Giáo Y, Cháu Lại Tới!

Chương 4: Đào góc tường



"Em thực sự bị đau mà..." Chu Cát Sa đứng giữa lớp, vẻ mặt oan ức, nói với người phụ nữ trung niên trước mặt mình.


Khuôn mặt bà ta tức giận đến mức đỏ lừ hết từ vành tai xuống cằm, khuôn mặt tròn tròn, trông không khác gì một trái cà chua chín. Cô giáo chủ nhiệm lườm cô gái trẻ, cười lạnh.


"Đau ? Bệnh gì mà đi học năm ngày thì cả năm ngày đều bệnh. Chị đừng tưởng trốn một, hai tiết là tôi sẽ không nhận ra. Tôi nắm thọp cái mưu kế của chị trong lòng bàn tay !"


Sau lưng Chu Cát Sa nổi lên một tầng mồ hôi. Cô cảm thấy, chưa được một tuần đã đắc tội với cô giáo chủ nhiệm, kiểu này cuộc đời cấp ba của cô coi như xong rồi...


"Tôi không làm phiền cô giáo chứ ?"


Đột nhiên một giọng nam nhã nhặn vang lên bên cạnh.


Mọi ánh mắt trong lớp tức khắc chuyển hướng về phía chủ nhân giọng nói dễ nghe ấy. Vừa mới chạm vào bóng hình đứng ngoài cửa, các nữ sinh không nhịn được thốt lên.


"Mẹ ơi... Đẹp trai quá..."


"Trường mình có học sinh đẹp như vậy sao ?"


"Làm gì có. Nhìn cái khí chất với cách ăn mặc kia, trông giống bác sĩ hơn..."


Cô giáo chủ nhiệm còn bất ngờ hơn. Trong tích tắc, bà từ bộ dạng sắp ăn tươi nuốt sống Cát Sa chuyển thành một cô giáo hiền lành nhu hoà, mỉm cười e lẹ, thánh mẫu đến mức Chu Cát Sa còn nhìn thấy được tia sáng sau lưng bà.


"Thầy Ôn, thầy có chuyện gì sao ?"


Ôn Ngôn cố gắng không để ý tới ánh mắt nhu tình chan chứa tình cảm của người phụ nữ trung niên kia. Anh liếc qua thân hình cúi gằm đầu xuống trên bục giảng, giọng nói chậm rãi thật thà :"Có một bệnh nhân của tôi trong lớp này đáng lẽ ra phải đến phòng tôi từ đầu tiết."


Chu Cát Sa nghe thấy vậy, thực sự kinh ngạc. Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô nâng lên phía anh, biểu cảm khó hiểu cùng phấn khích.


Đại thúc, chú đến cứu cháu sao ?


Đáy mắt Ôn Ngôn xẹt qua tia buồn cười khi thấy vẻ mặt như cún con của cô. Nhưng ngay sau đó anh hắng giọng lấy lại dáng vẻ nghiêm túc.


Hai người lớn bước ra ngoài lớp, thì thào to nhỏ chuyện gì đó. Trong lớp cũng không ngoãn ngoãn là bao, đặc biệt là các bạn nữ sinh, mọi người đều tụ tập thảo luận hăng say về mỹ nam vừa mới xuất hiện.


Chỉ có Chu Cát Sa không yên lòng, tấm lưng cô thẳng đứng nổi bật giữa lớp, nhưng trái tim như bị cào vài phát, khó chịu vô cùng.


Đến khi thấy bóng dáng một cao một thấp bước vào lớp, Chu Cát Sa mới thở phào nhẹ nhõm.


Không khí im lặng, yên tĩnh không một tiếng nói. Cô giáo chủ nhiệm bước về phía nữ sinh đang đứng kia, ánh mắt bỗng có chút thương hại.


Chu Cát Sa :"..." Đại thúc, chú đã nói cái gì với cô giáo cháu ?!


"Bệnh em nặng như vậy sao không điều trị ở bệnh viện cho tốt, cần gì phải gắng gượng đến trường. Mà bố mẹ em cũng vô tâm thật, tình trạng con mình mà cũng không thấy báo gì... Thôi, em đi với thầy Ôn đi, cô không giữ em nữa..."


Cô giáo chủ nhiệm phẩy tay.


Chu Cát Sa tội lỗi đầy mình, lí nha lí nhí nói lời cảm ơn rồi ba bốn bước chân chạy về phía bóng hình áo trắng bên ngoài.


Cát Sa ngượng đến mức hai má bị nhuộm một sắc hồng. Cô đi đằng trước, hướng phòng Y tế mà chạy, không dám quay đầu lần nào. Ngược lại Ôn Ngôn vẫn ung dung bình thản bước đi sau cô.


Chu Cát Sa mở cánh cửa phòng Y tế, nhìn thấy chiếc giường nho nhỏ sạch sẽ đang chào đón mình, không nhịn được mà nằm phịch lên, hít hà hương thơm quen thuộc.


"Đại thúc... Hôm nay chú cố tình đến cứu cháu đúng không ?" Giọng nói oang oang như chim vàng anh phát ra từ đống chăn.


Ôn Ngôn ngồi lại chỗ mình, quen thuộc cầm tập tài liệu, mở nắp bút, tiếp tục nghiên cứu.


"Cô nghĩ nhiều rồi." Anh nhàn nhạt nói.


Chu Cát Sa nằm lăn lộn trên giường, liên tục bĩu môi.


Xì... thừa nhận khó khăn thế sao ?


Bản cô nương không chấp, hừ.


"Chú rốt cuộc tâm sự cái gì với cô giáo cháu mà làm bà ta dễ dàng tha cho cháu như vậy ?" Im lặng được một lúc, cái mồm theo thói quen lại tiếp tục hoạt động.


Ôn Ngôn đẩy gọng kính, ánh mắt sắc lạnh.


"Bảo cô bị rối loạn đường tiêu hoá, dù đã uống thuốc nhưng thường xuyên bị đau."


Chút kiến thức Y học này cũng không làm khó dễ được anh.


Chu Cát Sa nhe răng cười, tâm tình vui sướng khỏi nói.


Đại thúc cứ đáng yêu như vậy, cô càng ngày càng trầm hãm rồi...


Hai người, một người nằm trên giường một người ngồi trên ghế, nói chuyện ba lăng nhăng từ Đông sang Tây, mà đa số là Cát Sa nói.


Vậy mà Ôn Ngôn vẫn rất bình tĩnh làm công việc của mình, chỉ khi nào Cát Sa hỏi mới chịu buông ra vài từ.


"Cộc cộc cộc." Tiếng gõ cửa hiếm có bỗng dưng xuất hiện.


Chu Cát Sa tò mò ngước mắt lên, theo khoé mắt nhìn thấy một bạn gái trắng trẻo, dáng hình nho nhỏ, tóc buộc cao, bước vào.


Nữ sinh điềm đạm quan sát xung quanh phòng Y tế, ánh mắt dừng lại trước bóng hình màu trắng đang ngồi yên tĩnh trước bàn làm việc kia, gò má nổi lên một tầng đỏ ửng khả nghi.


"Giáo Y..." Cô bé nhỏ nhẹ kêu.


Ôn Ngôn từ tốn ngẩng mặt lên, khuôn mặt lãnh đạm không cảm xúc.


"Ngồi đi." Anh chỉ chiếc ghế đối diện mình.


Nữ sinh nhẹ nhàng ngồi xuống, ánh mắt vẫn hướng tới khuôn mặt tuấn lãng.


Ôn Ngôn hỏi :"Có triệu chứng gì ? Đau ở đâu ?"


Nữ sinh lúc nãy như mới nhớ ra bệnh của mình, đưa tay ôm lấy má, ánh mắt lung linh ươn ướt.


"Thầy, không hiểu vì sao dạo này em hay bị đau ở răng, không tập trung học hành được." Cô bé run rẩy nói.


Chu Cát Sa há hốc mồm nằm trên giường, rất muốn đứng phắt dậy chỉ trích lối diễn quá lỗi thời này.


Mẹ nó, đau ở đâu không thấy, chỉ thấy không khí đầy hình trái tim hồng.


Có cho cô kim cương cô cũng không tin mục đích thật sự của cô gái này đến đây là để chữa bệnh.


Cái này... thật sự... có chút giống cô.


Ôn Ngôn chậm rãi đeo găng tay, bộ dạng đột nhiên càng thêm cấm dục, khiến người ngoài chỉ muốn hung hăng dày vò anh.


Anh bảo cô bé há mồm ra, dùng chiếc gương nhỏ soi vào từng chiếc răng ở khu vực bị đau. Xem xét một chút, đầu anh càng lại gần khuôn mặt cô bé, khoảng cách giữa hai người ngắn đến mức chỉ cần Ôn Ngôn ngẩng đầu lên, mũi anh chắc chắn sẽ chạm vào người cô.


May sao anh chỉ quan sát hơn chục giây rồi ngay lập tức lùi lại, hỏi một số thông tin cá nhân, sau đó viết viết cái gì đó lên sổ khám bệnh.


"Chỉ là chút viêm lợi, về nhà uống thuốc này theo chỉ dẫn là được." Ôn Ngôn đưa cho cô bé một lọ thuốc và tờ ghi chú.


Nữ sinh cuống quýt nhận lấy, trước khi đi còn dùng ánh mắt lưu luyến nhìn anh.


Chu Cát Sa :"..." Bớ làng người ta, có người muốn đào góc tường nhà tôi !


Nữ sinh đi ra ngoài, không khí lại trở về yên tĩnh như bình thường.


Chu Cát Sa rất không cam lòng. Cô lăn lộn một lúc, cuối cùng không chịu được mà dựng người lên, bĩu môi.


"Giáo Y ! Cháu cũng bị đau răng." Chu Cát Sa ôm má mình kêu đau, một chút ý thức giữ hình tượng cũng không có.


Ôn Ngôn lười biếng không thèm nhìn, tập trung ghi chú cái gì đó lên tờ giấy.


Chu Cát Sa mặt dày xuống giường, ngồi lên chiếc ghế trước mặt anh, há mồm ra chỉ chỉ.


"Cháu đau ở đây này. Chú nhất định phải xem cho cháu..."


Ôn Ngôn dường như bị làm phiền nhiều quá, không chịu được liền thật sự nâng mặt cô gái lên. Ngón tay anh thon dài, trắng nõn, khớp xương cứng rắn, chạm vào làn da cô tạo ra cảm giác lành lạnh.


Ánh mắt anh sắc bén, qua lớp kính càng trở nên lạnh lẽo. Chu Cát Sa sợ hãi trái tim mình nhảy ra khỏi lồng ngực, theo bản năng liền nhắm chặt mắt lại.


Nhưng mất đi thị giác, các giác quan khác càng phát triển hơn. Bên tai cô là nhịp thở trầm ổn của người đàn ông, chính xác vài giây lại thở một lần. Chóp mũi cô ngửi được hương thơm sạch sẽ tinh khiết của anh trộn lẫn với mùi thuốc khử trùng, một loại mùi hương đặc biệt mà cô sẽ không bao giờ quên.


Chu Cát Sa đếm trong đầu, đến khi đến số bảy mươi, cằm cô mới được thả ra. Cô ngượng ngùng nâng mặt lên, bên má hiện lên sắc đỏ, kết hợp với làn da trắng trẻo tạo thành khuôn mặt vô cùng xinh xắn.


"Sao rồi ?" Cô giả vờ hỏi.


Ôn Ngôn quay mặt đi làm như đang tìm kiếm cái gì đó, không nói gì. Vậy nên ngay cả Cát Sa cũng không phát hiện ra vành tai anh đã xuất hiện một mảng đỏ hồng rất dễ thương.


Đáy lòng Chu Cát Sa hơi thất vọng. Cô cảm thấy bọn cô đã quen nhau được hơn năm ngày, chắc chắn anh sẽ đối xử với cô khác những người khác. Nhưng nhìn dáng vẻ lạnh lùng ít nói kia, rõ ràng đã chứng minh điều ngược lại.


Chu Cát Sa chìm trong nỗi thất vọng, buồn đến mức cô đã quên một điều quan trọng. Đó là khi tiếp xúc với người ngoài, anh chắc chắn sẽ đeo găng tay, dù chỉ là va chạm ngoài da. Nhưng trong trường hợp của cô, anh trực tiếp dùng ngón tay mình. Đối với một người mặc bệnh sạch sẽ như Ôn Ngôn mà nói, đây là điều vô cùng hiếm hoi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.