Giáo Sư Muốn Thuốc Ức Chế Sao

Chương 51



Thẩm Tuyển Ý đứng ở trước giường bệnh, nhìn ông cụ lão lệ tung hoành, biểu tình không có gì biến hóa.

Người này là thân nhân của cậu, nhưng đồng thời cũng chỉ là một người xa lạ, muốn cậu giống ông ấy kích động khóc lóc thảm thiết không có khả năng như vậy, nhưng trong lòng không có xúc động cũng là giả.

"Lời tôi nên nói nói đều nói xong, ngài nên dưỡng thương đi.

"Thẩm Tuyển Ý hơi hơi khom lưng, đứng dậy muốn đi, bị ngài Percy gọi lại.

"Con từ từ.

"Thẩm Tuyển Ý dừng chân, nghe tiếng nói già nua thở hổn hển gian nan hỏi cậu: "Có thể!! Có thể cho ta hỏi một chút chuyện của mẹ con không?""Không có gì tốt cả.

" Thẩm Tuyển Ý đưa lưng về phía ông, giọng nói lạnh nhạt: "Những chuyện đó bà ấy sẽ không hy vọng ông không biết, ngài chỉ cần biết rằng bà chết như thế nào, bị ai hại chết là đủ rồi, đến lúc báo thù, tự tôi có thể giải quyết.

"Ngài Percy nghe giọng Thẩm Tuyển Ý hơi hơi khàn lại, không tự giác nhớ tới con gái.

Trước kia con bé cũng là như thế này, chuyện gì cũng không cần người khác hỗ trợ, con bé có một bàn tay không tốt lắm, bẩm sinh không đủ kiện toàn, theo lý thuyết không thể cầm kiếm, nhưng con bé cố tình không tin, mỗi ngày luyện tập chăm chỉ, đến nỗi cánh tay cũng không nâng lên được.

Cuối cùng, con bé thành nữ tướng quân duy nhất của La quốc.

Ngài Percy nhớ tới thân thể, có thể làm cho không thượng lực, suy sụp nhìn cậu nói: "Con bé!! Thật là con giết sao?"Thẩm Tuyển Ý xoay người, thẳng tắp mà nhìn ông, nói: "Đúng, sau khi giải quyết Thẩm Khai Vân, tôi sẽ đi tự thú, cho ngài một công đạo.

"Ngài Percy nâng tay lên che khuất đôi mắt, ngay sau đó Thẩm Tuyển Ý liền nghe thấy được âm thanh khắc chế không được khóc của ông cụ, làm người nhịn không được khóc theo.

Ông ấy tuy là một tướng quân, nhưng cũng chỉ là một người ba, mất đi con gái cũng sẽ đau, cũng sẽ khóc.

Phòng bệnh cực kỳ an tĩnh, chỉ có tiếng khóc thương của ông cụ, làm một góc phòng bệnh không ai thở ra hơi, Thẩm Tuyển Ý rũ mắt, không biết nên an ủi như thế nào.

"Tôi biết ngài rất thương tâm, nhưng nếu như lập lại lần nữa, tôi cũng sẽ đáp ứng bà.

" Dừng một chút, Thẩm Tuyển Ý bỗng nhiên cười, hơi châm chọc mà nói: "Tôi là con trai của Thẩm Khai Vân, cũng hại chết con gái của ngài, nếu có thể làm ngài vui vẻ hơn, thì ngài hận tôi đi.

"Ngài Percy ngốc ra, nói thật ông hẳn là vô pháp tiếp thu, con gái bị người tra tấn chà đạp sinh hạ "Nghiệt chủng" như vậy, nhưng là thằng bé lại giống Nora, thế nhưng ông hoàn toàn không hận được.

Ngài Percy lắc đầu, "Không phải, con chính là giải thoát cho con bé, ta hẳn là cảm ơn con, bảo vệ sự kiêu ngạo của con gái ta.

"Thẩm Tuyển Ý thở ra một hơi, "Vâng" một tiếng.

Ngài Percy hỏi cậu: "Ta có thể hỏi con!! con muốn giải quyết Thẩm Khai Vân như thế nào? Ta là ba của Nora, ta không thể ngồi yên không nhìn đến.

""Tôi đang điều tra chứng cứ ông ta nghiên cứu phát minh thuốc, nghiên cứu phát minh ra năm đó cùng hai người bạn học của ông ta, nhưng hiện giờ bọn họ đều đã nắm quyền không có khả năng chỉ ra xác nhận được, cũng sẽ làm cho mình mang tội danh.

"Ngài Percy hiểu rõ, đây cũng là nguyên nhân vì sao tư liệu cá nhân của Thẩm Yên để trống, có người thay thế tên khốn đó giấu giếm.

"Con đã tra ra được nhiều hay ít?"Thẩm Tuyển Ý lắc đầu: "Không đủ để chỉ tội ông ta.

"Ngài Percy chớp chớp đôi mắt vẫn đang đau nhức, bởi vì mới từ giường giải phẫu xuống dưới không lâu, ngực vẫn là đau nhức không thể dùng sức hô hấp, nỗi lòng cũng không dám từng có nổi lên phục.

Ông đến lưu trữ mệnh, thay con gái báo thù.

Tuy rằng vừa rồi ông bức bách người khác lấy quyền mưu tư khai mạng lưới tình báo tra thông tin của Thẩm Yên, nhưng là như vậy cũng không đủ làm bằng chứng buộc tội, hơn nữa sẽ làm cho bọn họ sẽ chọc máu tanh.

Ngài Percy nghĩ nghĩ, nói: "Chúng ta phải liên thủ.

"Thẩm Tuyển Ý không có cự tuyệt, cậu không có lập trường cự tuyệt, chỉ nói: "Chị gái của tôi Thẩm Dao, cô ấy cái gì cũng không biết, đối với gen đối với mẹ đều không hiểu biết, chỉ là cô gái nhỏ bình thường mà thôi.

"Ngài Percy nói: "Ta biết, bất luận làm cái gì, ta sẽ thông tri cho con.

""Cảm ơn.

" Thẩm Tuyển Ý hơi hơi gật đầu, một lần nữa xoay người phải đi, ngài Percy chờ cậu đi tới cửa rốt cuộc nhịn không được kêu cậu lại, "Rốt cuộc con không muốn gọi ta một tiếng ông ngoại sao?"Bước chân Thẩm Tuyển Ý dừng lại, tay đang để ở trên then cửa cứng đờ, cứng người nói: "Tôi không xứng.

"Nói xong, kéo cửa phòng bệnh ra, Khang La còn đang canh giữ ở cửa, nhưng Phó Thanh Sơ không ở đây, hơi nhíu mày, hỏi: "Giáo sư Phó đâu?"Khang La nói: "Cậu ấy nhận điện thoại, sau khi cúp nói cậu đi về trước, mình có chút việc phải đi trước.

"Thẩm Tuyển Ý nhíu mày, lấy di động ra gọi điện thoại cho anh, kết quả nhắc nhở đối phương đang nghe điện thoại.

Cậu suy nghĩ một chút, nhanh chóng quyết định gọi điện thoại cho Chúc Xuyên.

——Phó Thanh Sơ ra khỏi khu nằm viện, lại vòng qua khu khám gấp, lập tức đi tới chỗ đậu xe.

Anh nhéo nhéo cái trán, có chút mỏi mệt thở phào, duỗi tay kéo tay áo, lộ ra sợi tơ hồng cắt ngang cổ tay anh, chậm rãi nhăn chặt mày.

Thân thể giống như có chút không giống bình thường, không biết có phải bởi vì Thẩm Tuyển Ý lần đó tạm thời đánh dấu đem kỳ phát tình đè ép trở về hay không, hay là bởi vì thuốc cấm.

Khởi điểm là chỗ cổ một vệt đỏ nhợt nhạt, anh tưởng bị dị ứng, sau đó lại là tay, dấu vết cũng càng ngày càng đậm, thân thể tuy rằng không giống nguyên bản chống cự không được tin tức tố của Thẩm Tuyển Ý, nhưng trong khoảng thời gian này hai người một phòng, hàng đêm anh gần như khó ngủ.

Giống nhiệt độ kỳ phát tình khó qua, vô pháp chống cự dính nhớp, nhưng lại không phải cảm giác mãnh liệt của kỳ phát tình, chỉ có làm xương tuỷ anh bị chậm rãi thẩm thấu nôn nóng, như con tằm ăn lên lý trí của anh, không thể chống đỡ được.

Phó Thanh Sơ chịu đựng xúc động muốn duỗi tay chạm vào, khắc chế dựa vào trên tay lái thở dốc, hô hấp càng ngày càng trầm, không phát hiện trong xe chen chúc chật chội chậm rãi sũng nước nhạt nhẽo mùi tin tức tố.

Vừa rồi Kiều Nhạn gọi điện thoại tới hỏi gần đây cảm giác của anh thế nào, hỏi tiến độ anh tìm Alpha thế nào rồi.

Bà còn không biết mình dùng thuốc cấm, cho rằng anh thật sự đang tìm kiếm Alpha, sự quan tâm trong giọng nói làm Phó Thanh Sơ gần như mềm lòng.

Phó Thanh Sơ gọi điện cho Chúc Xuyên, tuy rằng có khi kém, nhưng anh ta là con cú, nhận điện thoại cũng rất mau.

"Ai da giáo sư Phó, nghĩ làm sao nhớ tới mà gọi điện thoại cho lãnh cung phi tử nha, muốn một lần nữa sủng hạnh tôi à? Không được không được tôi đánh không lại chính cung nương nương.

""Cậu ta không dám.

" Tiếng nói của Phó Thanh Sơ vừa dứt, bỗng nhiên sửng sốt một giây, ngay sau đó chính là tiếng Chúc Xuyên cười ha ha: "Cậu còn nói mình không thích người ta, thân phận chính cung nương nương cũng thừa nhận rồi.

"Phó Thanh Sơ không rảnh cùng anh ta nói lải nhải, ho nhẹ giản lược nói lại chuyện di chứng của thuốc cấm cho anh nghe, hai đầu điện thoại trầm mặc một hồi, chỉ có tiếng hít thở nhè nhẹ.

Chúc Xuyên phá lệ nghiêm túc nói: "Tôi đã sớm nói, thuốc cấm không thể dùng, cậu không tin tôi, phải dùng mạng của mình đi đánh cuộc, hối hận rồi đi.

"Phó Thanh Sơ nói: "Không tính là hối hận, tôi không nghĩ sẽ cùng Thẩm Tuyển Ý ở bên nhau.

"Chúc Xuyên không rõ, "Không phải, cậu đã như vậy còn không tính toán cùng cậu ở bên nhau? Cái tật xấu gì vậy nha, cậu đừng nói với tôi cậu không thích cậu ta nha, này là tôi không tin nha, chính cậu cũng không tin đúng không.

"Phó Thanh Sơ trầm mặc, nói: "Ừ.

""Vì sao? Mẹ cậu không đồng ý? Vấn đề mẹ chồng nàng dâu hở?" Chúc Xuyên nghĩ nghĩ, lại nói: "Hay là vấn đề của mẹ cậu ta? Mẹ cậu không đồng ý hở?"Phó Thanh Sơ không tính đem chuyện Thẩm Yên nói cho Chúc Xuyên, dừng một chút nói: "Tôi không đáp lại tình cảm ngang bằng với cậu ấy được, một phân yêu cùng một trăm phân yêu, không công bằng với cậu ấy.

"Chúc Xuyên trực tiếp sợ ngây người, "Cậu làm thực nghiệm đến ngu rồi đi, cảm tình thứ có thể sử dụng tới cân nhắc sao? Nếu lời này cậu nói trước mặt chó sói nhỏ trước, cậu tin hôm nay cậu ta có thể đem cậu làm một tuần đều không xuống giường được hay không.

""Chúc Xuyên!""Ngại quá lanh mồm lanh miệng.

" Chúc Xuyên che miệng, cười gượng hai tiếng hòa hoãn không khí, lại nói: "Cậu còn không phải là bởi vì chuyện của ba cậu mà không thể phá vỡ hay sao, cảm thấy không đáp trả Thẩm Tuyển Ý được, trên giường cũng vậy dưới giường cũng thế sẽ không công bằng, đúng không.

""Ừ.

"Chúc Xuyên nói: "Kỳ thật cậu không nghĩ tới, căn bản cậu ta không thèm để ý đâu, cậu có thể đáp lại cậu ta một phân, kỳ thật đối với cậu mà nói, này đã là toàn bộ, không phải sao?"Phó Thanh Sơ bỗng nhiên lâm vào trầm mặc, không nói chuyện, Chúc Xuyên nghe tiếng hít thở của anh, ở trong lòng nghĩ, Thẩm Tuyển Ý con sói con này còn mẹ nó rất cơ linh, trước gọi cho mình thông đồng, tính tình của bông hoa cao lãnh này đều nhìn thấu.

Mình hẳn là nhớ không lầm từ đi, nhưng đừng biến khéo thành vụng, muốn chết, anh nhưng đánh không lại hai vợ chồng này a.

Chúc Xuyên: "Vậy cậu nói xem, hiện tại cậu đối với cậu ta rốt cuộc là cảm giác gì, cậu ta có thân thân với cậu không?"Nếu như là ngày thường, cho anh mười cái lá gan Chúc Xuyên cũng không dám hỏi như vậy, giáo sư cao lãnh sẽ đem đầu anh chặt xuống đó, nhưng hiện tại là Thẩm Tuyển Ý bày mưu đặt kế, anh có thể xong việc ném nồi.

Hoàn toàn không phải giả!Phó Thanh Sơ nghĩ nghĩ, "Ừ" một tiếng.

Chúc Xuyên: "Cậu ta còn sống không?""!! " Phó Thanh Sơ nói: "Sự tình không phải như cậu tưởng đâu.

"Chúc Xuyên "Chậc" một tiếng, nói: "Quản cậu ta có phải như tôi nghĩ như vậy hay không, tôi đây hỏi cậu, nếu là Mạc Cửu, hoặc là các sinh viên khác, coi như là tôi, không mặc kệ cậu thân thân cậu, bây giờ tôi còn toàn thây hay không?"Phó Thanh Sơ lập tức ngơ ngẩn, đây là chuyện anh không muốn đối diện nhất.

Mười năm hơn bài xích cùng kháng cự, làm anh nhất thời vô pháp tiếp thu một người, nhưng Thẩm Tuyển Ý rồi lại vô khổng bất nhập mà thẩm thấu vào sinh mệnh của anh, làm anh vô pháp cự tuyệt.

Khang La nói anh bênh vực người mình không khỏi quá mức, anh lại cảm thấy đây là chuyện hết sức bình thường, Thẩm Tuyển Ý cũng thực che chở anh, anh chẳng qua là lễ thượng vãng lai thôi.

Khoé miệng Phó Thanh Sơ hơi hơi gợi lên, cười mình chỉ có thể dựa lý do này thoái thác chống cự Thẩm Tuyển Ý đối với cảm tình của cậu ta bá đạo xâm chiếm.

—— nếu có một ngày anh phát hiện mình thích một người, anh muốn cùng người đó cùng nhau đi thật lâu thật lâu, kết quả phát hiện anh không có ngày mai.

—— anh thích người kia cần phải muốn chấp nhận tử biệt, anh thực yêu người đó, nhưng anh buộc phải rời khỏi người đó.

—— anh không nỡ mang người mình thích đi, nhưng người bị lưu lại kia, mới là đau nhất.

Lúc ấy anh chỉ cho rằng Thẩm Tuyển Ý đang ghen, cũng không có miệt mài theo đuổi hàm nghĩa những lời này, hiện tại suy nghĩ một chút, cậu ta tình nguyện nói không theo đuổi mình cũng không cho mình dùng thuốc, là thật sự không muốn làm người bị lưu lại một lần nữa.

Mạc Cửu nói cậu ta có sự cố chấp nghiêm trọng gần như trở thành bệnh trạng chiếm hữu, nhưng cậu có thể cố gắng mà khắc chế sự cố chấp chiếm hữu này, nguyện ý chủ động nói không theo đuổi anh, chỉ vì không cho anh dùng thuốc.

Thẩm Yên chết tạo thành ảnh hưởng thật sự nghiêm trọng.

"Chúc Xuyên.

""A?" Chúc Xuyên có hơi hoảng, nhỏ giọng nói: "Này, tôi chỉ là nói sự thật, cậu đừng nghĩ sẽ làm gì tôi nha, tôi còn chưa cưới được vợ không thể chết được, cậu có tức giận thì cậu tìm vợ cậu mà xả đi.

""Tôi không đánh cậu.

" Phó Thanh Sơ thở dài, đem chuyện Thẩm Tuyển Ý phát hiện anh dùng thuốc cấm, hơn nữa cùng chuyện anh làm giao dịch nói ra, lại đem chuyện Thẩm Tuyển Ý đổi ý cũng nói.

Chúc Xuyên giả vờ kinh ngạc: "Chó sói nhỏ cũng thật không biết xấu hổ.

"Phó Thanh Sơ nhéo trán, tâm phiền ý loạn mà nói: "Thuốc ức chế đối với tôi đã mất đi hiệu lực, nếu thuốc cấm cũng vô pháp cũng không thể dùng, vậy chỉ còn con đường cuối cùng.

"Chúc Xuyên nói nói, "Để Alpha đánh dấu.

".

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.