Chẳng chờ tôi xong hết câu “thật ra”, Giáo thảo đã chặn ngang lời nói lắp ba lắp bắp của tôi. Ánh mắt cậu ấy dịu dàng biết bao, ngữ khí cũng rất bình thản tự nhiên, “Đã 5 năm rồi.”
22.
Chỉ trong khoảnh khắc ấy, tôi nhìn thấy thế giới trước mắt mình ầm ầm sụp đổ, sau đó lại nhanh chóng được dựng lại.
Trở thành dáng vẻ Giáo thảo đỏ mắt, đang hôn tôi.
Môi dưới bị người kia cắn mạnh một cái, rồi tiếp đến là đầu lưỡi. Cậu ấy đẩy tôi, đè lên trên ván cửa, mãnh liệt hôn sâu hơn.
Tôi cảm thấy Giáo thảo giống như là muốn nuốt luôn cả tôi vào bụng.
Tiếng nước “lép nhép” mơ hồ khiến tôi nghe thấy cũng phải mặt đỏ tai hồng, ấy vậy mà tay chân lại nhũn hết cả ra, chẳng đẩy nổi người kia. Bên mũi toàn là mùi nước hoa của Giáo thảo, hương cỏ cây thanh mát, còn ẩn theo một mùi thơm tĩnh lặng, bao vây xung quanh tôi, thành ra, tôi rất không có tiền đồ mà đứng chẳng vững nổi.
Bên ngoài vang lên tiếng bước chân, Lão Nhị gõ cửa bình bịch: “Lão Đại, Lão Tam, ra ăn bữa tối nào.”
Tôi đột nhiên cả kinh, cũng tỉnh táo lại đôi chút.
Nếu để cho Lão Nhị nhìn thấy hai người anh em thân thiết của mình đang ôm nhau, cùng cắn cắn gặm gặm môi người kia, thế giới quan của cậu ấy có lẽ sẽ còn vỡ vụn hơn cả tôi khi nãy.
Tôi ít ra còn có thể kiên cường gắn lại được, nhưng Lão Nhị thì không.
Cái tên ngốc trước ngực xăm Thanh Long hai tay cường tráng này có xem phim Hàn thôi mà cũng khóc như nước tràn bờ đê [1] được đó!
[1] Bản raw là 水漫金山– Thủy mạn kim sơn (truyền thuyết dân gian Trung Hoa): là một thành ngữ tiếng Hán, ý chỉ lũ lụt tràn khắp chùa Kim Sơn. Theo truyền thuyết cổ đại, Bạch xà nương tử sau khi nhất kiến chung tình với Hứa Tiên bèn kết thành phu thê. Pháp Hải hòa thượng thấy trên người Hứa Tiên có yêu khí thì giấu chàng ở chùa Kim Sơn. Bạch xà nương tử dẫn theo Tiểu Thanh đến tìm chồng, bị Pháp Hải ngăn lại, nàng đành phải đấu pháp với hắn ta, dẫn nước tràn ngập chùa Kim Sơn. […] Ai muốn biết tiếp phần sau xin mời lên mạng tra._Baidu & Wikipedia.
Nụ hôn dần khiến tôi hít thở khó khăn. Tôi giãy giụa đẩy Giáo thảo ra, nhìn thấy trong đôi đồng tử đen nhánh của cậu ấy tựa như đang có gì đó bừng cháy, còn mang theo nỗi bi thương thấp thoáng.
Tôi đành phải thỏa hiệp, nhỏ giọng nói: “…… Đừng hôn ở bên cửa nữa, được không?”
Cách tấm ván cửa mỏng như thế, đầu tôi cứ luôn bị ấn chạm phải cửa. Lỗ tai Lão Nhị thính lắm biết không!
Bên ngoài dường như yên lặng hẳn.
Sau đó, tiếng nói yếu ớt của Lão Nhị truyền vào: “…… Hai người các ông, có tiện ra ăn cơm không thế?”
Cả tôi và Giáo thảo đều chả thèm quan tâm đến tên ngoài cửa. Người đối diện thở hổn hển, ôm chặt eo tôi, rõ ràng đã hết cảm nhưng giọng nói vẫn hơi khàn khàn: “Thế cậu muốn ở đâu?”
Tôi nhìn phía bậu cửa sổ.
Không được, sẽ bị người bên ngoài nhìn thấy.
Bên tường?
Đầu bị đụng thì đau lắm.
Cuối cùng ánh mắt tôi dừng lại ở trên giường.
Đôi mắt Giáo thảo sáng kinh người, cậu ấy cười khẽ, ôm mặt tôi rồi cắn môi dưới tôi một cái, sau đó dùng lực cánh tay mạnh mẽ của mình ôm tôi lên giường.
Hình như Lão Nhị đi rồi.
Nhưng tôi lại chẳng có thời gian đi quản.
Môi người kia vừa mềm vừa ngọt, lúc hôn mang theo mùi hương cỏ cây nhàn nhạt, lại hết lần này đến lần khác ngập tràn hương vị nam tính khiến tôi choáng váng ngây ngất, dường như đã mê luyến cảm giác này, quên mất bản thân đang làm gì.
Tới tận khi Giáo thảo bắt đầu cởi quần áo của tôi.
Tôi run rẩy, tinh thần bị tên tiểu yêu tinh này hút mất giờ mới trở lại, hoảng sợ che cổ áo: “Đù má, Lão Đại, cậu làm gì đấy!”
Giáo thảo lạnh mặt nhìn tôi: “Hôn cũng hôn rồi, bây giờ cậu mới hỏi thì muộn quá nhỉ.”
Tôi khó nhọc nói: “…… Không muộn, trước hết cậu đừng cởi quần tớ thế.”
Giáo thảo tiếc nuối thả quần tôi ra rồi bế tôi lên, yên lặng nhìn tôi chốc lát, cầm lấy tay tôi vỗ vỗ trên mặt cậu ấy mấy cái.
Tôi vội thu tay lại: “Cậu lại làm gì đó!”
Giáo thảo nói: “Cưỡng hôn cậu, tớ đáng bị đánh.”
Tôi hồi tưởng lại tư vị của nụ hôn thật dài khi nãy, chân vẫn còn mềm nhũn.
…… Vừa nãy có lẽ cũng chẳng thể gọi là cưỡng hôn, lúc lăn vài vòng trên giường, tôi còn đè cậu ấy lại dưới thân để phản kích nữa mà.
23.
Hai người bọn tôi ngồi trên giường đối mặt nhau, đều hơi xấu hổ.
Ngay lúc tôi đang muốn mở miệng để làm dịu bầu không khí thì sắc mặt Giáo thảo lại trầm xuống, bịt miệng tôi, thấp giọng nói: “EQ của cậu quá thấp, đừng có mà hó hé lời nào, kẻo tớ lại tức giận lột sạch cậu ra đấy.”
Tôi: “……”
Giáo thảo xoắn xuýt hồi lâu, sắc mặt phức tạp: “Đây là lần thứ hai tớ tỏ tình với cậu.”
Tôi muốn hỏi cậu ấy, vậy lần đầu tiên là khi nào, nhưng lại chẳng thể hé mồm ra được.
Giáo thảo tự nhiên đáp tiếp: “Lần đầu là tiệc tối hôm tốt nghiệp cấp ba, tớ thừa dịp cậu uống say, trộm hôn cậu một cái, sau khi thổ lộ thì đưa cậu về nhà, nhân tiện chép nguyện vọng của cậu luôn.”
……
Đã bảo rồi mà, thằng nhóc này không phải thích miền Nam lắm sao, vậy thì vì cớ gì lại mò tới miền Bắc học đại học đây chứ!
Giáo thảo: “Hình như cậu vẫn luôn rất ghét tớ, EQ cũng có vấn đề, vô luận tớ ám chỉ cho cậu như thế nào, cậu cũng đều sẽ xuyên tạc ý của tớ.” =))
Tôi cảm thấy chỉ số EQ của mình bị vũ nhục, gạt tay người kia ra, trừng mắt nhìn cậu ấy, nói: “Hồi học lớp 10, có lần tớ gục trên bàn ngủ trưa, vừa mở mắt ra đã thấy cậu giơ tay định đánh tớ!”
Giáo thảo mặt không biểu tình: “Có con ong bay vào, tớ quạt nó ra hộ cậu.”
“Lớp 11, cậu ném đồ ăn vặt các bạn nữ tặng mình vào ngăn bàn tớ!”
Giáo thảo: “Đó là tớ mua cho cậu đó.”
Tôi nghẹn họng: “…… Lớp 12 có lần tớ đưa cho cậu thư tình hộ một bạn gái, bị cậu dỗi một trận, bơ tớ cả tuần.”
Giáo thảo cười lạnh: “Tớ cố kỵ việc cậu còn đang vị thành niên nên chưa phắc cậu là đã tốt lắm đó.”
Tôi nuốt nước bọt, lặng lẽ lùi xa người kia một chút, lại bị bắt trở về.
Giáo thảo nhìn chằm chằm tôi: “Cậu còn có gì muốn hỏi nữa không?”
Anh lớn à, có gì thì nói chuyện nhẹ nhàng thôi, đừng cởi quần của iem!
Tôi sợ hãi lui về sau: “Lúc ăn cơm cậu toàn nhìn trộm tớ!”
Giáo thảo lại nhìn tôi: “Dáng vẻ khi cậu ăm cơm đáng yêu lắm, môi hồng hồng, tớ chỉ muốn hôn cậu một cái thôi.”
“Đi trên đường cậu còn cố tình va phải tớ nữa!”
Giáo thảo thở dài: “Đấy là tớ muốn cầm tay cậu.”
“…… Thế còn vụ lúc tắm cậu chăm chú nhìn tớ thì sao.”
Giáo thảo trầm mặc chốc lát: “Mỗi lần đến phòng tắm công cộng, nhìn thấy cơ thể trần trụi của cậu lúc ẩn lúc hiện, tớ đều phải cố gắng khống chế bản thân để không phải mất mặt ngay tại chỗ, trước mọi người, được không hả.”
Uỳnh.
Thế giới quan của tôi sụp đổ.
Vẻ mặt Giáo thảo vừa buồn cười lại vừa bất đắc dĩ: “Tớ còn tưởng rằng đêm cuối cấp hôm ấy cậu chẳng hề say và vẫn đang giận việc tớ hôn trộm cậu.”
Tôi lại gian nan nuốt nước bọt: “Vậy nên nói nhiều như thế, thật ra là cậu không hề ghét tớ đúng không, thật ra là……”
“Tớ thích cậu.”
Chẳng chờ tôi xong hết câu “thật ra”, Giáo thảo đã chặn ngang lời nói lắp ba lắp bắp của tôi. Ánh mắt cậu ấy dịu dàng biết bao, ngữ khí cũng rất bình thản tự nhiên, “Đã 5 năm rồi.”
Mà tên ngốc tôi đây, cũng đã hiểu lầm người này những 5 năm.