Về đến nhà, William lấy đồ ra khỏi xe rồi đưa cho cô mang dần vào nhà, còn anh thì cất xe vào gara. William đưa 1 túi đồ cho cô rồi nói :
- Màu xanh là của em, màu trắng là của tôi.
An Nhiên khá sững sờ, hóa ra là anh mua cho cô à ? An Nhiên đón lấy một cách bất ngờ, cứ đà này thì kiếp này cô lại mắc nợ anh nữa và kiếp sau của cô lại phải sống dưới sự bành trướng thế lực của anh nữa sao ? Thật là choáng váng mà, mà thôi, khi nào ra trường thì cô sẽ trả lại tất cả cho anh.
Buổi tối, sau khi ăn tối, cô lại phát hiện 1 chuyện động trời “Mục Nhu William nấu ăn rất ngon” và cô đảm nhận làm tất cả mọi việc nhà. Nhưng vấn đề là nhà anh chỉ có 1 phòng ngủ rộng, vì căn nhà này chỉ dành cho người độc thân hoặc là có gia đình sống thôi, An Nhiên được anh khuyến mãi 1 chiếc gối và 1 chiếc chăn dự trữ để ngủ trên so pha phòng khách. An Nhiên khóc trong tim thật mà, ở đây đang trong mùa lạnh, tính riêng hôm nay thì đêm xuống lạnh tận 15 độ, vậy mà anh nỡ lòng cho cô ngủ dưới đây. William mang tài liệu cho cô rồi nói :
-Làm tiếp đi, tôi cho em ở nhờ là vì không muốn nhìn mặt em khi bị rớt môn thôi.
An Nhiên giật lấy tài liệu trong tay anh rồi ngồi phịch xuống ghế :
-Biết rồi, giờ làm nè.
-Sẵn tiện kéo rèm cửa trước khi đi ngủ. – William dặn cô rồi anh bước lên lầu.
An Nhiên lại tập trung vào làm bài, cô rất nghiêm túc vào lúc này, dù sao thì cũng mắc công ăn bám thầy Mục thì cố gắng làm cho tốt bài luận vậy. William nhìn mớ giáo án trên bàn, biểu tình trong đáy mắt anh thật khiến người khác bối rối,anh hiện tại vẫn chưa trả lời được bản thân vì sao lại để An Nhiên xen ngang quá nhiều vào cuộc sống của anh, anh đúng ra nên đá đít cô ngay từ lúc gặp ờ siêu thị mới đúng với tác phong của anh chứ. Gần 12h đêm, anh đi xuống bếp, định bụng uống 1 chút nước, nhưng anh đứng lại ở giữa cẩu thang, An Nhiên vẫn đang làm bài, xem ra cố gắng hơn anh nghĩ rồi :
-Em nên ngủ đi.
An Nhiên giật mình xoay đầu lại nhìn anh, cô lúng túng :
-Một lát nữa …
William nhìn thái độ như bị bắt gian của cô, anh bước nhanh xuống và nhìn vào màn hình máy tính của cô, ra là ngồi xem phim 18+, William mặt tối sầm lại :
-Tôi tưởng em cố gắng lắm chứ.
-Á, em sai rồi thầy ơi … - An Nhiên vội ôm cứng lấy máy tính, trong lòng bất an.
William không nói thêm, mặt anh không biểu cảm, đi thẳng vào bếp. An Nhiên thấy nghi ngờ, cô thiết nghĩ “không lẽ thằng cha này vào bếp lấy dao …”, cha mẹ ơi, chỉ vì có người gửi nhầm tin nhắn email cho cô mà cô không biết nên cô ấn vào thư và mở nhầm, à … là mở trúng phim ấy và sau đó anh lên tiếng bất ngờ như tiếng ai gọi hồn trong đêm nên cô giật mình. William đi ra với chai nước trong tay, anh lườm cô rồi nói :
-Lên phòng tôi ngủ đi.
An Nhiên vẫn ôm cứng lấy máy tính và nói :
-Em không phải cúp A, em mà cúp A thì thầy chỉ đáng xách dép cho em thôi nhé.
William nhìn cô 1 phút rồi nói :
-Xem phim đấy thì ngực em sẽ còn là cúp C đấy.
-(>w<) …
An Nhiên giận thật giận mà, cô hỏi tiếp :
-Em ngủ phòng thầy rồi thầy ngủ đâu ?
- Phòng đọc sách.
Nói xong, anh đi lên lầu, không đôi co với cô nữa, An Nhiên cũng không phải loại người sẽ ngược đãi bản thân, thế là cô phóng ngay vào phòng anh, phóng lên chiếc giường vẫn còn mùi của anh, cô thấy thật dễ chịu. William ngồi 1 chút bên cửa sổ rồi anh cũng đi ngủ, mai anh còn phải đi thuyết trình ở trường Đại Học F. Sáng hôm sau, hôm nay là ngày cuối của tuần nghỉ đông, An Nhiên cũng hoàn thành bài luận mà William giao ra, đến trưa thì anh về, cô đưa bài cho anh xem, anh xem rồi bằng lòng cho cô xóa hai điểm 0. An Nhiên tự dưng lại thấy hụt hẫng 1 chút, xong hết bài tập và kì nghỉ động kết thúc, đây chẳng phải là đến lúc cô cuốn gói ra khỏi nhà anh sao ?