Giáo Thảo Liêu Mà Ngọt

Chương 26: Cuối cùng cũng được chung giường!



Lục Cảnh Trừng đến phòng tắm chung đánh răng trong chốc lát, sau đó mới chậm rãi đi về kí túc xá. Khi hắn vào phòng Diệp Thanh Dương đã nằm xuống rồi, Lục Cảnh Trừng thở phào nhẹ nhõm, trong lòng không hiểu sao lại có chút thất vọng.
Hắn cất chậu, sau đó trèo lên giường.
Diệp Thanh Dương nằm dịch vào bên trong, muốn chừa cho hắn nhiều chỗ hơn.
Bách Nhạc ngồi trên giường bên cạnh, chống cằm nhìn bọn họ.
"Nhìn cái gì mà nhìn, nằm xuống cho tao!" Lục Cảnh Trừng nói.
"Tao không nằm." Bách Nhạc từ chối:" Mắt dính trên mặt tao, tao muốn nhìn thì nhìn đấy."
Lục Cảnh Trừng bất đắc dĩ:" Tao thay quần áo mày cũng muốn nhìn à?"
Bách Nhạc rất thoải mái:" Hai chúng ta còn phân biệt ai với ai nữa sao, mày quên hồi còn bé tao với mày còn tắm chung rồi à?"
Lục Cảnh Trừng :...
Đung lúc này tự nhiên lại nói như thế làm gì?
Không thấy bên cạnh hắn còn có một bình dấm chua thành tinh sao?
Lục Cảnh Trừng tức giận lườm Bách Nhạc.
Bách Nhạc cũng lườm lại hắn.
Diệp Thanh Dương thấy vậy, ngồi dậy, hỏi:" Anh Lục, cậu không muốn để anh Bách xem đúng không?"
"Ừ." Lục Cảnh Trừng đáp:" Nó hay làm trò lắm."
Bách Nhạc nghe nói vậy, làm trò tại chỗ cho hắn xem luôn:" Nếu không phải suy nghĩ cho bệ hạ, lão thần nào đến nông nỗi này."
"Vừa nãy mày ngất xỉu nằm ngang cam chịu số phận rồi cơ mà?" Lục Cảnh Trừng bất mãn nói:" Sao giờ đã bật dậy được rồi?"
"Ai." Bách Nhạc thở dài:" Còn không phải vì giang sơn xã tắc đó sao?"
"Vô dụng." Hôn quân Lục Cảnh Trừng giết người giết tâm:" Ta đã như vậy, sớm muộn gì cũng mất nước thôi, ngươi cũng nên đầu thai sớm một chút, tìm một minh quân khác đi."
Bọn họ mải nói chuyện, chỉ thấy Diệp Thanh Dương vòng qua người Lục Cảnh Trừng chuẩn bị xuống giường.
Lục Cảnh Trừng khó hiểu:" Cậu đi đâu?"
Bách Nhạc hết sức vui mừng:" Bệ hạ thấy không, hắn không muốn ngủ chung với ngài! Ngài cũng nên để hắn đi thôi!"
Lý Lan ngồi trên giường đối diện ăn dưa xem cuộc vui:" Không thể được, nương nương, thật vất vả mới lê được long sàng, người không thể rời đi như thế!"
"Ngươi câm miệng!" Bách Nhạc nhìn cậu ta:" Tiểu thái giám nhà ngươi không muốn sống nữa à?"
Lý Lan dũng cảm không sợ cường quyền:" Đầu có thể rơi, máu có thể chảy, nhưng nương nương không thể từ bỏ long sàng!"
Diệp Thanh Dương :...
Diệp Thanh Dương vẫn bình tĩnh xuống giường.
"Nương nương, ngài xuống thật à?" Lưu Ninh ở giường dưới cũng nói chen vào:" Ngài làm vậy chẳng khác nào đang thỏa mãn ý đồ của Bách Nhạc đó!"
Ngay cả Lục Cảnh Trừng cũng thầm nghĩ, vậy mà lại đi xuống thật?
Cậu bỏ được sao?
Lục Cảnh Trừng không tin Diệp Thanh Dương sẽ cam lòng bỏ qua cơ hội này.
Nhất định là cậu đang giương đông kích tây, điệu hổ ly sơn, vây Ngụy cứu Triệu, có chuyện phải làm.
Diệp Thanh Dương ngẩng đầu nở nụ cười với Lưu Ninh :" Hoảng loạn làm gì, tôi lấy đồ xong lại lên."
"Lấy cái gì vậy?" Lưu Ninh tò mò.
Diệp Thanh Dương không nói, đi tới giường của mình, lấy trong vali ra một cái khăn len.
Mọi người đều không hiểu gì cả.
Cậu cũng không lên tiếng, rất nhanh đã trèo lên giường của Lục Cảnh Trừng.
"Bách đại nhân." Diệp Thanh Dương cười cười:" Ta và bệ hạ phải nghỉ ngơi, có gì không nên xem thì ngài đừng xem, không tốt cho tim của ngài đâu."
Diệp Thanh Dương nói xong, dưới ánh mắt nghi hoặc của Bách Nhạc mở cái khăn len ra, sau đó quấn lên thành giường.
Bách Nhạc lạp tức hiểu ra cậu muốn làm gì:" Ngươi ngươi ngươi, ngươi đúng là tâm tư khó đoán, đồ gian phi!"
"Đúng vậy." Diệp Thanh Dương cười nói:" Gian phi và hôn quân chẳng phải càng xứng đôi hơn sao~"
Bách Nhạc một ngụm máu cũng không phun ra được.
Diệp Thanh Dương cột chặt cái khen len, sau đó treo quân phục của Lục Cảnh Trừng lên, thành công chặn mất tầm nhìn của Bách Nhạc :" Ngủ đi Bách đại nhân, trong mộng cái gì cũng có."
Bách Nhạc :...
Bách Nhạc lần thứ hai xỉu ngang, chỉ hu vọng trong mộng của y không có tên gian phi Diệp Thanh Dương này, bạn thân của y vẫn còn là một thẳng nam.
Lục Cảnh Trừng nhìn cậu trong nháy mắt đã dựng lên một tấm rèm giản dị, không nhịn được cười nói:" Cậu còn mang theo cả cái này làm gì?"
"Chuẩn bị cho tình huống bất trắc, nhỡ đâu có thể phải dùng đến."
Cậu nhìn Lục Cảnh Trừng, hỏi lại:" Anh Lục, bên này có cần che không?"
Lục Cảnh Trừng :!!!
Lục Cảnh Trừng cảm thấy tá tư của người này quá thâm sâu, không thể lường trước được!
Vị trí này của hắn, hai phía đều là tường, Diệp Thanh Dương đã dùng rèm che mất phía Bách Nhạc, bây giờ lại muốn che nốt một phía cuối cùng.
Còn không phải là!!!
Còn không phải là!!!
Một không gian độc lập chỉ có hai người sao?
Cậu bò lên giường hắn ngủ còn chưa đủ!!
Bây giờ còn muốn cô lập bọn họ với những người khác nữa!!!
Có phải là muốn làm chuyện gì không cho người khác biết đúng không?
Hay là muốn dựa vào cái này chính thức tuyên bố chủ quyền?!
Chắc cũng không khác là bao đâu!
Cậu cũng quá táo bạo lộ liễu rồi rồi đấy!
Cậu thật sự cho rằng cậu là ái phi của tôi à?
Lục Cảnh Trừng nhìn Diệp Thanh Dương, trên mặt tràn đầy vẻ khó mà tin được, còn có bất mãn, bất đắc dĩ, và một chút cưng chiều vi diệu mà khó hiểu.
Diệp Thanh Dương hoàn toàn không hiểu ánh mắt này của hắn có ý gì.
Cậu chỉ thuận miệng hỏi một câu, đã cất công mang cái khăn len lên đây rồi, không dùng thì phí lắm.
"Không che nữa sao?"
Giọng điệu của cậu là ý gì đây?
Cậu cứ như vậy mà che tiếp sao?
Rất muốn cùng tôi trải qua thế giới hai người?
Trong lòng Lục Cảnh Trừng cứ tự hỏi lại tự trả lời, cậu có thể không muốn sao?
Tiểu si tình Diệp Thanh Dương này ngay cả xoay người cũng phải nhìn hắn một cái, lúc này còn vây hắn lại ngăn cách với bốn phía bên ngoài, không phải muốn cùng hắn sống trong thế giới hai người thì là cái gì?
Chắc chắn là muốn lắm rồi!
Lục Cảnh Trừng cảm thấy bản thân mình hiểu rất rõ lòng dạ của Diệp Thanh Dương.
Hắn ngược lại muốn xem xem, Diệp Thanh Dương tạo ra một không gian ngăn cách bọn họ với mọi người, là muốn làm ra chuyện bí mật gì.
Vì vậy, Lục Cảnh Trừng ngẩng đầu lên, cao ngạo nói:" Che đi."
Tôi thật muốn nhìn xem cậu định làm gì.
Diệp Thanh Dương nghe vậy, kéo kéo cái khăn len, thắt thêm một nút trên thành giường, sau đó treo quân phục của mình lên.
"Được rồi." Diệp Thanh Dương nói.
Lục Cảnh Trừng nhìn không gian nhỏ bé cách trần nhà một khoảng nho thầm nghĩ, đây quả thực là căn phòng giản dị chỉ có hai người.
"Ừm." Lục Cảnh Trừng nhỏ giọng.
Diệp Thanh Dương lại nằm xuống:" Bây giờ cậu có thể thay quần áo được rồi."
Lục Cảnh Trừng :...
Lục Cảnh Trừng cảm thấy mình đã hiểu ra tất cả rồi!
Náo loạn nửa ngày, chính là vì dục vọng chiếm hữu của Diệp Thanh Dương quá mạnh, cho nên cậu không muốn người khác nhìn thấy hắn thay quần áo, mới giằng co lâu như vậy.
Lục Cảnh Trừng thở dài, người này sao lại tín toán chi li đến thế, hắn và đám Bách Nhạc đã làm bạn bao nhiêu năm, đã sớm thấy hết rồi.
Nhưng mà nghĩ đi cũng phải nghĩ lại, Lục Cảnh Trừng cảm thấy Diệp Thanh Dương thật đáng thương, cậu quan tâm những việc này như thế, chỉ là vì quá thích mình.
Có lẽ trong lòng Diệp Thanh Dương vẫn luôn ghen tị với bọn Bách Nhạc Trần Nguy được làm bạn với mình từ nhỏ.
Nhưng mà hết cách rồi, Lục Cảnh Trừng nghĩ, ai bảo bọn họ quen biết quá muộn, Diệp Thanh Dương lúc trước còn cứ giữ khư khư tình cảm trong lòng, không chịu nói với mình.
Hắn quay đầu nhìn Diệp Thanh Dương, uất hận nói:" Tôi và đám Bách Nhạc tuy quen biết sớm, nhưng tôi kết bạn rất công bằng!"
Diệp Thanh Dương :???
"Tuy chúng ra quen biết tương đối muộn, nhưng tôi sẽ đối xử với các cậu như nhau. Bây giờ cậu miễn cưỡng cũng tính là bạn của tôi, không cần để ý chuyện lúc trước."
Diệp Thanh Dương :...
Diệp Thanh Dương hoàn toàn không hiểu tại sao Lục Cảnh Trừng đột nhiên lại nói như vậy, nhưng khổng tước nhỏ Lục Cảnh Trừng vậy mà lại chủ động thừa nhận hai người là bạn bè, cũng rất đáng ngạc nhiên.
Vì vậy, Diệp Thanh Dương nể tình cười với hắn:" Cảm ơn anh Lục, tôi biết rồi."
Lục Cảnh Trừng thấy cậu cười đến vô cùng xán lạn, nói:" Vui không?"
Diệp Thanh Dương gật đầu, cậu có khi nào không vui sao?
Nhất định là không có!
Lục Cảnh Trừng thấy cậu gật đầu, cảm thấy người này thật dễ dụ.
Có lẽ là sức mạnh của ái tình đi! Lục Cảnh Trừng nghĩ.
Hắn vừa nghĩ vừa chậm rãi cởi quần áo, dổi sang đồ ngủ.
Lục Cảnh Trừng vừa mới đặt lưng xuống giường, còn chưa kịp vươn mình thì đèn đã tắt.
Ký túc xá nhất thời chìm vào bóng tối.
Diệp Thanh Dương nhẹ nhàng xoay người, đối diện với Lục Cảnh Trừng :" Anh Lục, có thấy chật không?"
"Không chật." Lục Cảnh Trừng đáp.
Giường trong kí túc xá không lớn, hai thiếu niên mười bảy mười tám tuổi cùng nhau chen chúc tất nhiên không thoải mái, thế nhưng vẫn còn ngủ được.
Diệp Thanh Dương thấy hắn nói không chật, cũng yên lòng:" Vậy, cậu ngủ ngon."
Ngủ ngon?
Chỉ thế thôi à?
Lục Cảnh Trừng không thể tin được, nhưng vẫn lên tiếng trả lời:" Ngủ ngon."
Hắn liếc mắt sang một cái, trong bóng tối, dường như có thể nhìn thấy Diệp Thanh Dương đang nghiêng đầu quay mặt về phía hắn.
Lục Cảnh Trừng cũng không tự chủ xoay người sang, nhìn cậu, không nói gì.
Diệp Thanh Dương bị hắn nhìn trong chốc lát, mở mắt ra hỏi:" Làm sao vậy?"
"Không có gì." Lục Cảnh Trừng nói.
"Chỉ là muốn hỏi sao cậu am hiểu huấn luyện quân sự thế?" Hắn rốt cuộc cũng nói ra nghi ngờ trong lòng mình mấy hôm nay.
"Cha tôi dạy tôi đó." Diệp Thanh Dương nói:" Trước đây tôi đã từng huấn luyện rồi."
Nói đến cha Diệp Thanh Dương, Lục Cảnh Trừng lại không tiện hỏi thêm nữa, dù sao đối phương cũng mất rồi, nhắc lại chỉ khiến cậu thêm bi thương thôi.
Cho nên hắn chỉ "Ồ" một tiếng, không nói gì nữa, yên lặng nhắm mắt lại.
Một đêm mộng đẹp.
Khi Diệp Thanh Dương bị chuông báo thức trong điện thoại di động làm cho bừng tỉnh, cậu phát hiện mình và Lục Cảnh Trừng vậy mà lại đang ôm nhau, ôm đến khó mà buông ra được.
Cậu sửng sốt một chút, sau khi thần trí tỉnh táo liền chậm rãi buông Lục Cảnh Trừng ra, liếc nhìn đồng hồ.
6 giờ, 6 rưỡi bọn họ đã phải tập hợp rồi, Diệp Thanh Dương lập tức tự giác ngồi dậy, bắt đài gọi Lục Cảnh Trừng rời giường.
Nhưng Lục Cảnh Trừng đã chứng minh cho cậu thấy, việc này thật sự vô cùng khó khăn. Hắn vung tay lên, xoay người, tiếp tục ngủ.
Diệp Thanh Dương thấy vậy, cũng không kêu hắn nữa, thay xong quần áo của mình thì cuốn giường.
Cậu đến phòng tắm chung đánh răng rửa mặt, thấy người trong phòng tăm bắt đầu tăng lên, quyết định lấy một chậu nước, bê về phòng.
Những bạn cùng phòng khác lúc này cũng lần lượt tỉnh dậy.
Chỉ còn Lục Cảnh Trừng vẫn đang ngủ, Trần Nguy gọi hắn một lần, đáng tiếc hắn vẫn không dậy được.
Diệp Thanh Dương rót nước vào cốc đánh răng và chậu rửa mặt cho hắn, sau đó mới đến bên giường, lay lay Lục Cảnh Trừng.
"Đại ca, tỉnh dậy nào, không tỉnh dậy cậu sẽ bị muộn đó."
"Cứ để cho nó muộn." Bách Nhạc cách đó một lớp quân phục, vô cùng lãnh khốc nói:" Gọi nửa ngày rồi còn không dậy, cứ để nó đi muộn một lần, bị huấn luyện viên phạt xong xem sau này nó có dám ngủ nướng nữa không."
Diệp Thanh Dương tặc lưỡi, trung ngôn của trung thần này thật sự cực kì chói tai!
Lục Cảnh Trừng không cần mặt mũi sao?
Cậu nhìn Lục Cảnh Trừng nằm trong ổ chăn, vẫn đang ngủ ngon lành, đành phải kéo hắn dậy.
Lục Cảnh Trừng mơ mơ màng màng, bất mãn mở mắt nhìn cậu, hàm hồ nói:" Làm gì vậy?"
"Bệ hạ, nên vào triều rồi!"
"Không đi." Hôn quân Lục Cảnh Trừng trong mắt không hề có khái niệm vào triều.
Diệp Thanh Dương thấy hắn lại muốn nằm xuống, lập tức đè người lại, bắt đầu cởi nút áo.
Lục Cảnh Trừng :????
Lục Cảnh Trừng :!!!!
Lục Cảnh Trừng cuối cùng cũng tỉnh ngủ, đè tay cậu xuống, ánh mắt không dám tin hỏi:" Cậu làm gì vậy?"
"Giúp ngài thay quần áo."
Lục Cảnh Trừng :!!!
Mới ngủ chung giường có một đêm cậu đã muốn giúp tôi thay quần áo rồi?
Cậu giỏi lắm!!!
Đúng là gan to bằng trời!
Cả gan làm loạn!
Lòng muông dạ thú!
Như hổ rình mồi!
Tà tâm không dứt!
 
Lục Cảnh Trừng cảm thấy cậu quá to gan rồi đó, ai cho cậu dũng khí vậy?
Chỉ một gian phòng nhỏ bé này thôi sao?
Cậu dựng một không gian cách biệt như vậy chỉ để thay quần áo cho hắn mà không gặp bất kì chướng ngại nào đúng không?
Quá tâm cơ rồi!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.