An Nhiên khóc nhưng là cô khóc không ra tiếng, Thiện Tôn đưa cô đến kí túc xá, căn dặn vài câu rồi chào cô về. Đến tối, An Nhiên gom hết quần áo, máy tính sách vở của cô và chạy bộ đến nhà William, cô ấn chuông cửa nhà anh liên hồi, thấy anh đi ra, cô mừng rỡ như 1 chú chó con. William nhìn bộ dạng của cô rồi nói :
-Em đi đâu với đống đồ này ?
An Nhiên nói giọng nhỏ :
-Em muốn tá túc thầy vài hôm ?
William nhướng mày :
-Có lợi ích gì cho tôi ?
An Nhiên nói ngay :
-Thầy có thể sai vặt em miễn phí, em sẵn sàng làm việc nhà không công cho thầy …
William ngẫm nghĩ 1 chút rồi nói :
-Vào đi.
Thế là cô bắt đầu sống cùng thầy Mục, bắt đầu 1 cuộc sống tôi tớ làm việc nhà, An Nhiên nhìn anh ngồi vắt chân xem tivi nhàn nhã, cô biểu tình ngay :
-Thầy muốn bỏ đói em phải không ?
William đáp :
-Lau xong nhà đi, tôi đưa em đi mua thức ăn.
An Nhiên vội vàng lau nhanh cho xong, sau đó William giữ đúng lời nói, đưa cô đi siêu thị, nhưng là bắt cô đẩy xe cho anh chọn đồ, tên bặm trợn này, nếu không phải là cô muốn biến mất cho bố cô không tìm nữa thì cô đâu phải ì lưng ra chịu khổ ải do anh dành cho cô thế này đâu. William nói :
-Sau này, em tự đi 1 mình đi.
An Nhiên ném vài gói bánh vào xe rồi nói :
-Em không phải là người biết kìm chế đâu nha thầy, em mà đi 1 mình thì tương lai thầy sẽ ra đường mà sống đấy.