Giáo Sư Muốn Thuốc Ức Chế Sao

Chương 26



—— tôi thích thầy.

Khi Thẩm Tuyển Ý nói ra những lời này, ánh mắt quá mức nóng cháy, làm người không thể nhìn thẳng, nếu không phải Mạc Cửu tìm được thuốc ức chế, Phó Thanh Sơ nhất định sẽ thoát lực quỳ gối trước mặt Thẩm Tuyển Ý.

Phó Thanh Sơ đè lại tuyến thể sau cổ còn hơi hơi nóng, thuốc ức chế bình thường với anh mà nói, gần như mất đi hiệu lực.

Tối nay trước khi ra cửa đã chích một mũi, nhưng chưa được ba giờ đã hết hiệu lực, sau lại trải qua một hồi đánh nhau, bị cậu ta bá đạo cường ngạnh thổ lộ, thuốc lại sắp mất đi hiệu lực.

Anh không biết có phải bởi vì Thẩm Tuyển Ý ảnh hưởng hay không, không kịp suy nghĩ.

Một giờ trước, anh bị vết thương trên người của Thẩm Tuyển Ý làm mềm lòng, mang cậu ta về nhà mình.

Phó Thanh Sơ lớn như vậy, phóng túng cũng đã trải qua, cũng tùy ý.

Yên lặng nội liễm hơn mười năm, cho rằng nhân sinh của mình sẽ bình tĩnh không gợn sóng cho đến kết thúc.

Thẩm Tuyển Ý như là một cái chìa khóa, mở ra một Phó Thanh Sơ bị phủ đầy bụi ở trong góc, bá đạo đem anh kéo ra, không thể phản kháng, bá đạo chen vào sinh mệnh của anh mà gây sóng gió.

Phó Thanh Sơ xoa trán, nhớ tới ánh mắt mãnh liệt kia, đến bây giờ trái tim vẫn cảm thấy hơi hơi nóng lên, giống như anh đã bị cậu ta dùng ánh mắt lăn lộn biến hoá.

Phó Thanh Sơ vươn tay, để lên trên trái tim, cảm giác nhịp tim nơi đó đập không bình thường mà còn nóng rực, nhỏ giọng hỏi: "Vì cái gì mà thích tôi, tôi lớn hơn cậu mười tuổi, đối với cậu cũng không tốt, có ngốc hay không.

"Anh năm nay 29, Thẩm Tuyển Ý mới 19, còn có con đường nhân sinh rất dài phải đi, chờ tới khi cậu lớn bằng mình, mình đã 40 tuổi.

Cậu ta chỉ là cảm thấy có người đối chọi gay gắt với mình, cái loại anh tới tôi đi, thế lực ngang nhau giao phong, làm cậu ta nghĩ lầm đó là tình yêu.

Một ngày nào đó Thẩm Tuyển Ý sẽ hiểu rõ, bản thân cũng không thích hợp với mình, khi đó cậu ta hẳn là sẽ từ bỏ.

Nhưng hiện tại, anh đã không có thời gian chờ Thẩm Tuyển Ý phát giác bản thân đối với anh cũng không phải thật sự thích, kỳ phát tình sắp đến rồi.

Phó Thanh Sơ mở ngăn tủ, tìm ra thuốc cấm bị anh giấu ở trong ngăn tủ, nước thuốc màu lam nhạt lắc qua lắc lại, câu dẫn anh đem nó chui vào trong người.

Thời gian không sai lắm.

Phó Thanh Sơ hít một hơi thật sâu, cầm lấy một ống cắn răng xuống, thong thả mà kiên định nhìn nước thuốc từng giọt từng giọt biến mất, theo cổ họng tiến vào trong người.

Thẩm Tuyển Ý không đúng mực, anh có trách nhiệm kịp thời ngăn cậu ta làm tổn hại người khác.

- Thẩm Tuyển Ý tắm rửa xong ngồi ở trên giường đánh giá bài trí trong phòng, giường đã được Phó Thanh Sơ ngủ qua, mình ngủ trên giường của anh ấy, bốn bỏ năm lên vậy tương đương cùng chung chăn gối rồi.

Cậu cảm thấy mỹ mãn đạt thành hiệp nghị, khảy hai phần thưởng của Phó Thanh Sơ, lật lật tài liệu học thuật mà cậu xem không hiểu, nhắc mãi nói: "Đây đều là thứ gì, vợ của mình thật trâu bò, cái gì cũng có thể xem hiểu.

"Phó Thanh Sơ mở cửa, người kia không phát hiện, trước hết nghe thấy những lời này, nắm chặt hòm thuốc trong tay, nhẫn nhịn không nói chuyện, duỗi tay gõ cửa.

Thẩm Tuyển Ý đi tới hai bước, hướng anh cười, cười rất tươi.

Trên eo Thẩm Tuyển Ý chỉ quấn cái khăn tắm, từ phần eo trở lên đều lộ ra, biểu hiện ra đường cong căng chặt tràn ngập sức mạnh, nhưng mà bên trên lại có mấy vết đỏ kéo ngang qua.

Phó Thanh Sơ không xem nữa, đem hòm thuốc đặt ở trên bàn, lạnh như băng mà nói: "Tự bôi thuốc, hôm nay đã khuya, sáng mai lại về trường.

""Giáo sư.

" Thẩm Tuyển Ý gọi Phó Thanh Sơ đang xoay người phải đi, giương giọng nói: "Phía sau lưng không với tới.

"Phó Thanh Sơ đứng một hồi, rốt cuộc vẫn là xoay người trở về, "Xoay qua đi.

"Thẩm Tuyển Ý theo lời xoay người, Phó Thanh Sơ rút ra một cái khăn giấy ướt xoa xoa tay, lau đi thuốc mỡ trên lòng bàn tay, hỏi cậu: "Vết thương sau lưng cậu làm sao mà có?"Thẩm Tuyển Ý cảm thấy chưa tới lúc đem những chuyện trong gia đình nói cho anh nghe, lại nói cậu cùng Thẩm gia có quan hệ duy nhất chính là cùng họ, nghĩ nghĩ nói: "Như thế nào, đau lòng tôi sao?""Không ai đau lòng cậu, thuận miệng hỏi một câu thôi, an tĩnh đi đừng nói chuyện.

"Ngón tay Phó Thanh Sơ dính thuốc mỡ lạnh lạnh, theo miệng vết thương sưng to nhẹ nhàng bôi, kỳ dị mạt bình đau đớn.

"Này là thuốc gì vậy, lạnh lạnh còn rất thoải mái.

""Thuốc hạ sốt bình thường.

""Thuốc bình thường sao, làm sao thầy bôi cho tôi tôi cảm giác thoải mái như vậy, một chút cũng không bình thường.

" Thẩm Tuyển Ý dừng một chút, lại hỏi: "Giáo sư, nơi này chỉ có mình thầy ở?""Ừ.

"Từ khi vào đây Thẩm Tuyển Ý đã đánh giá, trang trí dưới lầu một lời khó nói hết, treo không ít ảnh minh tinh đang nổi tiếng, đông một cái tây một cái mọi thứ đầy đủ hết, còn có chút cổ quái.

Bàn ăn cùng sô pha là phong cách châu Âu tráng lệ, lộ ra hơi thở của nhà giàu mới nổi, cảm thấy không hoà hợp với Phó Thanh Sơ.

Trái lại trên lầu thì!! Qua đêm nay, Thẩm Tuyển Ý bỗng nhiên cảm thấy Phó Thanh Sơ cùng ngày thường hoàn toàn không giống nhau, lời nói cũng khác.

Tuy rằng lúc trước trong lúc lơ đãng nhìn thấy hình xăm sau lưng, cảm thấy Phó Thanh Sơ có khả năng không giống như vẻ ngoài thanh lãnh cấm dục, nhưng cũng không thể đại biểu cái gì, đại ca xã hội đen cũng có, giáo sư cấm dục cũng có thể, cô gái ngoan ngoãn cũng đều có thể.

Nhưng hôm nay xem anh ấy đánh nhau, lưu loát như vậy hiển nhiên là có kinh nghiệm, có lẽ là đánh nhau nhiều lần rồi đi.

"Giáo sư, thầy đánh nhau hung bạo như vậy sao.

" Thẩm Tuyển Ý đưa lưng về phía anh cười, phần lưng đều run lên: "Tôi đây về sau không dám nói bậy với thầy, tôi đánh không lại thầy, sợ đau.

"Đầu ngón tay của Phó Thanh Sơ hơi ngừng, nhẹ "Ừ" một tiếng, "Biết sợ thì an phận, tôi không hợp với cậu, cũng không nghĩ sẽ đánh học sinh của mình.

""Hoá ra đêm nay thầy động thủ, không phải vì đánh người, là vì uy hiếp tôi?""Tôi cùng với những người cậu đã theo đuổi không giống nhau, đừng ở trên người tôi hạ công phu, lãng phí thời gian.

" Phó Thanh Sơ thu tay lại, chụp lên bờ vai của cậu nói: "Xoay qua.

"Thẩm Tuyển Ý xoay người lại, trên mặt còn mang theo một đường sưng đỏ, Phó Thanh Sơ không tức giận được, bản mặt lạnh lẽo hỏi: "Trên mặt còn đau hay không?""Đau, nhưng không đánh lên người thầy, còn có thể nhịn được.

" Thẩm Tuyển Ý thành thật gật đầu, lại híp mắt cười, "Tôi nghe nói hôn môi có thể làm bớt đau, không bằng chúng ta tới nghiệm chứng một chút có phải hay không?"Phó Thanh Sơ dùng sức, ấn trên miệng vết thương, Thẩm Tuyển Ý tức khắc hút khí lạnh: "Nhẹ thôi nhẹ thôi! Đại mỹ nhân, tâm can bảo bối!! ""Còn nói bậy!" Phó Thanh Sơ nhíu mày, ấn xuống vết thương của cậu ta, phảng phất có thể cảm giác được gân trên trán của Phó Thanh Sơ đang nhảy lên, làm anh hốt hoảng, nắm chặt thuốc mỡ cắn răng nói: "Nên để cho bọn họ đem cậu đánh chết, một chút trí nhớ đều không còn.

""Đánh chết tôi ai thương thầy.

" Thẩm Tuyển Ý duỗi tay, kéo kéo vạt áo áo sơmi của Phó Thanh Sơ, kéo anh về phía mình, nửa quỳ trước mặt anh nói: "Đại mỹ nhân, hỏi thầy chuyện này được không?"Phó Thanh Sơ buông ra tay, tiếp tục bôi thuốc cho cậu ta, "Nói.

""Thầy không thích bác sĩ kia đúng không.

"Ngón tay Phó Thanh Sơ hơi ngừng, tránh mặt qua một bên, rũ lông mi nhàn nhạt nói: "Cùng cậu không quan hệ.

"Thẩm Tuyển Ý thuận thế nắm lấy cổ tay anh, ở trong cổ tay non mịn hôn xuống, nghiêm túc nói: "Làm sao lại không có, anh ta nếu không biết tự lượng sức mình coi trọng bạn trai tương lai của tôi, tôi đây đến để anh ta trợn to mắt chó, đừng mơ ước người của người khác.

"Phó Thanh Sơ tránh thoát tay của Thẩm Tuyển Ý, trái tim không biết là bởi vì câu "Bạn trai tương lai" hay là bởi vì nụ hôn phảng phất kia mà thất thần.

Phó Thanh Sơ rũ mắt, cố gắng giữ bình tĩnh tiếp rục bôi thuốc mỡ lên vết thương cho Thẩm Tuyển Ý, mới nói: "Tôi và bác sĩ Mạc chỉ là bạn bè bình thường, cậu thành thật cho tôi, không được tìm người ta gây phiền toái.

""Vậy thầy vì cái gì không cho tôi tìm anh ta gây phiền toái, thầy là bảo vệ anh ta, hay là bảo vệ tôi?" Thẩm Tuyển Ý được một tấc lại muốn tiến một thước mà tới gần anh, đè thấp giọng hỏi: "Thầy, nhanh nói cho tôi, thầy không thích anh ta.

"Phó Thanh Sơ hỏi lại: "Tôi có thích anh ta hay không, đối với cậu quan trọng như vậy sao?""Đúng.

" Thẩm Tuyển Ý cúi đầu, ngửi được mùi thuốc mỡ trên đầu ngón tay của Phó Thanh Sơ, thấp giọng nói: "Thầy không thích tôi, tôi có thời gian chậm rãi theo đuổi thầy, nhưng thầy không thể thích người khác, tôi không muốn thương tổn thầy.

"Phó Thanh Sơ nhắm mắt.

Anh yên lặng hơn mười năm, đến cái tuổi này đã không động tâm với bất kỳ ai.

Anh đánh giá cao con sói nhỏ này, cảm thấy cậu ta gây xáo động trong tim anh, hoặc là không thích hoặc là cùng cậu ta ở chung cả đời, những vẫn chưa tới cái trình độ này.

Cứ việc anh chán ghét cực kỳ việc trầm luân vào tin tức tố theo bản năng, nhưng 13 năm giao phong làm anh so với bất luận kẻ nào đều rõ ràng, ý chí, vĩnh viễn đánh không lại bản năng.

Chỉ cần Thẩm Tuyển Ý vẫn luôn dây dưa với mình, khó bảo toàn anh sẽ không vì nguyên nhân tin tức tố mà luân hãm.

Phó Thanh Sơ nhìn Thẩm Tuyển Ý, từ cổ dịch đến ngực, lại dừng ở phần eo bị khăn tắm quấn quanh, nói thật, thân thể cậu ta vẫn là thực hấp dẫn mình.

Lúc anh còn trẻ, cũng thích thân thể tràn ngập năng lượng như vậy, nhưng chưa kịp biến thành như vậy anh liền bị phân hoá thành một Omega trời sinh thể nhược, lúc vừa mới sờ lên phía sau lưng, cái loại nóng bỏng căng chặt cảm làm người không rời được mắt.

Nếu lực kiềm chế kém, nói không chừng đã sớm mềm nhũn nằm trong lòng ngực cậu ta.

"Giáo sư.

"Suy nghĩ của Phó Thanh Sơ đột nhiên bị cậu ta kéo về, đáy mắt hiện lên hoảng loạn không kịp che dấu, hơi thở run run: "Hửm?""Lỗ tai thầy sao đỏ vậy, tim cũng đập nhanh, là do khẩn trương hay thẹn thùng vậy?" Thẩm Tuyển Ý duỗi tay nắm vành tai anh nhẹ nhàng xoa, cảm giác thấy anh đang run.

Thuốc mỡ rơi mặt đất, nhẹ nhàng vang lên.

Thẩm Tuyển Ý một phen cầm cổ tay Phó Thanh Sơ, đem người kéo tới trên giường, đè tay ngăn anh lại, thấp giọng cười hỏi: "Thật ra, thầy cũng có chút thích tôi đi.

"Phó Thanh Sơ nằm dưới thân Thẩm Tuyển Ý, lạnh mặt trầm giọng: "Không có.

""Hôm nay thầy tự mình động tay đánh lũ ngu kia, là vì đau lòng tôi bị đánh đi.

" Thẩm Tuyển Ý xoa lòng bàn tay Phó Thanh Sơ, con ngươi màu xanh đen khóa anh lại, giọng nói mang theo dụ dỗ thấp giọng nói: "Nói đi, đúng không?"Trái tim của Phó Thanh Sơ hơi nhói, cố gắng quay đầu đi, "Không phải.

""Thầy giáo cũng sẽ nói dối sao?" Thẩm Tuyển Ý sáp lại gần, hô hấp nóng bỏng phả lên phần gáy non mịn, như cây kim nhọn, một chút một chút đâm vào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.