Giáp Phương Lão Đại Ất Phương Lưu Manh

Chương 28



Lương Sênh cảm giác Hoa Nam từ sau khi nhìn em trai về cả người liền có vẻ dở dở ương ương.

Cậu bắt đầu cố ý mà tỏ vẻ vô tình nhìn anh, 10 lần thì có đến 9 lượt vẻ mặt đăm chiêu. Hỏi làm sao cậu liền lấy cớ có lệ anh, hoặc là nói đầu bếp yêu cầu rất cao, hoặc là nói đang học thực đơn.

Lương Sênh bị có lệ nhiều liền cảm giác không thoải mái. Đến nói dối cũng không nói cho tốt, chẳng lẽ trên mặt anh treo biển Mãn Hán toàn tịch sao? Nhưng anh lại không muốn tìm người điều tra, chỉ có thể nhìn chằm chằm sau mông Hoa Nam yên lặng vận khí: Nhóc con đừng làm cho lão tử bắt được, nếu để lão tử biết em đang làm cái gì thì sẽ có chỗ trên người em gặp hạn lớn đấy.

Hoa Nam đương nhiên không biết mông mình lại bị theo dõi, vẫn tiếp tục vụng trộm nhìn anh. Lương Sênh mắt lạnh nhìn, cũng không hỏi lại, chờ chính cậu thẳng thắn xin khoan.

Cũng vì Lương Sênh biết rõ tính cách con chó con nhà mình, Hoa Nam nghẹn 4 – 5 ngày rốt cục chuẩn bị xong cảm xúc, ngồi xổm trước mặt Lương Sênh, ánh mắt sáng ngời nhìn anh: “Sênh ca, mô tô em mới mua còn chưa đánh dấu đâu.”

Lương Sênh liếc nhìn cậu: “Muốn đánh dấu?”

Hoa Nam gật đầu, ánh mắt ngoài dục vọng ra dường như còn mang theo vài phần tính kế.

Lương Sênh thở dài, trong lòng không quan tâm con chó con này muốn gì, chẳng lẽ lão tử có thể không cho sao? Anh kéo Hoa Nam lại gần, vừa cắn vừa ôm người vào gara. Hai người gập ghềnh xuống cầu thang, sau đó bắt đầu vật lộn, quần áo lột xuống ném vương vãi khắp nơi, thật vất vả đến được gara thì cũng chỉ mình Lương Sênh còn lại caravat trên cổ.

Hai người vội vã lật vải che mô tô ra, dọn ra tư thế, làm lên với nhau một lần lại một lần.

Sau khi xong việc, Hoa Nam nằm lên mô tô, quay đầu nhìn Lương Sênh: “Sênh ca, anh từng nói anh đánh dấu chính là của người đấy đúng không?”

Lương Sênh nhìn cậu gật gật đầu, cảm giác cậu muốn nói gì.

Cậu dính lên thứ của mình vẽ loạn lên thân xe: “Xe này em đánh dấu, là của em.” Lại kéo tay Lương Sênh, ấn về phía sau mình, “Chỗ này anh cũng đánh dấu nhiều lắm rồi, về sau liền là của anh.”

Cậu nhìn Lương Sênh: “Sênh ca, anh có thể để em cũng đánh dấu được không?”

Lương Sênh nhìn cậu trong chốc lát, nhảy xuống mô tô, một mình lên lầu.

Hoa Nam đợi một trong chốc lát mới lau mặt nhảy xuống xe, vừa đi theo bậc thang vừa nhặt quần áo của hai người lên.

Nhặt quần áo đến tận phòng ngủ, cậu liền nhìn thấy được Lương Sênh đứng bên cửa sổ hút thuốc. Anh cũng không mặc lại quần áo, chỉ có chiêc caravat trên cổ, nghe thấy tiếng động liền xoay người lại nhìn cậu, vẫy tay: “Lại đây.”

Hoa Nam ném quần áo chạy theo.

Lương Sênh xoa đầu cậu: “Muốn làm anh?”

Hoa Nam do dự, cuối cùng gật đầu.

Lương Sênh vứt điếu thuốc, kéo tay Hoa Nam lại cùng một chỗ, tháo caravat xuống buộc vào cổ tay cậu, sau đó cầm một đầu kéo cậu lên giường: “Lão tử trước kia chưa từng dùng đến, về sau cũng không muốn khai phá công năng mới. Vị trí hiện tại của hai ta đều rất thích, không cần phải đổi lại, khiến cả hai đều mất tự nhiên.” Anh đẩy người xuống giường, nhìn Hoa Nam, “Nhưng nếu em muốn, lão tử liền cho em.”

Nói xong liền kéo tay Hoa Nam lên đỉnh đầu, buộc lại trên đầu giường: “Nhưng cũng chỉ có một lần duy nhất, về sau liền đừng nghĩ. Em không kinh nghiệm, tất cả để cho lão tử làm giúp, nắm chặt thời gian mà hưởng thụ đi.”

Lại búng cổ tay cậu: “Đừng lộn xộn, nếu nút thắt này mà bị thả ra, lão tử liền trở mặt.”

Hoa Nam liên tục gật đầu. Cậu cố gắng nhăn mặt, nhưng trong mắt đã hiện ra ánh sáng. Lương Sênh nhìn cặp mắt kia liền tức giận cười lạnh, con chó con có ngoan cỡ nào cũng là một con sói thuần hóa được, thấy mặt trăng to to liền phải hú mấy cái, thấy cột điện liền muốn thả chút nước. Bản năng là không thể ngăn lại được, thay vì mất công ngăn đón còn không bằng sớm thuận theo.

Anh cúi đầu đánh dấu lên ngực Hoa Nam, lại vỗ vỗ mặt cậu, cầm dầu bôi trơn đi vào phòng tắm.

Bởi vì Sênh ca vẫn ở phía trên, khí thế cũng không thay đổi cho nên nói phản công thì có chút chột dạ, nhưng Tiểu Hoa quả thật muốn lên chiến trường một lần! Thật sự!

Lương Sênh một tay đỡ bồn tắm, một tay làm trơn cho mình.

Phòng ngủ và phòng tắm chỉ cách một tấm kính mờ, Lương Sênh có thể thấy được Hoa Nam nằm dài trên giường. Anh cố gắng đưa vào từ một ngón tay, hai ngón tay đến ba ngón tay, bóng dáng kia giống như được vẻ trên thủy tinh, không nhúc nhích một chút nào.

Lương Sênh không khỏi cười, nhóc con này đúng là ngốc, không cho lộn xộn liền thật sự không động đậy. Như vậy hiện giờ nói muốn đánh dấu anh có phải thật sự đã nghĩ thông không?

Động tác trên tay anh lại nhanh hơn một chút, cảm thấy đủ rồi mới ra khỏi bồn tắm, cầm theo dầu bôi trơn đẩy cửa đi ra.

Hoa Nam lập tức ngẩng đầu nhìn anh, hai ánh mắt giống như hai ngọn đèn pha công suất lớn, mang theo ánh sáng và độ nóng tập trung trên người Lương Sênh, Tiểu Hoa đứng thẳng lên chào lãnh đạo, lò xo cũng không nhanh bằng nó.

Lương Sênh không nhiều lời, anh trèo lên giường, nhấc chân hơi khóa lên người Hoa Nam, lại nặn ra thêm một chút dầm bôi trơn, bôi hờ lên Tiểu Hoa vài cái rồi đỡ nó chậm rãi ngồi xuống.

Cả người Hoa Nam căng thẳng, ánh mắt khép hờ rên rỉ một tiếng.

Tuy rằng đã chuẩn bị đầy đủ, nhưng khi bắt đầu vẫn là không thể tránh khỏi hơi chặt. Lương Sênh chịu đựng, chậm rãi ngồi xuống đến cùng, duy trì tư thế này trong chốc lát mới thử co lại cơ vong.

Hoa Nam căng bụng lên hừ hừ vài tiếng, âm điệu so bình thường còn hay hơn.

Lương Sênh bị Hoa Nam hừ ra cảm giác, anh xoa xoa phía trước, một tay chống lên ngực Hoa Nam, bắt đầu chậm rãi đứng lên ngồi xuống.

Hoa Nam nghển cổ hít thở, khó chịu cọ cọ vài cái, híp mắt nhìn Lương Sênh đầy khát vọng.

Lương Sênh cắn răng tăng nhanh tốc độ.

Hoa Nam lúc này chuyển sang âm cao. Lương Sênh nghe thấy tiếng kêu quen thuộc, trong lòng chửi bậy, đây không phải là tiếng lão tử làm cậu sao!

Nghĩ như vậy, phía dưới lập tức tiến vào trạng thái sung sức nhất. Lương Sênh vươn người thả tay Hoa Nam xuống, đặt vào phía trước của mình ra lệnh: “Giúp lão tử!” Bản thân kẹp lấy hai điểm đỏ trước ngực Hoa Nam, vừa động đậy vừa kẹp.

Hoa Nam hừ càng lớn, cả người kéo căng ra hết cỡ, nóng bừng. Trên tay cậu sờ loạn lên người Tiểu Lương, sờ soạng trong chốc lát lại đi xoa eo Lương Sênh, sau đó tiếp tục sờ lên trên. Khi cậu sờ đến mặt anh, đột nhiên quát to một tiếng như phát điên lên, Tiểu Hoa cũng lớn thêm một phòng.

Lương Sênh phối hợp ngồi lên xuống hết cỡ hai lần, sau đó yên lặng chờ Hoa Nam giao hàng.

Thẳng đến Tiểu Hoa mềm nhũn đi ra Lương Sênh mới nằm đè lên người Hoa Nam, vỗ nhẹ vào mặt cậu, cười hỏi: “Thích không?”

Hoa Nam mờ mịt gật đầu.

Lương Sênh giữ chặt đầu cậu hôn sâu, một lúc lâu mới ngẩng đầu cười: “Thích là được, anh đi tắm rửa.”

Nói rồi anh bò xuống giường, bước chậm vào phòng tắm.

Lương Sênh qua loa móc dị vật ra khỏi người, ngồi vào bồn tắm, mở vòi nước ra.

Hoa Nam gõ nhẹ cửa phòng tắm, thò đầu vào nhìn anh, thấy anh không nói chuyện liền đi vào ngồi xổm bên chân anh, tách đầu gối anh ra, cầm Tiểu Lương nhìn nhìn, sau đó chậm rãi ngậm vào.

Mặc kệ là vì phía trước phía sau hay là vì không khí, Lương Sênh vừa rồi vẫn có cảm giác. Hiện tại Hoa Nam vừa ngậm vừa giương mắt nhìn anh, trong ánh mắt còn mang theo gì đó khó tả, ngực Lương Sênh căng lên, không vài cái liền bắn ra.

Hoa Nam nuốt trọn vào bụng, cũng ngậm đến khi Tiểu Lương mềm hẳn mới buông ra, cậu nâng tay sờ lên mặt Lương Sênh, nói như mộng du: “Sênh ca…”

Cậu quỳ gối trước mặt Lương Sênh, vươn tay ôm lấy cổ anh, hôn lên lông mi, lên trán, lên khóe mắt, miệng, vừa hôn vừa nhỏ giọng gọi: “Sênh ca, Sênh ca…”

Lương Sênh không khỏi cười: “Ừ, anh đây.”

Nước đã đầy bồn tắm, Hoa Nam giúp anh xoay người ngồi vào, bản thân ngồi đằng sau anh, ôm Lương Sênh không buông tay. Hôn xong mặt cậu lại bắt đầu hôn vành tai, xương quai xanh, hôn một cái liền gọi Sênh ca một tiếng, Lương Sênh cũng đáp lại một câu, trên người bị hôn vừa ấm vừa ngứa, trong lòng cũng vừa ngứa vừa ấm.

Hai người ngồi trong bồn tắm cằn nhằn nửa ngày mới bò ra lau người, trở lại giường nằm.

Hoa Nam nắm chặt lấy tay Lương Sênh không buông, sau một lúc lâu mới xoay người, tựa cằm lên ngực Lương Sênh, nhìn anh: “Sênh ca, em đánh dấu anh rồi.”

Lương Sênh xoa xoa đầu cậu, ừ một tiếng, chờ cậu nói tiếp.

Hoa Nam nói: “Mấy ngày nay em nghĩ rất nhiều, em thấy, em rất thích sống qua cả đời này với anh, nhưng trong lòng em lại thấy chột dạ, sợ ngày nào đó anh chán, đi tìm người khác.”

Cậu giật giật: “Em biết mình khác người, em cũng biết nếu em không thay đổi, về sau hai ta chắc chắn sẽ gặp chuyện không may, nhưng em không qua được. Hai ta đều là nam, không đăng kí kết hôn được, cho nên em mới muốn cũng đánh dấu anh. Có cái dấu này, anh chính là của mình em. Về sau hai ta sống với nhau, anh đi đâu em theo đấy, chết cũng chết cùng một chỗ.”

Lương Sênh kéo cậu lên, xoay người đè lấy cậu, hung hăng hôn lên môi cậu, một lúc lâu sau mới thở hổn hển buông ra, giọng nói khàn khàn: “Ừ, anh đi đâu em theo đấy, em dám bỏ anh chạy anh liền bắt em về đánh một trận, buộc vào thắt lưng giắt lên người.” Rồi anh lại cười, “Anh chạy cũng làm như vậy.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.