"Tịch Dư"
Giang Hoán Khinh kêu một tiếng, phát hiện Tịch Dư ngủ rồi, không ngừng phun ra bọt nước mũi.
"Cảm ơn......"
Giang Hoán Khinh ngẩng đầu nhìn Hà Tự sửng sốt một chút: "Cảm ơn cậu."
"Không sao, lần sau nhớ trông chừng."
Chỉ bảy chữ này thôi, Hà Tự phải cố gắng lắm mới nói ra được, quai hàm cậu đã bị đông lạnh tê rần.
Lúc này Thẩm Hoan cùng bố Giang, mẹ Giang còn có bố mẹ của Tịch Dư từ phía sau tới.
Hà Tự giờ mới biết cả nhà bọn họ đều tới đây.
"Muốn cùng nhau ăn một bữa cơm không?"
Thẩm Hoan nhỏ giọng hỏi bên tai Hà Tự.
"Thôi bỏ đi."
Hà Tự chán nản nói: "Đừng ăn cùng bọn họ."
Trước kia Hà Tự Giang và Hoán Khinh chơi với nhau chưa từng lạnh nhạt như thế, hiện tại......!
*
Thân hình Hà Tự luôn thuộc loại thân hình gầy ốm, nhưng gầy ốm cũng không có nghĩa là ăn không vô.
Có lúc tâm trạng tốt lại ăn quá nhiều, Thẩm Hoạn sợ cậu ăn uống có gì đó không ổn, có lúc lười biếng, hai ba ngày liền không nâng được năng lượng, không thèm ăn, chỉ uống nước mà không cảm thấy đói.
Nhưng thời học cấp 2 là lúc các bạn nhỏ đang tuổi ăn tuổi lớn, chưa kể Hà Tự hơi hiếu động, ngồi không yên trên ghế, hết bốn buổi học buổi sáng, các bạn ấy đều ngoan ngoãn ngồi vào ghế như bị sai, bữa trưa phải tăng gấp đôi.
Giang Hoán Khinh và Hà Tự khi đó học cùng lớp, mỗi lần ăn cơm trưa, Giang Hoán Khinh đều phải ăn cùng Hà Tự, cậu ăn ngấu nghiến thế nào cũng không sánh được với tốc độ nhai chậm chạp của Giang Hoán Khinh.
Mỗi lần ăn một nửa bữa, Giang Hoán Khinh đều bị tung hứng.
Trở lại phòng học, Giang Hoán Khinh mỹ danh nói: "Hà Tự có gầy như vậy nay cũng nhờ vào một phần công lao của tôi."
Họ không tách nhau ra ăn cơm trưa và cơm tối cho đến sau khi trường trung học được chia thành các ngành nghệ thuật tự do.
Bởi vì Giang Hoán Khinh và các giáo viên dạy môn nghệ thuật của họ luôn kéo dài tiết.
"Tới quán tôm nướng."
Hà Tự chống tay trên bàn kê mặt lên, nhìn Ngô Ưu và Từ Kiến Trừng ăn.
"Ăn a?"
Ngô Ưu cho cậu một con tôm nướng.
"Ăn."
Hà Tự kéo vành mũ lưỡi trai của Từ Kiến Trừng cho cậu ra sau bắt đầu bóc tôm.
Khi ăn tôm nướng, cậu thường không bóc vỏ tôm, chủ yếu là do cậu quá lười.
Từ Kiến Trừng đưa con tôm nướng đã bóc vỏ đến trước mặt Hà Tự.
"Cho tôi a."
"Ừ."
Hà Tự nhận lấy nó mỉm cười, má phải có một lúm đồng tiền nhỏ.
Ừ?
Một chú chó hoang với màu lông không rõ ràng đang dựa vào chân Hà Tự, người nó cong cong.
Hà Tự lấy một nửa ruột của mình ra khỏi khay, phóng tới ghế dựa bên cạnh.
"Tại sao lông dưới mắt nó lại đỏ như vậy?"
Ngô Ưu nói: "Ăn quá nhiều đồ mặn."
"Oa.
Đã từng nuôi?"
"Đã từng nuôi trong một thời gian ngắn."
Từ Kiến Trừng ở một bên nói: "Con mèo ở nhà là do Ngô Ưu mang về."
"Vậy cậu......? Sao lại đưa cho Từ Kiến Trừng nuôi?"
Ngô Ưu cười khổ nói: "Mẹ tôi bị dị ứng với lông mèo, Huyền Huyền là tôi vất vả......!Thôi quên đi."
"Ai, mẹ tôi luôn nói nuôi tôi đã đủ phiền phức rồi, còn nuôi chó?"
Hà Tự dựa vào lưng ghế: "Tôi sau này kết hôn nhất định sẽ nuôi một con thật đáng yêu."
Chú chó con nghe thấy tiếng Hà Tự gọi mình, tung tăng tung tăng chui vào gầm ghế của Hà Tự, nó liên tục thè lưỡi ra.
Sau lại cơm nước xong, lúc đi bộ về nhà Hà Tự nhớ tới việc này hỏi Từ Kiến Trừng bên cạnh: "Cậu tại sao lại muốn bóc tôm cho tôi?"
"Tôi thấy cậu ăn cả vỏ, nghĩ chắc cậu lười bóc.
Dù sao tôi cũng không việc gì liền bóc cho cậu."
Lúc này, Hà Tự có cảm giác mình như một chai nước ngọt bị lắc điên cuồng trước khi mở nắp, khí CO2 nở ra nhanh chóng nhưng tất cả đều bị nắp chặn lại.
Có nhiều suy nghĩ, không biết bắt đầu nói từ đâu.
Hà Tự chỉ là vỗ vỗ vai Từ Kiến Trừng, rồi nói.
Người biết trong lòng tôi như thế nào chỉ có Từ Kiến Trừng a.
Lúc sau khi về đến nhà, Hà Tự tắm rửa tắt đến chìm vào giấc ngủ.
Thật sự rất buồn ngủ.
Nửa đêm Hà Tự trở mình, lờ mờ cảm giác có người nằm bên cạnh.
Ban đầu cậu cho rằng đó là ảo giác của chính mình, nhưng sau đó mới biết đó không phải là ảo giác, đó là người thật!
Cậu ngồi dậy sửng sốt vài giây, nhìn chằm chằm vào bóng tối.
Hà Tự đầu óc ngốc nghếch, cậu ngồi ngây người một thời gian dài, mở miệng nói: "Từ Kiến Trừng, hơn nửa đêm rồi tại sao cậu không ngủ?"
"Động đất?"
"Động đất?"
Hà Tự lại nằm xuống lấy tay che mắt: "Bình thường đây là chỗ tiếp giáp của các mảnh mảnh đất, ba ngày thì có động đất nhỏ, năm ngày là động đất lớn.
Chúng tôi đều quen với cảnh nhỏ."
Từ Kiến Trừng vẫn ngồi ở đó.
"Làm sao vậy, cậu sợ sao?" Hà Tự lại ngồi dậy, tiến đến trước mặt Từ Kiến Trừng hôm nay chính mình xoa sau lưng trấn an hắn.
Đêm nay không có trăng, chỉ có đèn đường bên đường vẫn lặng lẽ thắp sáng.
Ánh đèn vàng ngổn ngang đổ xuống giường, lồng lộng bao trùm hai thiếu niên.
Từ Kiến Trừng nhìn bóng lưng Hà Tự, nhìn qua lông mày, lông mi, mắt, sống mũi, cuối cùng rơi vào trên môi.
Hà Tự đôi mắt khép hờ buồn ngủ, mí mắt rủ xuống chặn đi ánh nhìn của Từ Kiến Trừng.
Cậu xoa một hồi, chỉ cảm thấy cánh tay đau nhức, sờ không được nữa.
Cậu xoa xoa đỉnh đầu Từ Kiến Trừng, dựa vào vai Từ Kiến Trừng, thở như những chiếc lông mềm mại lướt trên da của Từ Kiến Trừng "Cậu vẫn còn sợ, hả?"
Đầu mũi nồng nặc mùi tuyết tùng xen lẫn mùi cỏ sương mai.
Hà Tự cánh mũi phập phồng, hít hít vào không bị phát hiện.
"Cùng nhau ngủ không?"
Từ Kiến Trừng gật đầu.
"Thật ngoan."
Hà Tự đem đầu tựa vào vai Từ Kiến Trừng.
"Ngủ đi."
Hà Tự di chuyển sang một bên nhấc chăn bông lên.
"Ngủ ngon."
Từ Kiến Trừng nói
"Ngủ ngon."
Hà Tự mang theo giọng mũi trả lời.
Buổi sáng ngày hôm sau, Thẩm Hoan xem lại thời sự mới biết đêm quá có động đất.
Thẩm Hoan lúc trên bàn ăn nói ra, Hà Tự nhàn nhạt ứng hòa một tiếng, sau đó lặng lẽ liếc mắt nhìn Từ Kiến Trừng, Từ Kiến Trừng vẻ mặt như thường, Hà Tự cúi đầu lùa cơm.
"Động đất?!"
Miếng cá trong miền Ngô Ưu rớt xuống chén.
"Con trai đừng sợ, nơi đây là nơi các mảnh đất tiếp đất, thường xuyên động đất, sự cố nhỏ.."
Ngô Ưu gắm miếng cá hố trong chén chậm rãi ăn: "Tôi cũng dựa vào nhưng tối qua ngủ cũng chắc có cảm giác gì......"
"Đó là, ngày hôm qua các con chơi cả một ngày, buổi tối chắc chắn ngủ đến chết, ta cũng không cảm thấy gì.", Thẩm Hoan cười cười, "Hôm nay các con chuẩn bị đi chơi ở đâu"
Hà Tự buông chiếc đũa: "Đi xem phim đi."
"Hai cậu muốn đi xem phim không? Gần đây mới phát hành một bộ phim Marvel.
Muốn đi tôi sẽ đặt vé"
Lúc Hà Tự đứng lên bị vấp vào chân ghế, Hà Tự một tay ôm chân, không nhịn được nói một tiếng"Đ!t" dùng chân sau nhảy đến sofa nằm liệt trên đó.
"Lịch sự một chút."
Thẩm Hoan mắng cậu.
Khu thương mại thực ra chẳng có gì vui cả, Hà Tự cảm thấy tất cả các khu thương mại đều gần như giống nhau.
Cho biết hàng thứ 7 của màn hình IMAX có hiệu quả xem tốt nhất.
Hà Tự trực tiếp đặt vị trí giữa của hàng thứ bảy.
Lúc ngồi xuống, cậu để Ngô Ưu ngồi ở giữa, chính mình ngồi bên trái, Từ Kiến Trừng ở bên phải.
Cậu cảm thấy mình nên tách khỏi Từ Kiến Trừng một thời gian để bình tĩnh một chút.
Khi phim bắt đầu chiếu, phía trước Hà Tự có người
Xem này bóng dáng, Hà Tự nguyên bản tự nhiên buông xuống ở đỡ ghế tay lại chợt buộc chặt.
Là Giang Hoán Khinh.
Khi xem hết phim, Hà Tự cả người ăn đều không cảm thấy mùi vị gì, chờ khi đèn tắt, Hà Tự cố ý theo dòng người đi ra cuối cùng, nhưng vẫn gặp bên ngoài.
Giang Hoán Khinh đang mua trà sữa cho bạn gái, xoay người lại liền thấy Hà Tự.
Sau khi hai người nhìn nhau một lúc, Hà Tự liền xoay người đi trước.
"Đi thôi."
Hà Tự nói với Ngô Ưu và Từ Kiến Trừng.
Ngô Ưu nói: "Ngày hôm qua chúng ta không phải cùng cậu ta......?"
"Là người quen thôi."
Ngô Ưu nhìn nhìn sắc mặt Hà Tự, không tiếp tục nói nữa.
Hà Tự nâng cổ tay nhìn đồng hồ, còn sớm.
Cậu cũng có thể cho rằng chuyện này đối với cậu có chút không thoải mái, Hà Tự cố cười tủm tỉm cười nói: "Các cậu muốn đi đâu? Cạnh rạp chiếu phim có một thành phố trò chơi điện tử.
Đi chơi trò chơi điện tử đi?"
Video Game City là một thành phố trò chơi điện tử bình thường.
Hà Tự heo héo, cùng Ngô Ưu chơi game King of Fighters, luôn là bị K.O.
Chờ đến Hà Tự bị K.O đến lần thứ mười, cậu mới buông tay điều khiển ngồi xuống ghế bên cạnh, nhìn Ngô Ưu và Từ Kiến Trừng đánh.
Tầng này mùi khói thuốc khá nồng, Hà Tự bị hút vào mắt rất đau.
Sờ mó túi quần, phát hiện mình không hề lấy hộp thuốc lá thường mang theo, Thẩm Hoan sẽ rút túi quần ra trước khi giặt quần áo, cậu nhét hộp thuốc lá dưới nệm trong căn nhà ở thành phố B.
Cậu gửi tin nhắn Wechat cho Ngô Ưu, nói mình ở khu vườn ngoài trời trên mái nhà bên cạnh đợi anh.
Hà Tự đẩy cửa kính ra, ánh mặt trời hắt xuống, cậu nhao nhao mắt, bước đi lang thang dọc theo con đường lát gỗ nhựa.
Toàn bộ khu vườn ngoài trời dường như chỉ có duy nhất mình cậu.
Người phụ trách dự án xây dựng khu mua sắm này khá thú vị, một vườn thú nhỏ được dựng ở một góc của khu vườn ngoài trời.
Nó cũng được bao quanh bởi kính cường lực trong suốt, có lẽ là để thuận tiện cho việc tham quan.
Khi Từ Kiến Trừng tìm thấy cậu, Hà Tự cả người đang dán vào kính nhìn con công.
Làm thế nào mà một con công trắng đực cứ hướng Hà Tự lắc màn đuôi, quay ngoắt lại, đuôi chim kêu sột soạt.
Hà Tự giống như trêu một con chó, trêu nó: "Tsk tsk tsk".
Từ Kiến Trừng đứng ở sau cậu một lúc, Hà Tự mới phát hiện hắn.
Hà Tự đứng dậy, từ phản chiếu của tấm kính, cậu phát hiện trán mình để lại một vết đỏ do dán kính đã lâu.
Thật ngu ngốc a.
"Cho cậu."
Từ Kiến Trừng đưa con búp bê vừa giật được, đó là *Stitch.
*Stitch
"Cho tôi sao?"
Hà Tự có hơi kinh ngạc, dưới má hóp bên phải xuất hiện một lúm đồng tiền nhỏ.
Mặt trời chiếu vào nó, để lại những cái bóng nhỏ.
Hà Tự nhận lấy, cậu rất thích Stitch, ngay cả hộp đựng bút chì cũng là một chiếc hộp bút chì sang trọng của Stitch.
Khi rảnh rỗi trong lớp, cậu thường phá phách nó đầu tóc rối bù.
Hà Tự không ngừng xoa xoa tai Stitch, cái chạm của vải nỉ khiến cậu cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
"Cậu lấy được bao nhiêu xu?"
"Không đếm."
Từ Kiến Trừng trả lời.
"Đêm trước động đất cậu như thế nào không......!Quên đi, xem động vật sao? Hay là muốn đi dạo"
"Đi dạo."
Hắn không muốn con công đực kia mở màn đi về phía Hà Tự.
Hôm nay không có nhiều người, lác đác lưa thưa.
Các công trình trong khu đô thị có chiều cao hạn chế, từ khu vườn trên mái có thể nhìn trực diện ra biển cách đó không xa sóng nước lung linh trong nắng.
"Tại sao buồn?"
Từ Kiến Trừng đột nhiên mở miệng nói
- Hoàn chương 29 -
Edit by motcaitendangiu????????.