Giáo Sư Từ Nhớ Mãi Không Quên

Chương 14



Tổ tiết mục vì năm vị khách quý mà có lòng mời mấy thợ trang điểm đứng đầu trong nước, giáo viên và sinh viên đại học C cũng được hưởng hào quang này, tạo hình của tất cả diễn viên đều do đội hóa trang hỗ trợ thiết kế. Bầu không khí trong hậu trường vô cùng khẩn trương và bận rộn.

Triệu Thính Khê mặc một bộ váy dài cúp ngực màu đỏ, lộ ra xương quai xanh xinh đẹp và xương cánh bướm mảnh mai. Váy lụa ở dưới ánh đèn tỏa ra ánh sáng lấp lánh, càng tôn lên làn da trắng như tuyết của cô. Cô búi nhẹ mái tóc ở phía sau, trang điểm tinh tế, phía dưới đuôi mắt phải nhẹ nhàng điểm thêm một nốt ruồi nhỏ màu đỏ, nhìn khắp nơi đều là phong tình.

Một nữ sinh mặc váy dân tộc đi bên cạnh Triệu Thính Khê lúc đi qua cô thì nhìn không chớp mắt, cô cắn môi dưới, đôi mắt mở to tròn xoe.

Triệu Thính Khê từ trong gương nhìn thấy nữ sinh ở sau lưng, nhìn hướng cô gái chớp mắt khẽ cười.

"Em đi chết đây!" Cô gái nhỏ ôm ngực, ngã về phía bạn học.

Thợ trang điểm bị chọc cười, "Khê Khê tôi khuyên cô hoặc là cô hủy dung đi, hoặc là cô đừng đi trêu chọc bậy bạ nữa."

Hùy dung thì không có khả năng, Triệu Thính Khê mỉm cười.

Giáo viên phụ trách sân khấu đến nhắc nhở mọi người buổi biểu diễn sắp bắt đầu, mong mọi người dựa theo trình tự chuẩn bị sẵn sàng.

TIết mục của nhóm Triệu Thính Khê được sắp xếp ở thứ hai. Người dẫn chương trình vừa nói tới, phía dưới khán đài đã ầm ĩ, tiếng vỗ tay, tiếng thét chói tai không ngừng vang lên, một trận nối tiếp một trận, âm thanh của người dẫn chương trình bị nhấn chìm trong tiếng kêu gào huyên náo, mãi cho đến khi ánh đèn từ từ tối dần đi, khán đài mới dần dần im lặng.

Triệu Thính Khê váy dài màu đỏ đứng ở trung tâm sân khấu, trước người là một chân micro. Bốn người còn lại đứng song song trái phải, trang phục một thân màu đen, nhìn kỹ còn có kết hợp một vài chi tiết màu đỏ, đai lưng, giày da, hoặc là gọng kính, khăn lụa.

Nhóm người chỉ đứng ở đó cũng đủ để tạo nên hiệu ứng thị giác rất mạnh.

Dưới khán đài lại vang lên tiếng thét chói tai như tiếng sấm rền vang.

Các học sinh đều bắt đầu bàn tán.

"A a a a a a! Triệu Thính Khê Triệu Thính Khê đẹp tuyệt trần!"

"Trì tổng em là đàn ghi-ta của anh! Trì tổng dẫn em đi!"

"Tiểu Dã mẹ yêu con!"

"Đái Phỉ của tôi quả nhiên là tay trống! Phỉ của tôi quá soái!"

.......

Từ từ, người cầm trong tay cây búa sắt ngốc nghếch đó là ai??

Ánh mắt các sinh viên khi lướt qua Phúc Tuấn Hi thì cười phá lên. Fans của Phúc Tuấn Hi đồng loạt che mặt, chỉ dám nhìn bên ngoài qua khe hở khẽ tay. Mọi người hoặc là đẹp, hoặc là soái, kiểu này lại không hợp với phong cách của toàn thể bức tranh??

Fans Phúc Tuấn Hi: hành vi của idol, không liên quan gì tới fans hết.

Âm nhạc dần dần nổi lên, khán đài lại yên tĩnh trở lại. 

Bài nhạc tiếng Anh này nửa đoạn đầu chậm rãi êm ái, giọng nữ linh hoạt du dương cùng với nhạc đệm êm tai truyền đến, vừa sinh động vừa ngọt ngào, giọng hát không thua ca sĩ chuyên nghiệp một chút nào.

Bài hát đã được cải biên lại, phần giữa chính là một đoạn nhạc dạo, sân khấu lại dần tối đi, một chùm ánh sáng chiếu lên người Phúc Tuấn Hi.

Hắn nhếch lông mày khiêu khích, hai ngón tay để trên trán vô lại mà nghiêm túc chào một cái, sau đó bước lên diễn một đoạn solo. 

Một loạt động tác thật là bùng nổ đến lóa mắt khiến người xem nhiệt huyết sôi trào.

Chỉ thấy Phúc Tuấn Hi ném Maraca lên cao, một tay chống xuống đất, hai chân đột nhiên nâng lên, bày ra một động tác gọn gàng lưu loát. Khi hắn đứng lên, tay vừa nhấc, Maraca bị ném lên cao vững vàng rơi xuống tay.

Khán đài lại lần nữa sục sôi.

Cùng lúc đó, bốn người chơi nhạc cụ đồng loạt nổi nhạc, tiết tấu âm nhạc càng lúc càng nhanh,

Triệu Thính Khê ở trung tâm sân khấu tay phải kéo một cái, sườn váy dài bị cô kéo xuống. Cô nâng tay, váy dài chậm rãi rơi xuống. Còn lại một chiếc váy ngắn ôm trọn lấy dáng người yểu điệu của cô, nữ thần tao nhã nháy mắt đã trở nên gợi cảm lại liều lĩnh.

Cô tiến lên hai bước tháo micro xuống cầm trong tay, trong nháy mắt hội trường vốn bao bọc trong giọng nữ ngọt ngào lại ầm ầm nổ tung, Triệu Thính Khê dùng cao âm đến tận trời xanh khiến cả buổi biểu diễn đạt đến cao trào.

Từ Thanh Xuyên ngồi ở dãy thứ hai, anh nhìn không chớp mắt người con gái trên sân khấu. Cô xinh đẹp, sống động, mỹ lệ động lòng người. Trong hội trường tiếng vỗ tay, tiếng gào vang lên một tràng. Nhưng anh dường như không nghe thấy ngoại trừ tiếng tim đập của mình, từng tiếng từng tiếng mạnh mẽ vang lên.

Biểu diễn kết thúc, lúc quay lại diễn viên ở hậu trường cũng vang lên tiếng vỗ tay. Năm người vô cùng hưng phấn, kích động giống như trẻ con. Tuy rằng tất cả mọi người đã quen diễn xuất sau màn ảnh, nhưng loại có được tán thưởng thông qua lĩnh vực không chuyên này lại  làm cho bọn họ có cảm giác vô cùng thành tựu.

Lúc Phúc Tuấn Hi đang dẫn dắt mọi người vỗ tay, quay đầu lại thì thấy camera vẫn đang ghi hình, như cảm thấy được mình có chút ngây thơ, vì thế gương mặt không có chút thay đổi mà quay lại.

Ai cũng có gánh nặng thần tượng.

Tổ tiết mục tập trung mọi người lại để thực hiện một đoạn phỏng vấn ngắn. Sau khi kết thúc phỏng vấn, Triệu Thính Khê tranh thủ gới tin nhắn cho Triệu Cảnh Thần: Em có đến xem buổi diễn khai giảng không?

Không đợi Triệu Cảnh Thần trả lời, cô lại gởi qua một tấm ảnh selfie, nhắn lại: thật là hâm mộ em, có một người chị gái xinh đẹp như vậy!

Không lâu sau, Triệu Cảnh Thần gọi điện thoại đến. Xung quanh hắn dường như có người, liền hạ giọng hỏi: "Triệu Thính Khê chị điên rồi sao, mặc đồ hở hang như vậy?"

Triệu Thính Khê tự động xem nhẹ vấn đề của hắn, vẻ mặt đắc ý* hỏi: "Chị có đẹp không?"

*Nguyên văn là ‘美滋滋’ ý chỉ người có chuyện cao hứng nên vẻ mặt rất đắc ý, vui vẻ.

Triệu Cảnh Thần hầm hừ tức giận: "Chị khoe khoang cái gì*, đợi chị lạnh đến bị ốm em đưa cơm vào bệnh viện cho chị!"

* Nguyên văn là 嘚瑟 (Đắc sắt):  Làm việc không nên làm; khoe khoang quá mức. (Nguồn: Rừng thần thoại).

Triệu Thính Khê: "Chị của em có đẹp không?"

Triệu Cảnh Thần: "Chị thần kinh à, đừng nói là em quen chị!"

Triệu Thính Khê: "Chị không đẹp sao?"

Triệu Cảnh Thần: "..."

Ngắt máy?!

Triệu Thính Khê cười đến cong cả người. Lễ phục quá ngắn, khom người liền lộ ra một mảng da thịt trên đùi. Cô cười một lát, sau đó đưa điện thoại cho Kinh Kinh cầm quần áo đến phòng thay đồ đổi trang phục.

Ở hậu trường có hai phòng thay quần áo, đèn ở phòng phía ngoài đã cũ, chiếu sáng không được tốt lắm, Triệu Thính Khê đi đến gian phòng ở phía trong.

Cửa phòng không đóng, cô thuận tay kéo ra, cửa phòng két két mở ra, Triệu Thính Khê vừa chen được nửa thân vào, vừa ngẩng đầu thì đột nhiên ngừng lại.

Trong phòng thay quần áo, áo sơ mi của Từ Thanh Xuyên một nửa treo ở trên người, một bàn tay đang kéo tay áo. Vạt áo anh mở ra, từ hầu kết, xương quai xanh đến cơ ngực, thắt lưng, đường cong mềm mại mà gợi cảm. Trên eo thon nhỏ lộ rõ cơ bụng.

Triệu Thính Khê cắn môi dưới, không khống chế được ánh mắt mà nhìn loạn khắp nơi, qua một lúc lâu cô mới đỏ mặt, một ngón tay chỉ chỉ nói: "Cái đó...cửa không khóa."

Từ Thanh Xuyên hơi nhíu mi, nhanh chóng kéo lại vạt áo, "Khóa cửa bị hư." Anh liếc nhìn Triệu Thính Khê, trầm giọng hỏi: "Nhìn đủ chưa?"

Mặt Triệu Thính Khê càng nóng, cô còn chưa kịp nói gì, ở phía sau hai giọng nam vang lên càng ngày càng gần.

Kế Tinh Dã: "Ông trời ơi em chịu không nổi nữa, quần áo này chật quá, thật là ảnh hưởng em phát triển."

Phúc Tuấn Hi: "...Đúng, cũng ảnh hưởng anh phát huy."

Hai người vừa nói vừa đi đến hướng bên này, nhìn thấy Triệu Thính Khê đứng nửa người ở ngoài phòng thay đồ còn chào hỏi một cái.

Triệu Thính Khê quay đầu, kéo kéo khóe miệng xem như đáp lại, sau đó tiến lên phía trước, theo sát tiến vào phòng thay đồ.

Từ Thanh Xuyên bị cô đẩy lui về phía sau hai bước, vẻ mặt kinh ngạc nhìn cô.

Triệu Thính Khê vội đưa một ngón trỏ lên môi ý bảo anh đừng nói gì.

Nếu như bị người nhìn thấy cô trắng trợn nhìn giáo sư Từ thay quần áo thì nguy to.

Giáo sư Từ rất nghe lời không lên tiếng.

Đại học C là ngôi trường cũ lâu năm, đèn phòng thay đồ trong hội trường không được sáng lắm. Không gian nơi này quá nhỏ nên hai người đứng rất gần nhau. Trong một mảng im lặng, hơi thở ấm áp của Triệu Thính Khê phả ra ở nơi cổ của Từ Thanh Xuyên, chóp mũi của anh dường như vấn vít mùa thơm hoa hồng và linh sam của cô.

Nhiệt độ ở bên trong dường như từng chút từng chút nóng lên.

Ánh mắt Từ Thanh Xuyên khẽ rũ xuống, dừng ở trên mặt Triệu Thính Khê.

Anh có thể nhìn thấy lông tơ thật nhỏ trên mặt cô, hai má cô hơi phiếm hồng, giống một quà mật đào mọng nước xinh đẹp. Lông mi Triệu Thính Khê run nhẹ, nốt ruồi đỏ phong tình vạn chủng ở đuôi mắt cũng không an phận mà lay động theo.

Màn trình diễn nóng bỏng vừa nãy lại hiện lên ở trong đầu.

Hầu kết Từ Thanh Xuyên nhấp nhô, anh khẽ nắn ngón tay, bỗng nhiên rất muốn biết cảm giác chạm vào nốt ruồi nhỏ kia.

Triệu Thính Khê cảm nhận được ánh mắt của Từ Thanh Xuyên, cô theo bản năng lấy tay che trước ngực. 

Không không gian nhỏ hẹp chỉ có hai người bọn họ, Triệu Thính Khê đột nhiên ý thức được động tác này thật quá bất lịch sự, cô suy nghĩ một chút lại đưa tay chắn ở trước ngực xuống, ngẩng đầu liếc nhìn Từ Thanh Xuyên một cái.

Từ Thanh Xuyên: "..."

Anh hít sâu một hơi, nhanh chóng quay lưng đi.

Triệu Thính Khê nhìn thấy bóng dáng thon dài thẳng tắp của người đàn ông thì cảm thấy mặt muốn bốc cháy, cô ngượng ngùng cúi đầu, cũng chầm chậm quay người đi.

Từ Thanh Xuyên ở sau lưng chậm rãi cài lại từng cúc áo, Triệu Thính Khê có thể nghe được tiếng ma sát của vải vóc cùng với âm thanh thanh thúy từ dây thắt lưng của anh.

Trong đầu không ngừng nghĩ đến hình ảnh ướŧ áŧ lúc nãy. Triệu Thính Khê cảm thấy được tất cả dây thần kinh của mình đều như bị lăng trì.

Không biết qua bao lâu, cửa phòng cách vách "Cạch" một tiếng mở ra. Triệu Thính Khê quay đầu lại đối diện với Từ Thanh Xuyên. 

Từ Thanh Xuyên chỉ chỉ chính mình lại chỉ chỉ ngoài cửa, nhướng mi nhìn Triệu Thính Khê.

Triệu Thính Khê vội vàng gật đầu.

Sự ăn ý không thể gọi tên này khiến người ta cảm thấy ngại ngùng, giống như sắp xếp lại hiện trường sau khi làm việc người khác không thể biết.

Từ phòng thay đồ đi ra buổi diễn đã tiến hành được hơn phân nửa, nhóm diễn viên đứng chụm lại tốp năm tốp ba.

Triệu Thính Khê trở lại trên vị trí của mình, cô liếc mắt nhìn qua hướng của Từ Thanh Xuyên, anh vẫn giữ bộ dáng lạnh lùng như trước, ngoài Tiêu Trạch còn có một vị thầy giáo ngồi ở bên cạnh đang nói chuyện phiếm.

Đúng lúc một tiết mục hợp xướng kết thúc.

Một thầy giáo trẻ tuổi bước nhanh lại, kéo áo sơ mi trắng trên người nói với Từ Thanh Xuyên: "Thầy Từ. áo sơ mi của anh tôi đem về giặt sạch rồi trả lại cho anh, hôm nay thật may mà có anh."

Buổi chiều Từ Thanh Xuyên và Tiêu Trạch cùng với thầy Nhạc đi đến hậu trường, vừa lúc nhìn thấy thầy Hạ tham gia hợp xướng của khoa bọn họ vội vã tìm áo sơ mi trắng. Hóa ra lúc nãy bị một sinh viên không cẩn thận làm đổ cà phê lên trang phục biểu diễn của thầy Hạ, mà hợp xướng lại sắp bắt đầu, Từ Thanh Xuyên liền đổi áo sơ mi của mình cho thầy Hạ.

Từ Thanh Xuyên có chút sạch sẽ, sau khi đưa áo sơ mi cho thầy Hạ thì không muốn mặc quần áo của người khác, anh ở phòng quần áo do dự muốn gọi người đem một bộ quần áo khác đến, kết quả Triệu Thính Khê đã xông vào, anh nghe thấy tiếng động chỉ có thể khoát áo lên người.

Từ Thanh Xuyên "Ừ" một tiếng, gật gật đầu với thầy Hạ.

Tiêu Trạch hít hít mũi dựa sát vào Từ Thanh Xuyên ngửi ngửi, "Thầy Từ, sao trên người cậu thơm vậy?"

"Có sao?" Từ Thanh Xuyên ho nhẹ, "Có lẽ là mùi trên quần áo thầy Hạ."

Thầy Hạ cười cười, "Không thể nào, quần áo của tôi phơi mấy ngày, chỉ có thể có mùi của ánh nắng thôi."

Tiêu Trạch lắc đầu, "Không đúng," hắn vừa cẩn thận ngửi ngửi, vẻ mặt kinh ngạc nhìn về phía Từ Thanh Xuyên nói: "Đây là...mùi hương của phụ nữ mà!"

Âm thanh của Tiêu Trạch không nhỏ, Triệu Thính Khê quay đầu có chút chột dạ, sau đó ánh mắt nhìn thẳng về hướng Từ Thanh Xuyên.

Ánh mắt hai người chạm vào nhau rồi lập tức rời đi.

Từ Thanh Xuyên mím môi nhìn hướng khác.

Triệu Thính Khê đỏ mặt cúi đầu. 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.