Giáo Y, Cháu Lại Tới!

Chương 40: Nhẫn



"Này anh trai, không có việc gì thì ra đây hù doạ con gái nhà người ta hả ? Thời gian đó tôi thà ngồi làm việc, hoàn thành đống bản báo cáo còn hơn." Chu Cát Sa hai tay khoanh trước ngực, nhướng mày cười nhạo.


Chàng trai lắc lắc cánh tay tê cứng của mình, cắn răng nhẫn nhịn.


A... Từ trước đến nay, Cố thiếu gia đã bao giờ từng cảm nhận tư vị thua thiệt người khác ? Chỉ có anh coi thường người khác, tuyệt đối không có ngược lại.


Nhưng mà...


"Cô gái đó... Mày không trêu trọc được đâu. Lợi nhuận đài truyền hình một phần phụ thuộc vào người đứng đằng sau, một thằng công tử chỉ biết ăn chơi như mày đừng có dại dột mà làm người ta phật lòng !"


Khuôn mặt giận dữ cùng giọng nói lạnh lùng của cha anh đột nhiên hiện ra trong đầu, đè lại cảm giác sắp bùng nổ.


Cố Nhạc Khánh hít một hơi dài, nở một nụ cười khó coi hơn cả khóc :"Đâu có, tôi không định hù doạ cô. Chỉ là..."


Chu Cát Sa bĩu môi, trong lòng thầm thắc mắc vì sao Cố thiếu gia lại đột nhiên khách sáo với cô như vậy.


"Tôi muốn... xin lỗi cô." Từ bộ dạng đau khổ của anh, cô cũng đoán ra anh đã rất khó khăn mới có thể nói lên những lời này.


Chu Cát Sa "thu sủng nhược kinh", có chút giật mình hỏi :"Anh... Anh làm sao vậy ?"


Cố Nhạc Khánh cắn môi, khuôn mặt đẹp trai càng đỏ bừng hơn khi phát hiện ra một số người đã bắt đầu chú ý về phía bên này.


Anh lắp bắp, trực tiếp nhìn thẳng vào cô, nói :"Tóm lại... Chính là... lúc trước tôi quả thật sai, mong cô tha thứ."


Chu Cát Sa sững sờ, không biết nói gì.


Nói cô ghét anh thì không đúng, nhưng coi anh như đồng nghiệp bình thường thì lại không thể.


Những lần gặp mặt đầu tiên, thái độ của anh đã kiêu ngạo ương bướng như vậy. Sau này việc đẩy cô dưới tay lão Húc, lại còn phải thu nhận nhiệm vụ mà không ai muốn làm, nói không có dấu vết bàn tay anh chỉ sợ không ai tin.


Nhưng ra ngoài xã hội loại chuyện như thế này đâu có hiếm ? Thà kết bạn còn hơn gây thù, đằng này người ta còn nhượng bộ trước, Chu Cát Sa cũng không muốn ra vẻ.


"Tôi chấp nhận lời tha thứ của anh." Cô bình tĩnh đáp lại. "Sau này có gì thì giúp đỡ nhau, dù sao cũng là đồng nghiệp cả, tôi cũng không muốn mọi chuyện phức tạp lên."


Cố Nhạc Khánh nghe thấy vậy, thở dài an tâm. Đột nhiên anh thấy Chu Cát Sa cũng không đáng ghét như anh nghĩ, thậm chí nếu cô muốn trở thành bạn anh, anh cũng có thể miễn cưỡng chấp nhận, hoặc là...


"Như vậy liền xong, tôi phải về nhà rồi, chào anh." Chu Cát Sa lạnh lùng cắt đứt mạch suy nghĩ của anh, tắt máy tính, cầm túi xách quay người.


Cố Nhạc Khánh trợn mắt, đang định gọi cô lại thì nhìn thấy gương mặt Khánh Ly ló ra ngoài.


Khánh Ly biết mình bị phát hiện cũng không hốt hoảng, gương mặt lành lạnh vô cảm.


"Tôi chưa nghe thấy gì cả."


Cố Nhạc Khánh :"..." Tin cô... mới là lạ !


———


Mùa đông đi nhanh cũng đến nhanh, thành phố phồn hoa ngập tràn không khí lạnh lẽo. Những cơn gió len lỏi khắp đường phố, mang theo cả những tâm tình rục rịch vì một mùa giáng sinh sắp đến gần.


Chu Cát Sa, hiện tại vừa mới qua kì thực tập, chính thức trở thành nhân viên đài truyền hình. Bàn tay đeo găng khẽ run rẩy, nắm chặt tờ phong bì vừa mới được phát.


Đây là đồng tiền lương đầu tiên của cô, là những giọt mồ hôi nước mắt mà cô phải đánh đổi.


Cô đứng trước cổng dài truyền hình, chào hỏi vài đồng nghiệp đi qua, bước chân nhanh nhẹn đi về hướng ngược lại so với hướng về nhà.


Đi bộ được tầm mười phút, cơ thể cô dừng lại trước tiệm trang sức cao cấp, ánh đèn neon sáng lấp lánh như những vì sao.


Nữ nhân viên cẩn thận chỉnh lại vị trí những món hàng, hài lòng khi thấy những món trang sức tỏa sáng dưới lớp tủ kính.


"Leng keng." Chiếc chuông cửa rung lên tạo ra những âm thanh lanh lảnh vui tai.


Nữ nhân viên ngẩng đầu lên, gương mặt nở nụ cười tươi sáng theo thói quen.


"Xin chào quý khách."


Cô gái xinh xắn bước vào, bên miệng còn thở ra luồng khói lơ lửng vì không khí lạnh bên ngoài.


Vị khách hàng trẻ giương đôi mắt to tròn quan sát xung quanh, cuối cùng đành bước tới phía nhân viên ngồi trong quầy.


Nữ nhân viên nhẹ nhàng lịch sự hỏi :"Quý cô muốn mua gì ạ, liệu tôi có thể giúp cô không ?"


Cô gái ngượng ngừng, hai gò má xinh xắn dần dần xuất hiện màu đỏ khả nghi. Giọng nói trong trẻo ấm áp, nghe rất êm tai.


"Tôi... Tôi muốn mua nhẫn đính hôn."


———


Ôn Ngôn cởi áo blouse trắng, thân hình cao lớn cùng những đường cong rắn chắc hiển hiện càng rõ ràng. Gương mặt tuấn tú trắng nõn không tìm ra được tia sắc thái, chiếc kính đặt lên sống mũi cao thẳng, cặp mắt thon dài thâm thuý. Cả cơ thể đều toát lên khí thế lãnh khốc bá đạo, khiến mấy nữ nhân viên cùng bệnh nhân đều không nhịn được mà quay đầu, ánh mắt đuổi theo bóng dáng nam thần.


Nam bác sĩ bước ra từ phòng khám, thấy anh đi qua hành lang liền lễ phép cúi chào.


"Bác sĩ Ôn."


Ôn Ngôn nhàn nhạt gật đầu coi như đáp lễ.


"Hôm nay là giáng sinh, anh đi đón bạn gái sao ?" Trong khoa ai cũng biết nam thần bệnh viện Ôn Ngôn đang trong mối quan hệ tình cảm sâu sắc với một cô gái làm bên đài truyền hình, sự thật này khiến một số chị em trong bệnh viện mau chóng dập tắt mọi tư tưởng muốn thân cận.


Ôn Ngôn dừng bước chân lại một chút, khoé môi hiếm khi cong lên, giọng nói có vẻ nhu hoà đi không ít :"Ừm."


Nam bác sĩ lộ ra vẻ mặt quả nhiên là vậy, không dám làm mất thêm thời gian của đối phương.


"Chúc hai người vui vẻ." Nam bác sĩ chào Ôn Ngôn, quay đầu đi hướng đối diện.


Ôn Ngôn không nhanh không chậm một đường xuống nơi gửi xe, trên đường có gặp người quen cũng chỉ đạm mạc gật đầu chào hỏi, tâm trí hoàn toàn bị hình ảnh của cô xâm chiếm.


Anh ngồi lên xe, nhấn ga đánh tay lái, đích đến là đài truyền hình.


Lúc anh đến nơi, trước cổng vẫn chưa thấy bóng dáng của cô.


Ôn Ngôn cau mày, định lôi điện thoại gọi điện thì từ đằng sau bỗng dưng bị ôm lấy, tấm lưng dán chặt vào thân hình mềm mại.


"Đoán xem em là ai ?" Chất giọng con gái nỉ non mang theo chút tinh nghịch, khiến trái tim anh thoáng chốc tan chảy.


Anh cũng không suy nghĩ nhiều, mau chóng đẩy cô vào trong xe, đè cô ra hôn. Bắt đầu từ cánh môi, chiếc lưỡi lướt qua hàm răng, đi vào trêu đùa cùng đầu lưỡi cô, quấn quýt không rời. Hô hấp dần dần trở nên khó khăn, ánh mắt cũng mê li ươn ướt.


"Ưm..."


Chu Cát Sa mơ mơ màng màng bị anh dẫn dắt, hai cánh tay vòng qua cổ anh, cố hết sức để đáp lại tình cảm cuồng nhiệt.


Ôn Ngôn nếm được hương vị ngọt ngào như bông, càng hôn say mê hơn. Anh sượt qua bờ má trắng trẻo, cắn nhẹ vài cái lên cánh tai nhỏ nhắn. Chờ khi nó đã đỏ bừng lên, anh chuyển xuống hôn lên gáy, sau đó dịch xuống làm da thơm tho mùi sữa bên bờ vai.


Chu Cát Sa bị hôn đến mức không biết trời đất là gì, mềm nhũn dựa vào người anh. Cánh tay sượt qua vai anh, trượt xuống áo khoác đang mặc trên người.


"Ôn Ngôn... "


Người đàn ông miễn cưỡng ngẩng đầu lên, ngơ ngác nhìn cô, có vẻ như chưa thoát ra khỏi trận tình cảm vừa rồi.


"Nếu chúng ta không đi nhanh lên, nhà hàng sẽ chật kín người mất. Hôm nay là giáng sinh mà !" Chu Cát Sa chu môi.


Bờ môi đỏ mọng lấp lánh, chạm vào liền thấy vô cùng dễ chịu, nhưng chỉ mình anh biết hương vị của nó còn tuyệt vời hơn nhiều.


Anh rời mắt khỏi khuôn mặt cô, mau chóng lấy lại sự bình tĩnh. Cánh tay vươn ra tìm trong chiếc tủ giữ nhiệt trong xe, đưa cô một bình nước nóng.


"Em uống đi cho ấm người."


Chu Cát Sa ngoan ngoãn nhận lấy, rót nửa cốc trà, hít hà hơi nóng bốc lên. Không khí trong xe vô cùng ấm áp, khác hẳn với sự lạnh lẽo run người bên ngoài.


Chiếc xe lăn bánh, chạy giữa dòng xe cộ tấp nập.


Hai người dừng xe trước trung tâm thương mại đông đúc.


Đêm giáng sinh, nơi đâu cũng có thể thấy những ánh đèn lung linh sắc màu. Cây thông cao lớn dựng giữa sảnh, trên đó được trang trí bởi hàng trăm những quả cầu to nhỏ khác nhau. Dải tuyết bằng bông được đắp lên rải rác, nhìn rất giống thật, đặc biệt khi được đặt trong một đất nước chưa bao giờ nhìn thấy tuyết. Dưới chân cây thông là những hộp quà xinh xắn, khung cảnh đẹp đẽ chấn động lòng người, thu hút mọi ánh nhìn.


Chu Cát Sa cũng bị choáng ngợp, lôi Ôn Ngôn tới gần cây thông, chụp một vài bức ảnh. Một lúc sau, có thể do bạn trai cô quá mức tuấn mỹ, cô cảm thấy phái nữ bắt đầu chú ý về phía hai người, mang theo ánh mắt tràn đầy thèm khát khiến cô vô cùng khó chịu.


"Đi thôi !" Chu Cát Sa trừng mắt với mấy bạn nữ trẻ trung đang định lấn cấn tới đây, lôi kéo Ôn Ngôn đi vào thang máy.


Anh ngoan ngoãn để cô kéo, hai bàn tay đan vào nhau, tuyên bố mối quan hệ hai người.


Chu Cát Sa đi lên tầng cao nhất của khu trung tâm thương mại.


Giữa lòng đô thị, cuộc sống giải trí nhà hàng khách sạn đều phát triển vô cùng mạnh mẽ. Đặc biệt thể loại nhà hàng ở trên cao rất được yêu thích. Tưởng tượng được ăn một bữa ngon lành tinh tế, ngoài cửa sổ là cảnh thành phố về đêm chỗ tối chỗ sáng, bên cạnh là tiếng nhạc dịu nhẹ lãng mạn, chỉ cần nghe thấy liền không kìm được mà thở dài khao khát.


Dịp giáng sinh, nơi đâu cũng tràn ngập tiếng cười nói chuyện. Chu Cát Sa cùng Ôn Ngôn bước vào nhà hàng, đi theo hướng dẫn của nhân viên tới một chiếc bàn nho nhỏ dành cho hai người.


Chu Cát Sa nhận lấy menu, nghiêm túc nghiên cứu từng món ăn.


"Anh chọn được chưa ?" Cô hơi khó khăn trong việc chọn lựa, liền ngẩng đầu lên hỏi anh.


Giây phút hướng mặt lên đó, trái tim cô đột nhiên đập thình thịch một cách cuồng loạn.


Ôn Ngôn tay cầm menu nhưng ánh mắt lại chuyên chú nhìn về phía cô, trong đôi mắt mang theo vẻ mơ màng cùng cưng chiều. Người đàn ông càng lớn lên càng tỏa ra mị lực khó cưỡng, chính xác là ví dụ tiêu biểu cho câu "gừng càng già càng cay", đảm bảo nếu không có người ở đây chắc chắn cô sẽ nhón chân lên hôn anh một cái.


"Ừm..." Ôn Ngôn lơ đãng đáp lại, trong đầu đang nghĩ cách ôm lấy cô thân thiết một chút.


Dưới ánh đèn nhà hàng, gương mặt cô tròn tròn hình trứng ngỗng, mái tóc cắt ngắn ôm lấy khuôn mặt trắng trẻo như ngọc tạc, đôi mắt vừa to vừa tròn ngây thơ như chú nai con, cái miệng chúm chím đỏ hồng, xinh đẹp như một thiên sứ thuần khiết, không ai sánh bằng.


Hai người cứ thế mà ngơ ngác nhìn nhau, rõ ràng là khuôn mặt đối phương đã in hẳn trong tâm trí từ nhiều năm trước, nhưng tình cảm lại theo thời gian mà đậm dần, nhìn như thế nào cũng không đủ.


"Ôn Ngôn, gọi món đi." Chu Cát Sa nhe răng cười, cắt đứt bầu không khí hồng hào. Chuyện quan trọng nằm trong túi cô, tuyệt đối không được lan man !


Ôn Ngôn rũ mắt xuống, cặp mi dài dài cong cong phủ xuống trên mặt, che đi sắc thái nuối tiếc.


Hai người ăn rất vui vẻ, thỉnh thoảng lại thì thầm nói chuyện nho nhỏ. Ăn đến gần cuối bữa, Chu Cát Sa nhìn món tráng miệng ngon lành mà không dám động, cổ họng cô dường như có cục nghẹn to đùng, không biết phải mở lời như thế nào.


Ôn Ngôn phát hiện ra sắc mặt cô hơi kỳ lạ liền đặt tay lên mặt cô, đo nhiệt độ.


"Sao vậy ? Khó chịu trong người à ?" Anh theo thói quen nghề nghiệp khám qua cho cô một chút.


Mặt Chu Cát Sa càng lúc càng đỏ, trái tim rung rinh. Cô cầm lấy bàn tay anh, không để anh làm loạn.


"Em... Em..." Miệng cô đóng rồi lại mở, câu nói hoàn chỉnh vẫn chưa thể thoát ra.


"Em muốn..." Cô rướn người lên, bàn tay mò vào túi áo cầm chiếc hộp hình vuông nho nhỏ.


"Á ! Xin lỗi anh..." Một giọng nữ hoảng hốt vang lên, cắt đứt cả mạch suy nghĩ hai người.


Ôn Ngôn cau mày nhìn chiếc áo bị dính ướt một mảng, bàn tay thon dài của một người phụ nữ cầm lấy góc áo, dứt ra cũng không được mà để đấy cũng không xong.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.