Giáp Phương Lão Đại Ất Phương Lưu Manh

Chương 1



“Hoa ca, Sênh ca nói, phụ trái tử thường, đệ trái huynh thường, đổ trái nhục thường…”

Hoa Nam đấm mạnh vào tường, miệng ngậm điếu thuốc nghiêng mắt nhìn tiểu đệ đến truyền lời: “Nghĩa là gì, nói cho tôi một lần nữa xem nào?”

Tiểu đệ hít sâu một hơi: “Chính là Sênh ca coi trọng anh, Sênh ca nói chỉ cần anh chịu nhục thường Sênh ca sẽ không so đo chuyện cha anh thiếu tiền vay nặng lãi, em trai anh đập câu lạc bộ đêm. Nhưng nếu anh không chịu thì tiền nợ của cha anh và em trai anh đều sẽ tính lãi ba phần, thiếu một đồng liền xẻo một khắc thịt trên người bọn họ, nếu thiếu một đồng còn không trả liền mời anh ăn sủi cảo!”

Tiểu đệ cứng rắn nói xong, lại sợ hãi bổ sung: “…. nhân thịt người.”

Hoa Nam tức giận ngược lại trở nên vui vẻ, cậu ôm cổ tiểu đệ kia kéo đến trước người mình, sờ mặt hỏi: “Nhìn tao giống đàn bà?”

Tiểu đệ hoảng sợ lắc đầu.

“Nghĩa là tao rất đẹp trai?”

Tiểu đệ nghĩ nghĩ, thực lòng nói: “Hoa ca quả thật rất có hương vị đàn ông!”

Đây là lời nói thật. Hoa Nam từ lúc kết thúc 9 năm giáo dục bắt buộc liền xuống đường thành du côn, không vài năm liền theo Siêu ca ở Nam Thành, xem như là du côn được vào biên chế. Mỗi ngày cùng lão đại thu tiền tranh địa bàn, đánh tới đánh lui liền đánh ra được cả người cơ bắp, sáu khối cơ bụng sắp hàng ngay ngắn chỉnh tề, chân dài vai rộng chỉ cần đứng trên đường liền đủ hấp dẫn một hàng dài các chị em hâm mộ cậu.

Giờ sợ là do một chút thịt này khiến cho đại ca nhớ thương, điểm danh muốn đâm mông cậu, khiến cậu có chút thụ sủng nhược kinh.

Phân nửa người Nam Thành đều biết, ba người nhà họ Hoa đều không phải là loại tốt đẹp gì. Cha là dân cờ bạc, con lớn là du côn, con nhỏ là kẻ nghiện. Cha và đứa con nhỏ đều là người chỉ biết đem tiền đổ ra bên ngoài, nhưng nhờ có đứa con lớn hung thần ác sát trấn áp nên cũng chưa làm ra việc gì lớn.

Nhưng mà cờ bạc nghiện ngập một khi dính vào làm gì có ai không mất nửa cái mạng, dù cho Hoa Nam có trông giữ hai người như trông giữ chó thì hai người kia vẫn có thể nghĩ biện pháp lén lút chạy đi vay tiền, thích đủ liền chạy về nhà xin xỏ nịnh bợ để Hoa Nam trả nợ cho hai người.

Ban đầu Hoa Nam còn quản, sau này mức độ nghiện của hai người càng lúc càng lớn, vì thế cậu liền đập cả hai cha con kia, lại nói rất nặng lời, sau đó áp giải em trai đi trung tâm cai nghiện, chặt một ngón út của ông già, hai cha con lúc này mới yên tĩnh trở lại, nghe theo lời của Hoa Nam, thành thật cai nghiện cai đánh bạc.

Nhưng mà qua 3 – 4 tháng, Hoa Nam liền thấy có chút không đúng: Cha và em ngoan quá mức, em trai cai nghiện xong thậm chí còn tìm được việc làm tại XX nhân gian* làm nhân viên tạp vụ, nói rằng muốn một lần nữa làm người; ông già cũng ở nhà nấu cơm quét dọn, tu thân dưỡng tính không nhìn ra đến một chút điên rồ nào của trước đây. Trong lòng Hoa Nam có chuông báo rung lên ầm ầm, nhanh chóng tìm anh em chuyên làm cho vay nặng lãi tìm hiểu tin tức, hỏi hết cũng không phát hiện được hai cha con kia có vay tiền ai liền an tâm, suy nghĩ có lẽ hai người bị mình đánh nên ngoan, nhà họ Hoa nói không chừng thật sự có thể xoay người, coi như cậu không làm thất vọng mẹ mình.

Clb đêm ở đây có những hoạt động đa số là phi pháp được tổ chức ngầm dành cho giới giàu có

Ai ngờ, cậu yên tâm chưa đến 2 tháng thì hai cha con đã đồng loạt về nhà kêu cứu mạng. Một nói là thiếu tiền đánh bạc vay nặng lãi, hiện tại đã lên tới 7 con số, một nói là ở XX nhân gian uống thuốc high quá xảy ra xung đột với một quyền nhị đại, quyền nhị đại tức giận đập đại sảnh nơi đó, còn tuyên bố muốn em trai chết không có chỗ chôn. Ông chủ vì tình cảm tốt nên giúp đỡ, nhưng tiền đi quan hệ cùng với sửa chữa đều tính vào đầu em trai, tính tính, cũng ngót nghét 7 con số.

Trùng hợp là, chủ nợ của cha cậu và ông chủ XX nhân gian lại cùng một người, Sênh ca.

Sênh ca là lão đại của Siêu ca, Hoa Nam một lính tôm lính tép đương nhiên không quen biết gì. Nghe nói tổ truyền của Sênh ca là xã hội đen, cả ngày nói “Bao vây lại, giết!” không biết phải nói bao nhiêu lần, một khi đã muốn mạng người thì chắc chắn sẽ không để lại cho nhau đường sống. Hoa Nam trong lòng dù hận lại không thể khiến cho hai cha con kia cứ như thế mất mạng. Hơn nữa cậu cũng không ngốc, cha mình vay nặng lãi đến 7 con số mới để cậu biết, chắc chắn là cố ý.

Hoa Nam không dám trì hoãn, lập tức gọi điện thoại nhờ Siêu ca bắc cầu giật dây, Siêu ca bất đắc dĩ đáp ứng, bảo cậu chờ đợi tin tức, ai biết lại chờ đến tin tức nhục thường này.

Hoa Nam hút liên tiếp mấy điếu thuốc, thầm tính mấy năm nay dưới trướng của Siêu ca tích góp mới được mấy chục ngàn, liền tính là mông bằng vàng bốn số 9 cũng không đủ để trả nợ. Hiện giờ người ta cho một con đường sống, nếu còn không nghe chính là không biết điều, có đáp ứng hay không cũng đều phải tự mình gặp Sênh ca nói cho rõ ràng mới tính sau.

Hoa Nam ngậm thuốc khoát tay ý bảo tiểu đệ đợi cậu trong chốc lát, chính mình tìm một cái kìm đi vào phòng ngủ, nhìn ông già và em trai híp mắt cười.

Hai cha con ngày hôm qua trở về liền bị cậu bịt miệng, trói lại một đông một tây. Hai con nghiện sớm đã vét sạch sức khỏe của mình, lúc này ngồi phịch dưới sàn, nhìn thấy Hoa Nam liền vội vàng ngồi thẳng, ngửa mặt lộ vẻ khẩn cầu.

Hoa Nam ngồi xổm ở giữa hai người, cầm kìm tung lên tung xuống: “Lão súc sinh, lần trước tôi chặt một ngón tay của ông, vẫn chưa đủ phải không?”

Hoa cha run run người, ô ô kêu lên.

Hoa Nam lại nhìn em trai mình: “Còn mày, có muốn taocũng bẻ một ngón của mày, cho mày nhớ lâu không?”

Hoa đệ cố gắng rụt người lại, toàn thân run lẩy bẩy.

Hoa Nam ném kìm xuống, cười lạnh: “Lão tử vừa đi, không biết còn có thể còn sống trở về hay không. Nếu lão tử chết, xem như hai người gặp may. Nếu lão tử còn sống, lão tử vì hai người ăn bao nhiêu khổ, trở về liền xẻo ngần đấy thịt của hai người, không cần nhiều, không lấy ít. Nếu nhận được khổ quá, liền mời hai người ăn sủi cảo.”

Dừng một chút, lại bổ sung: “Sủi cảo nhân thịt người nha.”

Dứt lời liền đứng dậy, mặc áo ngoắc ngoắc tiểu đệ, ra đến trước cửa còn soi gương nhìn nhìn, lão tử đúng là đẹp trai nhất.

***

Hoa Nam bị tiểu đệ dẫn vào phòng, bên trong người đứng người ngồi chen hơn phân nửa phòng ở, đen tuyền không thấy rõ là ai. Hoa Nam có chút khẩn trương, đứng ở trước cửa gọi: “Sênh ca!”

Mọi người đồng loạt quay đầu nhìn cậu, lại đồng loạt mở đường, lộ ra một người ngồi trên sô pha.

Người nọ mặc tây trang cầm ly rượu vang, cổ tay áo còn lộ ra một nửa mặt đồng hồ sáng long lanh, không giống như đại ca xã hội đen tìm đến việc vui mà giống như là một tinh anh trong thương giới đang chụp ảnh bìa cho tạp chí.

Hoa Nam liếm liếm môi, quy củ đi đến trước mặt người kia, cúi đầu chào: “Sênh ca.”

Sau đó liền không biết nên nói gì.

Đội ơn ngài xem trọng tôi, cho phép tôi đổ trái nhục thường?

Hay là việc làm ăn lấy anh tình tôi nguyện làm đầu, tôi đến bàn giá mông của tôi?

Hoa Nam đành phải cúi đầu chờ người ta mở miệng.

May mắn Sênh ca còn chừa cho cậu chút mặt mũi, phất phất tay đuổi người ra ngoài, còn mình thì bật đèn trong phòng, nâng ly rượu cười nhìn cậu: “Ái chà, tới rồi?”

Lại nói: “Cúi đầu làm gì, tìm tiền?”

Hoa Nam cười gượng, ngẩng đầu đứng đối diện với Sênh ca.

Trong bụng cậu thầm huýt sáo, lòng nói thế đạo thay đổi, người như vậy còn phải mua mông làm, nếu cậu thực sự bán thật nói không chừng còn phải trả thêm tiền.

Hoa Nam nhìn chằm chằm đôi mắt hoa đào của Sênh ca phát ngốc một lát, rồi như nhớ tới cái gì đó, vội vàng lấy ví tiền trong túi quần ra, hai tay cung kính đưa cho Sênh ca: “Sênh ca ngài xem, đây là ảnh chụp em trai của tôi lúc mới ra khỏi trung tâm cai nghiện. Kì thật nó xinh đẹp hơn tôi, chỉ là bị thuốc phiện làm hư. Hơn nữa nó vốn là cong, đi đường này quen thuộc, rõ ràng hơn tôi, tôi chỉ biết đánh nhau, sẽ không biết hầu hạ người khác.”

Cậu vụng trộm nhìn mặt Sênh ca, liếm liếm môi, tiếp tục nói: “Sênh ca ngài xem như vậy được không, em trai tôi theo ngài chơi, tôi theo ngài bán mạng, vào nước vào lửa, tôi Hoa Nam tuyệt đối không chớp mắt!”

Sênh ca trầm mặc một hồi, cười phá lên: “Nếu tôi không cần cậu vào nước vào lửa, chỉ cần cậu ở trên giường đợi thì làm sao?”

Cái gọi là chỉ cần không tu thành chính quả, mối tình đầu của mỗi người đều là khó quên mà khắc cốt minh tâm. Trong ngực Lương Sênh cũng có một nốt ruồi son*.

Đó là vào năm anh 17 tuổi tốt đẹp và sáng lạn, Lương Sênh đi đến giai đoạn mà mỗi học trò ‘nhị đại’ đều phải trải qua – giai đoạn trốn nhà đi bụi. Số mệnh an bài anh rời nhà trốn đi, số mệnh an bài ví tiền của anh bị người đánh cắp, số mệnh an bài anh bị một đám tiểu lưu manh chặn dồn vào ngõ nhỏ, số mệnh an bài anh bị một tiểu lưu manh khác anh hùng cứu mĩ nhân.

Tiểu lưu manh ấy thu anh làm tiểu đệ, mang anh cùng đi khắp nơi gây chuyện, nhưng khi có nguy hiểm thực sự xảy ra tiểu lưu manh kia lại luôn bảo vệ đưa anh đứng sau lưng mình, vẻ mặt cà lơ phất phơ cảnh cáo anh: “Đừng quấy rối, xem ca ca bộc lộ tài năng!”

Lúc đó Lương Sênh sẽ nhìn thân hình tam giác ngược cùng với mông nhỏ của người ta ngẩn người.

Thường xuyên qua lại, tâm tư của Lương Sênh tự nhiên sẽ không đơn thuần. Sau này, thừa dịp say rượu, anh run cầm cập thay tiểu lưu manh thổi một lần, tiểu lưu manh thích xong liền đá bụng anh một cái: “Lăn! Để tao gặp lại mày một lần thì sẽ đánh một lần!”

Lương Sênh phản kháng không có kết quả, chỉ có thể buồn tủi lăn đi, chờ anh mang theo tiểu đệ của cha anh ngênh ngang trở về thì tiểu lưu manh đã vì thay đại ca của mình chắn đao mà chết.

Mối tình đầu đẹp đẽ còn chưa bắt đầu đã chết non, cứ việc trong lòng Lương Sênh đau đớn nhưng mặt ngoài vẫn đầy bình tĩnh. Anh thành thật ở nhà làm con ngoan, ra sức làm việc, tiếp nhận địa bàn. Trên giường anh đến đến đi đi không ít người, có nam có nữ, nhưng tất cả đều là loại hình tinh tế nhu nhược, không có ai giống với tiểu lưu manh.

Không phải do phẩm vị của Lương Sênh thay đổi mà là anh cảm giác bản chính đã chết, nhìn đồ dởm chẳng qua là tự tìm tội cho bản thân. Bắp thịt căng phồng chính là ánh trăng bên ngoài cửa sổ* của anh, chỉ để hoài niệm không thể tiết độc.

Vào cái lúc mà anh tưởng rằng mình chỉ có thể nhìn ánh trăng hoài niệm một đời, anh thấy được Hoa Nam.

Lúc ấy Lương Sênh đang cùng mấy anh em bên dưới uống rượu, vừa ngẩng đầu liền thấy Hoa Nam gập eo xuống kề tai nói nhỏ với Siêu ca, cắn lỗ tai xong lại ôm lấy đầu nhanh chóng lui ra ngoài, phục vụ sinh bên ngoài đóng cửa hơi chậm, khiến anh vừa vặn nhìn thấy Hoa Nam đứng thẳng sau đó lười biếng duỗi em.

Lúc ấy Tiểu Lương liền đứng dậy chào.

Lương Sênh uống một ngụm rượu, thầm nghĩ đây hẳn là hàng giả cao cấp.

Sênh ca muốn tìm người dễ như chơi. Đầu này vừa ra lệnh, chỉ vài giờ sau, chiều cao cân nặng số đo ba vòng ngày sinh tháng đẻ tình huống gia đình vân vân mây mây, tất cả về Hoa Nam đều đã được đặt lên bàn anh, còn tặng kèm một đoạn video quay lén chất lượng cao. Lương Sênh vừa xem video vừa thổn thức, giống, thật là giống con mẹ nó giống, xem thân hình tam giác ngược, xem mông nhỏ, người này quá tuyệt vời!

Lương Sênh vừa xem vừa kéo cờ, lòng nói ta đã bỏ lỡ thái dương cũng không thể bỏ lỡ ánh sao, hàng giả cao cấp thì hàng giả cao cấp, lão tử phải xuống nước.

Nhưng mà lúc này Lương Sênh đã 32 tuổi, theo đuổi ai cũng không có thể tiếp tục thừa dịp nguyệt hắc phong cao run cầm cập thổi sáo cho nhau nữa, huống chi người này vẫn là tiểu đệ của tiểu đệ mình. Vì thế Lương Sênh gọi tướng tài đắc lực của mình đến, chỉ ảnh chụp của Hoa Nam ra lệnh: Đem người này lên giường của tôi, động tĩnh phải thấp, tác dụng phụ phải nhỏ!

Tướng Tài lật lật tài liệu, bĩu môi oán giận, việc nhỏ thế này còn để lão tử xuất mã, sau đó lấy hồ sơ đi.

Hai tháng sau, Tướng Tài đem tài liệu trở về, nói đã xong, buổi tối ngài có thể thấy người.

Tướng Tài nói không sai, buổi tối Lương Sênh quả nhiên liền thấy người, vẻ mặt cúi đầu dẫn mối em trai của mình khiến Lương Sênh suýt nữa cười ra, anh chậm rì rì nói “Nếu tôi chỉ cần cậu ở trên giường đợi thì làm sao” sau đó liền cầm chén rượu chờ, trong lòng nói con hổ con xòe móng vuốt cho ta xem nào, lão tử thích kiên cường đấy.



*Nốt ruồi son:

Theo tiểu thuyết của nhà văn Trương Ái Linh – Hoa Hồng Đỏ, Hoa Hồng Trắng có nói:

Một người đàn ông có thể gặp được hai người phụ nữ, một người là hoa hồng trắng, người kia hoa hồng đỏ. Một người là vợ hiền hoàn hảo, người kia là tình nhân đam mê.

Cưới một đóa hoa hồng đỏ và cuối cùng nàng sẽ là vết máu muỗi trên vách, trong khi hoa hồng trắng là “trăng treo ngoài song cửa.” Cưới một đóa hồng trắng, và chẳng bao lâu nàng sẽ là cơm nếp dính trên áo; hoa hồng đỏ, lúc ấy, là nốt ruồi son ở gần bên trái tim.

Mối tình đầu của Lương Sênh cũng chính là đóa hoa hồng đỏ anh không có được và trở thành nốt ruồi son khiến anh nhớ mãi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.