Giao Ước Tử Thần

Chương 39: Di tích cổ





Màn đêm buông xuống, cả khoảng không phủ một màu u tối, chỉ nghe đâu đó có tiếng côn trùng râm ran như nức nở, như ai oán. Phong vẫn nằm im bất động hơi thở có chút khó khăn, miệng thỉnh thoảng vang lên những tiếng mắng chửi quen thuộc.



- Đại ca! anh có chắc nơi đây còn chứa đựng di tích cổ không? Chúng ta đã vòng đi vòng lại nơi này mấy ngày rồi, đâu có tra xét được gì đâu?



Trong không gian yên ắng bỗng xuất hiện tiếng bước chân, nếu để ý có thể nhận ra tất cả có hai người. Một trong số hai người cất tiếng hỏi.



- Không sai đâu. Ông cố nhà tao đã từng nói, cứ cách 100 năm ở nơi này lại xuất hiện một hiện tượng lạ. Nghe nói ở giữa con sông kia sẽ xuất hiện một dòng nước xoáy, chỉ cần tiến tới đó chúng ta có thể tiến vào di tích cổ.



Người được xưng đại ca lên tiếng.



- Ồ! Vậy ông cố của đại ca trước kia đã từng tiến vào chưa?



Người kia tiếp tục hỏi.



- Đã từng vào một lần. Ông có để di chúc lại răng, khi tiến vào trong đó người ta có thể nhìn thấy quá khứ của mình. Thậm chí có thể nhìn thấy cả kiếp trước, tất nhiên những người đó phải có thân phận đặc biệt. Không những thế, bên trong còn chứa đựng những báu vật vô cùng giá trị. Nếu chúng ta thành công tiến vào rất có thể sẽ không cần phải sống chui lủi như hiện tại nữa.



Tên đại ca lạnh nhạt trả lời.




- Ồ! Đại ca còn nhớ trong cuốn gia phả nhà em có viết. Cách đây mười nghìn năm, thế giới của chúng ta đã từng xuất hiện thần tiên không?



Tên đàn em nghe vậy thì ồ lên một tiếng, được một lát hắn lại giật mình như nhớ ra thứ gì đó.



Tên đại ca nghe tới đây bỗng có chút khựng lại, quay sang hỏi.



- Ý mày là, trong di tích cổ kia có chứa đựng ghi chép về tiên thuật? Thậm chí còn có cả bảo bối?



Tên đàn em không phủ định nói.



- Đại ca, anh nghĩ di tích kì lạ như vậy với bàn tay con người có thể làm ra được sao?



- Mày nói không sai. Chúng ta đi nhanh một chút.



Cả hai tên rất nhanh đã chạy tới gần con sông.



- Mày để ý một chút, nếu thấy người qua lại cứ lập tức trừ khử đi. Nếu quả thật bên trong có chứa đựng bảo bối tiên gia, vậy chúng ta cũng chẳng cần sợ đám binh lính nhãi nhép nữa.



Tên đại ca giọng nói sắc lạnh, dường như đang rất khần trương.



- Vâng!



Tên đàn em lập tức rút từ trong người ra một thanh kiếm nhỏ, cảnh giác nhìn xung quanh.



Tên đại ca cũng lập tức rút ra một cái hộp nhỏ đặt xuống đất, lặng yên chờ đợi.



Thời gian chầm chậm trôi qua, thoáng cái đã gần hai tiếng đồng hồ. Bỗng dưng từ lòng sông xuất hiện những tiếng lụp bụp không lớn lắm. Cùng lúc đó, chiếc hộp nhỏ do tên đại ca đặt dưới đất cũng mở bung ra. Từ bên trong xuất hiện một viên ngọc màu lam nhạt. Viên ngọc không lớn lắm, nó bay vòng quanh bờ sông một vòng rồi đổi hường bay thẳng tới lòng sông. Chỉ nghe một tiếng tõm, viên ngọc nhỏ dường như bị con sông nuốt chửng vào trong.



- Đại ca!



- Ừ! Đến rồi.



Cả hai không nhanh không chậm nhảy xuống bãi bồi. Cũng không biết có phải chúng quá chú tâm vào mục tiêu hay không mà chẳng phát hiện ra cạnh đó còn xuất hiện kẻ thứ ba.




Viên ngọc vừa trầm xuống dưới. Lòng sông bất trợt rung chuyển kinh người, nước từ giữa sông lấy một tốc độ kinh hồn bị thổi tạt sang hai bên, để lộ ra một thông đạo nhỏ.



- Không ngờ nơi này còn chứa đựng một cơ quan lớn như vậy.



Tên đàn em không dám tin vào mắt mình, mở miệng nói.



- Vào mau.



Tên đại ca rất nhanh tiến vào trong, hắn vừa tiến được hai bước bỗng dưng có một tứ ánh sáng nhàn nhạt bào trùm lấy hắn rồi bụp một tiếng liền biến mất.



- Đại ca! Đợi em.



Tên đàn em cũng nhanh chóng tiến vào.



- Đây là! Di tích cổ...



Cũng không biết có phải trùng hợp hay không, vậy mà Phong lại tỉnh dậy đúng lúc này.



"Hai tên kia chắc chắn đã tìm hiểu về nơi này tư lâu, thật không ngờ cạnh nơi mình sinh sống lại chứa đựng một di tích cổ. Xem ra mình lại phải mạo hiểm lần nữa rồi" Phong đắn đo một hồi, cuối cùng cũng quyết định tiến vào trong. Lại một luồng ánh sáng xanh khác lóe lên, cuốn thân hình Phong vào trong rất nhanh hiện tượng kì dị đã biến mất.



Cũng cùng lúc đó, tại vài điểm thuộc khu vực tường trong cũng xuất hiện cảnh tượng này. Nơi thì ở trên núi cao, nơi thì ở dưới đáy nước, cảnh tượng này chợt đến rồi chợt đi, số người tiến vào ước chừng chỉ hơn chục người mà thôi.



- Đại ca! Đại ca... Trong một đường hầm dài được thắp lên bởi từng bó đuốc, tên tiểu đệ liên tục gọi đại ca, nhưng đã qua một đoạn thời gian khá dài mà vẫn chưa thấy tiếng đáp trả.



"Xem ra di tích cổ này có chỗ cổ quái, nếu thế chắc chắn sẽ có cơ quan, mình nên cẩn thận thì hơn" Tên đàn em suy nghĩ một hồi, cuối cùng mới từ từ tiến về phía trước, hắn rất cẩn thận không vội vàng chút nào. Đây hiển nhiên là một kẻ tâm kế rất sâu.



- Lục... lục... Hừ, xem ra nơi đây không hề đơn giản như trong tưởng tượng của mình. Có lẽ nó còn bố trí rất nhiều trận pháp, thằng lục chắc bị truyền tống đến một nơi khác rồi, hi vọng nó biết giữ mình.



Tên được gọi đại ca liên tục chuyển hướng, dưới ánh đèn mờ tỏ của những bó đuốc khuôn mặt hắn hiện ra với một vẻ thâm trầm cực điểm. Tuy nhìn tuổi đời không lớn lắm, nhưng đôi mắt tinh ranh, cái trán hơi nhăn lại khiến con người hắn toát ra một khí chất vô cùng khó dò.



Ở một đường hầm tối khác liên tục xuất hiện bóng dáng con người. Một vài người vì không cẩn thận nên đã đi vào nơi có bố trí cạm bẫy. Một vài người vô tình gặp nhau rồi xảy ra tranh chấp. Thoáng chốc số người còn lại trong di tích cổ đã giảm đi rõ rệt.



- Hừ! một lũ ô hợp, tính giết ta sao?




Từ trong bóng tối bỗng dưng xuất hiện một người đàn ông trung tuổi. Người này tướng mạo khá bình thường, dáng người cao lớn trên tay cầm một đoản đao đang rỉ máu.



- Nơi này có chút cổ quái, rõ ràng thời gian mình tiến vào với hai tên đó cách biệt không quá dài, vậy mà qua một đoạn thời gian lớn như vậy vẫn chưa gặp bọn chúng. Xem ra trong di tích này không chỉ có ba người thì phải, tốt nhất vẫn nên cẩn thận thì hơn.



Phong lặng im trốn trong một góc tối, nghĩ ngợi một hồi liền nhặt một nắm đá, từ từ bước đi.



- Kì lạ, hình như mình đã đi qua nơi này rồi thì phải.



Phong chợt dừng lại, nhìn vào vách tường bên cạnh. Nơi đây có khắc một kí hiệu hình tròn. Hắn đăm chiêu một hồi bèn nắm chặt viên đá ném thẳng về phía trước.



" Bụp..."



- Quả nhiên mình đã đi vào cơ quan, cũng may cơ quan này chỉ mang tính chất cầm chân, nếu mình bước vào cơ quan có bố trí cạm bẫy thì coi như xong rồi.



Phong men theo bở tường, liên túc ấn vào vách với hi vọng tìm ra điểm khác biệt.



- Xem ra cơ quan này cũng không hề đơn giản, nãy giờ mình đã đi qua đi lại mấy lần rồi, tại sao vẫn không tìm thấy nơi có chứa chìa khóa nhỉ. Chẳng nhẽ mình cứ ngồi đây mà chờ chết hay sao?



Phong chán nản ngồi phịch xuống nền động, ý chí xuống dốc không phanh.



- Khoan đã. Hình như có tiếng gió...



Phong đang chán nản thì bất ngờ ngồi bật dậy, chạy tới một góc nhỏ, áp tai vào vách tường nghe ngóng.



- Quả nhiên có tiếng gió lùa. Vậy thì chắc chắn nơi này là điểm tiếp nối, nếu đã không thể tìm thấy chìa khóa thì chỉ còn cách phá tường mà thôi. Nhưng mình đâu có dụng cụ gì để phá kia chứ.



Phong ngó tới ngó lui, cuối cùng nhìn vào đôi bàn tay, hắn nghiến răng nắm chặt nắm đấm nện một nhát thật mạnh vào vách tường.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.