Ở đây không có garrot* nên chỉ có thể tìm một ít vải vụn thay thế chờ xe cấp cứu đến.
———
Garrot là một thiết bị tạo áp lực lên chi hoặc tứ chi để hạn chế nhưng không làm ngừng lưu thông máu.
Nó có thể được sử dụng để cấp cứu, phẫu thuật hoặc phục hồi chức năng sau phẫu thuật.Garrot đơn giản có thể làm bằng gậy và dây (hoặc đai), nhưng garrot đơn giản hiện nay ít được sử dụng, vì so với garrot chuyên nghiệp và thương mại thì tác dụng của garrot đơn giản là không tốt, có thể gây tắc nghẽn mạch máu và các tác dụng phụ như tổn thương mô mềm và tổn thương dây thần kinh có thể xảy ra.
Có ba loại garot: garrot phẫu thuật, garrot cấp cứu và garrot phục hồi chức năng.
———
Hắn nghe thấy tiếng bước chân, không nhìn về sau mà giơ tay lên nhưng không có vải đưa tới, nhíu mày quay đầu lại: "Làm sao vậy!..."
Phó Thanh Sơ.
Sắc mặt Thẩm Tuyển Ý cứng đờ, Dư Lỗi chạy chậm trở về để băng gạc và vải lên.
Thẩm Tuyển Ý đặt băng gạc trên vết thương sau đó đo khoảng cách, chỉ cho Dư Lỗi: "Quấn vải vào kia."
Dư Lỗi nhanh chóng cắt vải, quấn chặt vị trí hắn chỉ, Thẩm Tuyển Ý nói: "Dùng sức."
Cố gắng ngăn máu không tiếp tục chảy về động mạch.
Lúc này, điện thoại trong cửa hàng đột nhiên vang lên, nhân viên phục vụ trong quán nhận, không tới hai giây cao giọng nói: "Tiểu Trì ca, xe cứu thương nói không đến được."
"Có ý gì?!"
Nhân viên phục vụ bị hắn dọa sợ hết hồn, nhỏ giọng lúng túng: "Xe cứu thương nói bên kia cầu Kim Sơn xảy ra tai nạn xe liên hoàn, bọn họ bị chặn.
Nhanh nhất cũng phải nửa giờ nữa mới tới."
"Nửa giờ nữa thi thể cũng lạnh rồi." Thẩm Tuyển Ý nhìn quán bar khắp nơi bừa bộn tràn đầy mùi máu tanh, lông mày càng cau chặt: “Xe máy của anh ở đâu?”
Tiểu Trì nói: "Xe của ông chủ mang đi sửa rồi.
Xe của tôi để phía sau, nhưng tôi chỉ có thể chở một người.
Còn người phụ nữ này thì sao?”
"Tôi sẽ đưa cô ấy đi bệnh viện." Phó Thanh Sơ nói.
Thẩm Tuyển Ý nhìn lên, hắn biết Phó Thanh Sơ rất thích sạch sẽ.
Bệnh sạch sẽ nghiêm trọng.
Áo khoác trắng trong phòng thí nghiệm phải được thay hàng ngày.
"Giáo sư, cô ấy bị vỡ nước ối, trên người toàn là máu.
Thầy không muốn chiếc xe kia nữa?"
Phó Thanh Sơ không đáp, quay người đi ra ngoài để lại một câu: "Mạng người quan trọng."
Thẩm Tuyển Ý nhìn bóng lưng anh, không biết bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, khẽ cười thu ánh mắt.
Ngồi xổm xuống kiểm tra vết thương của Quân Nhiên.
"Không chảy máu, anh dẫn anh ta đi bệnh viện băng bó đi.
Nếu để lại sẹo không biết lại khóc đến bao giờ.
Anh ta mà khóc anh nhớ gọi cho chú hai của tôi." Thẩm Tuyển Ý hận không thể đạp anh ta hai cái, đã xui xẻo còn cố đi xem náo nhiệt.
Xảy ra chuyện lại không biết tìm ai.
Tiểu Trì nhỏ giọng: "Nhưng bọn họ chia tay rồi."
Thẩm Tuyển Ý hờ hững, "Vậy anh nói với chú hai rằng hắn không muốn Quân Nhiên nữa vậy tôi sẽ tới, tôi chưa từng gặp Omega nào ngon miệng như vậy."
Tiểu Trì bị hắn làm cho hoảng run lên, giọng càng thêm nhỏ: "Ông nội cậu sao cứng quá vậy."
Thẩm Tuyển Ý đột nhiên ngẩng đầu lên dọa Tiểu Trì nhảy dựng.
Sự tàn nhẫn thuộc về người trẻ tuổi, không sợ trời không sợ đất.
Không đến nửa giây, Thẩm Tuyển Ý nở nụ cười, "Tôi chưa từng gây chuyện với người trong nhà.
Quân Nhiên không đánh lại chú hai, chỉ có thể tính kế tôi.
Anh ta sai bảo tôi như thương súng còn ít sao, chỉ có anh tin."
Tiểu Trì cong môi.
Thẩm Tuyển Ý đứng lên nói: "Được rồi, mau đưa anh ta đến bệnh viện đi."
Tiểu Trì cúi đầu nhìn Quân Nhiên, lấy lại tinh thần.
Chuyện trước mắt quan trọng hơn.
Vì vậy vội vàng gọi người ôm lấy ông chủ đưa đi bệnh viện.
Đây là cần câu cơm của hắn nha.
Thẩm Tuyển Ý nhìn thấy xe Phó Thanh Sơ dừng trước cửa.
Ngồi xổm xuống ôm người phụ nữ đi ra mở cửa xe, khó khăn ôm vào.
Một tay hắn ấn băng gạc trên miệng vết thương nhưng máu vẫn chảy như nước suối vô tận.
Thẩm Tuyển Ý nhíu chặt mày, không biết hắn đang nghĩ gì, nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm bụng người phụ nữ.
Cho đến khi Phó Thanh Sơ đánh tay lái vượt qua ba đèn đỏ thì hắn mới phản ứng lại.
“Thầy lái quá tốc độ rồi." Thẩm Tuyển Ý liếc nhìn người đangim lặng ngồi trên ghế lái, lên tiếng nhắc nhở, "Còn tiếp tục thì bằng lái xe của thầy bị vô hiệu hóa đấy."
Phó Thanh Sơ giẫm ga mạnh hơn nữa, ép kim chỉ tốc độ trên đồng hồ xuống một đoạn dài.
Thẩm Tuyển Ý ngồi xem hãi hùng khiếp vía, "Giáo sư Phó, không nhận ra thầy lái xe siêu tốc nha.
Tôi còn tưởng thầy thuộc dạng người lớn tuổi lái ở mức thấp nhất chậm rãi dịch chuyển về phía trước."
"Còn rất nhiều chuyện cậu không biết." Phó Thanh Sơ ý tứ không rõ nói, sau đó không lên tiếng nữa.
Thẩm Tuyển Ý nghe không hiểu, cho là anh đang châm biếm, không để trong lòng.
Máu và nước ối của người phụ nữ dính lên người Thẩm Tuyển Ý, mùi tanh khiến người buồn nôn.
Hắn khó chịu, không nhịn được nói: "Giáo sư, mở cửa sổ."
Phó Thanh Sơ mở cửa sổ, rất nhanh đã gần đến bệnh viện.
Trước khi tới Thẩm Tuyển Ý đã bảo Dư Lỗi gọi cho bệnh viện báo biển số xe để họ đón bệnh nhân.
Vừa đến nơi, bác sĩ đã đẩy giường bệnh đến đón, đẩy người vào phòng mổ.
Thẩm Tuấn yên tâm, muốn vươn tay lau mồ hôi, gần đến nơi thì buồn nôn rụt tay lại, "Đm."
Phó Thanh Sơ thấy hắn sắc mặt trắng bệch, nhíu chặt mày, lấy khăn tay caro màu xanh xám trong túi đưa tới.