Giáp Phương Lão Đại Ất Phương Lưu Manh

Chương 8



Lương Sênh cho lái xe nghỉ ngơi, tự mình lái xe đến biệt thự.

Tối hôm qua làm tên nhóc kia đến choáng váng, không rõ mình ôn nhu hay là bạo lực nữa. Dĩ nhiên anh phải cố gắng không ngừng, thừa dịp cậu ta tỉnh táo mà ra tay, nếu thời cơ đến cũng nên bổ sung một buổi gặp gỡ. Làm cho người ta làm đến sung sướng mới có thể tạo nên nền móng tốt cho sau này.

Cũng là anh nổi hứng lên bảo Hàn Tố tiện thể nói cho Hoa Nam cùng ăn cơm, còn bảo tùy tiện làm vài món ăn. Kì thật anh cũng biết, một tên côn đồ nào biết làm cơm quái gì, đói bụng liền vào quán ăn, không có tiền liền nấu mì tôm cho qua bữa. Nếu muốn còn không bằng kéo ra bên ngoài ăn một bữa.

Nhưng mà trong đầu anh có một chút xíu xíu hi vọng có thể được cùng với cậu ta cùng nhau nấu một bữa cơm, mì tôm cũng được.

Bất giác Lương Sênh gõ gõ ngón tay trên tay lái, thầm nghĩ lão tử hai tay nâng cả trái tim của mình chuẩn bị, nếu Hoa Nam mà làm không phù hợp với khẩu vị của mình, anh nhất định sẽ khiêng người đi ăn bữa tối, beefsteack còn tơ máu thích hợp với giống chó nhất.

Lương Sênh mở cửa đi vào thấy Hoa Nam đang xoay lưng lại về phía mình đặt gì đó lên bàn cơm, quần bò rộng rãi thoải mái mặc trên người, sau khi buông đồ xuống thế nhưng còn thò tay ra sau kéo quần dịch xuống, lộ ra gần nửa cái mông. Lương Sênh biết có lẽ là cậu sợ vải cọ vào mông, trong lòng vẫn có một bóng đèn lóe sáng, dành một dấu “√” (tick) cho mông của cậu ta.

Hoa Nam nghe thấy tiếng đóng cửa, quay đầu liền nhìn thấy Lương Sênh, thoải mái cười cười chào: “Sênh ca.” Sau đó liền đứng về phía sau ghế dựa chờ anh vào ngồi, thực hiện đúng chức trách của một đàn em tốt.

Lương Sênh gật gật đầu, tùy tay cởi áo khoác và tây trang treo lên móc, vừa đi vừa cởi cúc tay áo sơ mi, cẩn thận xắn tay áo lên đến khuỷu tay.

Trên bàn cơm là một bát mì, một bát canh thịt bò, một đĩa bò kho. Phòng bếp còn truyền ra mùi bò kho, trên đĩa nhỏ là những cọng hành xanh biếc được thái thành từng cọng ngắn, tương ớt và dấm chua được xếp chỉnh tề ở một bên, chỗ ngồi đối diện với Hoa Nam đặt một cái bát to, một đôi đũa và một cái thìa.

Lương Sênh đảo mắt nhìn một vòng, lại đánh dấu “√” cho bàn cơm, kéo ghế dựa ngồi xuống sai sử Hoa Nam: “Lấy thêm cho cậu một bộ bát đũa nữa, lấy hai chai bia lại đây.”

Hoa Nam vui vẻ nghe theo, chổng mông chạy bạch bạch vào phòng bếp cầm đồ lại, còn chưa kịp ngồi xuống, Lương Sênh liền vươn chân kéo ghế đến đặt cạnh bên mình: “Ngồi ở đây.”

Hoa Nam vâng dạ một tiếng, bỏ bát đũa xuống, trước hết giúp Lương Sênh lấy mì lấy hành cùng với nước canh thịt bò đặt trước mặt anh, bốc khói nóng hầm hập, bản thân sau đó cũng làm cho mình một bát, gắp mấy miếng thịt kho vào cả hai bát mì: “Sênh ca ăn mì.”

Lương Sênh dùng đũa bật nắp chai, lấy cho Hoa Nam một chai, cụng hai chai bia với nhau, hỏi: “Cậu biết nấu cơm à?”

Hoa Nam cười cười: “Biết nấu mấy món thịt. Mẹ tôi thừa dịp thân thể còn tốt dạy tôi mấy món, sợ tôi làm em trai đói chết.”

Sở trường của cậu là bò kho, không cần có kĩ thuật gì, ném miếng thịt vào trong nồi, cho gia vị đun nhỏ lửa mấy tiếng liền xong. Đến khi ăn liền nấu mì vào, cho nước canh thịt bò với mấy miếng thịt, chỉ cần vài phút là một nồi canh ngon lành ấm áp ra lò. Có thịt có canh, tiện hơn cả ở bên ngoài, còn ăn được no nê.

Hai vị hảo hán nhà họ Hoa đều có sở thích đốt tiền, Hoa Nam dù làm côn đồ nhưng còn tiết kiệm hơn cả người bình thường, so sánh ra, nốt ruồi son trong lòng Lương Sênh có thể coi như một quý tộc độc thân.

Lương Sênh gật gật đầu, cầm lấy chiếc đũa gắp mấy cọng mì, cũng không vội vàng cho vào miệng, khóe mắt vẫn nhìn liên tục về phía Hoa Nam.

Tối hôm qua rõ ràng hai người cái gì cần phải làm cũng đã làm hết, dù cho bản thân Hoa Nam nhớ không rõ, mấy nốt nhạc trên người Hoa Nam cũng có thể nhắc nhở đến tột cùng là việc gì xảy ra. Dựa theo thói quen giải quyết công việc trên bàn cơm của người Trung Quốc, lẽ ra tên nhóc này phải nói vài câu gì đó với anh đi chứ?

Ngược lại Hoa Nam nhìn không ra có tâm sự gì, cậu vẫn tiếp tục thêm tương ớt ăn mì bò, cay quá lại há miệng thở hồng hộc, nóng liền uống một ngụm bia lạnh vào bụng, sau đó lại tiếp tục ăn uống vô cùng vui vẻ.

Lương Sênh vốn dĩ không quá đói, nhưng nhìn người bên cạnh ăn ngon lành cũng có chút không giữ được, vì thế cũng ăn thêm. Đồ ăn vừa cay vừa nóng, thêm với bia lạnh khiến cho Lương Sênh ăn vô cùng thỏa mãn, cũng nhận ra được nhóc con này mặc dù có điểm tâm địa gian giảo nhưng đều phải suy nghĩ lâu dài mới làm ra, phản ứng ngay lập tức thì không được tốt lắm. Bắt đầu không có động tĩnh gì, đến khi có động tĩnh thì đã qua hơn phân nửa thời gian.

Lương Sênh vừa ăn mì vừa suy nghĩ, làm như thế nào để nửa thời gian còn lại có thể vác người lên giường cho hợp tình hợp lý.

Đang suy nghĩ, Hoa Nam lại gắp miếng thịt vào bát mì của anh: “Sênh ca anh đừng ăn mì không, ăn nhiều một chút thịt mới no được!”

Lương Sênh buông đũa nhìn cậu, đánh một dấu “√” vào sau gáy. Rồi lại thầm nghĩ: Nhóc con này không phải khuyết thiếu phản ứng ngay lập tức mà chính là ngốc. Lão tử chưa gọi mà cứ liên tục chạy đến trước mặt mình.

Hoa Nam sửng sốt một chút, sau đó liền nhanh chóng giải thích: “A, Sênh ca, xin lỗi tôi quên mất không đổi đũa…”

Lương Sênh không đợi cậu nói xong liền vươn tay giữ chặt lấy gáy cậu, kéo đến trước mặt mình mặt đối mặt miệng đối miệng nói “Hai ta cần làm vậy sao?” Sau đó liền vươn đầu lưỡi ra.

Hoa Nam trừng mắt nhìn Lương Sênh dây dưa quanh miệng mình, nói không bài xích là giả: Đều là đàn ông đàn ang cắn cái rắm gì, cắn ra hoa được sao?

Đêm qua Lương Sênh cũng cắn cậu rồi, nhưng mà khi đó cả người cậu đã choáng váng, hơn nữa chẳng bao lâu sau liền đâm mông cậu, lại sờ soạng đằng trước, lực chú ý của cậu hoàn toàn không để ý đến miệng mình có bị cắn hay không nữa.

Hiện giờ cả hai đều tỉnh táo, Lương Sênh không tỏ vẻ gì trước mà đột nhiên liền thay đổi. Hoa Nam chưa có chút chuẩn bị gì, lại không dám đẩy người ra, cũng không muốn lấy đầu lưỡi của mình chạm vào đầu lưỡi của Lương Sênh, cả người chỉ phải cứng nhắc mặc cho Lương Sênh giữ lấy, hai tay nắm chặt thành đấm đặt dưới đầu gối, kiên nhẫn chờ Lương Sênh cắn xong.

Lương Sênh cắn trong chốc lát rồi buông ra, ngón cái miết lên môi cậu một chút, cười hỏi: “Khẩn trương vậy sao, lúc trước chưa từng hôn ai bao giờ?”

Hoa Nam ấp úng ậm ờ cho qua, thầm nói khẩn trương là vì đây là con trai, chả liên quan gì đến hôn hay chưa hôn cả.

Lương Sênh cũng không hỏi thêm, vươn ra hai ngón tay, ấn nhẹ vào mí mắt cậu một cái, dỗ dành nói: “Nhắm mắt, tôi dạy cậu.” Lại nghiêng người thổi một hơi vào tai cậu, dụ dỗ: “Em có thể tưởng tượng anh thành phụ nữ.”

Nghe Lương Sênh nói vậy, Hoa Nam lại trở nên ngượng ngùng.

Người ta tốt xấu gì cũng là chủ nợ của mình, lại giải quyết gọn gàng sạch sẽ hai quả bom trong nhà cậu, muốn căn mấy cái lại có gì không được?

Mông cũng đâm rồi, hôn cũng chẳng tính là gì.

Nghĩ đến đây Hoa Nam liền thản nhiên chấp nhận. Cậu ngoan ngoãn nhắm mắt lại, hai tay chống xuống ghế, trong lòng tưởng tượng ra hình ảnh một cô gái xinh đẹp, mặc cho Lương Sênh “dạy” mình.

Lương Sênh dường như là thực lòng muốn dạy bảo cậu, ngoại trừ miệng ra cũng không đụng đến chỗ nào khác. Đầu lưỡi của Lương Sênh đầu tiên di chuyển xung quanh môi Hoa Nam, đến khi liếm hết cả hai cánh môi mới ngậm lấy môi dưới của cậu nhẹ nhàng mút vào, mỗi lần thả lỏng ra liền nghe tiếng “chụt” một cái, cảm giác vô cùng tình sắc. Đến tận khi môi của cậu tê rần hết cả, Lương Sênh liền dễ dàng đẩy ra khớp hàm của cậu, chuyển quanh miệng cậu, quét qua đầu lưỡi, trêu đùa nó.

Trên người Lương Sênh xịt nước hoa cho nam, mùi hương nhẹ nhàng dễ ngửi, dưới cằm lại mang theo mùi nước cạo râu thoang thoảng, đầu lưỡi còn có vị mì thịt bò vừa chua vừa cay, ngậm lấy một cái còn mang theo vị ngọt. Hoa Nam có lẽ bị cắn đến khi hơi thiếu dưỡng khí, hiện giờ không nghĩ nổi vấn đề cắn có cắn ra được gì không, cậu hoảng hốt, cảm giác như thật sự có mĩ nữ nào đó ôm lấy mình cắn cắn, môi mềm mềm đầu lưỡi ngọt ngọt, cảm giác lâng lâng, tiểu Hoa cũng chậm rãi ngẩng đầu.

Lúc này Lương Sênh lại đột nhiên buông ra, vỗ vỗ Hoa Nam bảo cậu mở mắt, đầu lưỡi trước khi rời đi còn liếm quanh môi cậu một cái, sau đó ngồi lại ngay ngắn, tiếp tục ăn mì.

Hoa Nam trừng mắt nhìn Lương Sênh một lát mới phát hiện là đã dạy xong, có vẻ như là muốn cho mình thực hành một lần. Nghĩ nghĩ, thầm nói có lẽ là Sênh ca ăn được vui vẻ nên muốn tìm lấy cớ cắn mình, cắn đủ rồi lại tiếp tục ăn mì, chắc giống như ăn miếng thịt lại uống ngụm rượu vậy.

Hoa Nam nghĩ xong liền thu hồi tầm mắt, ôm lấy bát húp nước canh, đến khi Lương Sênh ăn xong liền nhanh chóng thu dọn bát đũa, chổng mông chạy bạch bạch bưng về phòng bếp rửa chén bát.

Lương Sênh cũng đi theo sau, dán lấy sau lưng đè lại bờ vai của cậu: “Chỗ này bị tím phải không? Xin lỗi, tối hôm qua tôi uống chút rượu cho nên không phân biệt rõ nặng nhẹ.”

Hoa Nam bị sờ cả người run run, vội vàng cười gượng mấy tiếng: “Không có việc gì không có việc gì, tôi da dày thịt béo, không sợ!”

Ngón tay Lương Sênh dừng lại một chút, một lát sau lại nghe giọng anh vang lên hơi cười cười: “Vẫn là nhanh chóng xoa bóp một chút cho đỡ tím, không thì lần sau tôi làm nhìn thấy trong lòng cũng không vui vẻ.”

Rồi lại cười: “Vừa lúc tôi biết một chút.”

Hoa Nam theo bản năng trả lời nào không biết xấu hổ làm phiền Sênh ca, Lương Sênh cũng không kiên trì, dán tại phía sau nhìn cậu rửa bát, đầu ngón tay xóa bóp vai cậu, khi có khi không, giống như mèo cào. Hai người thân cao xấp xỉ, Lương Sênh dán lại gần như vậy khiến cho hơi nóng tự miệng phả ra đều phun hết lên sau gáy Hoa Nam, khiến cho cả người cậu run lên.

Hoa Nam thầm nghĩ người này chắc chắn là hưng trí nổi lên muốn tìm cớ đâm mông mình, lão tử không thể rất không biết nhìn sắc mặt người ta. Vì thế liền nhanh chóng rửa bát đặt lên giá, hơi hơi xoay người, cười gượng nói vậy em đành phải dày da mặt làm phiền Sênh ca một chút.

Lương Sênh nhếch môi dẫn người vào phòng ngủ, bảo cậu cởi áo, còn mình thì đi vào phòng tắm tìm một bình nhỏ đến, ấn Hoa Nam nằm xuống giường xong liền kéo quần bò cậu xuống lộ ra gần nửa bắc bán cầu, lúc này mới ngồi lên đùi cậu, nhỏ xuống mấy giọt dầu chà xát trên tay mới đặt tay lên vai cậu.

Hoa Nam ôm đầu gối ưm một tiếng, trong lòng gào lên đây chính là thủ pháp chuyên nghiệp! Độ mạnh này! Góc độ này! Vị trí này! Sau đó liền bắt đầu tính kế, nếu Sênh ca 5 năm mỗi ngày đâm cậu một lần tính tiền xem mỗi lần bị đâm cậu trả bao nhiêu tiền; lấy thân phận của Sênh ca, cứ mỗi lần xoa bóp cho cậu như vậy lại thiếu bao nhiêu tiền.

Cậu đọc sách ít, lại không biết giá cả của mát xa chuyên nghiệp là bao nhiêu, tính đi tính lại cũng không ra được kết luận, chỉ có thể đoán đoán rằng lần này khẳng định cậu có lời.

Lương Sênh cưỡi ở trên người Hoa Nam, hai tay sờ bắp thịt của cậu, phía trên là cái mông tròn trĩnh, chỉ một chốc sau tiểu Lương liền đứng dậy chào. Quần âu không ngăn cản được bí mật, cứ thế đẩy lên đẩy lên.

Anh lại lấy ra thêm một chút dầu, ma xát cho lòng bàn tay nóng lên rồi chậm rãi đặt lên eo Hoa Nam.

Đúng như anh đoán trước, Hoa Nam run lên, cổ họng phát ra thanh âm giống như tiếng mèo kêu.

Lương Sênh cúi thấp người xuống, hai tay di chuyển dưới eo của Hoa Nam từ trong ra ngoài, mười ngón tay dịch xuống mặt dưới, sờ hai bắp thịt trước ngực cậu, sờ đến hai điểm nổi lên liền kẹp nhẹ nó.

Hoa Nam ưm một tiếng, chống người quay đầu nhìn anh: “Sênh ca, đến sao?”

Lương Sênh cũng ưm một tiếng, nhưng là cao giọng.

Là sao vậy? Tên nhóc này nếu ý loạn tình mê cầu anh làm một lần cũng không sao, nhưng mà đầy mặt thản nhiên hỏi thăm là sao vậy? Ai làm ai hả?

Hoa Nam không nhìn ra được Lương Sênh làm sao, lại nói: “Tôi không có kinh nghiệm, ngài dạy dạy tôi một chút, chờ tôi học xong lại giúp ngài.”

Lương Sênh thầm kêu lên, tên nhóc này đúng là không biết xấu hổ.

Ngược lại Hoa Nam suy nghĩ rất đơn giản: Đâm mông chính là đâm mông, cần gì phải lo trước lo sau, chỉ cần hai người cùng nhất chính là có thể nhảy luôn vào vấn đề chính. Cậu còn phải chờ Lương Sênh 5 năm cơ mà, thừa dịp cúc hoa* còn lỏng sớm sớm thích ứng, đỡ phải sau này nó chặt lại lại phải lo mở rộng lần nữa, tìm tội cho mình.

Cậu cũng không sợ sẽ bị đâm nghiện, mỗi ngày đi vệ sinh đâu có thành nghiện đâu. Dù cho về sau cảm giác có ý muốn, sờ sờ đằng trước còn tốt chán, cũng không phải kiểu gì cũng cần tìm người sờ giúp.

Hơn nữa cậu ngược lại có thể sớm có cảm giác thì tốt hơn, không thì 5 năm sau mỗi lần đều phải nhẫn nại chịu đựng, kiểu gì cũng điên mất. Về sau lỡ đâu hai lão gia nhà cậu bị cắt thành nhân bánh còn phải đếm lần đâm mà cắt.

Hoa Nam đã biểu đạt ý tưởng của mình, thấy Lương Sênh còn chưa có phản ứng liền liếm liếm môi hỏi: “Hay là, Sênh ca dạy tôi, để tôi… tập xem sao?”

Lương Sênh rốt cục ừm một tiếng, mặc kệ dầu ở sau lưng Hoa Nam, nằm lên người cậu xoay mặt đem môi hai người dính lại gần nhau: “Lần sau không cần hỏi, cứ làm luôn.”

Lương Sênh vừa hưởng thụ thành quả lao động, vừa nghĩ tên này không thể suy tính theo lẽ thường, lão tử cần phải biết người biết ta để sau này còn chơi vui vẻ.

Lương Sênh lần này rất ôn nhu, cởi quần rồi khuếch trương nửa ngày mới chậm rãi đi vào, tiết tấu cũng chậm rãi nhẹ nhàng, mỗi lần đều đâm trúng hồng tâm, phía trước cũng tận tình chăm sóc vô cùng chu đáo.

Hoa Nam ngược lại không ngại ngần gì, phối hợp với Lương Sênh tìm cảm giác, chỉ trong chốc lát hai người đều tiết ra.

Lương Sênh cởi mũ vứt đi, tìm mấy viên thuốc giảm sốt ném vào miệng Hoa Nam, lại giúp làm sạch phía sau, bôi thuốc mới đi tắm rửa, quay trở lại phòng liền nằm xuống bên cạnh Hoa Nam.

Thời gian còn sớm, Lương Sênh đốt điếm thuốc, tay kia sờ mông của Hoa Nam, câu được câu không nói chuyển. Hỏi cậu bình thường phải làm gì, trước đây chơi đùa gì, có nơi nào muốn đi không…

Cũng không biết là Hoa Nam mệt mỏi hay là không muốn nói rõ ràng, tuy rằng hỏi gì đáp nấy nhưng đều nói rất ít, phần lớn đều là “không có nơi nào muốn đi”, “không có gì chơi đùa hay ho”, “không nhớ rõ lắm”. Nói trong chốc lát lại sợ Lương Sênh giận, vội vàng giơ tay giải thích: Sênh ca ngài cũng biết rõ chuyện nhà tôi rồi, trong lòng tôi lúc nào cũng suy nghĩ hai tai họa kia, nào có thời gian nghĩ cái khác được.”

Lương Sênh gật gật đầu tỏ vẻ đã biết, vỗ mông cậu một cái ý bảo đi ngủ, trong lòng thầm nghĩ không nói cũng không sao, đợi ngày mai tìm khuê mật đến, kiểu gì máy hát cũng phải mở.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.