Giáo Sư Quá Dùng Sức

Chương 41



Loại chuyện đính hôn cứ ngỡ như mây bay thế mà Tô Tín lại mang đến cho tôi một tâm trạng khá là hư vinh. Lúc đi học, không có việc gì là tôi lại đưa tay dụi mắt, sờ cằm, khoe khoang chiếc nhẫn kim cương phát sáng trên ngón tay vô danh kia, tan lớp thì lại tháo ra cất vào túi, tránh tình trạng đi đường bị cướp giật.

Hai người Tân Hân và Lâm Tĩnh nhìn những hành động này của tôi mà bày ra đầu đủ khinh bỉ, oán hận tôi, ha ha cứ khinh bỉ đi, cứ oán hận đi, tôi càng vui thôi chứ gì đâu. Tân Hân hét to: “Kỳ Nguyệt, cậu bây giờ y như mấy phi tần ngày xưa được hoàng thượng sủng ái đấy.”

Tôi nghe cô ấy nói mà trong lòng thầm đồng ý với ý kiến đó, nhưng bên ngoài thì lại biểu hiện khiêm tốn.

Tân Hân lại hét to: “Kỳ Nguyệt à, còn giả bộ ngây thơ cái gì nữa, còn tưởng mình là một cô gái nhỏ mới biết yêu lần đầu sao? Thật ra thì đã sớm thành một bà cô rồi!”

Tôi giận, “Cái này không được cái kia không được, vậy thì tớ có thể làm gì nữa?”

Cô ấy nói: “Thím Kỳ Nguyệt, cậu không xuất hiện trước mặt tớ nữa là tốt nhất rồi.”

Vì vậy, tôi không xuất hiện trước mặt Tân Hân nữa, trước khi nghỉ đông thì có một cuộc thi, tôi và Tân Hân không được phân cùng trường thi, mà sau khi thi xong thì tất cả mọi người đều về nhà tìm mẹ của mình.

Tô Tín giữ tôi ở nhà lại anh mấy ngày, mỗi ngày ở trong căn phòng có máy điều hòa không khí ấm áp như mùa xuân, Tô Tín ở bên cạnh tôi chấm bài thi, ánh mặt trời mùa đông cũng trở nên thoải mái, ngày ngày bình yên trôi qua khiến cho người ta phải lưu luyến.

Ngày nào đó tôi thấy anh đang chăm chú đánh dấu  vào bài thi, tôi bất mãn nói: “Trước khi em thấy bài thi của em toàn là gạch chéo đỏ, chưa từng thấy dấu này.”

Anh ngẩng đầu nhìn tôi, đôi mắt phượng hẹp dài đen lánh sau tròng kính viền bạc cong lên, anh cười nói: “Sao không có chứ, chẳng qua là gạch chéo hơi nhiều thôi, em nhìn cho kỹ vào.”

Tôi thở dài yếu ớt, bất đắc dĩ buông tay, “Được rồi, dù sao số học cũng là vết sẹo trong tim em từ nhỏ đến lớn rồi, nằm mơ cũng không nghĩ tới mình lại ở chung với người đàn ông dạy số học…”

Tô Tín đảo đảo bút lông, đang tính nói gì thì tôi cắt ngang anh: “Cho nên mới nói, theo quy luật bù trừ hết rồi, định mệnh sắp đặt hai chúng ta phải ở chung với nhau.”

Anh chăm chú nhìn tôi rất lâu mới dịu dàng nói, chỉ một chữ: “Ừ.”

--- ------ ------ ------ ------ --------

Còn một nguyên nhân nữa tôi ở lại thành phố N mà không về nhà đó là tiệc liên hoan của hội học sinh, buổi liên hoan này có cũng được mà không có cũng không sao, tham gia hay không cũng được chủ yếu là tự nguyên, nhưng cái chính là vui vẻ nên vẫn phải đi.

Liên hoan ngày đó tôi không ngờ mọi người lại đến đông đủ như vậy, hơn năm mươi người chen chúc nhau trong bốn cái bàn, lẩu bốc khí nóng nghi ngút, không khí bắt đầu râm ran ồn ào.

Vừa vào cửa tôi đã thấy Tiểu Úy, cô ấy cầm túi để lên ghế kế bên, tôi nghĩ chắc là cô ấy giành ghế trước cho tôi nên bước nhanh tới ngồi xuống, ngồi xong vỗ vỗ Tiểu Úy đang kinh ngạc ngẩn người nói: “Cám ơn nha.”

Tiểu Úy lấy lại tinh thần, sau đó đỏ mặt, nói vòng vo: “Kỳ Nguyệt…sao cậu…ngồi vào chỗ này?”

Tôi quẫn bách: “Không phải cậu chiếm chỗ này cho tôi ư?”

Cô ấy lay lay chiếc đũa trên bàn, giấu mặt đi, nói nhỏ: “Không, à à, phải…đúng vậy…”

Lúc này đột nhiên xung quanh khá yên tĩnh, tôi theo bản năng quay đầu lại, Tiểu Úy cũng làm động tác y như tôi, đúng như tôi đoán, Cố Hành Chỉ đang đi vào trong phòng này, hôm nay cậu ta mặc áo lông trắng, đội nón có viền lông tơ xung quanh nổi bật lên khuôn mặt lạnh lẽo nhưng xinh đẹp.

Tay tôi đột nhiên bị nắm chặt, nghiêng đầu nhìn, chỉ thấy miệng Tiểu Úy mím chặt, cả người như được tên được lắp vào cung chuẩn bị bắn.

Bấy giờ tôi mới bừng tỉnh hiểu ra, thì ra Tiểu Úy chiếm chỗ cho ai, thế mà tôi còn tự cho mình là một con khổng tước chứ, vội vàng phất tay gọi Cố Hành Chỉ: “Cấp dưới Cố, ở bên này!”

Cố Hành Chỉ hơi nhíu mày rồi từ từ nhìn sang đây.

Tiểu Úy bị dọa sợ thả tay tôi ra, tiếp tục cúi đầu lay lay chiếc đũa.

Haizz cô gái này, quá thẹn thùng rồi~~

Cố Hành Chỉ từ từ đi tới, tôi cầm túi đứng lên, tao nhã làm ra tư thế mời.

Cậu ta buồn cười liếc tôi, nói: “Đây là cấp trên an ủi cấp dưới sao?”

Tôi mở to mắt gật đầu, nhấc ngón trỏ lên chỉ vào cái người tên Tiểu Úy không hề có khí thế kia, “Đúng rồi, còn tặng thêm mỹ nữ cho cậu nữa.”

Tôi vừa nói xong, một chiếc đũa trượt theo hình vòng cung, hơn nữa còn theo tốc độ sét đánh không kịp mà bày vào mặt Cố Hành Chỉ, cuối cùng vô cùng anh dũng rớt xuống mặt đất.

Tôi nhìn gương mặt Cố Hành Chỉ âm u, lại nhìn sang Tiểu Úy, cô nàng đang vội vàng giấu chiếc đũa còn lại xuống dưới khăn trải bàn.

“Phụt….” Dưới tình huống này, the thứ cho tôi không thể kiềm chế bản thân được.

Mặt Tiểu Úy đỏ như quả cà chua, cô ấy uống miếng canh rồi mới ngẩng đầu lên, đôi tay đặt trên đầu gối nắm thành quyền, nói ngập ngừng: “Tôi không cố ý… thật xin lỗi…”

Cố Hành Chỉ im lặng nhìn cô ấy một lúc, sắc mặt từ từ sáng lại, cậu xoay người nhặt chiếc đũa rớt dưới đất lên đưa đến trước mặt Tiểu Úy, lạnh giọng dặn dò: “Cẩn thận một chút.”

Tiểu Úy vội vàng nhận lấy, không dám ngẩng đầu lên, “Ừ, lần sau sẽ không như vậy nữa.”

Tôi thấy Cố Hành Chỉ cũng không còn bài xích nữa nên bà mai Kỳ Tiểu Nguyệt tôi đây đành phải lặng lẽ, lẳng lặng, len lén đi đến bàn khác ngồi.

--- ------ ------ ------ ------ ---

Buổi liên hoan được phân nữa thời gian.

Hội trưởng uống khá nhiều bia, hưng phấn đi mời bia từng bàn, chỉ là tôi nhìn anh ta thế có chút thê thảm.

Rất nhiều tên con trai cũng nhảy vào trận đấu bia, uống đến tím gan tím mật, say đến ngã trái ngã phải.

Tôi nhìn mà phát ngán, nên lấy điện thoại ra xem thì thấy tin nhắn của Tô Tín.

“Xin bà xã báo cáo tình huống đi ngoài ăn cơm hôm nay.”

Tôi không nhịn được cười, gõ gõ vài chữ.

“Ừ, phu nhân theo lời dặn của tướng công chỉ ăn canh bình thường, lẩu uyên ương gì đó cũng không ngó tới. Uống nước chanh, thấy bia rượu thì lập tức tránh xa.”

Nhấn nút gửi đi, rất nhanh điện thoại lại rung.

“Ngoan lắm, về nhà sớm một chút.”

“Biết rồi.”

Tôi cất điện thoại vào trong túi, ngẩng đầu nhìn, thấy hội trưởng đang quậy ở bàn kế bên, bàn bên tôi thấy vậy cũng tiến tới xem, mà chỗ bọn họ đứng đúng ngay chỗ của Tiểu Úy.

Tôi cũng vội vàng đi qua, hội trưởng đứng giữa đám người với dáng vẻ say khướt, ánh mắt đầy sương mù, anh ta bưng ly bia lên, đưa đến gần mặt Tiểu Úy, ăn nói ngả ngớn: “Hội phó Tiểu Úy, uống ly này của anh hai xem nào, hắc hắc he he.”

Mặt Tiểu Úy ửng hồng như nhuộm một lớp màu hồng lên, cô nàng sợ hãi nhìn chằm chằm hội trưởng, muốn đẩy tay anh ta ra.

Đám con trai xung quanh đầu óc nửa tỉnh nửa mê dụ dỗ: “Uống thì uống đi! Hội phó Tiểu Úy cứ uống đi, cậu theo anh hai rồi còn gì.”

Tôi lập tức đi xem Tiểu Úy bên cạnh Cố Hành Chỉ, muốn dùng ánh mắt cho cậu ta đi làm anh hùng cứu mỹ nhân, mà cậu ta vẫn bình tĩnh gắp nấm kim châm trong nồi lẩu ăn, bộ dạng không tranh quyền thế…

Tiểu Úy nhỏ giọng nói: “Hội trưởng, anh uống say rồi.”

Hội trưởng đi đến gần, hà hơi vào Tiểu Úy: “Say? Tôi không có say, mau uống cho anh hai đi, anh hai đây còn uống được nhiều lắm.”

Vẻ mặt Tiểu Úy hiện lên nét chống cự, dịch ghế ngồi vầ sau cách cái tên quỷ say này ra xa, thật ra thì hiện tại tôi muốn đi lên tát một cái vào tên hội trưởng này rồi nhưng mà hai tên say rượu đang đứng trước mặt tôi, không thể đẩy ra được, hai tên đó còn lắc lắc chai bia làm cho người khác hơi sợ.

Tiểu Úy khó chịu cắn răng, hội trưởng vẫn còn không biết xấu hổ đến gần, Tiểu Úy đưa tay lên đẩy anh ta ra, không ngờ hội trưởng lại bắt được tay cô ấy.

Lửa giận của tôi bùng lên, thừa cơ say rượu là muốn làm xằng làm bậy đùa giỡn phụ nữ sao?

Ý định thấy chết không sờn tính đẩy hai tên say rượu trước mặt ra của tôi còn chưa thực hiện thì Cố Hành Chỉ đã nhanh hơn tôi, kéo tay Tiểu Úy từ trong tay hội trưởng ra, khí thế mạnh mẽ khiến người ta phải khiếp sợ.

Dưới khí thế bị áp bức của người anh em Cố, những tên con trai ồn ào nhanh chóng an tĩnh lại.

Tôi quyết định không đi lên tung ra quyền cước nữa mà tiếp tục phục kích trong đống người xem kịch vui.

Nếu lúc đầu là trò cười thì bây giờ là trò chơi tình cảm rồi.

Hội trưởng thấy thế vẻ mặt có chút tức giận, muốn bỏ nắm tay của Cố Hành Chi ra mà hất không nổi. Chắc là bị đau nên bộ mặt say rượu của anh ta giả vờ nịnh nọt, lắc lắc cái ly trong tay nói: “Vậy cậu thay cô ta uống?”

Cố Hành Chỉ không lên tiếng, Tiểu Úy đứng một bên cắn chặt đôi môi.

“Không có gan thì đừng bày đặt làm anh hùng, cắt.” Hội trưởng hất tay đầy khinh miệt.

Đôi mắt Cố Hành Chỉ lạnh lại nhìn đăm đăm hội trưởng, nhận lấy ly bia trong tay anh ta, yết hầu trượt lên trượt xuống, uống cạn chỉ trong một hơi.

Hiển nhiên Cố Hành Chỉ không biết uống bia, uống xong cau mày khó chịu đặt ly bia xuống, mười mấy giây sau mới khôi phục trạng thái bình thường.

“Vậy được rồi chứ?”

Hội trưởng cũng phát giác không khí bất thường nên nói hai tiếng “Được rồi được rồi” xong cầm ly bia đi qua bàn khác.

Cố Hành Chỉ không thay đổi sắc mặt uống một miếng canh, giống như không có chuyện gì xảy ra.

Tiểu Úy nhìn cậu ta không chớp mắt, cứ như sắp khóc tới nơi, cô gặm ngón tay có vẻ luống cuống.

Tôi đi theo đám người vây xem về lại chỗ cũ, trong lòng suy nghĩ, hai người này ai cũng muốn mà trong lòng vẫn đang tranh chấp.

--- ------ ------ ------ ---------

Quả nhiên bữa tiệc vừa kết thúc, Cố Hành Chỉ không phải do say xỉn mà là bị dị ứng với cồn, cái cổ trắng nõn nổi lên những đốm hồng hồng. Hội trưởng bị áp giải về nhà, những tên con trai say xỉn lúc nãy cũng đã tỉnh hên là còn biết xin lỗi cậu ta một câu, cậu ta cũng không để ý. Lúc tôi đi ngang qua cậu ta có an ủi hỏi thăm, cậu ta chỉ nói không sao. Tôi cũng không hỏi nhiều, dù sao cũng có Tiểu Úy đi theo cậu ta, không phải sao?

Mấy người chúng tôi đứng ở ven đường chờ xe, ban đêm trời khá lạnh, hơi nóng trong người thở ra cũng muốn đóng thành băng. Mặc dù như thế tôi cũng không muốn Tô Tín đi ra ngoài đón tôi, đã vậy còn nhân tiện xem JQ một chút nữa chứ.

Cố Hành Chỉ đứng cách đại khái khoảng năm mét, Tiểu Úy đứng bên cạnh cậu ta, ngượng ngùng lấy khăn quàng cổ màu hồng của mình đưa cho cậu ta.

Cố Hành Chỉ không muốn nên đi snag bên cạnh hai bước, Tiểu Úy cũng đi theo. Cô ấy định mạnh bạo đeo lên cổ cho Cố Hành Chỉ luôn, nhưng dáng người cậu ta lại cao nên động tác của cô gái này khá khó khăn.

Cố Hành Chỉ quýnh lên vội vàng vòng một cánh tay qua cô để cô đứng vững, cô ấy hơi chần chừ nhưng vẫn kiên trì không ngừng, chắc là Cố Hành Chỉ nổi giận, hai người giằng co một hồi đột nhiên Tiểu Úy ngồi xuống, vùi đầu vào giữa hai gối, hình như đang khóc.

Tiểu Cố ngàn năm lạnh như băng dường như có chút mềm lòng, ngồi xổm xuống cầm lấy khăn quàng cô màu hồng trong tay cô ấy đeo lên cổ mình, Tiểu Úy cô nương lúc này mới chịu đứng lên, cười tươi như hoa. Chắc là Cố Hành Chỉ hỏi cô ấy có lạnh hay không, cô gái nhỏ mặt dày lấy phần khăn còn dư vòng một vòng lên cổ mình rồi cười ha hả nhảy nhót một bên.

Tôi không khỏi chép miệng, đủ chủ động, đủ ngang ngược, hành động này quả nhiên có một bước tiến lớn.

May mà Cố Hành Chỉ không từ chối, hai người quàng chung một cái khăn quàng cổ đứng chờ xe buýt rất thân mật.

Vừa đúng lúc chuyến xe buýt của tôi đến, tôi tìm một chỗ trống trên xe ngồi vào. Quay đầu nhìn vào nơi đó, hai người đứng cạnh nhau dưới ánh đèn vàng giống như một máy CD đang phát một bài nhạc nhẹ, khiêm nhường nhưng lại động lòng người.

Tôi lại có thêm một cảm giác kinh ngạc khó tả khác.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.