Giáo Thảo Đối Với Tôi Nhất Kiến Chung Tình

Chương 5: 5: Bị Giật Mắt Phải Có Điềm Không May





Sau tiết tự học là tiết toán, Hà Tự nhận thấy không khí ở tiết toán so với tiết tự học Tiếng Anh còn nghiêm túc hơn, cũng yên phận mà ngồi yên một tiết học.
Hiệu suất đi học của Hà Tự khá kém, thường xuyên bị thất thần, nghe xong như đi vào cõi thần tiên tứ phương.

Sở dĩ thành tích có được như bây giờ, toàn dựa vào tan học tự học có học bá trợ giúp.
Chờ đến khi nói bắt đầu làm bài tập toán tự chọn đề luyện tập, Hà Tự mới nhớ tới mình còn chưa làm xong bài tập toán, vốn dĩ nghĩ hết tiết lịch sử xong rồi chép, cũng bởi vì chơi game mà quên mất
Hà Tự còn chưa có mở miệng mượn vở, Từ Kiến Trừng đã đem vở bài tập của mình đẩy đến giữa bàn, đem bài của mình làm theo trình tự trên giấy.
Tốc độ làm bài của Từ Kiến Trừng so với tốc độ làm bài của Hà Tự nhanh hơn gấp mấy lần, đề có chút khó Hà Tự phải nghĩ một lúc, Từ Kiến Trừng lại rất nhanh đã nghĩ ra cách giải đề.
Hà Tự làm vài đề nghỉ ngơi một lúc, làm vài đề nghỉ ngơi một lúc, thời gian chênh lệch của hai người dần dần kéo dài, Hà Tự càng ngày lạc hậu, càng rơi sau càng nóng vội, càng nóng vội càng làm không được, cuối cùng đơn giản tự mình an ủi nói: "Cậu nha làm nhanh như vậy cũng không nhất định đều đúng a.", cả người cam chịu mà xoay bút.
Từ Kiến Trừng làm xong trang này, nhìn thấy Hà Tự như đi vào cõi thần tiên xa xôi còn xoay bút, đem vở bài tập đẩy đến trước mặt cậu, sau đó lấy bài tập của giáo viên vừa mới phát ra bắt đầu làm.
Thật vất vả tới giờ tan học, Hà Tự xoay người lại dựa vào tường nhìn Từ Kiến Trừng nói: "Cậu biết phòng photo ở đâu không?" Thật ra ý tứ chính là cậu dẫn tôi đi, Từ Kiến Trừng quả nhiên nói: "Tôi dẫn cậu đi."
Hà Tự cảm thấy có đôi khi cùng Từ Kiến Trừng ở chung phi thường bớt việc, chính mình đồng nhất, Từ Kiến Trừng là có thể hiểu được ý tứ của mình, thoải mái.
Cậu đứng lên duỗi cái eo lười, cuộn ở bàn học cùng ghế dựa không gian như tiểu lãnh thỗ vậy, các đốt ngón tay trơn nhẵn giống như thẻ thử nồng độ pH dưới bảy, biến thành tính chất của axit.
Lúc Hà Tự đứng dậy thấy Lý Tư Bội làm bài tập so với cậu còn chậm hơn, kém cậu khoảng ba bốn câu.
Hóa ra tôi không phải người cuối cùng a, ở lớp mới, không cầu thứ nhất, nhưng tốt xấu cũng không phải ở cuối cùng.
Phòng photo ở lầu ba, R trung là vì tiện cho giáo viên tùy lúc in bài thi còn dùng để chấm bài trắc nghiệm.

Ngay từ đầu chỉ là giáo viên dùng, sau học sinh quên mang bài tập mà giáo viên muốn giảng, hoặc là trước phát bài thi bị đánh mất cũng đều tới nơi này photo, trường học đối với điều này liền mắt nhắm mắt mở cho qua.
Hà Tự đi theo lên lầu, lúc này trong phòng có một giáo viên in bài thi.
Hà Tự không biết sử dụng máy in, Từ Kiến Trừng đứng một bên ấn một bên dạy cậu, "Rất đơn giản, trước mở công tắc, để nó từ trạng thái ngủ sang trạng thái hoạt động, sau đó chọn sao chép, rồi để bài thi muốn sao chéo đặt ở nơi này, sao chép mặt bên dưới, sau đó kéo cái kia xuống......"

Hà Tự nghe, nhân tiện nhìn vòng bốn phía, phát hiện bên cạnh giáo viên kia đang đó in đóng bài thi, máy in bài thi ra giống tuyết rơi từng mảnh từng mảnh bay ra ngoài, trên cùng viết hoa to dòng chữ màu đen là bài tập hè Ngữ Văn cuối cấp được đóng gói kĩ lưỡng.
Ở chỗ này in bài thi sẽ không bị học sinh thấy sao? Sẽ không tiết lộ đề sao? Bất quá giáo viên ở đâu, Hà Tự không hỏi được.
"Được rồi." Từ Kiến Trừng cầm vở bài tập cùng bài thi đã in xong nói, "Chúng ta đi thôi."
"Được."
Cuộc sống cấp 3 là như vậy, có một nhóm bạn cùng chí hướng, bạn bè, và nếu may mắn, có thể tìm được người phù hợp với mình, những công thức và định nghĩa nhàm chán dường như trở nên sinh động.
Hai tiết cuối cùng của buổi chiều đều là chương trình học trên phòng thí nghiệm, Hà Tự đi theo Từ Kiến Trừng ở trong tầng chậm rãi di chuyển, phòng thí nghiệm hóa học ở dưới tầng hầm.
Hà Tự lần đầu tiến vào phòng thí nghiệm này liền kinh ngạc một chút, ở trên trần nhà phòng thí nghiệm trước mỗi chỗ ngồi đều bày trí trang bị ống thí nghiệm, bóng loáng tinh khiết, cậu nhớ tới trường cấp hai bọn họ bố trí phòng thí nghiệm hết sức cũ kĩ, cuối cùng một lần đi vào vẫn là thí nghiệm Hydroxit hoá thể keo quan sát chuyển biến hiện tượng của nó, lúc ấy không biết có phải hay không đun nóng không nắm giữ đúng thời cơ, sống chết cũng không thành thể keo, cũng không xuất hiện vẩn đục và thể keo, vẫn là bạn cùng bàn giúp mình làm.
Hôm nay thí nghiệm là làm trong công viên nước, giáo viên trước tiên cho bọn cậu mở video thí nghiệm, Hà Tự còn nghĩ rằng tiết hóa học này có thể thí nghiệm một chút giống với trong sách giáo khoa hữu cơ học kì sau như thuốc nổ TNT đấy, kết quả là làm thí nghiệm một muối của kim loại Natri phản ứng axit silicic tạo thành Natri silicat không màu dính như keo, Natri silicat dạng keo này có hình dạng giống với mủ cây, cho nên nổi được trong nước.
Giáo trình chương trình học, giáo viên hóa học là một trong những giáo viên của lớp bọn họ Vương lão sư, thật rất là một người phụ nữ dịu dàng, cả người đều cho thấy cảm giác là một người yêu thơ ca, không giống nguyên lý ngành kỹ thuật, ngược lại là giống văn học, giáo viên biết Hà Tự vừa tới, nên cho Từ Kiến Trừng cùng nhóm với cậu.
Xem xong video, giáo viên cho bọn họ xếp hàng cầm giấy lọc cùng ống nghiệm để lấy muối của kim loại Natri và thuốc thử axit silicic.
Hà Tự cầm ống nghiệm ở phía trước, Từ Kiến Trừng cầm giấy lọc ở phía sau xếp hàng.
Chỗ Hà Tự xếp hàng khá tốt, nhìn ra ngoài ngoài cửa sổ.

Mặc dù phòng thí nghiệm hóa học ở tầng hầm, nhưng quảng trường nhỏ bao quanh toàn bộ tòa nhà là một cấu trúc chìm, bạn có thể nhìn thấy một vài cây tuyết tùng nhỏ được trồng ở bên cạnh của quảng trường.
Hà Tự chỉ cảm thấy mí mắt phải của mình giật không ngừng, người xưa nói giật mặt trái là tài, giật mắt phải là tai, nhưng cũng toàn những lão già mê tín, không thực sự có căn cứ, nhưng lúc nào Thẩm Hoan cũng lãi nhãi không chịu nổi, làm cho Hà Tự cũng thần thần linh linh.
Xếp hàng đúng thật lâu à, bởi vì giáo viên hơi sợ thuốc thử bị oxi hóa, cho nên lúc đó lấy khay bỏ lên cân tiểu ly đong đo thuốc thử.
Hà Tự nghiêng người dựa vào bàn thí nghiệm, liền nghe thấy nữ sinh ở bàn thí nghiệm bên cạnh kinh hãi hô to, vừa rồi run tay lỡ cho nhiều chất xúc tác, làm cho tốc độ phản ứng đột nhiên tăng, cốc Becher bắt đầu lộc cộc lộc cộc tỏa ra bong bóng.

Dọa cô xuống tay, quên mất ống nghiệm trong tay, trực tiếp ném đến bên hông Hà Tự.
Mặc dù có mặc đồng phục mùa hè, nhưng nguyên bộ đồng phục màu trắng liền bị đỏ một mảng.

Cô nàng sợ hãi chân tay không cử động, nhưng Hà Tự thấy vậy liền phản ứng lại, mở miệng an ủi, "Không có việc gì không có việc gì, đừng khẩn trương."
Còn tốt, giật mắt phải là tai, việc này không tính là lớn.
May mắn dung dịch trong ống nghiệm đã đổ gần hết, nhưng những mảnh vỡ của ống nghiệm kia ở bên hông Hà Tự găm xuống, thủy tinh cọ vào máu chảy đầm đìa.

Giáo viên Hóa nghe tiếng mà tới "Làm sao vậy, làm sao vậy, ai đem dụng cụ đánh nhau?" Sau đó mắt cả lớp liền nhìn đồng phục của Hà Tự, nửa người dưới lưng quần bị ngăn máu không bị thấm ra ngoài, nếu là nhìn kỹ, còn có thể nhìn thấy máu từ chỗ thủy tinh vẫn đang chảy ra, miệng vết thương này phòng y tế là khẳng định là không sơ cứu nổi.
"Tôi lập tức đưa cậu đi bệnh viện."
Học sinh ở trường học làm thí nghiệm xảy ra tai nạn, bọn họ là người phải chịu trách nhiệm.
"Còn đi được không?"
Hà Tự gật gật đầu, chính là vị trí vết thương này có chút xấu hổ, cậu đi một bước mịêng vết thương liền cùng lưng quần cọ xát, nói không đau là giả.
"Lão sư, em đưa cậu ấy đi bệnh viện"
"Lão sư, em đưa cậu ấy đi bệnh viện!"
Hai âm thanh đồng thời vang lên, một cái đến từ Từ Kiến Trừng, một cái khác đến từ nữ sinh vừa nãy.

Từ Kiến Trừng nói xong câu đó liền bắt lấy tay Hà Tự bỏ trên vai, Hà Tự đột nhiên không kịp chuẩn bị liền ngã xuống, Từ Kiến Trừng lập tức đỡ lấy cậu một lát.
Giáo viên thoáng do dự một chút, không chú ý tới động tác nhỏ của hai người bọn họ, nghiêng người đối Từ Kiến Trừng nói: " Cô đi cùng hai em."
Nói xong câu đó, Từ Kiến Trừng lập tức đem cánh tay trái Hà Tự để trên vai mình: "Đi thôi."
Kỳ thật Hà Tự còn có thể đi đường, không què, nhưng Từ Kiến Trừng kiên quyết đem tay Hà Tự đặt trên vai mình, Hà Tự trước kia ở trường học cũ cũng thường cùng anh em như vậy, không quá xấu, nhưng chính là Từ Kiến Trừng có hơi cao, Hà Tự đi lên không quá thoải mái, cánh tay cũng có chút mỏi, nhưng cậu cũng chưa nói cái gì.
Đi đến cổng trường, giáo viên Hóa đi kêu xe taxi.


Trên đường này chắc phải chờ một lát mới có xe, Hà Tự cũng không sốt ruột, từ trong túi bên tay phải móc ra một hộp thuốc.

Hà Tự dùng tay phải lấy thuốc ra, đem đến trước mặt Từ Kiến Trừng: "Hút không?"
Từ Kiến Trừng nhìn hộp thuốc liếc mắt một cái nói: "Hút cái gì?"
Hà Tự nói ra có chút hối hận, miệng có chút chua xót, không nghĩ tới Từ Kiến Trừng nhẹ nhàng nói một câu: "Không hút."
Thật là
Hà Tự ngoài miệng ngậm một điếu thuốc, tay phải ở trong túi áo nửa ngày tìm bật lửa, lại không tìm thấy, đành phải căng da đầu lấy khuỷu tay thúc Từ Kiến Trừng: "Ay, có bật lửa không?"
Từ Kiến Trừng từ trong túi móc ra zippo cổ in hình hoa, nghiêng người châm thuốc cho cậu.
Bạn cùng bàn của cậu còn rất có tiền, Hà Tự căm giận mà hút một hơi thuốc thật sâu qua phổi, sau đó lại thản nhiên mà thở ra vòng sương khói.
Hà Tự một mình hút một lúc cảm thấy không khí có chút an tĩnh lại có chút nhàm chán, mở miệng hỏi: "Cậu thực sự không hút sao?"
"Không hút, cảm thấy không hứng thú."
Hà Tự lại hút điếu thuốc, gật gật đầu: "Cậu nói đúng.".

Sau đó đem nửa thanh đầu lọc thuốc còn thừa ném xuống dưới chân dụi đi, rồi lại nhặt lên, đi đến bỏ vào thùng rác dưới tán cây.
Từ Kiến Trừng nhắm mắt theo đuôi đi theo phía sau cậu, làm Hà Tự cảm thấy mình giống vịt mẹ, giống đằng sau dắt theo vịt con mới sinh.
"Kỳ thật......!Kỳ thật cậu không cần phải đi theo tôi, tôi có thể đi được a."
Từ Kiến Trừng gật đầu: "Tôi biết."
Yết hầu Hà Tự trượt lên rồi xuống, lời này của hắn làm cậu không biết trả lời thế nào, vừa lúc giáo viên Hóa vui mừng vì có xe taxi tới.
Bọn họ ở R trung đi đến bệnh viện gần nhất để khám.
Bị thương ở vị trí này thực sự quá xẩu hổ, không biết sao xui xẻo thế lại bị thương ở trên xương hông.
Hà Tự kéo quần của mình xuống, lộ ra một nửa tới eo, không xem còn tốt, vừa thấy liền dọa nhảy dựng lên.

Cậu vốn dĩ không cảm thấy đau, vừa thấy mới biết là cả một vết to, ở trên còn có mấy miếng thủy tinh đâm vào, bén nhọn đau đớn thỉnh thoảng kích thích vỏ đại não cảm giác đau rát.

Hà Tự dùng răng cắn môi nhưng cậu cũng không kêu đau, cảm thấy đã đến tuổi này, kêu đau có chút mất mặt.
"Ngoài bệnh nhân nhưng người không liên quan mời ra ngoài." Bác sĩ mở miệng nói.
"Nhờ cả vào ngài." Từ Kiến Trừng lễ phép xoay người nhẹ giọng đóng cửa.
Bác sĩ bảo Hà Tự nằm ở trên giường bệnh, đem quần cậu cởi ra một nửa, đầu tiên là lấy cái nhíp gắp những mãnh thủy tinh mắt thường có thể nhìn thấy được ra,, lại cầm dung dịch ô-xy già nhỏ vào trên miệng vết thương của Hà Tự bắt đầu khử trùng, vốn dĩ không sai biệt lắm đọng lại miệng vết thương lại vỡ ra, bên ngoài thấm máu, trên cổ tay Hà Tự gân tay nổi đầy lên.
Hà Tự còn có chút mệt mỏi, hàng năm vừa đến kì nghỉ thích làm ổ trong chăn thoải mái ngủ, ngày ngủ đêm thức rất giống cú mèo, ngẫu nhiên vận động chơi bóng cũng là ở sân vận động, không thấy ánh mặt trời, cho nên màu da so với nam sinh khác trắng hơn rất nhiều, cho nên vết thương ở bên trong, càng dễ thấy hơn.
Sát xong cồn i-ốt, bác sĩ lấy băng gạt băng lại: "Được rồi, đừng để dính nước, buổi tối có thể gỡ ra để hấp thụ không khí, còn có cẩn thẩn đừng để quần áo dính lên miệng vết thương, nếu thấy không ổn thì lên khám lại.

Bản thân chú ý một chút."
"Cảm ơn bác sĩ."
Giáo viên Hóa cùng Từ Kiến Trừng vẫn luôn chờ ở bên ngoài.
Giáo viên Hóa phản ứng trước lại đây quan tâm hỏi: "Miệng vết thương có nghiêm trọng không? "
Hà Tự đau sắc mặt trắng bệch, còn không phản quá mức trẻ con, nhưng vẫn là vô cùng lễ phép đối giáo viên Hóa cười nó: "Không có gì chuyện này, lão sư, hôm nay phiền toái tới cô, vất vả, cô về sớm một chút nghỉ ngơi đi."
Hà Tự ngượng ngùng làm cho con gái vì mình mà lo lắng, đặc biệt giáo viên Hóa lại là người nói chuyện nhỏ giọng lời nói nhỏ nhẹ ôn nhu tình cảm là một giáo viên nữ dịu dàng.
Giáo viên Hóa nâng cổ tay nhìn đồng hồ, lúc này chương trình học đã sớm hết kết thúc.
"Nhà em ở nơi nào?"
"Nhà em ở gần đây, cô mau trở về đi thôi, trời rất mau tối."
Hà Tự thấy giáo viên Hóa vẫn luôn nhìn đồng hồ, khẳng định là có việc gấp, lại còn trời mau tối, người ta còn là một giáo viên dịu dàng để một mình về nhà thực sự không quá an toàn, sao có thể làm phiền người ta.
Ba người ra bệnh viện, giáo viên Hóa bắt xe trở về, Hà Tự cùng Từ Kiến Trừng nhìn theo giáo viên lên xe, chờ đến chiếc xe kia hối hả nhập vào biển xe, Hà Tự mới hơi hơi nhẹ nhàng thở ra, tự nhiên mà vẫn để tay ở trên vai Từ Kiến Trừng, giống lúc trước nhau ở cấp hai anh em khoát vai nhau vỗ vỗ, vỗ xong rồi mới phát hiện đây là Từ Kiến Trừng, không phải người anh em kia của cậu.
Tay Hà Tự đặt ở trên vai Từ Kiến Trừng trong khoảng thời gian ngắn có chút xấu hổ, bỏ xuống cũng không được, tiếp tục để cũng không được, nhưng Từ Kiến Trừng thật ra không để ý, biểu cảm vẫn như bình thường.
Nghĩ đến vừa nãy Từ Kiến Trừng mới là người bỏ tay mình lên vai hắn, chính mình biệt nữu cái gì a, Hà Tự vẫn là để tay ở trên vai Từ Kiến Trừng.
- Hoàn chương 5-
Edit by motcaitendangiu????????.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.