lắng, em không sao, nhất định sẽ thắng.” Từ Du Mạn đã tính trước. Người khác nhìn thì thấy cô không tự lượng sức mình nhưng cũng có rất nhiều người ủng hộ cô.

Nghe phía dưới bàn luận xôn xao, mọi người còn cho rằng hiện tại liền cụng rượu như vậy đối với Từ Du Mạn một chút cũng không công bằng, Tạ Vận Tư dưới tình huống mọi người còn chưa chú ý tới, quơ lấy một chai rượu ngũ lương (loại rượu trắng nổi tiếng ở Tứ Xuyên làm bằng năm loại lương thực) rót vào trong miệng.

Đây chính là rượu ngũ lương, độ cồn không thấp, Tạ Vận Tư ôm chai rượu bắt đầu uống, giống như là đang uống bia vậy.

“Hay… hay….” Thật sự rất hào sảng. Một cô gái như vậy, có bao nhiêu đàn ông có thể vượt qua được?

Từ Du Mạn không chịu yếu thế, lập tức cũng nhặt lên một chai rượu ngũ lương rót vào mồm. Toàn sảnh tiệc yên lặng như tờ. Duy nhất chỉ có thể nghe thấy âm thanh uống rượu của Từ Du Mạn và Tạ Vận Tư hai đại mỹ nhân yểu điệu.

“Aiz, sao em không lo lắng cô ấy à?” Trương Chương Việt chọc chọc Thẩm Mặc Dư đang xem đến hăng say, trong giọng nói có chút lo lắng hỏi.

Thẩm Mặc Dư dường như có chút không vui vì Trương Chương Việt làm gián đoạn tâm tình xem kịch hay của cô, có chút không vui nhưng lại rất tự hào nói:

“Nhóc Mạn sẽ không làm chuyện không nắm chắc. Huống chi đẳng cấp uống rượu của nhóc Mạn cũng không kém như mọi người tưởng tượng đâu.” Cô là bạn thân của Từ Du Mạn nhiều năm như vậy cũng không phải là giả, dĩ nhiên biết bạn mình có chủ ý gì rồi, hơn nữa cô tin chắc Từ Du Mạn nhất định sẽ thắng.

Âu Dương Nhất Phàm còn có Tống Lâm Bạch cũng lo lắng nhìn Từ Du Mạn đang là tiêu điểm, lo lắng rõ ràng. Ngay cả Tống Sâm Bạch cũng có một tia hứng thú nhìn cô. Long Mị Úc cũng rất hứng thú nhìn trò hay, không có quá nhiều biểu hiện.

Một chai rượu ngũ lương rất nhanh chỉ thấy đáy, Tạ Vận Tư nhanh chóng cầm lên chai rượu ngũ lương thứ hai. Đồng thời Từ Du Mạn cũng đã uống cạn sạch một chai, cô không chịu yếu thế lại mở ra một chai rượu ngũ lương rót vào miệng. Hiện tại, vẫn là Từ Du Mạn rơi ở phía sau. Chỉ là mọi người có thể biết, đó là bởi vì Tạ Vận Tư uống trước Từ Du Mạn, nếu không hiện tại hẳn là ngang bằng rồi.

Cố Uyên bất đắc dĩ. Đối với cô, anh không thể làm gì, đành phải mặc cho cô liều lĩnh. Gửi cho Tôn Tôn một ánh mắt, Tôn Tôn nhìn thấy lo lắng trong mắt liền hiểu rõ, vội vàng lui ra ngoài, gọi một cú điện thoại cho bác sĩ tư nhân của nhà họ Cố. Cố Uyên là lo lắng tiếp tục uống như vậy sẽ ngộ độc rượu, hiện tại bảo cô dừng lại là không thể rồi, đành phải trước hết là chuẩn bị bác sĩ, để phòng ngộ nhỡ.

“Hay.” Từ Du Mạn đã đuổi kịp tốc độ của Tạ Vận Tư.

Mắt thấy tốc độ uống rượu càng lúc càng chậm, tốc độ biến mất của chất lỏng trong bình càng lúc càng chậm, mọi người đều hô to. Đây chính là hôn lễ thú vị nhất mà bọn họ từng chứng kiến. So với những hôn lễ quy củ lúc trước, hôn lễ như vậy hiển nhiên càng khiến người ta vui thích.

Hai người đều có chút không chống đỡ nổi nữa, nhưng vẫn kiên trì uống. Đây đã không giống như là vì so tài nữa, mà đơn giản là phản xạ có điều kiện, chính là rót rượu vào mồm, uống rượu, không có ý nghĩ gì khác. Dưới ý niệm như vậy, hai người lại uống xong một chai nữa. Vẫn cân sức ngang tài, mỗi người uống bốn chai, vẫn còn đang uống.

Rốt cuộc Tạ Vận Tư làm rớt chai rượu xuống, rơi xuống bàn, rơi xuống mặt đất, vỡ thành mảnh vụn. Âm thanh thanh thúy ở trong hội trường yên tĩnh, càng thêm lanh lảnh rõ ràng. Từ Du Mạn không để ý tới Tạ Vận Tư bên này, vẫn chưa ngừng rót rượu vào mồm. Dạ dày nóng bừng, bụng cũng trướng đến không thể trướng hơn, cảm giác giống như muốn nổ tung vậy, rượu đã đến cổ họng rồi, căn bản là uống không nổi nữa. Từ Du Mạn cố sức uống xong một ngụm cuối cùng trong chai rượu trong tay, chai rượu theo tiếng rơi xuống đất.

Lộp cộp… Từ Du Mạn cả khuôn mặt đỏ bừng như mông khỉ, cặp mắt mê ly, xoay người ôm lấy Cố Uyên vẫn đang đỡ cô: “Thầy Cố, em thắng rồi.”

Cảnh vật trước mắt rung chuyển, thân thể dán sát, tư thái say rượu của cô, khiến anh không tự chủ được nghĩ tới buổi tối hôm Thẩm Mặc Dư và Trương Chương Việt kết hôn, vẻ quyến rũ của cô sau khi uống rượu say, còn có việc bọn họ đã làm. Cố Uyên siết chặt cánh tay đang ôm eo Từ Du Mạn một chút.

“Ừ, em thắng.” Tạ Vận Tư đã té ở trên bàn ngáy ò ó o rồi, kết quả rõ ràng là Từ Du Mạn thắng.

“A, em thắng.” Từ Du Mạn giơ hai tay lên, cao giọng nói. Mọi người dường như bị tâm tình vui sướng của cô truyền tới, cũng vung cánh tay hô to lên.Trái lại ông cụ Tạ, người duy nhất không vui mừng cũng chỉ có ông cụ Tạ thôi, Tạ Vận Tư đã ngủ mê man rồi, dĩ nhiên chỉ có mình ông cụ Tạ mà thôi.

Chỉ thấy ông cụ Tạ sắc mặt chợt trắng xanh, dường như không tin được cháu gái mình cứ như vậy mà thua, hơn nữa là thua hoàn toàn. Không cam lòng, không muốn tin. Có điều ông là một cụ quân nhân có uy tín, sao có thể làm ra chuyện nói mà không giữ lời chứ? Ông cụ Tạ dù không nỡ, cũng phải dâng ra cây gậy đen nhánh cầm trong tay.

Từ Du Mạn không nhận, ông cụ Cố liền vui mừng nói: “Lão già, chịu thua chưa? Cháu dâu của tôi cũng không phải là ai cũng có thể thắng. Chỉ là cây gậy này chúng tôi không cần, ông vẫn là giữ lấy đi, quá quý giá.” Mặc dù ông thật sự rất muốn.

“Không được, có chơi có chịu, gậy tôi phải đưa.” Ông cụ Tạ ngược lại không đồng ý.

“Này…”

“Này cái gì? Thua chính là thua.” Hừ, rõ ràng vẫn luôn muốn lấy, còn giả mù sa mưa cái gì? Hừ.

“Được rồi.”

“Hừ.” Đem gậy nhét vào trong tay ông cụ Cố, một người đàn ông trẻ tuổi đi vào, nhìn thấy ông cụ Tạ sắc mặt trắng xanh còn có Tạ Vận Tư nằm gục trên bàn, đi tới cõng Tạ Vận Tư lên.

“Ông nội, chúng ta đi thôi.”

“Tôi đã mời bác sĩ tới, Vận Tư uống hơi nhiều, hãy để cho bác sĩ khám một chút đi.” Cố Uyên nói.

“Không cần.” Người đàn ông cõng Tạ Vận Tư theo phía sau ông cụ Tạ rời khỏi hội trường.

Mọi người nhìn thấy bước chân nhanh chóng của ông cụ Tạ, rối rít cảm thán: “Cô dâu nói thật không sai, nhìn xem không có gậy, ông cụ Tạ bước đi càng thêm hiên ngang mạnh mẽ, một chút cũng không nhìn ra chân bị thọt . Ông cụ Cố đưa gậy cho Từ Du Mạn, dù sao là cô bé tự mình thắng được, ông không tiện lấy.

“Ông nội, đây là cháu dâu tặng ông.” Từ Du Mạn nói mà còn đọc nhấn từng chữ rõ ràng. Điểm này lại khiến mọi người sợ hãi với tửu lượng của cô.

“Ông xã, chúng ta trở về đi, trở về động phòng.”

“Ha ha.”

Nếu Từ Du Mạn say khướt nói ra lời này còn dễ nói, nhưng hiện tại cô căn bản là một chút cũng không nhìn ra bộ dạng say rượu, mặc dù mặt rất hồng, nhưng đọc nhấn rõ từng chữ rõ ràng, lúc nói chuyện vẻ mặt cũng rất nghiêm túc, cũng không giống như lời nói lúc say làm mọi người cười ầm.

“Ừ, được. Chúng ta trở về động phòng.” Không nói cô sai, không thèm để ý ánh mắt nhạo báng của người khác, đây chính là sự sủng ái của anh dành cho cô.

“Anh ngồi xuống đi.” Từ Du Mạn chỉ huy nói.

Cố Uyên lắc đầu một cái, ngồi xổm xuống trước mặt cô. Anh bây giờ đã biết, thật ra Mạn Mạn đã say. Từ Du Mạn nhún người nhảy một cái, nhảy lên tấm lưng kiên cố của anh, vòng tay ôm thật chặt cổ của anh,

“Đi.”

Cố Uyên dễ dàng cõng Từ Du Mạn rời khỏi hội trường. Nơi này đã không có chuyện gì nữa, chuyện còn lại mẹ anh có thể giải quyết. Anh yên tâm cõng Từ Du Mạn về nhà. Ha ha, trở về động phòng. Chỉ là anh có chút lo lắng, trạng thái của cô như vậy có thể động phòng hay không. Bác sĩ cũng vô dụng, cái bộ dáng này của Từ Du Mạn là say rượu, nhưng không bị ngộ độc rượu, thật là thể chất tốt làm cho người ta hâm mộ.

Ông cụ Cố cũng không chịu trách nhiệm mà cầm gậy rời đi. Ai nấy đều thấy được, cây gậy này đối với ông cụ Cố hình như rất được coi trọng, ông cụ Tạ cũng rất coi trọng. Đột nhiên không biết là ai nói một câu thế này:

“Cái gậy đó hình như là bảo vật gia truyền của nhà họ Tạ.” Đây thật đúng là tin tức lớn.

Sau đó Từ Du Mạn liền nổi tiếng. Lấy tửu lượng thắng thiên kim nhà họ Tạ, hơn nữa giành được bảo vật gia truyền nhà họ Tạ. Từ Du Mạn mới đến Bắc Kinh chưa lâu, đã trở thành nhân vật phong vân của xã hội thượng lưu Bắc Kinh.

“Trư Bát Giới cõng vợ nha.” Từ Du Mạn nằm trên lưng của Cố Uyên khanh khách cười. Hơi thở của cô xen lẫn mùi rượu nồng nặc nhưng anh cũng không cảm thấy chán ghét, ngược lại cảm thấy mê người, dường như ngửi mùi rượu này anh cũng say.

“Em nói ai là Trư Bát Giới chứ?” Cố Uyên luôn không có biện pháp với Từ Du Mạn.

“Anh đó. Không phải chỉ có anh cõng vợ sao.”

“Em là vợ của anh sao? Anh sao lại không biết nhỉ?”

Cố Uyên giống như trêu chọc Từ Du Mạn, ai bảo Mạn Mạn mới vừa rồi làm anh lo lắng như vậy. Từ Du Mạn nghe Cố Uyên không thừa nhận cô là vợ của anh liền chu môi, bất mãn nhéo cánh tay của anh:

“Em chính là vợ của anh, chính thế, chính thế.”

“Dạ… Dạ… Dạ…, em là vợ của anh, vĩnh viễn như vậy.” Không ngờ Từ Du Mạn uống say mà lực tay còn lớn như vậy.

“Khanh khách.” Lấy được đáp án vừa lòng, cô mới buông lỏng tay ra, thỏa mãn nằm trên lưng anh, nhắm hai mắt lại. Rõ ràng có xe, nhưng Cố Uyên cũng không hề muốn để cô xuống, cứ như vậy, cõng Từ Du Mạn vẫn còn mặc nguyên áo cưới đi bộ trên đường cái.

Một đôi nam nữ bộ dáng xinh đẹp như vậy đi trên đường liền có người quay đầu lại nhìn, hai người nam đẹp trai nữ xinh xắn, chàng trai cõng cô gái đi trên đường thì tỉ lệ quay đầu nhìn là 100%, một đôi nam nữ tướng mạo đều xuất sắc như vậy, hơn nữa chàng trai đang cõng cô gái, lại còn mặc lễ phục kết hôn cùng áo cưới thì đủ để khiến mọi người vây xem rồi.

Cố Uyên đã sớm quen với ánh mắt của người khác, đối với những người đang chụp hình anh và Mạn Mạn, anh cũng không có biểu hiện gì, tiếp tục đi đường của chính mình. Dường như là ngầm được cho phép, người đi đường có máy chụp hình thì lấy ra, không có máy chụp hình cũng lấy điện thoại di động ra, đều hướng về phía cặp bích nhân kia mà chụp hình.

Cũng may nhà không phải rất xa, anh đi bộ vẫn rất thoải mái. Rất nhanh, liền cõng Từ Du Mạn đang ngủ đến rối tinh rối mù ở trên lưng mình về tới nhà họ Cố. Sau khi lên lầu, mở cửa phòng, anh thả cô xuống giường, chính mình đi vào phòng tắm mở nước. Nước xả xong, anh lại bế cô vào phòng tắm, cởi hết quần áo, giúp cô tắm rửa.

Cả thân thể của cô đều chìm ngập trong làn nước ấm áp, dễ chịu như vậy, Từ Du Mạn thở hắt một tiếng, tiếp tục ngủ, mặc cho anh giúp cô tắm, mặc cho anh càng không ngừng ăn đậu hũ của cô. Uống đến say như vậy. Cố Uyên quả thật hết nói. Đêm tân hôn của anh chẳng lẽ sẽ phải trôi qua như vậy?

Nhìn thân thể mỹ lệ mê người của cô, anh dần dần có chút tâm viên ý mã. Anh nhớ lại tối hôm qua, anh là thế nào tận lực giày vò cô, khiến cô cầu xin anh, cũng nhớ lại tối hôm qua lúc anh tiến vào trong cơ thể cô rõ ràng có trở ngại, còn có dấu vết đỏ tươi ở trên ga trải giường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.