Lý Dược kêu tiếng này, Phó Thanh Sơ đột nhiên nhớ lại, lúc mình lại đây tìm Thẩm Tuyển Ý nói thằng bé trông lều thu thập, có người tới thì thông báo cho anh một tiếng.Anh đã quên mất việc này.Những người này đã được huấn luyện qua, cho dù là với kẻ xâm lấn có sự nhạy bén cùng với thể lực, đều không thể so sánh thể lực được với bọn họ, Lý Dược vừa mới kêu xong đã bị bắt.Thẩm Tuyển Ý nhìn người đang chạy lại đây, cười nhẹ: "So thử xem chúng ta ai đánh được bao nhiêu người?"Phó Thanh Sơ liếc mắt một cái: "Nghiêm túc đi."Tiếng nói hai người vừa dứt liền bị bao vây, người cầm đầu nói một câu "Bắt lại!" Hai người liền cảm giác được côn sắt theo tiếng gió bay tới.Thẩm Tuyển Ý né công kích, ngay sau đó đứng vững túm lấy Phó Thanh Sơ, lời ít mà ý nhiều mà nói: "Tôi dụ bọn họ, anh tìm cơ hội đi cứu Lý Dược."Lý Dược bên kia chỉ có hai người, hơn nữa không có vũ khí, lấy thân thủ của Phó Thanh Sơ, nếu cứu không được Lý Dược hẳn là cũng ăn không hết mệt."Được."Chim chóc trong rừng rậm râm mát bị kinh sợ, phần phật bay đi, Thẩm Tuyển Ý chặn lấy bốn người đàn ông đang công kích, tạo cơ hội cho Phó Thanh Sơ đi cứu Lý Dược."Mày mà qua đây, tao sẽ bóp chết nó!"Bước chân Phó Thanh Sơ dừng lại, mày bỗng chốc nhăn chặt, lạnh giọng nói: "Buông thằng bé ra!"Người đàn ông không biết từ chỗ nào lấy ra một con dao để ở trên cổ Lý Dược, con dao sắc bén liền đem cổ thằng bé ấn ra một đường máu, Lý Dược ô ô khóc kêu: "Chú Phó......!Đau quá......""Mày thả thằng bé, tao trao đổi với mày." Phó Thanh Sơ vươn hai tay rộng mở, chậm rãi đi về phía kẻ kia, trầm giọng nói: "Thằng bé chỉ là con nít, tụi mày bắt nó cũng không có tác dụng gì."Người đàn ông nói: "Thêm một cái thiếu một cái đối với chúng tao mà nói, không có khác nhau cái gì, nó phải chết, mày cũng phải chết."Phó Thanh Sơ cười lạnh một tiếng: "Tao thấy không nhất định." Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, cổ tay anh vừa chuyển nắm được tay người đàn ông đột nhiên gập về về phía sau, một tay kia đem Lý Dược kéo lại đây.Một người đàn ông khác thấy thế lập tức vung quyền về phía huyệt thái dương của Phó Thanh Sơ, Thẩm Tuyển Ý vừa quay đầu lại liền thấy một màn này, hồn đều bị dọa rớt, lớn tiếng kêu: "Bên phải!"Phó Thanh Sơ lưu loát xoay người khó khăn lắm mới tránh khỏi công kích này, nhưng mà bên này có ba người, phía sau lưng tức khắc ăn một gậy, ngay sau đó kêu lên một tiếng lảo đảo té xuống.Trong phút chốc, người đàn ông nhặt dao lên hướng về phía cổ anh.Thẩm Tuyển Ý bị bốn người chặn lại không có cách bứt ra, thấy con dao gần sát Phó Thanh Sơ đôi mắt đều đỏ lên, nảy sinh ác độc trực tiếp dùng tay nắm lấy một cây côn sắt, hổ khẩu tức khắc bị chấn động mất đi tri giác.Cậu không cảm giác được, đột nhiên ăn một gậy, mất đi lý trí ném lên trên người đàn ông.Phó Thanh Sơ ôm Lý Dược chịu đòn, trốn công kích không tiện để ra tay, không bao lâu trên khuôn mặt trắng nõn đã hiện lên một tia hồng, có thương tích, cũng có mệt mỏi.Mày Thẩm Tuyển Ý bị ép càng chặt, đôi mắt hơi hơi nhíu lại, hiện ra sát ý nùng liệt.Lý Dược ở trong tay anh là đã an toàn, chỉ cần buông chẳng khác nào lại bị đoạt lấy, nhưng thằng bé cũng không nhẹ, Phó Thanh Sơ tuy có thể đánh nhau cũng chỉ là Omega, thể lực không bằng Thẩm Tuyển Ý, dần dần đã chống đỡ hết nổi, hai chân hết sức đã run lên.Anh cố gắng né tránh công kích, chỉ thủ chứ không tấn công kéo dài thời gian dựa vào phía Thẩm Tuyển Ý.Thẩm Tuyển Ý phát hiện mục đích của anh, cũng đi về bên phía anh, chẳng qua bị kềm chặt hoàn toàn không thể thoát thân, trên người đổ một tầng mồ hôi lạnh, động tác càng thêm hung ác.Hai người lưng tựa lưng đứng đối vào nhau, Thẩm Tuyển Ý cảm giác được Phó Thanh Sơ vẫn luôn thở hổn hển, sống lưng cọ xát không quá bình thường, nhíu mày quay đầu nhìn anh: "Anh thế nào rồi?"Phó Thanh Sơ cố gắng chống đỡ nói: "Không có việc gì, Lý Dược bị thương, tôi muốn đưa thằng bé tới bệnh viện."Thẩm Tuyển Ý nhìn trên cổ Lý Dược có vết thương không nhỏ, tuy rằng không có thương tổn tới động mạch, nhưng vẫn luôn đổ máu hơn nữa kinh sợ đã tạo thành cơn sốc, còn có trên đùi cánh tay có vết thương lớn lớn bé bé cũng không thể bỏ qua.Tay Phó Thanh Sơ phát run ôm lấy Lý Dược, có chút mất sức, nhưng đối phương có bảy người đã bao quanh bọn họ, đi không được."Cậu mang Lý Dược đi đi, đưa thằng bé trở về sau đó tới cứu tôi." Phó Thanh Sơ nói một phen đem Lý Dược nhét vào trên tay Thẩm Tuyển Ý, côn sắt trong tay cậu đột nhiên ném vào vai một người đàn ông trong đó!"Đi mau!"Móng tay Thẩm Tuyển Ý bấm chặt vào lòng bàn tay, muốn đem Lý Dược một lần nữa nhét trở lại trong tay anh, nhưng mà không còn kịp rồi, anh đã đi về phía những người đó, thân thể mảnh khảnh lưu loát lại mạnh mẽ.Côn sắt ở trong tay anh như là thanh kiếm của hiệp khách, lưu loát lại nhẹ nhàng, nhưng nện ở trên người vừa nhanh lại cực kỳ mạnh, Thẩm Tuyển Ý lúc này mới nhận ra Phó Thanh Sơ cũng sẽ đánh nhau, cũng không phải nói giỡn.Thẩm Tuyển Ý cắn răng, trầm giọng nói: "Chờ tôi trở lại!""Tôi sẽ không có việc gì." Phó Thanh Sơ nói: "Tôi tin tưởng cậu có thể nhanh chóng trở về cứu tôi, mau! Nghe tôi một lần."Thẩm Tuyển Ý gắt gao cắn răng: "Không có khả năng!""Lý Dược là bởi vì tôi nên mới bị thương, nhà thằng bé chỉ có một mình nó, không thể mất thằng bé được.
Tôi sẽ không có việc gì, tin tưởng tôi."Thẩm Tuyển Ý không đi.Phó Thanh Sơ biết Thẩm Tuyển Ý cho dù chết cũng không có khả năng mặc kệ mình gặp nguy hiểm, nhưng Lý Dược lại không thể không trở về, bọn họ ba người sẽ bị đánh, đến lúc đó Lý Dược thật sự sẽ cứu không được.Phó Thanh Sơ hít một hơi thật sâu, nhớ tới ngày đó anh mơ thấy ngài Percy, nỉ non "Đừng bỏ rơi A Ý", cắn răng một cái thấp giọng nói: "Nghe lời, A Ý."Thẩm Tuyển Ý đột nhiên run lên, bị hai chữ này làm cho mắt đầy sao, mở to miệng, trái tim gần như muốn nhảy ra từ cổ họng, đâm cho cậu đầu váng mắt hoa.A Ý.Phó Thanh Sơ nói: "Tôi chờ cậu trở về."Thẩm Tuyển Ý cúi đầu nhìn Lý Dược lên cơn sốc, cắn chặt răng cuối cùng liếc mắt nhìn Phó Thanh Sơ một cái, dùng hết sức lực toàn thân cất bước chạy tới lều thu thập."Nó muốn bỏ chạy, đuổi theo cho tao!" Người đàn ông hạ lệnh, lập tức có hai người đuổi theo Thẩm Tuyển Ý.Trái tim co chặt liều mạng nhịn xuống ý muốn quay đầu lại, nơi này không cách xa lều thu thập lều lắm, không đến hai phút đã đem Lý Dược trở về.Lều thu thập có rất nhiều người đang nói chuyện phiếm, mẹ Lý Dược cũng ở đây."Khoan đã!"Mẹ Lý Dược vừa nhìn thấy Thẩm Tuyển Ý ôm Lý Dược người toàn máu liền thét chói tai ném đồ trong tay chạy tới, liên thanh hỏi: "Làm sao vậy! Thằng bé làm sao vậy!""Đưa đi bệnh viện!" Thẩm Tuyển Ý đem người đưa vào trong lòng ngực cô, không rảnh giải thích, xoay người đã chạy đi, đụng phải hai người đang đuổi theo.Thẩm Tuyển Ý nhìn cũng chưa nhìn hai người này, né bọn họ, giành giật từng giây trở về, kết quả vừa đến nơi cả người thiếu chút nữa ngã ở trên mặt đất, một lòng bi thán."Người đâu!" Thẩm Tuyển Ý vừa quay đầu lại, trên vai lập tức ăn một cú, bất chợt, túm lấy một người đàn ông trong đó, một bên chịu công kích, một bên hỏi: "Người khác đâu!"Trên mặt đất ngoại trừ một cây côn sắt, Phó Thanh Sơ, cùng mấy người kia tất cả đều không thấy!Đồng tử của Thẩm Tuyển Ý run lên, so với bọn họ thoạt nhìn càng hung dữ hơn, người đàn ông dùng sức tránh thoát khỏi giam cầm của cậu, không có sợ hãi cười nói: "Bị bắt cũng chỉ có chết, mày muốn đi với nó hay không?"Thẩm Tuyển Ý nhìn ông ta cười, khóe miệng câu lên, xuy một tiếng: "Tao bồi mày đại gia." Nói một quyền đập lên huyệt Thái Dương, trực tiếp đem người đánh ngốc.Song quyền khó địch bốn tay, hơn nữa Thẩm Tuyển Ý phân tâm vì Phó Thanh Sơ, cố ý để cho bọn họ bắt đi, cậu cần phải xác nhận sự an toàn của Phó Thanh Sơ, chỉ có bị bắt mới có khả năng nhìn thấy anh.Người đàn ông lau lau khóe miệng dính máu, cười nói: "Thân thủ không tồi, không bằng đi lăn lộn với tao."Thẩm Tuyển Ý bị đè nặng, cười lạnh nói: "Có thể, mày trước nói cho tao, tụi mày đem vợ của tao mang đi chỗ nào vậy.""Ô, người đẹp kia là vợ mày à, trách không được liều mạng như thế." Người đàn ông cười: "Mày quỳ xuống cầu xin tao, nói gia gia tôi sai rồi, tao lập tức mang mày đi tìm nó."——Rốt cuộc Phó Thanh Sơ là Omega, thể lực so với Alpha có cách xa lớn.Tuy rằng anh có thể đánh nhau, nhưng ở trước giới hạn vẫn là không thể không thừa nhận mình đã cố hết sức, vừa rồi ôm Lý Dược đánh nhau lâu như vậy, lại một người đối phó năm người, nhiều ít cũng chịu đựng không nổi.Người đàn ông đem anh áp giải vô cửa lớn của căn cứ, kẻ cầm đầu duỗi tay ấn trên cửa, kiểm tra đối chiếu vân tay mở cửa ra hai bên dẫn đầu đi vào.Phó Thanh Sơ thở hổn hển, nói: "Tao chạy không được, mày không cần áp giải tao như vậy."Người đàn ông đi ở đằng trước, cười khẽ nói: "Nhưng tao không tin mày, mày thoạt nhìn văn văn nhược nhược, đánh nhau so với tao còn tàn nhẫn hơn, thật vất vả mới bắt được mày, tao không muốn tự mình tìm phiền toái."Phó Thanh Sơ bị áp giải, ngón tay nắm chặt làm móng tay cắm chặt lòng bàn tay, bảo trì thần kinh căng chặt.Nơi này nhìn thực sạch sẽ, cũng không như tưởng tượng nhà xưởng ngầm bào chế thuốc dơ bẩn, ngược lại cực kỳ giống phòng thí nghiệm gen, khắp nơi không nhiễm một hạt bụi, trong không khí còn có mùi hương ngọt ngọt nhàn nhạt.Nói không rõ là cái gì, thực thoải mái.Phó Thanh Sơ hơi hơi nhíu mày, đồ càng làm người thoải mái thì càng nguy hiểm, cái nhà xưởng chuyên môn chế tạo thuốc cấm, loại mùi hương ngọt này khả năng chính là thuốc cấm chế tạo ra?Bỗng nhiên có một cánh cửa mở ra, có một người đàn ông nhìn hơi chút khô gầy đi ra, trên dưới đánh giá liếc mắt một cái, nhíu mày hỏi: "Người kia là ai?""Thạch ca." Người đàn ông tất cung tất kính hạ eo, vội trả lời: "Nó cùng một người khác tới điều tra căn cứ của chúng ta, để ngừa chuyện xảy ra tụi tôi liền chộp tới, còn có một kẻ đã chạy, lão Thất cùng lão Tứ đang đuổi theo."Thạch ca nhíu mày quét mắt liếc mắt nhìn mấy người kia một cái, "Các người bị thương?"Người đàn ông có chút xấu hổ cắn răng, nói: "Thứ này đừng thấy văn văn nhược nhược, có thể đánh nhau, nếu không phải tụi tôi có năm người, tôi thấy đều không thể bắt được nó."Thạch ca vừa nghe không chỉ có không bực, thế nhưng còn cười một cái, tán dương đánh giá Phó Thanh Sơ nửa ngày.Mạnh như vậy?"Chậc, chỉ tiếc là Beta." Thạch ca nói, xua xua tay ý bảo vài người đem anh áp giải theo: "Nếu đưa tới cửa, là không có khả năng đầy đủ đi ra ngoài, vậy thì cải tạo cho tốt đi."Đi đến một cái cửa, Thạch ca muốn mở cửa bỗng nhiên dừng lại, quay đầu lại cười nói: "A, vừa giống Alpha vừa giống Omega, nhất định có rất nhiều người tranh nhau muốn, chơi với nó khẳng định cũng đủ mùi vị."Ngón tay Phó Thanh Sơ càng nắm chặt, cảm giác có chút ghê tởm, cố gắng thả chậm hô hấp, tận lực hít vào càng ít mùi hương ngọt này.Nhất định Thẩm Tuyển Ý sẽ trở lại, anh bảo tồn thể lực giữ bình tĩnh, cùng với Thẩm Tuyển Ý nội ứng ngoại hợp, bằng không hai người nhất định sẽ đình trệ ở chỗ này."Tụi mày dám trắng trợn táo bạo chế dược ở Hoắc Thành, còn dám lén mua bán người, phía trên có người phải không?" Khoé miệng Phó Thanh Sơ câu lên một chút ý cười, giãy giụa nói: "Không cần bắt tao, cách cửa xa như vậy, lo lắng tao sẽ chạy hay là cảm thấy mình không được?"Thạch ca bị cái miệng lưỡi sắc bén của Phó Thanh Sơ làm cho kinh ngạc vài giây, cong mắt cười nói: "Còn tưởng rằng mày là lạnh lùng ít nói, không nghĩ tới miệng lại độc như vậy."Phó Thanh Sơ cười: "Lời nói thật luôn chói tai."Thạch ca cũng không so đo với Phó Thanh Sơ, cười lạnh đẩy cửa ra, đẩy anh đi vào, cùng với bên ngoài an tĩnh sạch sẽ không giống nhau, nơi này quả thực như là địa ngục.Thật dơ bẩn.Hơi thở làm người buồn nôn, các loại tin tức tố ngọt nị lung tung rối loạn dây dưa bên nhau, còn có tiếng thống khổ, vui thích rên rỉ đan xen lẫn nhau, mạnh mẽ đâm vào màng tai.Lòng bàn chân của Phó Thanh Sơ nhoáng lên, có chút choáng váng đầu.Không khí ở đây quá mức không xong, những âm thanh hoặc thống khổ hoặc khó chịu đều đâm vào thần kinh anh, như là cái chuỳ thật lớn thăm dò lý trí anh."Bị doạ sợ rồi?" Thạch ca thấy anh đi chậm, bỗng nhiên thả chậm bước chân, cười rộ lên: "Bọn người lúc trước còn phản ứng ghê hơn mày.
Nhưng mà hiện tại nhìn mày thì ngoan hơn nhiều."Lối đi nhỏ đều là lồng sắt giống như là phòng ở, khá giống ngục giam, nền xi măng trên đất biến thành màu đen, có chút khô ráo, có người dưới thân tích một bãi nước, mùi vị khó ngửi."Cứu mạng......!Thả tôi ra ngoài......!Tôi hối hận rồi......!Tôi không cần tiền......" Hai bên lồng sắt không thiếu người duỗi tay ra bên ngoài, còn có người đã không còn lý trí, đắm chìm trong cái cảm giác ngập đầu này.Còn có người đang liều mạng chống cự, cuộn tròn thành một đoàn, tay lại không tự giác mà duỗi ra.Đau là có thể nhịn, nếu ngứa cực nhỏ có thể nhẫn nại, nhưng loại này tựa như là tằm ăn lên lý trí con người.Phó Thanh Sơ khép hờ hai mắt, cắn đầu lưỡi, nháy mắt nếm thấy mùi máu, cực kỳ giống tin tức tố của Thẩm Tuyển Ý, bỗng nhiên lại có chút an tâm..