Thiên Anh mở cửa, gió ban mai tràn vào
lồng ngực, lùa qua mái tóc, cả mặt anh hướng nhìn lên bầu trời với một
vẻ thách thức gió biển. Nếu không có mấy năm sinh sống ở đây, anh sẽ mãi mãi chỉ là một tay bác sĩ yếu ớt. Nắng đảo khiến làn da anh sạm lại,
mái tóc cũng khô cứng hơn, hai con mắt càng sáng ngời đến kì lạ.
Nguyên nhìn cây dâu da trước cửa và khẽ
mỉm cười. Lại thêm một con cá biển tươi được treo lủng lẳng ở trên cành
cây. Đã một tuần nay, đều đặn sáng nào cũng có một con cá tươi được treo trước cửa phòng khám như thế. Lúc đầu Thiên Anh còn lấy làm kì quái,
nhưng sau khi nghe Linh kể lại chuyện bệnh nhân trước đây trả công thì
anh chỉ biết cười trừ. Thiên Anh thường dùng cách đó để gần gũi với dân
trên đảo hơn nên nhiều người sau khi được anh chữa bệnh cho rất lâu vẫn
thỉnh thoảng mang đồ biển đến cảm ơn anh. Họ chủ yếu là những ngư dân
đánh bắt ngoài biển, cuộc đời quanh năm nổi trôi theo con sóng dữ. Nếu
anh không sống gần với họ, chắc anh sẽ chẳng bao giờ biết được cuộc sống ba chìm bảy nổi lênh đênh như con thuyền của họ. Anh sẽ chẳng biết có
những người quanh năm chỉ ăn cơm với muối trắng và cá mòi phơi khô mặn
chát đầu lưỡi. Anh cũng sẽ chẳng biết có những người cả đời không mua
nổi một manh áo mới.
Thiên Anh chứng kiến sự trần trụi đó
bằng chính con mắt của mình. Và anh thay đổi cách sống của mình trước
đây. Thay đổi triệt để. Quan niệm của anh là nếu mình không giúp được gì cho những người xung quanh, thì mình sẽ sống cùng họ, đối mặt với cuộc
sống cùng họ.
Nguyên rời Cát Bà đã được hai tuần, Hạ
Chi cũng chuyển về phòng khám ở. Ban đêm Thiên Anh đành ngủ ở phòng
ngoài. Tin tức về anh trai của Hạ Chi vẫn quá mờ mịt, còn người cô bên
Ba Lan sau khi nói sẽ sắp xếp về sớm nhất có thể thì cũng bặt hẳn tin
tức. Dù sao thì cuộc sống của người cô này nơi xứ người cũng không hề dư dật gì nên muốn chuẩn bị một chuyến về thăm lại quê hương là điều không đơn giản.
-Bác sĩ, anh đi thể dục không?- Chi xuất hiện phía sau anh, co người trong chiếc áo sơ mi rộng thùng thình.
Thiên Anh cũng không hiểu tại sao Chi có thói quen mặc áo sơ mi nam đi ngủ, nhưng có vẻ như cô rất thích.
-Em cứ đi đi, đừng xuống biển giờ này nếu không sẽ cảm lạnh đó.
-Em biết mà. Em đi nhé!- Chi cười vẫy tay chào rồi chạy ù về phía bãi biển.
Thiên Anh cười nhìn theo bóng cô, đến
khi cô đi khuất hẳn anh mới chịu quay trở vào bên trong. Lát sau, vừa
lúc anh định đi tìm Chi để cùng đi ăn sáng thì một chiếc xe trờ tới,
dừng ngay trước cửa phòng khám. Thiên Anh ló đầu ra, nhìn người vừa bước từ trên xe xuống, cười:
-Hên quá, cậu qua rủ anh đi ăn sáng hả?
-Cô bệnh nhân nhỏ của anh đâu rồi?- Người thanh niên đó đứng sững trước cửa hỏi lại.
-À, anh đang định ra bãi biển gọi cô nhóc đây. Chở anh đi luôn nhé!
Ngồi vào trong xe rồi, Thiên Anh chợt hỏi:
-Hai tuần nữa cuộc đua bắt đầu nhỉ?
-Anh mải mê với đám sinh vật cảnh của anh nên lịch sinh hoạt của đội cũng quên hả?
-Đâu có, dù sao anh cũng chỉ đăng kí là thành viên kí danh thôi, anh bỏ qua các cuộc đua ở trong Lâm Đồng mà.
-Mọi người vẫn coi anh là đàn anh ở trong hội.
Thiên Anh cười định nói gì nữa thì chợt xe phanh kít lại ngay bên đường. Thiên Anh giật mình hỏi:
-Chuyện gì thế?
Người thanh niên chỉ ra bãi biển:
-Anh nhìn dưới kia xem.
Thiên Anh nhìn về phía người đó chỉ, chỉ thấy Hạ Chi đang thơ thẩn ngoài bãi cát, vừa đi thỉnh thoảng lại cúi
xuống nhặt cái gì đó với vẻ rất thích thú. Phía sau, cách cô chừng 30m,
có một người hối hả bước theo. Đó là một thiếu niên khoảng 15 tuổi, da
ngăm đen, gầy và cao. Ánh mắt cậu ta dán chặt vào Hạ Chi, mỗi khi cô
dừng lại thì cậu ta cũng dừng lại, giả vờ cúi xuống nhặt nhạnh gì đó.
Nhưng khi cô đi thì cũng vội vàng đi theo, thỉnh thoảng lại nhìn xung
quanh xem có ai không.
-Có phải người của bọn chúng không?
-Không biết.- Người kia lắc đầu- Nhưng
nó đã đi theo cô bé về Paradise 2 lần rồi. Hai lần đều vì bảo vệ ngăn
lại nên nó không dám vào trong.
Nếu Hạ Chi ở đây, chắc chắn sẽ nhận ra người thanh niên này chính là vệ sĩ ngầm mà Thiên Anh nhờ bảo vệ cho cô.
-Sao cậu không bắt giữ nó lại?
-Đó đâu phải việc của em.- Người thanh
niên nhún vai- Em chỉ hứa với anh là sẽ bảo vệ cô bé tới nơi tới chốn,
để đổi lại anh trở thành phó chủ tịch hội đua xe.
-Ha ha, vậy chắc anh phải làm thành viên tích cực hơn nữa mới được.- Thiên Anh cười lớn. Nhưng rồi sắc mặt anh
nghiêm túc nhìn về phía bãi biển hỏi tiếp- Thế nào, chúng ta ra mặt chứ
hay theo dõi tiếp.
-Tùy anh.- Cậu ta nhún vai vẻ không quan tâm nhiều.
Thiên Anh suy nghĩ một chút rồi ngẩng đầu quyết định:
-Vậy đợi tôi một chút nhé! Tôi xuống đó xem thế nào.
Khi Thiên Anh lại gần Hạ Chi thì thằng
nhóc kia cũng phát hiện ra anh. Nó như nhận ra anh, bèn quay người lảng
ra xa. Thiên Anh không muốn cho nó biết là nó đã bị nghi ngờ nên coi như không hề quan tâm gì, vẫn một mạch tiến đến gần Hạ Chi.
-Về ăn sáng thôi. Sáng nay em và Linh
trông phòng khám nhé! Anh phải lên trên trạm, hôm qua bọn anh phát hiện
ra một con voọc bị thương, hôm nay phải đi tìm nó nếu không e là nó sẽ
chết trong rừng mất.
-Vâng.- Hạ Chi vui vẻ ôm lấy cánh tay anh rồi theo anh quay lại.
Mối quan hệ tình cảm của Thiên Anh và Hạ Chi như anh em vậy. Thiên Anh thì coi cô giống như cô em gái đang đi
học xa của mình, luôn nuông chiều và che chở cho cô hết mức. Còn Hạ Chi, bản thân cô tìm được một chút tình cảm gia đình ấm áp từ người đã cưu
mang cô từ khi cô bị mất trí nhớ. Anh như một cái cây sừng sững, có thể
giúp cô tránh được nắng, được mưa giông, cho cô có một chỗ dựa vững
vàng. Hai người khăng khít đến độ người trong Ban nghiên cứu và bảo vệ
rừng nơi Thiên Anh làm luôn cho hai người là một cặp- một cặp trời sinh. Nhưng Thiên Anh là người tình cảm khá kín đáo. Ngoài việc coi Hạ Chi
như em gái thì anh không biểu lộ một chút tình cảm riêng tư nào khác nên ít người có thể nhìn được tâm tư của anh. Tất nhiên ngoại trừ Thiên
Nguyên- người anh em họ mà ngay cả khi xa nhau cả hai vẫn tự tin là hiểu người kia khá rõ. Thiên Anh biết tình yêu đau khổ của Nguyên dành cho
cô em dâu họ của mình, cũng như Nguyên biết rõ tình yêu cũ của Thiên Anh trước đây như thế nào.
Việc phát hiện ra có người theo dõi Hạ
Chi làm Thiên Anh lo lắng hơn, vì anh thì bận nhiều việc, Hạ Chi lại
không thể tự lo cho bản thân được. Anh gọi cho Nguyên nhưng Nguyên cũng
tạm thời bị kẹt ở nhà nên cuối cùng, anh đành phải nhờ đến người anh em
thân thiết nhất của mình trong hội đua xe- Long.
Với người ngoài, Long là một người tính
tình cực kì cô ngạo và lạnh lùng, nhưng với Thiên Anh, đó lại là một đứa em mà anh cực kì coi trọng. Hai người quen nhau cũng nhờ tình yêu mãnh
liệt với siêu xe. Dần dần, mối quan hệ khăng khít của cả hai không còn
vì tình yêu đó nữa, mà mở rộng hơn là bởi lý tưởng tạo ra một con đường
đi riêng cho những người yêu xe hơi thể thao ở Việt Nam, cho tình yêu
với những cung đường đua mạo hiểm. Anh biết nhiều về đời sống riêng tư
của Long, nhưng anh không bao giờ hỏi về chuyện đó. Đây là những tháng
ngày khó khăn nhất đối với cậu thanh niên sắt đá và nhiều nỗi đau này.
Long vẫn có một chút miễn cưỡng khi lần
đầu tiên anh nhờ cậu ta để mắt tới Hạ Chi mỗi khi Nguyên lơ là. Nhưng
cậu ta vẫn giữ lời một cách đáng kinh ngạc, khiến anh không bao giờ phải lo lắng gì về sự an toàn của Hạ Chi. Miễn là cô bé không rời khỏi Cát
Bà, thì người của Long vẫn luôn theo sát và đảm bảo an toàn cho cô.
Trước khi Nguyên trở lại, Long vẫn sẽ là người để mắt tới Chi nhiều nhất ngoài anh.
Ngày hôm sau, sáng sớm khi Thiên Anh lén đi theo Hạ Chi ra bãi biển, đã thấy thằng nhóc chờ sẵn từ xa. Dường như nó vẫn đang tìm cơ hội tốt nhất tiếp cận cô. Nhưng thằng bé còi cọc và
đen đúa này có thể làm gì được cô bé nếu chỉ có một mình? Thiên Anh
không tin nó có thể gây nguy hiểm tới tính mạng Chi. Nhưng anh cần có
một câu trả lời rõ ràng về chuyện này, để đi xa hơn một bước trong việc
tìm ra anh trai của cô. Bên công an dường như đã đi vào bế tắc nhiều
ngày rồi.
Khi Hạ Chi đang thơ thẩn trên bãi cát
thì đột nhiên thằng bé thu ngắn khoảng cách lại. Thiên Anh chưa hiểu nó
định làm gì, thì chỉ thấy nó lại gần hơn, và nói gì đó với Chi. Có lẽ do Chi đi cùng Long cả ngày nên đây là dịp tốt nhất để thằng nhóc này tiếp cận cô. Chỉ thấy Chi quay lại cười, cả hai cùng nói chuyện, dường như
không có gì nguy hiểm cả. Thiên Anh không tự chủ được đi về phía họ. Anh tiến tới từ phía sau thằng nhóc, cố gắng không để nó nhìn ra. Khi anh
đã tới sát bên rồi thì Hạ Chi mới lên tiếng chào:
-Anh thích đi tập thể dục buổi sáng rồi à?
Câu nói khiến thằng nhóc đang cười giật
nảy mình và quay ngoắt lại. Thấy anh, mặt nó trắng bệch không một chút
máu, rồi nó lắp bắp không ra hơi:
-Bác sĩ… Chào bác sĩ…
Thiên Anh ngẩn ra nhìn nó một cách kì
quái. Hóa ra nó biết khá rõ về hoàn cảnh hiện tại của Hạ Chi đấy chứ.
Thấy Thiên Anh nhìn chằm chằm vào mình, thằng nhóc không tự chủ được,
muốn co giò bỏ chạy ngay lập tức. Nhưng nó còn nhiệm vụ chưa làm xong,
cô gái này lúc nào cũng đi cùng một người thanh niên khiến nó có cảm
giác run sợ nên chưa bao giờ dám đến gần. Chỉ có lúc cô đi dạo buổi sáng là nó còn có cơ hội tiếp xúc. Nhưng sự xuất hiện đột ngột của Thiên Anh khiến cho tâm thần nó run lên không sao bình tĩnh lại được.
-Trả lại cho chị cái này…
Thằng nhóc dúi vào tay Hạ Chi một cái gì đó rồi nó co giò bỏ chạy thật. Hành động đó khiến cho cả Thiên Anh và
Hạ Chi đều ngẩn ra. Hạ Chi cúi nhìn thứ mà nó vừa dúi vào tay mình, chỉ
thấy một vòng cổ màu đen, dây làm bằng da, chỉ có duy nhất một cái mặt
đá màu xanh lam lồng qua.
Thiên Anh cau mày, không phải vì vẻ đặc biệt khó nói lên lời của chiếc vòng, mà vì câu nói sau cùng của thằng nhóc.
Câu nói ấy nghĩa là vật này đã từng
thuộc về Hạ Chi. Khi anh và Thiên Nguyên cứu được cô, hiển nhiên là
không hề có chiếc vòng này. Như vậy có thể khẳng định nó thuộc về Hạ Chi trước khi cô gặp nạn, và thằng nhóc này biết cô từ trước. Nhưng tại sao nó lại hoảng sợ bỏ chạy thì anh không biết. Nó đang sợ cái gì?
Hạ Chi ngẩng đầu nhìn anh vẻ không hiểu. Thiên Anh hỏi:
-Em có nhớ nó không? Hình như nó là của em trước đây.
-Của em sao?
-Nó hơi đặc biệt, em đưa anh xem một chút.
Thiên Anh cầm lên cái mặt đá. Thì ra cái mặt này có thể tách ra là đôi. Bên trong không ngờ hoàn toàn rỗng, chỉ
có một bông hoa nhỏ đã bị ép khô. Mặc dù đã bị ép khô nhưng nó vẫn giữ
nguyên được màu sắc của mình, bảy cánh hoa, mỗi cánh một màu như được
người ta dùng màu vẽ lên, nhìn vô cùng lạ mắt, thậm chí còn tỏa ra một
mùi hương dìu dịu, êm ái. Thiên Anh nhìn trừng trừng vào bông hoa này,
hai mắt một lúc lâu cũng không chớp lấy một cái. Sự xuất hiện vi diệu
của nó tại đây làm tâm thần anh chấn động ầm ầm, đánh mạnh vào sự hoài
nghi của anh, một sự hoài nghi đã tồn tại từ rất lâu nay.
-Bác sĩ…- Hạ Chi khẽ gọi khi thấy anh vẫn nhìn thẫn thờ vào bông hoa khô trên tay.
-À…- Thiên Anh ngẩng đầu nhìn Hạ Chi rồi nén lại một tiếng cười phấn khích- Ừ, mình về thôi. Vật này trả lại cho em. Anh sẽ tìm hiểu xem thằng nhóc kia là ai, có thể nó biết em trước
đây.
-Cậu ta là bệnh nhân của anh mà.- Chi buột miệng nhắc.
-Hả?- Thiên Anh trợn tròn mắt lên- Em nói cậu ta là bệnh nhân của anh ư?
-Đúng vậy… Cái thằng nhóc bị chảy máu ở
chân đã được chị Linh chữa cho đấy. Xem nào, họ còn hứa sẽ mỗi ngày tặng anh một con cá tươi mà.- Chi cười khúc khích.
Thiên Anh chợt liên tưởng tới việc gần
đây ngày nào trước cửa phòng khám cũng có treo một con cá tươi, khi thì
ít ngao, sò khiến anh muốn khóc không ra nước mắt. Việc bệnh nhân được
anh chữa bệnh có biếu đồ biển thì rất bình thường, nhưng ngày nào cũng
như vậy thì chưa bao giờ xảy ra.
-Còn có chuyện đó sao? Nếu vậy nghĩa là
cậu ta biết em ở chỗ anh từ lúc đó à? Nhưng sao đến bây giờ mới tìm cách tiếp cận em, mà hơn nữa chỉ để trả lại vật này.- Thiên Anh trầm ngâm
mãi không tìm ra mấu chốt ở đâu.
Cuối cùng anh tặc lưỡi:
-Tìm cậu nhóc này cũng không phải là khó quá! Chúng ta cứ về phòng khám đã. Hôm qua mấy anh bên ban điều tra có
gọi cho anh, chút nữa anh phải lên đó xem có tiến triển gì mới không.
-Bác sĩ…- Hạ Chi ngập ngừng lên tiếng.
-Hả?
-Anh đưa em về Hà Nội chơi đi.- Chi ngần ngừ chốc lát rồi ngẩng đầu nói.
-Về Hà Nội?- Thiên Anh ngẩn người, cuối cùng dường như hiểu vấn đề, anh cười- Nhớ cậu ta rồi hả?
-Không có.- Hạ Chi giẫy nẩy lên- Em cũng từng sống ở đó. Biết đâu về Hà Nội em lại nhớ ra chuyện gì thì sao?
Thiên Anh bật cười trước dáng vẻ của Hạ Chi, anh gật gật đầu:
-Nếu em ngoan thì anh sẽ suy nghĩ tới đề nghị này. Bây giờ chúng ta về đã. Anh muốn về cũng phải cần thời gian
để sắp xếp công việc và xin nghỉ chứ.
Hạ Chi ôm lấy tay anh, miệng lại líu lo đủ chuyện, dường như cô rất vui vì có sự hứa hẹn này của Thiên Anh.