Giáo Y, Cháu Lại Tới!

Chương 23: Ghen



Tổng giám đốc Lý, tên đầy đủ là Lý Quan Khải. Năm nay đã ngoài tứ tuần nhưng vẫn chưa kết hôn lần nào. Bù lại ông ta có vô số cô "bạn gái", mỗi tháng thay một lần, duy chỉ có Diệu Như là đặc biệt, được giữ lại hơn ba tháng. Tuy nhiên nhìn vào tình cảnh trước mặt, thời gian của cô ta cũng không còn bao nhiêu.


Câu hỏi đặt ra là : vì sao một người đàn ông vừa béo ịch vừa già như vậy lại thu hút được nhiều mỹ nữ tự nguyện ngả vào lòng ông ?


Đáp án rất đơn giản, là vì tiền, tiền và tiền. Lý Quan Khải khi còn trẻ là một cậu nông dân nghèo đến thành phố tìm việc làm, được nhận vào một xưởng sửa chữa xe. Sau này dần dần leo lên làm quản lý, cùng các anh em thân thiết mở một cửa hàng nho nhỏ để buôn bán thiết bị xe cộ. Ai ngờ vận may đã đến, cửa hàng liên tục ký những hợp động đắt giá với các hãng sản xuất lớn, thu về nguồn lợi ngoài mong đợi. Lý Quan Khải cũng không phải dạng vừa, thừa cơ công việc đang phát triển như vậy, ông vươn bàn tay sang những ngành khác, đặc biệt là bất động sản.


Giờ đây từ một chức vụ quản lý của một xưởng sửa chữa xe, thành công trở thành ông chủ buôn bán xe cộ và đồ dùng thiết bị lớn nhất thành phố A, kinh doanh vài cái khách sạn cao cấp, gần đây còn định kinh doanh thêm cả bệnh viện. Bệnh viện mà lão Khải ngắm tới đó, trùng hợp chính là bệnh viện sắp xây của Ôn Ngôn.


Nói đến kinh doanh, người ngoài thường sẽ nghĩ đến việc kinh doanh khách sạn, nhà hàng, công viên giải trí... là mang về nguồn lợi nhiều nhất. Nhưng người trong ngành thì luôn rủ tai thầm thì về một loại kinh doanh còn bá đạo hơn, đó chính là kinh doanh bệnh viện.


Hàng ngày người vào người ra, người khám người mổ, một bệnh viện trung ương một ngày phải tiếp đón ít nhất năm trăm bệnh nhân. Cho dù có bảo hiểm chi trả, tiền thu về vẫn lãi làm người ta đỏ mắt.


Vậy nên lão Khải lần này chơi lớn, quyết định dùng nửa tài sản của mình đầu tư vào bệnh viện sắp xây bên kia thành phố. Nhưng trong lúc đang nghĩ kế hoạch, Lý Quan Khải vô tình xảy ra tai nạn giao thông, nhanh chóng được đưa vào bệnh viện gần nhất, chính là bệnh viện thành phố.


Tình cờ, bác sĩ phụ trách ông ta lại là Ôn Ngôn, vị giám đốc được bổ nhiệm để điều hành bệnh viện mới.


Trong suốt một tuần ở bệnh viện, Lý Quan Khải may mắn thuyết phục được Ôn Ngôn cho mình đầu tư, hợp đồng đã ký, kế hoạch cũng đã in, chỉ chờ xây xong liền cho vận hành.


Vậy nên vài ngày sau xuất viện, ông liền mời Ôn Ngôn một bữa, coi như chúc mừng hợp tác thành công.


Nhớ lại thái độ đạm mạc hờ hững đồng ý của vị bác sĩ kiêm giám đốc kia, Lý Quan Khải liền không nhịn được rùng mình, đã bao lâu rồi ông phải cúi đầu trước một người lạ như vậy ?


Lý Quan Khải vừa nghĩ, ánh mắt liền hướng tới vị mỹ nữ diễm lệ đang đứng kia, nhìn sơ qua cũng biết chuyện gì đã xảy ra.


Có lẽ cô bạn gái này của ông không an phận, làm phật lòng người ta...


Lý Quan Khải thầm lắc đầu tiếc nuối, cô bạn gái lần này xinh đẹp hơn người, lại nhu nhược yếu đuối, khiến cánh đàn ông chỉ hận không thể ôm lấy bao bọc mà chiều chuộng. Nhưng động đến vị giám đốc kia... chậc chậc, chắc là phải tìm một cô nàng mới rồi.


"Xin chào vị tiểu thư xinh đẹp, tôi là Lý Quan Khải, hận hạnh được gặp cô." Tổng giám đốc Lý đưa tay ra trước mặt cô.


Chu Cát Sa cũng không khiến ông khó xử, lịch sự đưa tay bắt nhẹ rồi nhanh chóng thả ra.


"Tôi là Chu Cát Sa, sinh viên năm nhất đại học báo chí và tuyên truyền." Chu Cát Sa cố tình nói mình vẫn còn là sinh viên.


"Đại học báo chí ? Chu tiểu thư thật giỏi, tôi nghe nói năm này xét tuyển rất gắt, chỉ những nhân tài thực sự mới được nhận." Lý Quan Khải không ngại buông lời khen.


Chu Cát Sa thầm kín đánh giá ông ta, trong lòng gật đầu vừa ý. Tốt, cô cứ tưởng những con người thở ra mùi tiền như ông ta sẽ coi thường dân tiểu tư sản là cô đây, nhưng không ngờ ông ta lại lịch sự đến vậy.


"Nếu Chu tiểu thư đã đến, liệu tôi có vinh hạnh được mời cô một bữa cơm nho nhỏ ?" Lý Quan Khải hỏi.


Chu Cát Sa hướng mắt tới Ôn Ngôn, dò hỏi.


Chỉ thấy Ôn Ngôn thất thần nhìn chằm chằm vào bàn tay phải của cô, sau đó ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng nói :"Em ăn cùng bọn anh đi."


Chu Cát Sa lúc này mới gật đầu.


Cô ngồi cạnh Ôn Ngôn, đối diện là mỹ nữ bị coi như không khí Diệu Như và "bạn trai" của cô ta tổng giám đốc Lý.


Ôn Ngôn từ dưới bàn ăn nắm lấy tay cô, khẽ khàng bóp. Chu Cát Sa khó hiểu nhìn anh, nhưng đáp lại chỉ là một khuôn mặt băng lãnh nghìn năm có một.


Chu Cát Sa có chút bực tức, tuy nhiên hành động tiếp theo của anh đã hoá giải mọi nỗi buồn phiền trong lòng cô.


Ôn Ngôn chậm chạp lấy một tờ giấy ướt, đặt lên tay cô, dịu dàng xoa. Anh cẩn thận từng li từng tí, không để xót một ngón nào, cuối cùng thì đặt lên môi anh, khẽ khàng hôn.


Chu Cát Sa cảm thấy hiện tại chắc chắn mặt mình đỏ hơn cả quả cà chua chín, trái tim đập thình thịch.


Không ngờ lúc anh ghen lại có thể đáng yêu như vậy...


Cảnh tượng này rơi vào trong mắt hai người trước mặt, tóm tắt lại bằng ba từ cay-con-mắt !


Lý Quan Khải đang tự hổ thẹn vì hành động của mình, còn Diệu Như thì nghiến răng nghiến lợi, cảm thấy cuộc đời thực sự quá bất công với mình.


Đàn em kia, ngoại hình cũng chỉ dừng lại ở xinh xắn, tính cách lại như đàn ông, gia cảnh bình thường, rốt cuộc có gì hơn cô ta ?!


Bữa trưa diễn ra hết sức gượng gạo. Đa số là Lý Quan Khải nói, Ôn Ngôn thỉnh thoảng liền đáp lại vài câu, chủ đề toàn về những thứ khó hiểu như cổ phiếu thị trường hay lãi suất phần trăm của những thiết bị y tế sẽ mua.


Hai người con gái im lặng ngồi nghe. Tuy món ăn trong đĩa giá cả đắt líu lưỡi nhưng Chu Cát Sa vẫn cảm thấy không ngon bằng đồ ở nhà.


Ôn Ngôn thấy Chu Cát Sa nhíu mày liền lo lắng, hỏi han cô :"Không thích ?"


Chu Cát Sa cười khó xử, tuyệt đối không thể để anh mất mặt trước đối tác làm ăn.


"Không sao đâu, em chỉ cảm thấy hơi mệt." Chu Cát Sa ngoan ngoãn cúi đầu.


Diệu Như cong ngón tay, làm như vô tình buông lời :"Có lẽ em chưa ăn quen mấy món kiểu này nên mới không hợp khẩu vị, ăn nhiều vào rồi sẽ ổn thôi." Giọng điệu quan tâm chân thành, nếu không nghe kĩ nội dung có khi còn nhẩm tưởng là một người chị lo lắng cho đứa em.


Ôn Ngôn chẳng thèm để ý lời cô ta, không một lời liền đứng lên, lịch sự hướng tổng giám đốc Lý cúi chào :"Tôi xin phép về trước, bạn gái tôi không khoẻ, bữa cơm này tôi mời."


Lý Quan Khải chỉ kịp gật đầu trước khi bóng hình hai người xa dần.


Chu Cát Sa ngơ ngác liền bị anh dắt đi. Vừa bước ra khỏi cửa nhà hàng, không khí trong lành liền ập vào làm phổi cô giãn ra hết cỡ.


"Phù, thật thoải mái." Chu Cát Sa mặc kệ ánh mắt mọi người xung quanh, làm động tác vươn vai.


Ôn Ngôn cong môi, cưng chiều xoa đầu cô, hỏi :"Còn đói không ?"


Chu Cát Sa không ngại gật đầu :"Có, lúc nãy chẳng ăn được mấy."


Ôn Ngôn suy nghĩ một lúc, sau đó dắt tay cô đi về chỗ đỗ xe :"Đi theo anh."


Chu Cát Sa lon ton bước theo, ngồi yên vị trên xe ô tô.


Ôn Ngôn đánh tay lái, chiếc xe phi thẳng trên đường, thỉnh thoảng lại rẽ vào một con phố.


Chu Cát Sa tưởng anh dẫn đến một nhà hàng khác nên không hỏi gì, nhưng khi chiếc xe đỗ trước một toà chung cư cao cấp, trái tim cô bỗng dưng lỡ nhịp.


"Ôn Ngôn... ?" Chu Cát Sa gọi anh.


Ôn Ngôn ừ một tiếng, cởi dây an toàn cho cô.


"Anh đưa em đi đâu vậy ?" Chu Cát Sa hỏi.


Ôn Ngôn mở cửa cho cô, chờ cô hoàn toàn xuống xe liền đóng lại, nắm tay cô đi thẳng. Cả quá trình đều tuyệt đối không hé một lời.


Chu Cát Sa giựt tay lại, hỏi bằng được :"Rốt cuộc đây là chỗ nào ?! Anh nói đi chứ..."


Ôn Ngôn nhìn cô rồi lại trốn tránh, lúc sau mới khẽ nói :"Nhà anh..."


"Hả ?!" Chu Cát Sa há miệng ngơ ngác. Cái gì cơ ? Đại thúc có nhà ở đây hả ?!


Ôn Ngôn cầm lấy tay cô, ngượng ngùng để lại bóng lưng, vừa đi vừa nói :"Anh vừa mới mua tuần trước."


Chu Cát Sa ngó nghiêng xung quanh, ánh mắt ngưỡng mộ. Người giàu thật sướng, có tiền liền tuỳ tiện mua nhà, hơn nữa còn là khu chung cư cao cấp, bên dưới là các loại dịch vụ giải trí, bên trên là nhà, một căn hộ ở đây cả đời một người làm công ăn việc làm bình thường cũng không mua được.


"Bạn trai em thật giàu..." Chu Cát Sa đi vào trong thang máy, bĩu môi.


Ôn Ngôn nghịch tóc cô, yêu thích không thôi.


"Giàu để sau này nuôi em, cho em một cuộc sống yên bình, không cần lo cơm áo gạo tiền." Nói đến đây, ánh mắt anh liền vô cùng chân thành, thành công khiến trái tim cô tan chảy thành bãi nước mùa xuân.


Tháng máy dừng lại ở tầng cao nhất. Hai người bước ra, Ôn Ngôn đi trước, Chu Cát Sa chân ngắn theo sau.


Ôn Ngôn đứng trước cánh cửa lớn, di ngón tay của mình vào màn hình cảm ứng, sau ba giây đèn màn hình sáng lên, cánh cửa bật ra.


Chu Cát Sa ngó đầu vào, ngay lập tức choáng ngợp trước sự xa hoa của nội thất bên trong. Từ chiếc sàn nhà đến giấy lót tường, chùm đèn chiếu sáng bên trên, bộ ghế sô pha sang trọng, chiếc ti vi màn hình cong...


Tất cả đều lấp lánh trong mắt Chu Cát Sa. Cô run rẩy bước chân vào, cẩn thận cởi dép, chỉ sợ làm bẩn đồ gì liền tiếc đứt ruột.


Ôn Ngôn có chút buồn cười nhìn phản ứng đáng yêu của cô, sắn tay áo lên, vào trong phòng bếp. Trước khi đi, anh còn không quên dặn dò cô :"Điều khiển trên bàn, em thích xem gì thì xem, anh vào xem trong bếp có gì."


Chu Cát Sa mặc dù rất muốn theo anh, nhưng bị ánh mắt nghiêm khắc ngăn cản, đành ngoan ngoãn ngồi lên bộ sô pha mềm mại, tay cầm chùm nho đã được chuẩn bị của Ôn Ngôn, bật ti vi xem thời sự.


Ti vi đang nhắc đến một vụ cháy rừng nghiêm trọng xảy ra vào giữa đêm hôm trước. Có lẽ ngọn lửa bùng phát vào buổi tối nên người dân xung quanh không kịp phòng bị, số lượng người thiệt mạng khá lớn, một phóng viên còn bị thương trong lúc đang quay.


Chu Cát Sa xem mải mê chăm chú đến mức Ôn Ngôn tiến lại gần cũng không phát hiện ra. Chỉ khi cảm thấy vị trí bên mình lõm xuống, cô mới mê mang ngẩng đầu lên.


Gương mặt tựa điêu khắc sát ngay cạnh cô, chiếc áo sơ mi hờ hững buông cúc áo đầu, tay áo được vén lên để lộ cánh tay trắng trẻo khỏe khoắn, trên đó còn đọng lại vào giọt nước rất quyến rũ.


"Đại thúc..." Chu Cát Sa trong lòng âm thầm nuốt nước miệng. Đôi mắt to tròn long lanh như con thỏ.


Ôn Ngôn cười khẽ, nâng cằm cô lên, hơi thở nam tính trực tiếp phả lên làn da cô làm chỗ đó đỏ bừng một mảng.


"Ngày trước, mỗi khi em ngồi trên giường bệnh gọi anh đại thúc, anh luôn nghĩ đến việc đè em ra mà hôn. Bây giờ không còn kiêng kị nữa, anh liền ra tay vậy."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.