Bên trong sân vận động đã có rất nhiều học sinh chờ xem trận đấu, vô cùng náo nhiệt.
Lộ Hi Nguyệt mua nước, gọi hai nữ sinh hỗ trợ bưng vào phòng nghỉ của đội trường chia cho mọi người.
Cô là hoa khôi của trường, đã xinh đẹp lại còn nói chuyện rất ngọt, không có nam sinh nào hormone đang bùng nổ mà không thích gái đẹp đến thăm, các thành viên trong đội của trường đều rất khách khí với cô.
Cô chào hỏi Vân Diệu Trạch, nhưng Vân Diệu Trạch chỉ cúi đầu chơi game trên điện thoại, không thèm để ý đến cô.
Từ Hiến đang ở một bên vận động làm nóng người, bộ dáng cũng rất khó tiếp cận.
Lộ Hi Nguyệt đành phải kéo người hiền hòa nhất là Trương Tuấn Minh, cũng có thể gọi là loa nhỏ của đội trường đi ra ngoài nói chuyện, hôm nay cô đến xem trận đấu chỉ là thứ yếu, đến hỏi thăm chuyện mới là chủ yếu.
"Thật ra tôi chỉ muốn hỏi một chút, gần đây có nữ sinh nào theo đuổi Diệu Trạch không?"
Ánh mắt Lộ Hi Nguyệt giống như con thỏ đáng thương, nhát gan hỏi, nhưng lại không giấu được chờ mong muốn biết, đồng thời còn sợ tan nát cõi lòng.
So diễn xuất, không ai là đối thủ của cô.
Trương Tuấn Minh lắc đầu: "Không có, sao vậy?"
"Anh ấy nói cuối tuần đi hẹn hò, tôi..." Lộ Hi Nguyệt xoa xoa ngón tay, xém chút nữa thì khóc.
Đội viên trường đều biết cô thích Vân Diệu Trạch, Vân Diệu Trạch tuy rằng không tỏ thái độ rõ ràng, nhưng cơ bản đều cho rằng bọn họ là một đôi, Trương Tuấn Minh nghĩ đến gì đó, vội vàng giải thích: "Cậu nói chắc là chuyện đánh cược kia đi.”
"Đánh cược?"
"Ừm, không có chuyện gì đâu, cậu đừng lo lắng, chỉ là trêu đùa thôi."
Trương Tuấn Minh một năm một mười kể lại chuyện ngày đó, còn kéo Lộ Hi Nguyệt đến gần khán đài, chỉ vào một nam sinh đội mũ lưỡi trai màu đen nói: "Đó chính là Lâm Sóc, từ đầu đến chân đều là nam sinh, Diệu Trạch sẽ không thích cậu ta đâu, theo đuổi được liền chia tay.”
Vốn Lộ Hi Nguyệt ôm tâm tính tìm ra tiểu tiện nhân kia rồi chỉnh chết người đó, kết quả biết chuyện thì ra là như thế, lập tức phấn chấn hẳn lên.
Khóe miệng nhếch lên không đ è xuống được.
“Chuyện này cậu đừng nói ra ngoài.” Trương Tuấn Minh căn dặn, “Chỉ là chơi đùa mà thôi, không nên làm lớn chuyện, tôi cho rằng Vân Diệu Trạch cũng nghĩ vậy.”
Lộ Hi Nguyệt mỉm cười làm thủ thế OK.
Thật ra Trương Tuấn Minh nhận lầm, người đội mũ lưỡi trai màu đen trên khán đài căn bản không phải Lâm Sóc, chỉ là Khương Nghị đội mũ của Lâm Sóc mà thôi.
Thời gian quy định trận đấu đã đến, nhưng trận đấu vẫn không bắt đầu đúng giờ, bị trì hoãn mười phút đồng hồ vì ba đội viên của trường trung học Hải đến muộn.
Dù vậy, Lâm Sóc vẫn không xuất hiện.
Khương Nghị gọi điện thoại tới, đầu bên kia nói một câu Lớp trưởng tạm thời tìm tớ, tớ không đến xem trận đấu được liền cúp máy.
So với Lâm Sóc, Khương Nghị lớn hơn một chút, Vân Diệu Trạch liếc mắt nhìn liền biết không phải Lâm Sóc, hơn nữa bên cạnh Khương Nghị còn có một ghế trống.
Vân Diệu Trạch nhíu mày.
"Diệu Trạch, nhận bóng!" Từ Hiến bị phòng thủ, lập tức chuyền bóng cho Vân Diệu Trạch, trận đấu diễn ra sôi nổi, bởi vì Vân Diệu Trạch bị phân tâm ngay từ đầu, nên để cho đội trung học Hải dẫn trước mười điểm, cũng may điểm số rất nhanh đã đuổi kịp.
Hiệp một kết thúc bằng tiếng còi.
Vân Diệu Trạch nhìn về phía khán đài, vị trí đó vẫn trống rỗng như cũ, Lâm Sóc vẫn không tới.
"Tôi phát hiện cậu nhìn ở đó nhiều lần, nhìn gì vậy?" Từ Hiến cũng nhìn về phía khán đài, học sinh đến xem trận giao hữu rất nhiều, giống như trước đây, không có gì đặc biệt.
"Cậu ta không đến." Vân Diệu Trạch nói.
"Ai?"
"Lâm Sóc."
Từ Hiến nhận lấy nước đồng đội đưa tới, đưa một chai cho Vân Diệu Trạch, nói: "Không đến thì không đến, chỉ chơi đùa mà thôi, không cần coi là thật.”
"Tôi không coi là thật." Vân Diệu Trạch mở nắp chai, hầu kết nhấp nhô, uống hết hơn phân nửa chai nước, giọng điệu ngang ngược nói: "Tôi có thể chơi người khác, nhưng người khác không thể chơi tôi.”
Những lời này phát ra từ miệng Vân Diệu Trạch, Từ Hiến không kinh ngạc lắm.
Một ngày nào đó nếu hắn chịu cúi đầu xin lỗi người khác, đó mới là kinh hãi há hốc mồm, các đội viên khác tiến lại gần, mơ hồ nghe được tên Lâm Sóc, đều hỏi hắn có theo đuổi được người hay không.
Những người đánh cược hắn không theo đuổi được nói đùa: "Tôi đã sử dụng con át chủ bài của mình vào cuối tuần, cái này mà các cậu cũng không tan, vậy chắc là đã nâng cao hơn một bước đi."
Đội viên A Thái: "Đúng vậy, còn chưa thực sự có tiến triển thì xem ra rất khó theo đuổi được, nếu không thì thôi, không đánh cược nữa.”
Vân Diệu Trạch đen mặt, "Thứ sáu tuần này là xong rồi."
Từ Hiến và Trương Tuấn Minh phát ra âm thanh ồn ào, mấy người cười đùa thành một đoàn, huấn luyện viên tới mắng bọn họ mới khiến cho đám đội viên này an phận, tập trung chú ý ứng đối tranh tài.
Hiệp hai trận đấu bắt đầu.
Đội trường Triết Thanh trước sau như một, đánh đâu thắng đó, ba điểm, Slam Dunk...!Điểm số nhận được vượt xa đội trung học Hải.
Trong tiếng hò reo cổ vũ nhiệt huyết sôi trào của các học sinh, Triết Thanh lại một lần nữa giành chiến thắng trong trận giao hữu, huấn luyện viên hai đội dẫn đầu bắt tay, biểu thị tình hữu nghị.
Việc đầu tiên Vân Diệu Trạch làm khi trở lại phòng nghỉ là gọi điện cho Lâm Sóc.
"Sao lại không đến xem tôi thi đấu?"
"Trong lớp có việc, lớp trưởng đột nhiên kéo tôi, nhất định phải nhờ tôi giúp, nên tôi không đến được, lần sau tôi nhất định sẽ đến." Lâm Sóc ở đầu bên kia thề thốt.
Vân Diệu Trạch vừa mới chơi xong, đầu tóc và toàn thân đều là mồ hôi, hắn hừ lạnh một tiếng, "Tan học tôi còn phải tập luyện một chút, cậu đợi tôi."
Lâm Sóc vội vàng từ chối: "Gì nhỉ, hôm nay nhà tôi cũng có việc, tối nay không thể đợi cậu được."
Vân Diệu Trạch trầm mặc, "Sáng mai tôi tới đón cậu?"
"Không cần đâu!"
"Tại sao?"
"Không có gì, à, lớp trưởng lại gọi tôi rồi, đợi lát nữa tôi sẽ gọi điện thoại cho cậu! Còn bây giờ, tôi cúp máy đây." Nói xong, điện thoại di động chỉ còn lại tiếng tút tút.
Vân Diệu Trạch nhìn chằm chằm điện thoại vài giây, khinh thường ném điện thoại vào tủ quần áo.
Lộ Hi Nguyệt cười tủm tỉm tiến vào, tâm trạng tốt hơn.
Thừa dịp lúc thi đấu cô đã đi tìm Lâm Sóc, kết quả là tên ngu ngốc Trương Tuấn Minh nhận sai người, chẳng qua chuyện này tuyệt đối sẽ không ảnh hưởng đến tâm trạng đang tốt của cô.
"Diệu Trạch, thứ bảy này anh có rảnh không, Linh Linh mời em buổi tối đến KTV dự sinh nhật, lúc đó anh đi cùng em được không?"
Lộ Hi Nguyệt khoác tay Vân Diệu Trạch, ngẩng đầu lên, chớp chớp đôi mắt giống như thỏ con cầu xin.
Đàn ông bình thường đều không thể cưỡng lại được.
“Được.” Vân Diệu Trạch đồng ý, nhìn Lộ Hi Nguyệt từ trên xuống dưới, cười nói: “Nhớ ăn mặc đẹp một chút, tôi không thích bảo thủ như vậy.”
Lộ Hi Nguyệt vui mừng khôn xiết, Vân Diệu Trạch rất tùy tính, mười yêu cầu thì chín cái sẽ bị từ chối, còn lại một cái là lười đáp ứng, hôm nay ông trời mở mắt thế mà đồng ý sảng khoái như vậy.
"Em nhất định sẽ ăn mặc thật đẹp, sẽ không để anh mất mặt."
Nhận được lời đồng ý, mấy ngày liên tiếp Lộ Hi Nguyệt đều không phiền Vân Diệu Trạch, chỉ sợ không cẩn thận chọc hắn không vui, đến lúc đó bị thu hồi lời nói.
Người cũng không phiền Vân Diệu Trạch còn có Lâm Sóc.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
Phong Tổng: Sủng Thê Trọn Kiếp
2.
Chiếc Hộp Ánh Trăng
3.
Quái Vật - Hiểu Bạo
4.
Vật Lộn Với Ảo Mộng
=====================================
Cậu có thể tránh liền tránh, buổi sáng chuông vào học vang lên mới vào trường, vừa tan học liền biến mất không thấy bóng dáng, quả thực xuất quỷ nhập thần, thấy đầu không thấy đuôi, Vân Diệu Trạch mấy lần cũng không bắt được cậu.
Hôm nay đã là thứ sáu.
Đã nói thứ sáu là sẽ giải quyết xong việc kia.
【 Vân Diệu Trạch: Bây giờ đang ở đâu? 】
【 Lâm Sóc: Ở nhà ăn ăn cơm trưa, mỉm cười jpg.
】
【 Vân Diệu Trạch: Vậy tôi tới.
】
【 Lâm Sóc: Tôi vừa ra sân thể dục tản bộ rồi, lát nữa phải leo tường ra ngoài đánh nhau, cậu không cần gặp tôi, đi luyện bóng cho tốt đi.
】
Vân Diệu Trạch li3m môi dưới, ánh mắt lạnh lẽo, cất điện thoại di động đi lên sân thượng trường học.
Quả nhiên, Lâm Sóc lại lừa hắn.
Thiếu niên thay một cái mũ lưỡi trai màu trắng, vành mũ đ è xuống cực thấp, hai tay đặt trên lan can ở sân thượng lắc lư theo gió, tay phải kẹp điếu thuốc sắp cháy đến đầu.
Nhìn thấy người tới, Khương Nghị vội vàng chọc chọc Lâm Sóc: "Moá, bạn trai tương lai của cậu tới rồi.”
Tay Lâm Sóc run lên, điếu thuốc giữa ngón tay rơi xuống.
Cậu xoay người đẩy Vân Diệu Trạch ra, chuồn xuống cầu thang, chuồn còn nhanh hơn thỏ.
Vân Diệu Trạch ngay cả một câu chất vấn vì sao trốn hắn còn chưa kịp phát ra thì đã không thấy người đâu.
Khương Nghị cũng thừa cơ bỏ chạy.
Lại gọi điện thoại nhắn tin, Lâm Sóc vẫn luôn không trả lời.
Tan học, Lâm Sóc nhờ tiền quân* Khương Nghị giúp cậu tìm hiểu tình hình, sau khi xác định Vân Diệu Trạch đã đến sân vận động luyện bóng, cậu mới thở phào nhẹ nhõm ra khỏi nhà vệ sinh.
*Tiền quân: đạo quân ở phía trước, theo cách tổ chức quân đội thời xưa (gồm có tiền quân, trung quân và hậu quân).
"Mấy tổ chức ngầm cũng không thần bí như cậu đâu, mấy ngày nay cậu gần như trở thành đại sứ của nhà vệ sinh rồi, chuyện đó có gì đâu, thẳng thắn nói ra không phải là được rồi à?" Khương Nghị chế nhạo.
"Chó độc thân không cần đến giáo dục tớ, tớ về nhà đây."
Lâm Sóc đè vành mũ, khoác cặp một bên vai rồi bước ra khỏi trường.
Vừa ra khỏi cổng trường không bao lâu, thì có một chiếc xe dừng ở bên cạnh cậu, cậu cái gì cũng không nhìn rõ, liền bị một cái bao tải chụp từ sau lưng mang đi..