Giao Ước Tử Thần

Chương 12: gia nhập hóa ảnh môn (4)





Tuấn mệt mỏi nằm dài trên giường, đầu óc cố gắng gạt bỏ mấy việc không vui vừa xảy ra.



Ngày đó khi vụ giao dịch kết thúc, Tuấn lập tức được vị Linh sư cô kia bổ nhiệm làm đệ tử cai quản nghĩa trang. Quả thực Tuấn cũng không ngờ vị sư cô này lại là quản sự chuyên trông nom khu nghĩa trang của Hóa Ảnh môn. Nói thẳng ra, việc để Tuấn quản lý cái khu nghĩa trang rộng vài mẫu này thực sự còn dễ hơn cả việc bưng bát cháo lên ăn nữa. Mang theo sự vui vẻ ra khỏi nghênh khách lầu vị sư cô này còn hứng chí ban cho hắn một bộ công pháp trụ cột.



Nói là ban, thật ra cái giá mà cô ta dùng để đổi lấy một viên luyện khí đan thật chẳng bõ bèn gì, dù có cho vài bộ công pháp nữa vẫn còn lãi chán.



Tất nhiên Tuấn cũng không quá coi trọng mấy cuốn công pháp đó lắm, đối với người khác thì hắn không biết, còn với hắn việc được làm việc trong khu nghĩa trang thật sự là một món lợi kếch xù.



Tuy nhiên hắn lại không ngờ được rằng, chỉ vì mình tỏ ra khù khờ lại khiến vô số kẻ khinh bỉ.




Chuyện này bắt đầu từ hôm đầu tiên Tuấn tới nhận việc.



Hôm đó hắn dậy từ khá sớm, chuẩn bị đồ đạc tươm tất mới lặng lẽ tìm tới sau ngọn Kiến An, theo như những gì vị sư cô kia nói, phần mộ của các đệ tử Hóa Ảnh môn đều được đặt ở đây.



Tuấn đi mất gần 30 phút cuối cùng cũng phát hiện ra một khu vực đặc biệt, bên ngoài còn có một cột trụ bằng đá hoa cương rất lớn, trên đó có khắc "Nghĩa trang, Hóa Ảnh môn"



Tuấn biết mình đã tìm đúng chỗ liền tiến vào xem xét.



Vì cái nghĩa trang này đã có từ rất lâu nên số lượng mộ phần cũng tương đối nhiều, Tuấn nhìn sơ sơ cũng phải tới gần 2 vạn chứ chẳng chơi. Nhưng hắn lại bất ngờ khi nhận ra rằng, lúc này mình không thể nhìn thấy bất cứ một linh hồn nào.



Tuy không nhìn thấy, nhưng qua cảm nhận Tuấn dám chắc khu nghĩa trang này phải có ít nhất 500 hồn ma đang luẩn quẩn quanh đây không chịu tiến vào luân hồi. Nhất là cái cảm giác lành lạnh, rờn rợn này càng khiến hắn thêm chắc chắn vài phần.



Tuấn đang nheo mắt quét mắt thì bất chợt có một bàn tay lạnh lẽo vỗ nhẹ lên vai hắn khiến hắn giật mình quay đầu lại.



- Ngươi chính là tên "phế vật" tên Dương Tuấn sao??



Tuấn còn nhớ rất rõ kẻ đã vỗ vai hắn. Người này là một thanh niên, tuổi tầm 26, 27 gì đó, nước da ngăm ngăm, tóc đen búi cao, khoác trên người một chiếc áo vàng, sau lưng có in một chữ "ngoại".



Qua hình dáng cái áo tên này mặc Tuấn liền biết hắn là một ngoại môn đệ tử của Hóa Ảnh môn. Ngoại môn đệ tử hầu hết là những kẻ mang linh căn thấp kém. Theo Tuấn biết, những linh căn có từ 4 đến 5 thuộc tính được gọi là linh căn tạp. Những người sở hữu thứ linh căn này đa số chỉ luyện được tới cảnh giới luyện thần tầng 10 đã là cao. Nhưng tất nhiên vẫn có một vài trường hợp ngoại lệ, một vài tu sĩ có linh căn thấp kém trên đường du ngoạn gặp được kỳ ngộ nào đó, một bước tiến giai không hề có vướng bận bình chướng. Tất nhiên những người như vậy không phải là không có, chỉ là rất ít gặp mà thôi.




Chỉ vừa nghe câu hỏi ấy Tuấn đã xác định liệt gã này vào hàng ngũ những kẻ phải chết, tuy tử thần không được phép cứu người, nhưng giết người thì hắn có thể làm. Càng những kẻ coi thường cái chết kẻ đó càng phải chết, mà chết sớm là tốt nhất.



- Đúng! chính là ta, có chuyện gì không?



Trong ngữ khí của Tuấn rõ ràng còn mang theo sát khí, dù rằng thứ sát khí ấy hắn chưa tu tập được bao nhiêu.



- Hừ! Ngươi đi theo ta, ta sẽ dẫn ngươi đến phòng thư tịch.



Tên ngoại vi đệ tử này hiển nhiên thấy Tuấn không ngoan ngoãn liền hừ lạnh một cái, biểu tình mang theo sự khinh thường. Gì chứ, đối với hắn một tên lính quèn mang phế linh căn trong người, có lẽ hắn chỉ búng nhẹ một cái đã có thể giết chết Tuấn vô số lần rồi.



Thật ra cái tin Tuấn mang phế linh căn cũng không biết kẻ nào đã vô tình tiết lộ ra. Nhưng kẻ tiết lộ tin này lại không hề nói rõ, Tuấn là mang trong người thứ linh căn cực kỳ ưu tú, nhưng vì Hóa Ảnh môn không thể đáp ứng đủ tài bảo để giúp hắn tiến giai nên hắn mới bị coi là kẻ mang "phế linh căn". Cũng vì cái thông tin sai lệch ấy mà sau này toàn bộ ngoại vi đệ tử của Hóa Ảnh môn đều bị diệt sạch chỉ trong một đêm.



Tuấn bực bội bước theo sau tên khoác áo ngoại vi đệ tử kia. Hai người hết rẽ đông rồi rẽ tây, lòng vòng qua một hàng dài những nấm mồ, cuối cùng trước mắt họ cũng hiện ra một căn lầu cao 3 tầng. Tuy không xa hoa cho lắm nhưng trong phòng lại cực kỳ rộng rãi, phía góc phòng có đặt 4 chiếc kệ lớn, trên kệ đều là thư tịch. Tuấn tò mò mở những cuốn thư tịch đó ra xem xét một chút, bên trong phần lớn ghi lại ngày sinh tháng đẻ cũng như ngày mất của những đệ tử của Hóa Ảnh môn.



- Trên 4 chiếc kệ này tất cả đều đặt những thư tịch của các đệ tử Hóa Ảnh môn. Ngươi nên giữ gìn cẩn thận một chút, Hóa Ảnh môn chúng ta có quy định, nếu ngày sau người thân của họ có tìm tới thì phải trả lại hài cốt cho họ. Nên nhớ, nếu ngươi làm thất lạc dù là 1 cuốn, chắc chắn hình phạt ngươi nhận được sẽ không nhẹ đâu.



Tên ngoại vi đệ tử nói xong liền tiêu sái bước lên lầu 2. Thấy vẻ vênh váo của y, Tuấn bất giác thấy lòng mình trầm xuống, nếu bây giờ năng lực của hắn khôi phục, dù chỉ là một phần cực nhỏ thôi hắn sẽ tiễn tên này xuống địa ngục, giúp hắn có cơ hội tiêu sái một phen. Ý nghĩ cũng chỉ là ý nghĩ, Tuấn biết thời điểm này sức mạnh của hắn đã không còn nữa, nói trắng ra bây giờ hắn không khác gì một tên phàm nhân, thấp nhất cũng phải đợi Hải hồn trong cơ thể có phản ứng cái đã.



- Tầng này là nơi cất giữ những thư tịch ghi lại thông tin của các vị tiền bối có tu vi luyện khí kì trở lên. Ngươi cũng thấy đấy, những thư tịch này còn quý giá hơn số ở dưới lầu nhiều, nếu ngươi làm mất dù chỉ một cuốn, coi như cái mạng của ngươi đã đoạn.




Gã nói xong liền nhếch mép cười khẩy, đôi mắt híp lại cực kỳ đểu cáng.



- Ta đã hiểu, còn gì nữa không?



Tuấn lạnh nhạt đáp một câu, dáng vẻ bất cần tiến tới chiếc kệ gần nhất, cầm một cuốn nên xem xét.



Thấy thái độ của Tuấn cực kỳ ngứa mắt, gã ngoại vi đệ tử liền không khống chế được tâm tình. Ý gì chứ? dù sao đi nữa gã vẫn là một đệ tử có tu vi luyện thần tâng 8, nói thẳng là không bằng ai, nhưng trong hàng ngũ ngoại đệ tử hắn vẫn là kẻ có tu vi cao nhất. Ấy vậy mà hắn lại chỉ có thể xếp vào hàng ngũ đệ tử ngoại môn, còn cái tên bị coi là phế vật này lại nghiễm nhiên được nhận làm đệ tử nội môn. Tuy hắn không dám động tới những tên đệ tử nội môn có tu vi thấp hơn hắn, nhưng chẳng nhẽ ngay cả cái tên phế vật này cũng không dám động hay sao.



Bị Tuấn coi thường khiến gã ta không kìm nổi sự tức giận, lập tức phi tới vung một quyền thẳng vào lưng Tuấn.



Tuấn chỉ vừa cầm cuốn thư tịch trên tay thì bất giác sau lưng truyền tới cảm giác lành lạnh, hắn giật mình quay người lại, chỉ nghe một tiếng rắc. Lập tức, một cơn tức ngực truyền thẳng lên não khiến Tuấn ngã vật ra đất, hơi thở càng ngày càng yếu.



- Chết tiệt! có phải mình hơi mạnh tay rồi không? Tốt nhất lên rời khỏi đây rồi tính sau. Mẹ nó! đúng là cái loại phế vật, chịu một quyền mà cũng không xong.



Tên ngoại môn đệ tử lập tức chạy xuống lầu, chỉ trong thoáng chốc thân ảnh hắn đã biến mất không thấy đâu nữa.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.