Gia Anh nắm tay Hướng Dương, đưa cô về kí túc xá nữ khu phía Tây. Họ đi tới đâu đều gây chú ý và làm tâm điểm tới đó, nhưng chủ yếu họ chỉ dồn vào Gia Anh với những ánh nhìn mê mẩn bởi vẻ bề ngoài điển trai của mình.
Đây là lần đầu tiên anh bước chân đến đây nên gây sự chú ý là điều dễ hiểu. Bao nhiêu ánh mắt ganh tị lẫn không mấy thiện cảm dành cho Hướng Dương, bởi lẽ cô mới là học viên năm nhất mà đã "cướp" được Gia Anh, trong khi bọn họ đã học ở đây hai đến ba năm rồi mà không được, nhìn thôi đã khó chứ đừng nói đến chuyện đến gần. Vì anh cực ít khi xuất hiện ở chốn đông người, ngoài giờ lên lớp ra thì hầu hết ở trong phòng.
Hướng Dương cảm thấy khó chịu, chợt dừng bước đứng trước mặt Gia Anh làm anh cũng dừng lại đột ngột theo cô. Anh nhíu mày thắc mắc hỏi:
"Sao thế?"
Cô nhón chân lên, lấy mũ áo khoác đội lên đầu anh, rồi lấy cái khẩu trang y tế màu xám đưa cho rồi nhìn anh bảo:
"Anh đeo vào đi, che cái mặt anh lại!"
"Như vậy nhìn anh không khác gì Ninja cả, để cho anh thở nữa chứ?"
"Không được, những học viên đó mà nhìn thấy anh thì cho em ra rìa à? Từ đây đến kí túc xa còn cả đoạn nữa."
Hướng Dương vừa nói vừa chỉnh chu quần áo cho anh với vẻ mặt nhăn lại bởi cái ánh nắng chói chang ban trưa chói vào. Anh đặt tay lên trán cô, càm ràm:
"Ra rìa cái gì? Chỉ cần họ biết em là bạn gái anh được rồi..."
Cô bực dọc, đưa tay đánh anh một cái: "Mà có cho anh mặc kiểu gì, lạc quẻ cũng chẳng dìm được anh. Chán ghê chứ! Em không muốn người ta cứ nhìn anh đâu..."
Gia Anh chợt cảm thấy buồn cười, véo nhẹ má cô, cất giọng đùa đáp:
"Kệ họ. Mà sao em phải sợ? Lẽ ra em phải tự hào, hãnh diện khi có anh làm nền cho em chứ?"
"Anh dìm em thì có!"
"Được rồi chị hai của tôi ơi, tôi sẽ che lại được chưa. Mau đi thôi!"
Nói rồi, cả hai cùng nhau vui vẻ bước đi, không quan tâm những học viên đang nhìn hay soi mói gì.
"Hướng Dương, tiền bối Gia Anh. May quá gặp hai người ở đây!"
Thiên Kim nói với giọng hớt hải, vẻ mặt vô cùng hốt hoảng với hơi thở gấp gáp. Vội mở điện thoại đưa cho hai người họ xem:
"Cả trường đang rộ cả lên về việc cậu giả nam trà trộn vào kí túc xá nam để tiếp cận Gia Anh đây... Họ còn moi mấy tấm hình lúc cậu giả nam để bôi nhọ, dè bĩu đây này... trong này còn nói, cậu bỏ tiền để làm hồ sơ giả với thân phận Dương Dương để nhập học đấy. Còn nữa, cậu "
Hướng Dương với Gia Anh cùng xem bức hình trong điện thoại chụp cô lúc giả nam được đăng lên trên trang trường, với lượt thích và chia sẻ tăng lên đến chóng mặt, trở thành chủ đề hot của trường.
"Bây giờ cả trường ai cũng biết mình giả nam hết rồi, làm sao đây? Chuyện này mà tới tai hiệu trưởng thì mình chỉ có nước bị đuổi học thôi."
Hướng Dương lo lắng nói, vẻ mặt bấn loạn khi biết được tin này. Chỉ vừa mới đây thôi, vậy mà tin tức loan nhanh thật.
"Chắc chắn là Thuần Nhi làm rồi, cô ta ganh tị nên moi móc thông tin. Cô ta làm vậy cũng chẳng được lợi ích gì đâu. Giờ phải lên phòng hiệu trưởng giải thích chuyện này đã."
Gia Anh nói giọng đều đều, với vẻ mặt trầm tĩnh, nắm chặt lấy tay Hướng Dương.
"Sao nào, giờ thì cô có thể lên phòng hiệu trưởng được rồi chứ?"
Thuần Nhi từ đâu đi lại, cất giọng đầy vẻ kênh kiệu, hai tay vòng lại trước ngực với vẻ mặt đầy đắc ý. Chính cô là người đã dò la thông tin của Hướng Dương và nhờ admin trên trang trường đăng lên. Cô muốn Hướng Dương phải mắt mặt, xấu hổ khi thông tin này bị lộ, bị hiệu trưởng gọi lên hội đồng kỉ luật để đình chỉ học tập. Suy cho cùng thì cô cũng chỉ muốn có được Gia Anh thôi.
"Để xem cô sẽ giải thích như thế nào trước hội đồng kỉ luật đây. Hay là nói, vì hâm mộ vận động viên bơi lội Gia Anh cả trường PECO từng đạt ba huy chương vàng của thế vận hội quốc gia, hay thành tích học tập y khoa nổi bật nên đã giả mạo nam sinh, cậy thế quyền lực gia đình để vào tiếp cận Gia Anh? Một trường PECO danh tiếng, không có chuyện để cho một học viên nào mắc lỗi cả."
"Chị..." Hướng Dương như cứng họng không biết nói gì khi nghe Thuần Nhi nói vậy.
Gia Anh nhếch môi cười nhạt, ánh mắt nhìn Thuần Nhi một cách khinh thường, cất tông giọng trầm bổng của mình đáp:
"Cô làm vậy được lợi gì chứ? Trong khi Hướng Dương chẳng liên quan gì đến cô... Nói trắng ra, thì cô ganh tị với cô ấy thôi..."
Thuần Nhi chợt cười đáp lại: "Đương nhiên được lợi chứ? Em sẽ có thể quay lại với anh. Còn cô ta thì bị đuổi ra khỏi PECO."
"Thật nực cười, cho dù cô có làm gì đi chăng nữa, tôi cũng sẽ không bao giờ quay lại với cô. Bởi chúng ta chỉ là quá khứ, và cái quá khứ đó đối với tôi mà nói, chẳng hề tồn tại nữa."
Gia Anh đáp một cách thẳng thắn, với ánh mắt sắc lẻm nhìn Thuần Nhi.
Những gì anh nói như nhát dao vô tình đâm vào tim cô ta vậy, hai tay siết chặt lại, cương mặt lên nói:
"Dù sao em không có được anh, thì con nhỏ này cũng không được. Kiểu gì hôm nay nó cũng sẽ bị hội đồng kỉ luật bị đình chỉ học tập. Tới lúc đó hai người chẳng còn học chung được nữa."
Thiên Kim đứng nghe mà cảm thấy bức xúc, nghe những gì từ một hoa khôi mang vẻ mặt thuần khiết như chị ta thấy thật nực cười. Hai tay cô chống hông, lên giọng đáp:
"Này bà chị, rốt cuộc thì chị cũng chỉ là muốn tống cổ Hướng Dương ra khỏi cái trường này thôi chứ gì? Thật buồn cười, Gia Anh đã không yêu chị nữa thì thôi, còn chai mặt chia rẽ hai bọn họ/ Mà tôi nhớ, hai người chia tay rồi mà, chị còn là bạn gái của tiền bối Nhật Hoàng, một nam sinh điển hình số một của PECO. Nói thẳng ra, chị cũng chỉ vì cái ánh hào quang chói lọi và danh tiếng của hai vị tiền bối điển trai này thôi, chứ chị có yêu gì họ đâu. Chị chỉ muốn họ làm màu cho bản thân chị thôi, Gia Anh không mang lại được cho chị điều đó thì chị đi tìm người có thể mang lại sự nổi tiếng cho chị, là anh Hoàng. Nhưng cuối cùng thì anh ấy cũng chẳng thể nào chịu được cái tính quá yêu bản thân mình mà không nghĩ cho người khác đang nghĩ gì về chị, họ chỉ là ván cờ để chị lợi dụng mà thôi."
"Cô..."
Thuần Nhi tức mình vung tay tát vào mặt Thiên Kim, vì nghe những lời mỉa mai của một đứa học viên năm nhất, nhưng kịp thời Hoàng chạy tới nắm chặt lấy cổ tay Thuần Nhi giữ lại. Anh gằn giọng đáp:
"Dừng lại đi, Thuần Nhi. Đủ rồi đấy!"
Anh hất tay Thuần Nhi ra khỏi một cách phũ phàng, với ánh nhìn lạnh nhạt.
"Thuần Nhi, chúng ta kết thúc ở đây đi. Anh với em không cùng quan điểm và chung chí hướng. Em muốn ánh hào quang và sự nổi tiếng thì nên đi tìm người khác, anh không thể cho em được điều đó. Anh nghĩ ngay từ đầu em đến với anh chỉ vì những thứ đó, chứ không phải anh. Còn nữa, khi bên anh, nhưng tâm trí em lại nghĩ đến người khác. Em nên suy nghĩ lại những gì mình đã làm đi."
Nhật Hoàng nói giọng đều đều, ánh mắt nhìn Thuần Nhi một cách nghiêm túc, đó là những gì mà anh muốn nói với cô ấy. Tất thảy, thứ tình yêu anh dành cho cô chỉ từ một phía mà thôi và anh đã đặt lầm chỗ rồi.
Anh đi tới chỗ Gia Anh và Hướng Dương, cất giọng đáp:
"Sẽ không có chuyện Hướng Dương bị đình chỉ học tập đâu, nên đừng lo lắng. Tôi đã nói chuyện này với ba tôi rồi... Ông ấy đã sớm biết chuyện này rồi, bởi ông là bạn bè thân thiết với ba của Hướng Dương. Chỉ vì con bé ngốc nghếch này hâm mộ cậu điên cuồng quá nên mới năn nỉ ba mình tới nói chuyện với ba tôi... Nên chuyện này sẽ không truy cứu. Mọi thông tin trên diễn đàn của trường sẽ được gỡ xuống ngay thôi..."
Gia Anh quay sang nhìn Thuần Nhi, lên tiếng đáp với vẻ mặt lạnh lùng:
"Thuần Nhi, tôi chỉ muốn nói với cô một điều, có không giữ mất đừng tìm."
Nói rồi anh cùng với Hướng Dương quay người bước đi.
Nhật Hoàng cũng không muốn ở đây thêm làm gì nữa nắm tay Thiên Kim đi luôn. Để lại Thuần Nhi đứng một mình trong sự hậm hực và tức giận, đến cuối cùng cô mới kẻ thua cuộc, cả hai người con trai ưu tú nhất đều không có ai thuộc về mình.
...
Một thời gian sau.
Hướng Dương háo hức chạy xuống khỏi kí túc xá, ôm chầm lấy Gia Anh, nép vào người anh, ngước mặt lên nhìn anh nở một nụ cười tươi rói. Vừa nghe anh gọi, thế là cô đã tức tốc chạy ngay xuống dưới đây.
Gia Anh khẽ xoa đầu Hướng Dương, buông nhẹ cô ra, đưa cho cô một túi đựng mấy hộp dâu tây mà anh mới mua ở siêu thị, vì biết cô thích ăn nên anh mới mua.
"Dâu tây của em!"
"Anh mua cho em hả? Tối nay lại có dâu tây để ăn rồi!"
Hướng Dương vui mừng réo lên, lấy trong hộp ra một quả cho vào cắn ăn một cách ngon lành, cô vừa ăn vừa cười tít mắt không thấy mặt trời đâu luôn.
"Dạo này anh bận lắm hay sao vậy? Em gọi điện không thấy anh trả lời, một tuần gặp anh đếm trên đầu ngón tay. Hôm nay thấy anh gọi, em lật đật vội vàng chạy xuống đây đấy. Mà anh học dữ lắm hay sao đến độ giờ phải đeo mắt kính luôn vậy? "
Hướng Dương nhẹ giọng nói, ánh mắt lo lắng nhìn Gia Anh, khi thấy anh có vẻ phờ phạt hẳn đi, nhưng không thể phủ nhận anh vẫn điển trai như ngày nào, đeo thêm gọng kính trong càng thư sinh.
"Anh đang làm luận văn, nên không có thời gian gặp em. Nhưng cũng sắp xong rồi. Anh chỉ qua đây với em một lát rồi về!"
Gia Anh đáp với giọng đều đều.
"Nếu bận, thì anh không cần qua đây đâu. Khi nào làm xong thì anh qua cũng được."
Anh nhẹ nhàng vòng tay ôm Hướng Dương vào lòng, cô giống như một hạt dẻ nhỏ dễ dàng bỏ vào trong túi vậy. Anh cũng cảm thấy có lỗi khi dạo này anh dành toàn bộ thời gian vào làm luận văn với phòng thực hành phẫu thuật, mà không gọi điện hay nhắn tin gì cho cô. Anh sợ cô sẽ buồn, nhưng nhìn thấy cô cười và hiểu anh nên anh thấy cũng nhẹ lòng.
"Anh xin lỗi!" Gia Anh trầm giọng đáp.
"Sao anh phải xin lỗi, đó là việc ai cũng phải trải qua thôi. Nhớ ăn no, ngủ đủ giấc là được rồi, uống thêm thuốc bổ mắt vào."
Thuần Nhi đứng trên cầu thàng nhìn xuống, thấy hai người họ ôm nau mà trong lòng rạo rực ngọn lửa cháy, chỉ muốn xuống dưới đó mà đẩy người con gái đng trong vòng tay của Gia Anh ra thôi.
...
Hôm khác.
Hướng Dương tung tăng mang trà mang ly trà sữa vừa mới mua tới chỗ quảng trường mà Gia Anh hay tới đó để học, cô còn mua thêm cho anh bánh ngọt và một hộp sữa vì biết anh bận học sấp mặt tối ngày, chắc chưa ăn gì.
"Gia Anh!"
Vừa nhìn thấy anh đang cặm cụi tập trung vào máy tính rồi viết cái gì đó ra tập, cô vui vẻ đi tới nhưng anh lại đứng lên quay người đi đâu đó, làm cô không kịp gọi lại nên thôi.
Cô đi tới chỗ anh ngồi học, ngồi đó đợi anh. Trong lúc chờ cô khui ly trà sữa ra uống một cách ngon lành. Ánh mắt chăm chú nhìn vào màn hình máy tính, toàn là chữ với mấy bức hình cấu trúc gen người, cô nhìn mà chẳng hiểu gì cả.
"Reng... reng..."
Tiếng chuông điện thoại reo lên, cô đặt ly trà sữa xuống bên cạnh cái laptop rồi đứng dậy đi ra chỗ khác nói chuyện, vì cô sợ ảnh hưởng đến mọi người.
Thuần Nhi tình cờ nhìn thấy được, nảy sinh ý định thâm độc. Ánh mắt đầy thủ đoạn quan sát xung quanh, thấy mọi người không chú ý gì nhiều mà Hướng Dương đang đứng nghe điện thoại đằng kia, nên cô ta đi tới cầm lấy ly trà sữa đổ lên laptop của Gia Anh, làm cho sữa tràn ra, chảy loan xuống cái tập luận văn khiến nó thấm nước.
Sau đó cô nhanh chóng rời đi. Hướng Dương nghe điện thoại xong quay lại thì bàng hoàng khi nhìn thấy ly trà sữa của mình bị đổ ngay trên laptop của anh, khiến nó sập nguồn, cái sắp luận văn của anh coi như nhòa hết cả chữ ra.
Cô bấn loạn mà hốt hoảng cả lên: "Gì vậy, làm sao đây? Mình nhớ, mình đặt ly trà sữa rất cẩn thận mà, không thể nào nó tự đổ được..."
Vừa lúc Gia Anh quay trở lại thì nhìn thấy laptop của mình nguyên một màn hình đen thui, sắp luận văn của anh cất công làm mấy tháng nay bị ướt đến nhòe cả chữ ra. Ánh mắt anh hiện rõ sự tức giận không thể nào kìm chế được cảm xúc của mình.Vẻ mặt anh vô cùng lạnh tanh đến đáng sợ.
Hướng Dương quơ tay cất giọng run run đáp:
"Em thật sự không biết gì cả. Em nhớ mởi nãy, em đặt ly trà sữa rất cẩn thận rồi đi nghe điện thoại xong quay lại thì..."
"Đem mấy thứ này đi đi!"
Gia Anh cắt ngang lời nói của Hướng Dương, tuy nghe giọng không gắt gao hay quát tháo gì nhưng cô cũng đủ biết anh đang rất tức giận trong đấy.
"Thật sự thì em không có..."
"Anh bảo đi đi, không nghe sao? Đừng làm phiền anh!"
Anh lớn giọng khiến Hướng Dương có chút giật mình, anh không nhìn cô mà quay nhìn vào cái đóng anh đã phải bỏ nhiêu thời gian để làm, nhưng giờ thì nó lại bị như thế này.
Hướng Dương đành cầm lấy đồ ăn mà đi khỏi đây với vẻ mặt đượm buồn, ánh mắt ươn ướt khi bị anh lớn tiếng như vậy, trong khi cái đó cô có làm đâu.
Thuần Nhi đứng ở một góc, nhếch môi cười đắc ý. Cô ta đang cố tạo ra những vết nứt tình cảm của Gia Anh và Hướng Dương, để có cơ hội quay lại với anh.