Giáo Thảo Liêu Mà Ngọt

Chương 46: Dục vọng chiếm hữu của anh Lục, mưu kế nhỏ của Dương Dương



Có lẽ là vì Diệp Thanh Dương vẫn còn giá trị lợi dụng, cho nên lần này cậu về thái độ của cả nhà Diệp Hồng đối với cậu đã tốt hơn rất nhiều, thậm chí chủ nhật cậu phải về trường Diệp Hồng ra vẻ không nỡ để cậu đi.

"Dương Dương, con nhớ phải hỏi đó nha, đừng quên."

"Vâng."

Diệp Thanh Dương đáp, bước ra khỏi nhà.

Ở cửa khu chung cư, Trương Dã và tài xế riêng của cậu ta đã đợi từ lâu, thấy Diệp Thanh Dương đi ra thì thò đâu qua cửa xe gọi tên cậu, bảo cậu lên xe.

Diệp Thanh Dương mở cửa xe ngồi vào, nhớ tới hôm trước Trương Dã không ngừng nhắn tin nhắc cậu hôm nay phải dạy kèm cho cậu ta, ngạc nhiên nói: "Tôi không ngờ cậu lại là người hiếu học như vậy đấy."

Trương Dã khoa tay múa chân nói: "Làm gì có ai thích học đâu, nhưng mà tôi cũng hết cách rồi, cha tôi nói nếu xếp hạng kì này của tôi vẫn là thứ nhất từ dưới đếm lên thì sẽ cho tôi về quê chăn dê nửa năm luôn. Trời đất ơi, cậu có biết mùa hè vừa rồi tôi trải qua thế nào không, là hai tháng tròn đi chăn dê trên núi đấy! Cuối cùng tôi cũng hiểu ra, cha tôi cực kì vô nhân đạo, nói được là làm được!"

Diệp Thanh Dương cảm thấy rất thú vị: "Cả mùa hè cậu đều đi chăn dê hả? Có vui không?"

Trương Dã cạn lời nhìn cậu: "Cậu nghĩ tôi biết chăn dê à? Có mà dê chăn tôi thì đúng hơn ấy."

Diệp Thanh Dương kẽ cười.

Trương Dã đột nhiên để ý tới quần áo trên người cậu: "Úi chà, Tiểu Diệp Tử, cậu mới trúng số à, mấy ngày trước vẫn còn mặc đồ Taobao nay đã cả cây hàng hiệu rồi, xịn quá ha."

"Đồ mượn thôi." Diệp Thanh Dương nói: "Chuyện gia đình tôi khá là phức tạp, họ hàng ham phú chê bần, cho nên lúc về nhà gặp họ hàng tôi cố ý mượn quần áo của Lục Cảnh Trừng mặc, đây là quần áo của cậu ấy."

"Cái cậu tên Lục Cảnh Trừng ấy đối xử với cậu tốt ghê." Trương Dã nói: "Quan hệ của hai người cũng không tệ nhỉ."

"Bạn bè mà." Diệp Thanh Dương nói: "Ai chẳng có một vài người bạn tốt."

"Đúng vậy." Trương Dã lại hỏi: "Thế phản ứng của họ hàng nhà cậu thế nào?"

"Hỏi thừa à, tất nhiên là ngạc nhiên rồi, lần sau tôi sẽ bảo Lục Cảnh Trừng cho tôi mượn xe của cậu ấy."

Trương Dã bật cười: "Không cần Lục Cảnh Trừng, tôi cho cậu mượn, cậu thích xe hãng nào tôi về nhà hỏi xem có hãng đó không."

Diệp Thanh Dương:... Không hổ là người có tiền, ngưỡng mộ quá đi mất.

Đi ô tô hơn một tiếng là tới nhà của Trương Dã.

Cha mẹ của Trương Dã đi vắng, trong nhà chỉ có Trương Dã và một dì giúp việc.

"Cha mẹ tôi bận lắm, ngày nào cũng về muộn, cậu đói chưa? Muốn ăn cơm không?"

"Để lát nữa đi." Diệp Thanh Dương nói: "Xem vài tập của cậu trước."

Trương Dã nghe vậy thì thở dài một hơi, dẫn cậu vào phòng mình, lấy cặp sách ra.

"Tôi hỏi này, thành tích của cậu sao lại tiến bộ nhanh như vậy? Từ thứ nhất đếm ngược bay lên hạng giữa, cậu có học gia sư không vậy?"

Diệp Thanh Dương lắc đầu: "Chủ yếu phải dựa vào bạn thân tự cố gắng."

"Cố gắng thế nào?"

Diệp Thanh Dương cầm bài tập của Trương Dã xem qua một lượt, giống hệt như Lục Cảnh Trừng, kiến thức cơ bản từ lớp 10 còn không nắm vững, cậu ta không đứng bét thì ai đứng bét?

"Kiến thức cơ bản của cậu yếu quá."

Trương Dã nhìn cậu, tỏ vẻ coi thường: "Có kém hơn cậu lúc trước không?"

"Tôi kém thì có kém nhưng thực tế những thứ nên biết thì tôi biết hết rồi, cậu thì sao? Nhìn kém thực ra còn kém hơn."

Diệp Thanh Dương ngồi xuống, quyết định giảng lại bài tập cho cậu ta một lần, xem thực lực của cậu ta đang ở mức kém, cực kì kém hay là kém không cứu được.

Trương Dã cũng ngồi xuống bên cạnh cậu, phối hợp trả lời câu hỏi.

Khi làm tới bài điền vào chỗ trống, Trương Dã cuối cùng cũng không chịu nổi nữa: "Ăn cơm, ăn cơm thôi, đầu tôi không chịu được nữa rồi."

Diệp Thanh Dương nhìn bộ dạng của cậu ta, khẳng định thực lực của Trương Dã kém hơn Lục Cảnh Trừng rất nhiều, Lục Cảnh Trừng nói một lần là hiểu còn tên này nói đến chết cũng không chịu hiểu!

Nghĩ lại càng đau đầu.

Diệp Thanh Dương thu dọn sách vở: "Được rồi, hôm nay tới đây thôi, đi ăn cơm đi, mai nói tiếp."

"Ừ."

Hai người cùng nhau ăn cơm, sau đó Trương Dã nhờ tài xế đưa cậu về trường.

"Lịch học của tôi là thứ hai thứ tư thứ sáu đúng không?"

"Ừ."

"Vậy thì tốt." Trương Dã thở phào nhẹ nhõm: "Vậy thì thứ ba thứ năm thứ bảy tôi còn có thể hấp hối một chút."

Diệp Thanh Dương:... Đúng là hấp hối thật.

"Tôi đi đây, bye bye."

"Bye bye." Trương Dã vui vẻ vẫy tay với cậu: "Mai gặp."

Lục Cảnh Trừng về kí túc xá sớm hơn Diệp Thanh Dương, hắn thấy Diệp Thanh Dương còn chưa về thì nhắn tin hỏi cậu: "Bao giờ cậu mới về?"

Diệp Thanh Dương không trả lời, Lục Cảnh Trừng đoán cậu đang bận, cũng không đợi nữa, định bụng ra ngoài ăn cơm.

Thế mà hắn vừa ra tới cổng kí túc xá đã nhìn thấy Diệp Thanh Dương bước xuống từ một chiếc xe ô tô.

Lục Cảnh Trừng: ??? Xe ô tô??? Diệp Thanh Dương lấy đâu ra xe ô tô???

Hắn đi tới gọi Diệp Thanh Dương một tiếng, hỏi: "Cái xe kia ở đâu ra vậy?"

"Đó là xe nhà Trương Dã." Diệp Thanh Dương giải thích.

"Trương Dã???" Lục Cảnh Trừng thắc mắc, ai vậy? Ở đâu chui ra?

"Là cái cậu học sinh lớp Chín lần trước đó." Diệp Thanh Dương thấy hắn không nhớ ra, tốt bụng nhắc hắn:"Lúc đi huấn luyện quân sự ngồi ở bên trái tôi ấy."

Lần này thì Lục Cảnh Trừng nhớ rồi. Hắn còn tưởng là ai, thì ra là cái tên hoà thượng chết tiệt!

"Sao cậu là ngồi trên xe nhà cậu ta? Cậu về nhà cơ mà?"

"Đúng là tôi về nhà, sau đó đến nhà Trương Dã một chuyến. Lần trước tôi đã đồng ý dạy kèm cho cậu ấy, bắt đầu từ hôm nay."

Lục Cảnh Trừng cảm thấy trên đầu mình bây giờ có rất nhiều dấu chấm hỏi.

"Cậu đồng ý dạy kèm cho cậu ta á? Tại sao? Đồng ý lúc nào? Sao tôi không biết?"

"Mới mấy ngày trước thôi." Diệp Thanh Dương bình tĩnh nói: "Phí dạy thêm rất cao, cho nên tôi mới đồng ý."

Lục Cảnh Trừng: ????

"Cậu thiếu tiền à?"

Diệp Thanh Dương hỏi ngược lại: "Cậu thấy tôi không thiếu tiền à?"

Đúng là rất thiếu tiền, Lục Cảnh Trừng nghĩ.

"Vậy tôi cho cậu tiền, cậu đừng dạy kèm cho Trương Dã nữa."

"Như vậy sao được?" Diệp Thanh Dương không muốn lấy tiền của hắn: "Tôi tự nguyện kèm riêng cho cậu, không lấy tiền, Trương Dã thì khác, cậu ấy phải trả tiền thì tôi mới dạy."

Hừ, cậu tiêu chuẩn kép quá rồi đấy. Nhưng mà càng nghĩ hắn lại càng mừng thầm trong lòng, không hiểu sao lại cảm thấy hơi rạo rực.

Hắn biết ngay mà, đối với Diệp Thanh Dương hắn chính là độc nhất vô nhị!

"Cậu định dạy bao lâu?" Hắn quan sát Diệp Thanh Dương một lượt từ trên xuống dưới: "Thành tích của cậu chỉ ở tầm trung mà thôi, lại còn đi làm gia sư cho người khác, lần thi sắp tới không tụt hạng là tốt lắm rồi."

"Yên tâm, tôi không tụt hạng đâu." Diệp Thanh Dương rất tự tin.

"Thế rốt cuộc cậu định dạy bao lâu?"

"Còn phải xem đã." Diệp Thanh Dương nói: "Xem thành tích của cậu ấy có tiến bộ không, hoặc là cậu ấy cảm thấy tôi dạy không hợp thì thôi."

"Vậy chẳng phải cậu trong cả tháng này cậu đều phải dạy kèm cho cậu ta sao?" "Đúng vậy, thứ hai thứ tư thứ sáu, có thể thêm một buổi chủ nhật cũng được."

Lục Cảnh Trừng: ???

Lục Cảnh Trừng chỉ vào mình nói: "Vậy thì tôi là thứ ba thứ năm thứ bảy hoặc là cả chủ nhật như cậu ta đúng không?"

"Cậu thông minh hơn cậu ấy mà." Diệp Thanh Dương an ủi hắn nói: "Nhưng mà cuối tuần có thể cho cậu chọn trước, cậu ấy sẽ học lần sau."

Lục Cảnh Trừng hừ lạnh: "Thế thì tôi phải cảm ơn cậu rồi."

"Không cần cảm ơn, với quan hệ của chúng ta cậu không cần khách sáo."

Lục Cảnh Trừng giơ tay gõ đầu cậu một cái: "Tôi không cần cảm ơn, tôi nên chuẩn bị cho cậu hai cái thẻ, một viết tên tôi một viết tên Trương Dã để cậu sung sướng lật thẻ hàng ngày đúng không?"

Diệp Thanh Dương động viên hắn: "Tôi muốn lấy tiền của người ta thì cũng phải làm việc tử tế chứ."

"Chuyện lớn như vậy mà cậu còn không thèm hỏi ý kiến tôi."

"Cậu không đồng ý à?"

"Tấ nhiên là tôi không đồng ý!" Lục Cảnh Trừng khó chịu: "Cậu nghĩ tôi đồng ý cho cậu lật thẻ bài à? Cậu là hôn quân hay tôi là hôn quân?"

"Ái phi không có quyền lật thẻ bài sao?" Diệp Thanh Dương nhỏ giọng hỏi.

"Ái phi chỉ có quyền bị lật thẻ thôi." Lục Cảnh Trừng cười lạnh nói.

Diệp Thanh Dương:... Tự nhiên tôi không muốn làm ái phi rồi đó.

"Nhưng mà tôi đã đồng ý với người ta rồi, vả lại tôi cũng không nỡ bỏ qua số tiền này."

Lục Cảnh Trừng:...

Lục Cảnh Trừng không thể hiểu nổi: "Tôi có bạc đãi cậu ngày nào đâu mà cậu mới thấy một ít tiền thôi đã không bỏ được rồi."

"Con người ấy mà, ai mà không thích tiền chứ." Diệp Thanh Dương nói.

Nói xong lại bắt đầu dỗ dành Lục Cảnh Trừng: "Cậu cứ mắt nhắm mắt mở đồng ý đi mà, tôi đảm bảo lúc nào cũng ưu tiên cậu nhất, cậu mới là học trò mà tôi yêu thương nhất."

Lục Cảnh Trừng:... Câu này đúng là "tra" đến mức hắn không còn lời nào để nói.

"Đi mà." Diệp Thanh Dương dùng vẻ mặt đáng thương nhìn hắn.

Lục Cảnh Trừng thật sự bó tay: "Chỉ có thế nói chuyện về vấn đề học tập, chỉ được dạy thứ hai thứ tư thứ sáu, không có thứ bảy chủ nhật gì hết, mỗi buổi nhiều nhất là hai tiếng, hết hai giờ phải về ngay, còn nữa, tôi không có xe hay sao mà cậu phải đi xe nhà cậu ta, lần sau không được như vậy nữa!"

Diệp Thanh Dương gật đầu liên tục: "Không thành vấn đề."

Lục Cảnh Trừng vẫn còn hơi khó chịu: "Chỉ có lần nay thôi đấy, lần sau bất kể là chuyện lớn chuyện nhỏ gì cũng phải nói với tôi, đặc biệt là kiểu phải tiếp xúc với người khác như thế này!"

Diệp Thanh Dương tiếp tục gật đầu, trong lòng thầm nghĩ, anh Lục này, sao dục vọng chiếm hữu của cậu mạnh quá đấy, với bạn bè đã thế này thì với người yêu còn nghiêm trọng tới mức nào nữa đây.

Haiz, mong là người yêu tương lai của hắn có thể thấu hiểu và thông cảm cho hắn, nếu không thì tội nghiệp anh Lục của cậu lắm.

Lục Cảnh Trừng thấy cậu ngoan ngoãn nghe lời mới yên tâm, nói: "Đi ăn cơm với tôi."

Diệp Thanh Dương không dám nói là mình đã ăn rồi, cậu sợ nếu cậu nói ra thì ngày mai Trương Dã sẽ không thể nhìn thấy mặt trời nữa, cho nên cậu đành phải đi theo hắn, chọn một món mình thích rồi ăn vài miếng.

Diệp Thanh Dương không nhắn tin gọi điện gì cho Diệp Hồng, mà Diệp Hồng thì không chờ được nữa, buổi tối thứ hai đã gọi điện cho cậu: "Dương Dương, hỏi chưa? Rốt cuộc là có chuyện gì?"

"Hỏi rồi ạ." Diệp Thanh Dương cố ý tỏ ra khó chịu: "Mọi người bảo con hỏi, ai ngờ bạn con lại tức giận nói cậu ấy giúp con kiếm tiền mà con lại đi nói với người khác."

"Người thân mà cũng là người khác à." Diệp Hồng dịu giọng nói: "Mọi người cũng vì muốn tốt cho con."

"Con biết chứ, nhưng mọi người có phải người thân của cậu ấy đâu, bình thường cậu ấy làm gì cũng chỉ có một mình, mọi người bảo con hỏi con cũng hỏi rồi, bây giờ cậu ấy cảm thấy con không tin tưởng cậu ấy nữa, cậu ấy cũng mặc kệ con luôn. Mà tiền kiếm được cũng đủ cho con đóng học phí đến hết cấp ba rồi."

"Sao lại như thế được?" Diệp Hồng sợ hết hồn nói: "Con đi khuyên nhủ cậu ta thử xem, nói rằng cô cũng chỉ muốn tốt cho con, đừng..."

"Con không khuyên nổi!" Diệp Thanh Dương không nhịn được nói: "Tất cả là tại cô, nhất định phải bắt con đi hỏi, bây giờ thì hay rồi, cậu ấy không giúp con kiếm tiền nữa, bây giờ cô cũng không cần hỏi nữa đâu. Người ta có tài năng người ta kiếm được nhiều tiền, con hỏi xong nói lại với mọi người, mọi người liệu có hiểu được không? Cô chú mà có năng lực như thế thì đã chẳng nghèo như bây giờ rồi. Đúng là phiền phức mà, chuyện sau này cô không cần quan tâm nữa đâu!"

Cậu nói xong lập tức cúp điện thoại.

Diệp Hồng nhìn điện thoại rồi quay sang nhìn chồng, nhíu mày nói: "Làm sao bây giờ?"

"Còn làm sao được nữa, chúng ta cũng chỉ muốn tốt cho nó, lỡ đâu thằng kia là lừa đảo thì bây giờ nó chết ở chỗ nào cũng không ai biết đâu!"

"Nhưng nếu thằng kia là lừa đảo sao bây giờ lại không giúp nó nữa, trước kia Thanh Dương nói tiền vốn là của thằng kia, tiền lãi thằng kia chia cho nó một ít. Nó không bỏ vốn mà vẫn kiếm được nhiều như vậy, rõ ràng thằng kia muốn giúp nó chứ không phải lừa đảo gì."

Vương Việt im lặng một lúc rồi nói: "Cứ chờ đã, để xem sau này Thanh Dương làm như thế nào."

Diệp Hồng thở dài: "Thằng nhóc này may thật đấy, đúng là người ngốc có phúc của người ngốc."

Vương Việt khinh bỉ hừ một tiếng, không nói gì.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.