Giáo Y, Cháu Lại Tới!

Chương 41: Đại kết thúc



Người phụ nữ cúi đầu liên tục xin lỗi, sườn mặt quyến rũ xinh đẹp mang theo vẻ nhu nhược, cơ thể mảnh mai run bần bật, dường như đang thực sự hối hận. Trên tay cô còn cầm cốc nước bị rót một nửa, nửa còn lại rơi hết lên người anh.


Chu Cát Sa cũng không nổi giận, chỉ đứng lên gạt tay cô ta ra khỏi người Ôn Ngôn, đưa anh tờ giấy khô.


"Anh lau tạm đi, về nhà thay áo sau." Chu Cát Sa dặn dò.


Ôn Ngôn gật đầu, đang định bảo cô không cần lo thì người phụ nữ bên cạnh họ đột nhiên thốt lên.


"Tôi... Tôi có thể mua đền cho anh." Sóng mắt lưu chuyển, khoé mắt ươn ướt, thật sự rất thu hút ánh nhìn.


Người phụ nữ nọ trực tiếp bỏ qua sự tồn tại của Chu Cát Sa, hướng mặt về phía Ôn Ngôn, điềm đạm nói :"Anh đưa cho tôi địa chỉ cùng số điện thoại, nhất định tôi sẽ trả lại anh."


Ánh mắt cô không thể sai, nhất định người đàn ông điển trai trước mặt chính là hình tượng hoàn mỹ trong lòng mỗi cô gái. Đẹp trai, có khí chất, nho nhã lại sạch sẽ, đặc biệt là... có tiền !


Chiếc áo mà cô "vô tình" đổ nước vào, giá ngoài cửa hàng của nó phải gấp mấy lần tiền lương một tháng của cô. Nếu thành công thu hút được sự chú ý, chắc chắn cô sẽ câu được một anh rùa vàng chất lượng.


Nghĩ đến tương lai tươi sáng trước mặt, cô không kìm được mà nắm lấy cánh tay anh, bàn tay qua lớp vải khẽ siết.


Ôn Ngôn đột nhiên như nổi khùng lên, lấy tờ giấy Chu Cát Sa bọc lấy tay mình, không nói một lời đẩy người phụ nữ ra xa.


Cô ta vốn đang mặc váy, đôi chân thon dài đi thêm đôi giày cao gót, vậy nên thoáng chốc đã loạng choạng lùi về sau, ngã chổng vó trên sàn.


Người phụ nữ còn chưa kịp định hình thì bên tai đã nghe thấy một giọng nói lạnh lùng chàn đầy ghét bỏ :"Thanh toán bàn này."


"Lôi luôn con người này ra khỏi nhà hàng, tránh làm bẩn mắt thực khách."


Nhân viên túc trực bên cạnh chạy ra, ngoan ngoãn làm theo lời người đàn ông nói.


Đừng có đùa, từ lúc cặp đôi này bước vào nhà hàng, ông chủ Khải đã gọi điện thẳng đến quản lý trung tâm thương mại, dặn dò họ đón tiếp thật chu đáo.


Hơn nữa, bàn của cặp đôi này cố tình được đặt trong góc nhà hàng, vừa cách xa các vị khách khác, lại vừa yên tĩnh tạo không gian riêng tư, người phụ nữ này rõ ràng là cố tình tiếp cận !


Thấy mình thực sự sắp bị khuân ra ngoài, người phụ nữ mặc kệ mọi thứ vươn tay kéo áo Chu Cát Sa, luống cuống cầu xin :"Không... Cô đừng để anh ấy làm thế với tôi."


Ôn Ngôn bị liên tục thử thách sức kiên nhẫn, cuối cùng cũng không chịu được mà tỏ thái độ.


Anh vươn chân, không lưu tình đá cô ta một cái, để lại trên váy một vết lõm nho nhỏ. Sau đó anh cởi áo ra, ghét bỏ ném lên mặt người phụ nữ đang cong người trên mặt đất.


"Được rồi, chúng ta đi thôi." Chu Cát Sa dù sao cũng không quen nhìn người đàn ông của mình cư xử vô tình như vậy, chỉnh lại chỗ áo bị người phụ nữ nhàu nát rồi lôi kéo anh đi ra quầy thanh toán.


Hai người thanh toán xong liền đi xuống lầu, một lần nữa đối mặt với chiếc cây thông rực sáng cả một phương.


Ôn Ngôn trầm mặc, đáy mắt hiện lên tia đau lòng khi nhìn thấy khuôn mặt cô trở nên hụt hẫng.


"Anh xin lỗi." Ôn Ngôn đặt cằm lên đỉnh đầu cô, giọng nói trầm khàn dịu dàng.


Chu Cát Sa ngước đầu lên nhìn anh, mím môi.


Khuôn mặt yêu nghiệt cùng khí chất siêu nhiên của anh thực sự mang lại nhiều rắc rối cho cuộc sống hai người. Thậm chí, đôi lúc trong thâm tâm cô cảm thấy chút... tự ti.


Nhưng vậy thì sao ? Chu Cát Sa luôn cố gắng không ngừng, cho dù đôi lúc phải dừng lại vì mệt mỏi, cô vẫn sẽ thỉnh thoảng ngoái lại sau để nhìn thấy mình đã đi xa như thế nào, sau đó lại cất bước đi tiếp.


Vậy nên cô không hề lo lắng, tuyệt đối tin tưởng anh. Mà Ôn Ngôn cũng làm cô yên tâm, không hề có mối quan hệ nào mờ ám với người khác.


"Anh không cần xin lỗi. Dù sao anh cũng là của bản cô nương, không ai cướp được. Ai mà có ý định em liền đánh gãy răng." Như để phụ hoạ, cô giơ nắm đấm lên, cười hì hì.


Ôn Ngôn nhu hoà nhìn cô, đặt nụ hôn nhẹ nhàng lên trán rồi ôm cô vào lòng, hỏi : "Vừa nãy em định nói gì với anh à ?"


Chu Cát Sa đang híp mắt hưởng thụ sự thân thiết của anh, nghe thấy anh nói vậy bỗng dưng mắt mở to, câu chữ nghẹn lại trong họng.


Mắt cô lảnh tránh anh, nhìn xung quanh, buột miệng nói :"Chỗ này... quen nhỉ ?"


Ôn Ngôn mỉm cười, yêu chiều trả lời :"Em cùng anh đến đây một lần ngày xưa rồi, lúc anh dẫn em đi mua sách vở chuẩn bị cho kì thi học kì."


"A !" Chu Cát Sa kêu lên, giật mình vì sự tình cờ này. Cũng không thể trách cô đãng trí được, thành phố sau nhiều năm đã càng ngày càng phát triển, khu trung tâm thương mại cũng được cải tiến, tiệm kem lần trước cô cùng anh đi ăn cũng không còn...


Chu Cát Sa như đột nhiên nghĩ ra gì đó, hí hửng gọi anh :"Ôn Ngôn, anh có muốn... đi qua trường một chút không ?"


Nơi giữ gìn những kỉ niệm mà cô sẽ không bao giờ quên, là nơi cô gặp Quỳnh Mai cùng Mục Văn, là nơi cô quen được anh... Ngẫm lại khoảng thời gian cấp 3 thực sự rất đẹp.


Ôn Ngôn yêu chiều gật đầu, xoa đầu cô.


Chu Cát Sa nắm tay anh, không lấy xe mà chỉ đơn giản đi bộ. Vừa được đi dạo cùng nhau, vừa đi lại tiêu cơm, Ôn Ngôn có vẻ rất khuyến khích hình thức thân thiết này.


Mùa đông trời chuyển lạnh, cho dù đã khoác hai lớp áo dày nhưng Chu Cát Sa vẫn hơi rét, đút hai tay thật sâu vào túi áo giữ ấm.


Ôn Ngôn không biết xem ở đâu, lấy khăn của mình quấn quanh cổ cô, khi đã chắc chắn bao bọc lấy cô anh mới quấn vài vòng lên cổ mình.


Chu Cát Sa sững sờ nhìn từng động tác dịu dàng của anh, rung động sâu tận trong lòng.


"Anh... người ta nhìn." Chu Cát Sa phát hiện ra một số người nhìn về phía họ, ngượng ngùng đỏ mặt.


Ôn Ngôn cúi người, nâng mặt cô lên hôn chụt một cái lên má cô, khẽ nói.


"Vậy thì để họ nhìn."


Chu Cát Sa cúi gằm mặt nhìn bước chân mình song hành với chân anh, cho dù là một điều nhỏ nhoi cũng khiến cô vô cùng thỏa mãn.


Hai người đi bộ tầm mười phút đã dừng bước trước cổng trường. Bác bảo vệ trông ca tối gật gà gật gù ngồi trong phòng, ngay cả khi họ tiến đến cũng không để ý.


Ôn Ngôn không đánh thức bác bảo vệ trước, lôi điện thoại ra gọi.


Chu Cát Sa ngó nghiêng từ bên ngoài cổng, ánh mắt lấp lánh háo hức.


Không biết Ôn Ngôn gọi cho ai, sau năm phút bác bảo vệ đã hớn hở mời họ vào, thậm chí còn nồng nhiệt dặn dò nếu gặp vấn đề có thể gọi ông ta.


Chu Cát Sa lễ phép cảm ơn, nắm tay Ôn Ngôn đi dọc theo từng dãy lớp.


Hai ngày sau, như mọi năm, nhà trường sẽ tổ chức một buổi dạ hồi hoành tráng. Công tác chuẩn bị đã bắt đầu từ tuần trước, hàng cây được trang trí đẹp đẽ, dải đèn led lấp lánh kéo dài khắp sân trường, buổi tối nhìn vào thực sự rất đẹp.


Chu Cát Sa mơ màng đi đến giữa sân, cơ thể uyển chuyển xoay một vòng, nụ cười tươi sáng như bông hoa rực rỡ :"Ôn Ngôn, anh xem, chỗ này là nơi chúng ta nhảy này."


Ôn Ngôn sủng nịch nhìn cô, đôi chân thon dài bước lại gần, ngắm cô một cách rõ ràng hơn.


Chu Cát Sa tiếp tục dẫn anh đến cửa lớp mình. Buổi tối bác bảo vệ đã khoá cửa, nhưng từ ô cửa sổ bọn cô vẫn thấy được bục giảng cùng tấm bảng ghi đầy vết phấn, hàng ghế hơi lộn xộn không theo hàng, đáng tiếc trong số đó không còn chiếc nào là của cô.


"Đại thúc, hôm chú lên lớp gọi cháu xuống, có phải lúc đó đã thích cháu rồi không ?"


Trái tim Ôn Ngôn đập loạn lên vì cách xưng hô vừa quen thuộc lại vừa xa lạ như vậy. Anh hôn lên khoé mắt cô, thì thầm.


"Từ lâu, từ rất lâu liền thích em." Anh thành thật trả lời.


Chu Cát Sa dụi đầu vào lồng ngực anh, che giấu tia cười trong đáy mắt.


Hai người xuống bước xuống cầu thang, rẽ vào một khoảng sân nhỏ. Ngày xưa chỗ này có một cây cổ thụ, tán lá xoè ra rất rộng, cành cây vươn đến hàng mét. Chu Cát Sa rất thích nằm trên bãi cỏ, tựa lưng vào cây, ngủ một giấc mộng đẹp.


Ôn Ngôn liếc mắt đến chỗ gốc cây nọ, giọng nói có vẻ nghiêm túc hơn :"Lúc đó sao em lại bị thương ?"


Chu Cát Sa biết anh nói đến hôm mình nằm ngủ dưới cây rồi tỉnh dậy trên giường bệnh, tay đã được băng bó sát trùng cẩn thận.


"Xảy ra một chút xô xát." Nếu cô nhớ không nhầm, cô vì bảo vệ một ông già mà đánh nhau với bọn côn đồ. Quả thật lúc đó điên tiết lên, không nghĩ nhiều mà lao vào.


Ôn Ngôn cau mày.


Chu Cát Sa biết anh đang lo lắng cho mình nên đành xuề xoà nói :"Chẳng phải em vẫn bên cạnh anh lành lặn hay sao ?"


Rồi mau chóng kéo anh đi đến nơi khác.


Hai bọn cô đi qua vườn hồng xưa, cuối cùng dừng lại hẳn trước một căn phòng nho nhỏ.


Hàng chữ "Phòng Y tế" nổi bật, cho dù năm tháng có trôi cũng được tu sửa cho thật đẹp đẽ.


Đáy mắt hai người đều ánh lên tia mơ màng, mọi chuyện thoáng chốc xuất hiện trước mặt như mới hôm qua. Dường như anh vẫn còn là chàng Giáo Y nho nhã lạnh lùng cả buổi chỉ ngồi xử lý công việc, còn cô trở thành cô nữ sinh nghịch ngợm ngày ngày vào đây trêu đùa anh.


"Lần đầu tiên nhìn thấy anh, em liền biết thế nào là 'tiếng sét ái tình'." Chu Cát Sa tặc lưỡi. "Ai ngờ em lại thành công biến anh thành người của em."


Ôn Ngôn cong khoé môi, ôm chầm lấy cô không nói gì.


Chu Cát Sa áp sát vào lồng ngực anh, nghe được nhịp tim đập rộn ràng mà không nhịn được đỏ mặt. Cô rầm rì, giọng có vẻ rất bực tực :"Hừ ! Em dùng nhiều năm như vậy mới câu được anh, mấy người phụ nữ kia làm sao mà không có mắt cứ đâm đầu vào."


Ôn Ngôn tưởng cô nói đến chuyện tối nay, trong lòng cảm thấy tội lỗi.


"Anh... Sẽ không có lần sau, em yên tâm." Người đàn ông đột nhiên như biến thành chú cún con, dụi đầu vào cổ cô.


Trái tim của cô vì động tác này mà tan chảy thành một bãi, ngọt ngào không kể siết.


Nhưng nhớ đến chuyện quan trọng, cô vẫn phải giữ khuôn mặt bình tĩnh, khẽ ho :"E hèm, vậy nên em nghĩ ra một cách. Muốn cho đám phụ nữ kia không tơ tưởng tới anh nữa, tuyệt đối phải đánh dấu chủ quyền."


Sau đó, cô lấy từ trong túi chiếc hộp được cất giấu cẩn thận suốt buổi tối, nhẹ nhàng mở nó ra.


Đầu Ôn Ngôn như có một vụ nổ đoàng, trỗng rỗng lại hoang mang, kèm theo đó là cảm xúc vui sướng đến tột cùng.


Ánh mắt khi chạm đến chiếc nhẫn kim cương tinh xảo liền tối sầm, hơi thở dồn dập.


Chu Cát Sa vì quá ngượng ngùng mà không dám đối mặt với anh, đeo cho anh chiếc nhẫn rồi đeo cho mình chiếc còn lại. Khi nhìn thấy hai chiếc nhẫn giống nhau đặt cạnh nhau, cô vui vẻ ngẩng đầu lên nói :"Em hiện tại không có tiền, không có địa vị, ngay cả lời cầu hôn cũng không dám nói ra. Nhưng em có thể trở thành vị hôn thê của anh, cùng anh trải qua thêm thật nhiều năm tháng, cầu mong một ngày có đủ điều kiện, có thể chuyển từ vị hôn thê sang vợ chồng. Ôn Ngôn, liệu anh có đồng ý không ?"


Ôn Ngôn khẽ đáp lại, giọng run run trầm khàn :"Anh đồng ý."


Sau đó anh cúi người xuống, tinh tế gặm nhấm bờ môi mềm mại. Chiếc lưỡi quấn quýt trêu đùa, hút lấy mọi dư vị ngọt ngào trong khoang miệng, ngọt ngào nhẹ nhàng như tâm tình của hai người bây giờ.


Dưới ánh trăng sáng của đêm giáng sinh, hai người trao cho nhau những nụ hôn sâu. Tương lai đã định sẵn, thân phận đã rõ ràng, quá khứ trở thành cái duyên, từ lần đầu tiên gặp em tại tiệm hoa năm ấy, cho đến số phận đưa đẩy gặp lại nhau một lần nữa tại phòng Y tế của trường học, anh đã định sẽ theo em suốt cuộc đời, đầu bạc răng long, chỉ mong kiếp sau vẫn có thể cùng người nên duyên đôi lứa.


End.


Hà Nội, 24/12/2019.


Sodope333


P/s : Giáng sinh vui vẻ, mọi điều an lành nhé. Yêu mọi người rất nhiều ❤️


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.