Nghiêm Bảo mời hai người ăn cơm, nhưng Thẩm Tuyển Ý cảm thấy nơi này của anh ta ngoại trừ rượu chính là rượu, có thể ăn cái gì, liền nói không được.
Hai người từ trong tiệm đi ra, đi động của Phó Thanh Sơ vang thông báo, là một cuộc gọi, ngón tay anh để lên nút nghe, lại hơi do dự mà không ấn vào.
"Làm sao vậy?" Thẩm Tuyển Ý thăm dò nhìn anh.
Phó Thanh Sơ ấn vào nút khoá, "Không có việc gì, đi thôi."
Phó Thanh Sơ đi vài bước, lại phát hiện Thẩm Tuyển Ý không có theo kịp, theo tầm mắt cậu nhìn qua phía đầu phố ở đối diện, "Làm sao vậy?"
Thẩm Tuyển Ý đứng ở tại chỗ, nói: "Có một lần, em ở chỗ này nhìn thấy anh ăn cùng Mạc Cửu, anh ta còn nắm tay anh."
Phó Thanh Sơ không phản ứng kịp, nhưng anh cũng không có mấy lần ăn cơm riêng với Mạc Cửu bao giờ, chỉ có một lần nói rõ ràng với anh ta, lúc mình sẽ không lựa chọn bất kì Alpha nào, ăn xong rồi thôi.
Vậy mà cũng nhớ lâu thật.
Đúng là vua ăn dấm.
Phó Thanh Sơ bất đắc dĩ mà đi trở về, duỗi tay nắm lấy cổ tay của Thẩm Tuyển Ý, hơi hơi ngẩng mắt dỗ cậu: "Lần đó anh ăn cơm với anh ta, là vì nói rõ ràng, anh không có ý tứ kia với anh ta."
"Đó là khẳng định rồi, anh ta xứng sao!" Thẩm Tuyển Ý hừ lạnh một tiếng.
"Em xứng, em xứng nhất, có thể đừng ăn dấm nữa được không." Phó Thanh Sơ nhịn cười, thấy cậu vẫn là không cam lòng.
Rất giống như là muốn xuyên về quá khứ đem Mạc Cửu đá đi, sau đó thay mình vào.
"Đi, dẫn em đi ăn." Phó Thanh Sơ túm tay kéo Thẩm Tuyển Ý đi về phía trước.
Thẩm Tuyển Ý kỳ thật đã bị dỗ tốt, tính tình cậu chính là như vậy, máu ghen tới là lại nguy hiểm, chỉ cần một ánh mắt của Phó Thanh Sơ, cậu sẽ ngoan ngoãn chịu thua.
Nhưng cậu muốn nghe Phó Thanh Sơ dỗ mình, giọng nói dịu dàng như đang dùng tay xoa nắn trái tim của cậu vậy.
"Anh đã đi cùng với anh ta, em lại là thứ hai, không đi." Thẩm Tuyển Ý nói xong cảm thấy áy náy, lại nói: "Anh là duy nhất của em, chỉ có em là duy nhất trong lòng anh, không muốn làm thứ hai."
"Anh đi cùng với anh ta là để từ chối ý tốt của người ta." Bước chân Phó Thanh Sơ dừng lại, quay đầu lại, "Anh đi với em, không giống nhau."
Thẩm Tuyển Ý nhịn cười, hừ lạnh: "Làm sao không giống nhau, đều là đi ăn."
Phó Thanh Sơ rũ mắt, nắm bàn tay Thẩm Tuyển Ý mở ra, sau đó đem tay mình bỏ vào lòng bàn tay khô ráo của cậu, nhẹ giọng nói: "Anh đi với em, là hẹn hò."
"!"
Thẩm Tuyển Ý bỗng chốc ngẩng đầu, thấy ý cười ở đáy mắt cùng với sự dịu dàng như muốn mình chết chìm, cảm thấy bản thân muốn chết, miệng khô lưỡi khô mà nuốt nước miếng, đột nhiên nắm lấy tay anh.
"Bà xã, em muốn......"
Phó Thanh Sơ rút tay ra, xoay người nói: "Đến nhà ăn lại nghĩ."
**
Sắp khai giảng, phòng thí nghiệm bọn học sinh đều tới báo cáo, Trần Thanh Uyển cùng Hoa Hàn ở cửa vừa ăn vừa nói chuyện phiếm, Hứa Dịch dựa vào một bên không biết suy nghĩ cái gì.
Thời điểm Thẩm Tuyển Ý cùng Phó Thanh Sơ đi lên, mấy người đều sửng sốt một chút, Hứa Dịch còn lui một bước về phía sau.
"Giáo sư." Trần Thanh Uyển kích động nhất, chào hỏi Phó Thanh Sơ xong, nhìn Thẩm Tuyển Ý bên người lập tức nhướng mày cười rộ lên: "Ai da, sư mẫu (vợ của thầy) tới rồi."
Phó Thanh Sơ hơi hơi nhíu mày, lại không răn dạy câu sư mẫu này của cô, ngược lại hỏi cô: "Làm sao đều ở cửa mà không vào?"
Hoa Hàn nuốt đồ trong miệng xuống, vội nói: "Tụi em đang ăn đợi thầy tới, sợ làm dơ phòng thí nghiệm, a đúng rồi, hôm nay có người gửi một bưu kiện tới, nói là cho thầy."
Một bưu kiện rất lớn, Hoa Hàn không đưa ra, phỏng chừng là rất nặng.
"Người nào đưa tới?"
Hoa Hàn nói: "Là một người đàn ông, tuổi không lớn, khuôn mặt baby, thoạt nhìn tầm hai mươi tuổi."
Phó Thanh Sơ gật gật đầu, tầm mắt xẹt qua Hoa Hàn, dừng ở trên mặt Hưa Dịch đang đứng ở phía sau, nói: "Hứa Dịch, báo cáo của học kì một của em được thông qua rồi, dự tính hai tháng nữa sẽ được phê duyệt, phải quý trọng cơ hội lần này cho tốt."
Lúc trước Hứa Dịch ôm thử một lần hi vọng, nghĩ nếu được thông qua, tương lai có thể tới gần Phó Thanh Sơ một chút, không nghĩ tới vậy mà thật sự thông qua, phỏng chừng nguyên nhân là do anh kí tên.
Hứa Dịch hơi hé miệng, áp xuống áy náy trong lòng, rầu rĩ nói: "Cảm ơn giáo sư."
Phó Thanh Sơ gật đầu, còn nửa câu vẫn chưa nói ra.
—— hy vọng vấn đề luận văn sẽ không ảnh hưởng đến tụi học sinh.
Thẩm Tuyển Ý ở một bên không nói chuyện, chờ mọi người đều đi vào cậu cũng không nhúc nhích, chỉ dựa vào bên cạnh lan can như vậy, cánh tay chống lấy lan can, nhướng mày nhìn vào phòng thí nghiệm, cong môi cười.
Phó Thanh Sơ phát hiện cậu không có vào, nghiêng đầu nhìn.
Sửng sốt.
Bên trên hành lang là bóng đèn, rất sáng, đem người của Thẩm Tuyển Ý chiếu rõ ràng, phía sau là bóng đêm đen kịt, như là trên tranh sơn mài, dùng các loại vệt sáng miêu tả ra một người đàn ông cực kì anh tuấn sáng chói.
Anh nhìn rõ đôi mắt màu xanh đen, thấy rõ ngũ quan lập thể cùng thân hình thon dài, sau là hình ảnh trước kia hàm chứa ý cười luôn cố ý chọc giận mỉa mai anh chồng chéo lên nhau
"Vào đây."
Vừa mở miệng, Phó Thanh Sơ bỗng nhiên sửng sốt, trong đầu không hiểu vì sao mà nháy mắt nhảy ra một câu, một ngày nào đó, tôi sẽ làm anh cam tâm tình nguyện, để tôi tiến vào.
—— giữa bọn họ còn có cá cược.
Nếu anh chủ động cho Thẩm Tuyển Ý vào phòng thí nghiệm, thì phải ở phòng thí nghiệm mặc đồ nữ cho cậu xem, chỉ là lúc đó cá cược nếu như cậu thi được, cũng không tính là không tuân theo với lời hứa.
Thẩm Tuyển Ý đứng thẳng người, nhấc chân đi vào, lại không có nói tới chuyện đánh cược, ngược lại xách theo cái bưu kiện kia, đi tới một góc an tĩnh ngồi chơi di động.
Phó Thanh Sơ cũng không quản cậu, mở máy tính, đem USB anh đem về từ văn phòng giám sát gen di truyền cắm vào, mở bản thảo luận văn ra, nhìn ngày sửa chữa, cùng tiến hành so sánh bản thảo.
Bọn Trần Thanh Uyển chuyện gì, vội xong chuyện từng người liền rời đi trước, Hứa Dịch muốn nói lại thôi mà nhìn hai người vài lần, cũng đi rồi.
Một lát sau, trên di động của Thẩm Tuyển Ý nhận được một tin nhắn trên Wechat.
Hứa Dịch: Chúng ta về sau vẫn là bạn bè sao?
Thẩm Tuyển Ý ngốc ra, cậu cũng không biết vì sao Hứa Dịch rối rắm như vậy, cùng với chuyện tấm ảnh, ngẩng đầu nhìn Phó Thanh Sơ, chỉ cho rằng anh ấy bởi vì mình đoạt Phó Thanh Sơ, oán giận mình.
—— nếu anh nguyện ý, chúng ta vĩnh viễn đều là bạn bè.
Nếu anh trách em cướp đi Phó Thanh Sơ, vậy anh đánh em một trận, em sẽ không đánh lại, đánh đến khi anh nguôi giận mới thôi.
Hứa Dịch nhìn tin nhắn WeChat này, dở khóc dở cười mà đỏ đôi mắt.
Cậu biết, Thẩm Tuyển Ý vẫn luôn thiện lương, tâm cũng thực mềm.
-
Bưu kiện đóng gói rất kín.
Thẩm Tuyển Ý có hơi tò mò bên trong là thứ gì, hỏi Phó Thanh Sơ có thể mở được hay không, anh nói tùy ý, kết quả xoay nửa ngày cũng chưa tìm được xuống tay chỗ nào, kéo mạnh cũng không được, không biết là chất liệu gì.
"Bà xã, có dao không?"
Phó Thanh Sơ đang xem tin tức, đầu cũng không nâng nói: "Tự tìm đi."
Thẩm Tuyển Ý "À" một tiếng, đi tuần tra nửa ngày, ở trên bàn nhìn thấy một con dao để trang trí, lúc đi tới cậu lơ đãng liếc nhìn màn hình một cái.
"Anh nhìn cái gì nghiêm túc như vậy." Thẩm Tuyển Ý thăm dò nhìn màn hình, thì thầm: "Giáo sư Phó Thanh Sơ nổi danh về gen di truyền bị nghi ngờ có liên quan học thuật tạo......"
Phó Thanh Sơ nghe thấy cậu đang đọc bỗng nhiên ngậm miệng, cười hỏi: "Sao không đọc tiếp?"
"Đứa ngu nào viết vậy? Em đọc cũng thấy như đồ ngu, vu oan cho bà xã của em, em có thể đánh nó không?"
Phó Thanh Sơ nghe Thẩm Tuyển Ý nói liền cười, nói theo cậu, cũng không đứng đắn mà nói: "Có lẽ chúng ta có thể dùng phương thức tương đối văn minh để cho kẻ đó nếm thử nhục nhã?"
Thẩm Tuyển Ý dừng một chút: "So với dùng nắm tay thì cái này thảm hơn sao?"
Phó Thanh Sơ nghĩ nghĩ, gật đầu: "Hẳn là sẽ thảm hơn rất nhiều lần."
"Vậy được."
Phó Thanh Sơ cười thu hồi tầm mắt, lại kéo tin tức lên.
Cái bản thảo tin tức này nói có cái mũi có mắt, anh mới vừa đọc lướt qua, chợt vừa thấy xác thật rất có đạo lý.
Có rất nhiều người chuyên nghiệp ở nhiều nơi chỉ ra, trình độ của Trần Thanh Uyển Hứa Dịch phỏng chừng cũng chưa có tư cách, nhưng xem kĩ sẽ phát hiện rất nhiều lỗ hổng.
Luận văn này tuyên bố vào năm năm trước, có chút chi tiết anh cũng nhớ không rõ, cũng không có khả năng chỉ vào số liệu đó đi phản bác, chỉ có thể suy đoán điều tra một lần nữa.
Anh mở màn hình tin tức, cầm lấy cây phấn, xoay người ở trên bảng đen viết số liệu, sau đó lại xoay người, lật tờ giấy, ngòi bút trên giấy xoát xoát xẹt qua.
Thực nghiêm túc, thực mê người.
Thẩm Tuyển Ý lẳng lặng mà nhìn anh, không ra tiếng động.
Vốn dĩ Phó Thanh Sơ lớn lên đã đẹp, lúc mày hơi nhăn lại không chỉ có không làm người cảm thấy phản cảm, ngược lại có loại càng có cảm giác muốn thân cận, hơi hơi nhấp môi, còn có động tác vô thức đem ngón tay để ở trên môi.
Mỗi một cái, đều mê người làm Thẩm Tuyển Ý muốn quỳ lạy hôn từng cái.
Thật lâu sau.
Phó Thanh Sơ rốt cuộc cảm giác được một tia khác thường, gác phấn ở trên bảng đen, nghiêng người hỏi cậu, "Làm sao mà nhìn anh chằm chằm vậy? Không phải tới tìm dao sao?"
Thẩm Tuyển Ý dựa vào trên bàn anh, ném con dao lại trên bàn, khóe mắt mỉm cười mà nói: "Em suy nghĩ, trước kia lúc em chưa quen biết anh, anh là bộ dáng gì, anh sẽ đánh nhau, còn có xăm mình, em nghe Chúc Xuyên nói anh còn hút thuốc uống rượu đánh nhau với người ta, hẳn là quá khứ rất chói mắt."
Ngón tay Phó Thanh Sơ hơi khựng lại, phấn ở trên bảng đen kéo thành đường cong vô nghĩa.
"Em cũng không có cùng anh trải qua quá khứ bừa bãi này, sau lại anh bắt đầu trở nên thu liễm, em cũng không có trải qua với anh, anh vừa ngông cuồng vừa trầm tĩnh nội tâm, em đều không có mặt." Thẩm Tuyển Ý đi đến sau lưng anh, duỗi tay nhẹ nhàng ôm lấy, đem cằm gác ở trên vai anh.
"Anh cũng là người bình thường, không ưu tú như em tưởng."
Giọng nói Thẩm Tuyển Ý bị ép tới rất thấp, làm người cảm thấy trong mắt cậu đựng đầy thâm tình cùng bao dung như biển rộng, "Em cùng anh cùng nhau trải qua những thống khổ đó, kí ức vui vẻ, vô luận cái nào em cũng đều muốn nắm tay anh, ở bên cạnh anh."
"Thẩm Tuyển Ý."
"Dạ?"
"Đã qua thì không thể truy đuổi, cũng là kí ức không cần thiết." Phó Thanh Sơ dựa vào trong lòng ngực Thẩm Tuyển Ý, làm mình thả lỏng lại, giọng nói cũng thực nhẹ: "Tương lai của anh, giao ở trong tay em, anh cũng như thế, nắm chặt tương lai em."
Phó Thanh Sơ nâng tay lên, nói: "Nắm lấy."
Thẩm Tuyển Ý ngẩng đầu từ bên cổ anh, nắm lấy tay anh, không có dùng lực, yếu ớt theo sát tay anh, dưới sự hướng dẫn của anh, viết bốn chữ
—— thanh tâm sâu sắc.
(*)清心隽永 (清: thanh trong Phó Thanh Sơ, 隽: trong Thẩm Tuyển Ý) tui hông biết nghĩa sao hết nên để vầy nha.
Thẩm Tuyển Ý lập tức hiểu rõ, anh đang đáp lại câu Thanh xa ý trên mộc bài ở Hoắc Thành, ngón tay căng thẳng, đem bàn tay Phó Thanh Sơ bóp đến trắng bệch, hô hấp chợt trầm xuống.
(清远意)
Yết hầu cứng ngắc nói không ra lời, tựa như bị người thanh sắt đang nung đỏ nhét vào.
Phó Thanh Sơ cũng không nhúc nhích, tùy ý hô hấp dừng ở bên gáy, hơi hơi gục đầu xuống, nhẹ hít vào một hơi, sau đó rút tay ra, cầm lấy đồ lau bảng xóa bốn chữ đi.
"Anh cũng giống em không có tham dự quá khứ của em, nhưng cũng không tiếc nuối." Phó Thanh Sơ xoay người lại, nhẹ nhàng ôm lại Thẩm Tuyển Ý, ở cổ áo lộ ra xương quai xanh nhẹ nhàng hôn xuống.
"Thời gian đem em mài giũa rất tốt, săn sóc, hết lòng, còn rất biết chăm sóc người khác." Phó Thanh Sơ nói: "Em xem, anh đã có được em tốt nhất."
Thẩm Tuyển Ý thấp giọng mà "Ừm" một tiếng, nói: "Em đau lòng anh, nếu em xuất hiện sớm một chút, quen biết anh sớm một chút, anh đã không cần một mình đối mặt mười ba năm áp lực, cũng không cần lựa chọn thuốc cấm, dùng thương tổn chính mình đi đánh cuộc một cuộc sống mới."
"Không phải." Phó Thanh Sơ ngắt lời Thẩm Tuyển Ý, bởi vì không cao bằng cậu, liền duỗi tay kéo cổ cậu xuống, ngửa đầu đón nhận, vừa chạm lại buông ra, lại nói: "Em chỉ muốn dùng bộ dạng tốt nhất tới gặp anh, không muộn, thời cơ rất tốt."
Đầu quả tim của Thẩm Tuyển Ý mềm như muốn biến thành một vũng nước, ách giọng nói vùi đầu ở cổ Phó Thanh Sơ.
Phó Thanh Sơ cho rằng Thẩm Tuyển Ý còn đang đau lòng cho mình, tâm vừa đau vừa mềm, vừa định nói liền nghe thấy cậu rầu rĩ oán giận: "Em hiện tại muốn biết cuối cùng năm đó anh là cái dạng gì, cái trình độ chọc ghẹo người khác như thế này, nếu không phải giữ mình trong sạch, hiện tại em còn có một đội quân tình địch."
Phó Thanh Sơ không nhịn xuống, lập tức cười ra, "Làm sao, sợ à?"
Thẩm Tuyển Ý ngẩng đầu, mũi hừ một tiếng: "Không sợ chết thì để cho bọn họ tới, đánh đến bọn họ kêu răng rơi đầy đất! Em chính là người đàn ông duy nhất của Phó Thanh Sơ trên thế giới này."
"Được rồi, lại không biết giữ miệng." Phó Thanh Sơ đẩy Thẩm Tuyển Ý ra, lại giơ tay cầm con dao trang trí đặt ở trong tay cậu: "Tự mình khui ra đi, anh đang bận."
Thẩm Tuyển Ý cầm con dao, ôm anh vào trong ngực, cúi đầu hung hăng tàn sát bừa bãi một phen, chờ anh hô hấp khó khăn nhịn không được duỗi tay ôm cổ mình mới buông ra.
Thẩm Tuyển Ý duỗi tay, lau nước trên môi anh, hắng giọng nói: "Cái này là hôn, tài liệu giảng dạy kia của anh sai rồi, phải thay đổi nhanh lên."
Phó Thanh Sơ dở khóc dở cười trừng mắt nhìn cậu một cái, "Cút đi."
Thẩm Tuyển Ý liếm liếm môi, cảm thấy mỹ mãn cút đi, chạy đến góc ban nãy khui bưu kiện kia ra, vừa gỡ vừa nghĩ, cái này không phải bom gì chứ, là cái loại vừa khui ra liền nổ ấy.
Bên trên không có phiếu chuyển phát nhanh, không phải gửi đi, hoặc là là nhờ người, hoặc là tự đưa tới.
Hiện tại còn chưa có khai giảng, biết hiện tại Phó Thanh Sơ sẽ ở trường học, hôm nay sẽ tới phòng thí nghiệm, nhất định là người quen thân của anh, nhưng lại không tự mình đưa tới.
Là sợ bị nhận ra?
Thẩm Tuyển Ý chống cằm suy nghĩ, nếu thật là bom cũng không cần thiết phí công như vậy, biện pháp hại người rất nhiều, cũng không cần thiết chọn cái này.
Lại không phải nuôi con, nói làm liền làm, chuẩn bị cũng tốn sức.
Cậu cầm con dao trang trí kia cắt một nhát vào bên trên bưu kiện, dỡ xuống một tầng, kết quả bên trong vẫn là băng dán, tính tình nhẫn nại ước chừng hủy đi một chút, như đang lột hành tây, lấy ra đồ vật bên trong.
—— một cái đĩa CD.
"Có bệnh hay gì."
Thẩm Tuyển Ý vừa định phun tào, ngẩng đầu giật mình thấy Phó Thanh Sơ đang đưa lưng về phía mình ở trên bảng đen viết viết, ký hiệu kì lạ chiếm hơn phân nửa bảng đen, liền không quấy rầy anh.
Thẩm Tuyển Ý mở máy tính, đem đĩa CD vừa khui ra bỏ vào, mở ra lại hiện ra trên màn hình có mật mã, không thể đọc được.
Cậu thử một chút, đều không đúng, chống cằm suy nghĩ một hồi, nếu cái này là gửi cho Phó Thanh Sơ, vậy thử tên của anh.
Không đúng.
Sinh nhật?
Cũng không đúng.
"Giáo sư Phó, anh có cái gì rất quan trọng hay không, cái có thể làm mật mã, con số cũng được, ký hiệu cũng được, có không anh?"
Phó Thanh Sơ quay đầu lại, "Làm sao vậy?"
Thẩm Tuyển Ý duỗi tay chỉ chỉ màn hình: "Trong bọc là cái đĩa CD, muốn mật mã, em thử tên của anh cùng sinh nhật đều không đúng."
Phó Thanh Sơ bỗng nhiên nhớ tới hôm nay nhận được một tin nhắn, anh đi tới, lấy ra di động click mở cái kia lên, là một trang web nước ngoài, đã mã hóa.
Anh nghĩ nghĩ, thử nhập một mật mã, được rồi.
Trang web nhảy chuyển, lại là một kho văn kiện được mã hóa, Phó Thanh Sơ lại nhập vào lần nữa, mật mã lại không đúng rồi.
"Người nào vậy, làm thần bí như thế, không phải là trang web lừa đảo chứ, hiện tại trình độ kẻ lừa đảo đều cao như vậy sao?" Thẩm Tuyển Ý lẩm bẩm, thấy Phó Thanh Sơ hơi hơi nhíu mày lại nhập vào một mật mã.
"Lại đây." Phó Thanh Sơ đưa điện thoại di động cùng máy tính, dùng máy tính mở ra văn kiện trong kho.
So với tư liệu ghi chép thí nghiệm của Vưu Tĩnh Vân càng tì mỉ hơn, còn có mười mấy đoạn ghi âm, phân biệt đánh dấu ra, nhưng không có tựa đề, chỉ có con số.
Phó Thanh Sơ click mở một cái.
"Khai Vân, tôi cảm thấy thân thể không đúng lắm, có phải thuốc chúng ta nghiên cứu có vấn đề hay không."
"Cái gì không đúng?"
"Kỳ phát tình sớm hơn một tuần, so với bình thường còn nghiêm trọng hơn, thuốc ức chế xém chút đã không đè xuống được, tôi hoài nghi loại thuốc này gây tổn thương tới thân thể......"
"Không có khả năng, cậu không tin tôi?"
......
Bên trong tất cả đều là đối thoại của Phó Chính Thanh cùng Thẩm Khai Vân, về giai đoạn nghiên cứu phát minh, giai đoạn sinh ra bài dị phản ứng thành phần thuốc, đến khi ông rời khỏi phòng thí nghiệm, Phó Chính Thanh thực kích động, nhưng Thẩm Khai Vân vẫn luôn cực kỳ bình tĩnh.
Ông ta như là một người đứng xem xem như là một chuyện không liên quan, bình tĩnh làm Phó Chính Thanh tin tưởng mình, dầu gì cũng phải tin tưởng thầy hướng dẫn.
Ghi âm phát ra thông tin, trên bàn tay Thẩm Tuyển Ý đã kéo căng gân xanh, trên mu bàn tay càng rõ ràng.
Phó Thanh Sơ nhìn thực bình tĩnh, kỳ thật thái dương cũng nổi mạch máu đang căng chặt, chỉ là ẩn bên trong, không có biểu hiện ra ngoài.
Cuối cùng một đoạn ghi âm.
"Cậu là gì với Phó Thanh Sơ!"
"Chính Thanh, tôi đã sớm nói qua, cậu không cần có ý đồ cãi lại tôi.
Năm đó tôi có thể làm hai nước đem chuyện này áp xuống, hôm nay cũng có thể tìm kẻ chết thay giống như vậy."
"Cậu biết vì sao con trai mình lại dùng thuốc cấm không? Bởi vì nó ghê tởm mình có người ba như vậy, nó không muốn trở nên giống cậu, muốn đem mình biến thành Beta, cậu nói nếu toàn thế giới đều biết, nó có mộ người ba như vậy, nó sẽ thế nào?"
"Nói đi, cậu muốn tôi làm gì?"
"Này thì đúng rồi.
Tôi cũng không cần cậu làm cái gì, giống ba mươi năm trước là được."
Ghi âm không phát ra tiếng, phòng thí nghiệm yên tĩnh lại, hai người đều không nói chuyện.
Trong ghi âm có hai người, là ba của bọn họ, thừa ra một cái tên.
Đáy mắt Thẩm Tuyển Ý giống như xuất huyết, gắt gao chịu đựng không lao đi, đem Thẩm Khai Vân đang sống sờ sờ xé nát, móng tay bấm thật sâu vào lòng bàn tay, trong miệng cũng bị cắt nát, có máu chảy ra.
Thẩm Khai Vân, vì cái gì hại nhiều người như vậy còn có thể hùng hồn như vậy!
Cậu rõ ràng gặp qua thời điểm Alpha bị cải tạo thành Omega có bộ dáng thống khổ ra sao, sống không bằng chết, ông ta chia rẽ nhiều gia đình như vậy, vì cái gì còn có thể sống yên tâm thoải mái như vậy!
Hận ý của Thẩm Tuyển Ý gần như từ trong lồng ngực lan tràn ra, đặc biệt......! Đặc biệt ông ta còn hại Phó Thanh Sơ, nếu không phải tại ông ta, anh sẽ không có quá khứ âm u thống khổ như vậy.
Anh sẽ bình tĩnh tiếp thu thân phận Omega, sinh hoạt rất tốt, mà không phải thống khổ áp lực nhiều năm như vậy, thà chết cũng không muốn tiếp nhận Alpha.
Cậu đang nghĩ, trên bàn tay bỗng nhiên mềm nhũn, lòng bàn tay Phó Thanh Sơ bao trùm lên tay hắn, nhẹ giọng gọi: "A Ý.".