Giấu Em Sâu Trong Thời Gian

Chương 43




Nguyễn Tầm Tầm ném điện thoại đi, từ trong hành lý lấy ra một cái áo sơ mi và một bộ nội y, nội y là mua trong cửa hàng ở Đồng Lí, loại dây buộc. Cô nhớ tới vẻ mặt hâm mộ của nhân viên bán hàng: “Người ở ngoài cửa kia là bạn trai của cô sao?”
 
Cô suy nghĩ một chút, nghiêm túc lắc đầu một cái: “Không.”
 
“….. A, thật sao? Anh ấy rất đẹp trai!”

 
“Ừ, tất cả mọi người đều nói vậy.” Nguyễn Tầm Tầm liếc nhìn về phía cửa, người kia đã đi mất: “Không phải bạn trai, ông xã.”
 
Nhân viên bán hàng: “À, đã kết hôn rồi sao? Cô có vẻ không lớn tuổi lắm, vừa mới kết hôn sao?”
 
Cô nghiêm túc đàng hoàng bịa chuyện: “Con trai cũng lên tiểu học rồi!”
 
Nhân viên bán hàng: “Ôi…. Dáng người cô được chăm sóc thật là tốt! Cô có thể xem kiểu dáng này, kiểu dây buộc này khá có tình thú, hơn nữa bình thường cô cũng có thể mặc!”
 
Cô đánh giá một lượt bộ nội y kia, trên dưới đều là dây buộc, có vài chỗ hở, rất trong suốt, viền ren, quả thật rất có tình thú, tay nâng cằm nghiêng đầu suy nghĩ một chút: “Thế này….”
 
Nhân viên bán hàng: “Chồng cô đẹp trai như vậy, bên ngoài có rất nhiều cô gái tương tư lắm đấy,thỉnh thoảng cô phải cho anh ấy một chút kinh hỉ*, đúng không? Tôi gói bộ này lại cho cô nhé?”
 
Tay cô xoa xoa cằm: “Được, cho tôi hai bộ!”
 

………
 
Cô thay quần áo xong đứng trước gương.
 
Áo sơ mi trắng hơi mỏng xuyên thấu, mơ hồ có thể nhìn thấy nội y đen bên trong, vạt áo vừa vặn che khuất bắp đùi, lộ ra một đôi chân thon dài, đường cong cơ thể đều vừa đúng.
 
Soi gương, Nguyễn Tầm Tầm giơ tay tháo dây cột tóc, năm ngón tay xuyên qua mái tóc, cắn môi.
 
Ừ, kinh hỉ.
 
Cô mang dép lê rón rén đi ra ngoài, sau đó nhẹ nhàng gõ cửa sát vách.
 
Cửa phòng mở ra, Chu Thời Diệc mặc đồ ngủ đứng ở cửa.
 
Cô đi vào, đóng cửa lại.
 
Chu Thời Diệc không tránh ra ngược lại còn di chuyển về phía trước một bước, cô bị kẹp giữa anh và cánh cửa, sau lưng là tấm gỗ lạnh lẽo, trước mặt là hơi thở nóng bỏng của anh, dán chặt lấy cô, không để lại một khe hở nào.
 
Nguyễn Tầm Tầm thậm chí có thể cảm nhận được mỗi một cơ bắp trên người anh đều căng cứng, còn từ từ cường tráng lên….
 
Ngón tay trỏ của cô chọt chọt ngực anh: “Cứng quá.”
 
Con mắt Chu Thời Diệc dần dần chìm xuống, anh đưa tay tắt đèn, trong phòng rơi vào bóng tối, chỉ có ánh trăng ngoài cửa sổ đi theo, đêm nay không có gió, cây cối tĩnh lặng.
 
Anh đè lại cuống họng mở miệng: “Em nói chỗ nào?”
 
Nguyễn Tầm Tầm dần dần đi xuống, dừng lại ở phần bụng gầy gò rắn chắc của anh, vuốt nhẹ: “Chỗ nào cũng cứng ngắc.”
 
Trong bóng tối, anh khẽ cười một tiếng, mắt rất sáng, tay từ phía dưới áo sơ mi của cô tiến vào: “Em mặc như vậy là muốn làm gì?”
 

Nguyễn Tầm Tầm trực tiếp nhón chân, hôn lên.
 
Không cần nói cũng biết.
 
Tay Chu Thời Diệc tìm thấy một cái dây buộc, vừa kéo một cái, một mảnh vải rớt xuống, mắt anh chìm xuống, một tay chống lên cửa, một tay khác nhấc một chân cô lên, vừa nhấc lên, chống cô lên cửa, cao ngang với mình, cúi đầu, hôn một đường từ cổ cô xuống…..
 
Nguyễn Tầm Tầm ngửa đầu, cảm nhận được nút áo trước ngực bị anh cắn mở từng cái từng cái một, trước ngực mát mẻ, áo sơ mi bị anh mở ra hoàn toàn, nhẹ nhàng khẩy một cái liền rơi xuống đất.
 
Anh ôm cô đi tới bên giường, sau đó đặt cô lên, bắt đầu cởi đồ của mình.
 
Cô ngửa mặt nằm trên giường, Chu Thời Diệc cúi người, tay chống hai bên của cô, cúi đầu, tinh tế hôn cô, từ trán, một đường hôn xuống ngón chân, sau đó nắm chặt mắt cá chân gầy gò của cô, kéo về phía mình một cái….
 
Đêm khuya yên tĩnh, bên trong phòng chỉ còn sót lại tiếng thở nhẹ của hai người.
 
Chu Thời Diệc nằm trên giường, Nguyễn Tầm Tầm nâng cơ thể nằm trên người anh, giường nhỏ nhẹ đung đưa, ánh mắt hai người đều nhìn chằm chằm lẫn nhau….
 
……
 
Sau nửa đêm.
 
Chu Thời Diệc ôm Nguyễn Tầm Tầm đi tắm, người sau vừa mệt vừa buồn ngủ, trong lúc ngơ ngác được ngươi ta lau khô cơ thể rồi thả về trên giường mình, cô rất nhanh liền ngủ thiếp đi.
 
Tắt đèn, nương theo ánh trăng ngoài cửa sổ, anh ngồi bên giường nhìn cô chằm chằm, tay không tự giác đi tìm thuốc, dừng lại, cúi đầu hôn lên trán cô một cái, hình như cô bất mãn vì bị quấy rối, hơi không kiên nhẫn xoay người, đưa lưng về phía anh, khóe miệng anh nở nụ cười.
 
Đầu óc anh ngày càng tỉnh táo.
 
Nhớ tới rất nhiều chuyện.
 
Anh nhớ tới lần đầu tiên thấy cô, cô ngồi trên xe gắn máy hút thuốc, ánh mắt quyến rũ nhìn anh huýt gió, gió thổi bay tóc dài của cô, như một thiếu nữ bất lương.
 
Lần thứ hai thấy cô, thật ra cũng không phải lần đi tắm kia, mà là lúc anh làm đại diện đi diễn thuyết ở sơ trung, cô bị giáo viên xách ra cửa dạy bảo, dáng vẻ bất cần đời.
 
Lần thứ ba chính là ở phòng tắm, cô bỗng nhiên xông vào tầm mắt anh, không cảm thấy xấu hổ chút nào, trái lại ánh mắt còn lớn mật nóng bỏng nhìn anh chằm chằm.
 
Lần thứ tư, anh đang thi đấu, cô đi ngang qua, không đi vào trong nhìn anh một cái.
 
Sau đó có lần thứ năm lần thứ sáu….. Luôn có thể nhìn thấy cô ở mỗi ngõ ngách, có lúc chính là thần kỳ như vậy, không hề quen biết người này trước đó thì không nhìn thấy đâu cả, nếu đã quen biết rồi thì chỗ nào cũng thấy.
 
Rõ ràng cô là học sinh sơ trung, nhưng mà lại có thể nhìn thấy cô ở khu vực cao trung.
 
Thật ra là nên sớm thấy rõ trên thế giới cũng không có nhiều sự trùng hợp như vậy, có thể gặp gỡ nhau cũng đã không dễ dàng gì, vì vậy có lẽ vận mệnh đã sắp xếp cho bọn họ thêm một lần gặp gỡ nữa.
 
Một lần cuối cùng, giao lộ ở tiểu khu, cô hôn anh, sau đó cứ thế mà biến mất.
 
Lần tiếp theo thấy cô, đã là kết thúc kỳ thi đại học, nửa học kỳ này, cô nói cô đã phạm lỗi, bị phụ huynh nhốt trong nhà, anh muốn biết cô đã phạm lỗi gì, có liên quan đến anh không?
 
Có nhiều lúc, anh không hỏi không có nghĩa là anh không muốn biết.
 
Anh chỉ là đang đợi, chờ cô đủ tin tưởng anh, tự nhiên sẽ nói cho anh biết.
 
Nhưng hiển nhiên, trái tim của cô rất nặng.
 
Cô không tin bất cứ ai, bao gồm cả anh.
 
Anh ngẩng đầu nhìn ngoài cửa sổ, cửa sổ để hở một cái khe, màn đêm thăm thẳm, nhà lầu nhỏ bên bờ sông bị gió đêm thổi tới, lạnh lẽo nổi lên xung quanh, đêm nay có những vì sao, nhưng cũng không khiến trong lòng anh hiểu rõ.
 
Cẩn thận ngẫm lại.
 
Là thích cô lúc nào nhỉ?
 
Anh không nghĩ ra, chờ đến khi anh ý thức được thì nó đã nảy mầm trong lòng rồi, gieo vào lúc nào, anh cũng không hề phát hiện ra.
 
Càng kỳ diệu hơn,
 
Cô ở trước mặt anh, không có cái nào gọi là phù hợp với tiêu chuẩn trong lòng anh cả.
 
Nhưng dù là như vậy cũng khiến người ta khó quên được.
 
Vì vậy tình yêu vốn dĩ không có tiêu chuẩn, tình yêu có tiêu chuẩn sẽ không gọi là tình yêu mà gọi là tuyển dụng.
 
Khi bạn gặp được người đó, tất cả điều kiện đều sẽ bị lật đổ, thậm chí còn vui vẻ chịu đựng, đây mới là tình yêu.
 
*
 
Đại Bao đặt vé máy bay buổi chiều.
 
Mọi người thu dọn hành lý xong, cùng Đinh Vân Sam nói lời chia tay.
 
Đại Bao: “Anh trai rảnh rỗi sẽ quay lại thăm em.”
 
Nguyễn Tầm Tầm: “Rảnh thì đến Bắc Tuần chơi.”
 
Chu Thời Diệc chỉ khẽ gật đầu.
 
Sau đó mọi người đi ra cửa chờ Bạch Cẩm Huy.
 
Nguyễn Tầm Tầm đi sang một bên nhận điện thoại, Chu Thời Diệc và Đại Bao đứng ở cửa nói chuyện.
 
Đại Bao chọt chọt Chu Thời Diệc: “Cậu và em gái tớ thế nào rồi?”
 
Chu Thời Diệc thu hồi lại tầm mắt từ trên người Nguyễn Tầm Tầm, liếc nhìn anh ta một cái: “Từ lúc nào mà cô ấy biến thành em gái cậu rồi hả?”
 
Đại Bao cười hì hì: “Em gái tớ nhiều lắm đấy, Vân Sam cũng là em gái tớ, nói mau, các cậu không phải…..” Dùng tay ra hiệu, trong miệng còn “ưm ưm” mờ ám.
 
Chu Thời Diệc giễu cợt: “Tẻ nhạt.”
 
Đại Bao cắt ngang, ghé sát vào bên tai anh, thấp giọng nói: “Lần đầu tiên có phải rất ngắn không?”
 
Chu Thời Diệc tay cho vào túi dựa vào tường, khoan thai liếc nhìn anh ta một cái: “Tự cậu thử xem chẳng phải sẽ biết sao.”
 
Đại Bao nguýt anh một cái: “Bắt nạt tớ không có bạn gái đúng không?”
 
Ngực Chu Thời Diệc hơi khó chịu, cơn thèm thuốc có hơi trỗi dậy, liếc nhìn người nào đó đang gọi điện bên cạnh, muốn kéo vào trong ngực hôn một cái thì làm sao bây giờ?
 

Thuận miệng trả lời Đại Bao: “Vậy cậu về rồi tìm một người đi.”
 
“Khó tìm, cũng không muốn tìm.”
 
Chu Thời Diệc nhả ra hai chữ: “Làm sao?”
 
“Liên hoan đơn vị hàng năm, người lúc nào cũng tụ tập không đủ, năm nay trong đội đã có vài anh em ra đi, không chừng ngày nào đó liền đến lượt tớ, ngộ nhỡ hy sinh rồi thì chẳng phải là hại người ta à.” Đại Bao dừng lại một chút, giọng nói dần trầm xuống: “Hơn nữa, trong nhà cũng không có ai giục tớ kết hôn, không ai quấy nhiễu chuyện này.”
 
Anh ta bất đắc dĩ cười cười: “Tớ như bây giờ tốt vô cùng, một mình ăn no, cả nhà không đói.”
 
Chu Thời Diệc đột nhiên ngẩng đầu nhìn anh ta, chợt phát hiện Đại Bao cả ngày cười vui vẻ này, thật ra trong lòng cũng có nơi mềm mại không thể chạm vào.
 
“Tại sao lại chọn làm đội viên phòng cháy chữa cháy?”
 
“Mới đầu là vì cảm thấy đội viên phòng cháy chữa cháy đẹp trai, sau đó vào nghề này rồi mới phát hiện ra là cậu không có cách nào rời đi.” Khóe mắt Đại Bao lộ ra sự kiên định: “Thời Nhất, có lần tớ ôm một cô bé từ trong đám cháy ra, bố mẹ của cô bé khóc lóc quỳ xuống, dập đầu lạy tớ, cảm nhận trong lòng tớ, có lẽ cậu không có cách nào biết được, mỗi lần tớ cứu một người ra khỏi hiện trường tai nạn, tớ liền vô cùng cảm tạ giờ phút đó tớ là đội viên phòng cháy chữa cháy, cứu người sẽ nghiện, giống như hút thuốc vậy. Thời gian trước trên mạng có người miêu tả đội viên phòng cháy chữa cháy là ‘đi ngược chiều đẹp trai nhất’ trên thế giới. Thật ra đối với chúng tớ mà nói, đây không phải là đi ngược chiều, là thuận theo, chúng tớ chỉ là đang đi trên cùng một con đường bình thường.”
 
*
 
Nguyễn Tầm Tầm cầm điện thoại: “Chuyện gì?”
 
Hứa Diễn: “Khi nào thì em về?”
 
“Xế chiều hôm nay lên máy bay.”
 
“À, sân bay Nam Phố sao?”
 
“Ừ, có chuyện gì vậy?”
 
“Không có chuyện gì, chuyến bay lúc mấy giờ?”
 
Nguyễn Tầm Tầm có hơi không kiên nhẫn được nữa: “Có việc thì nói.”
 
Hứa Diễn: “Không có chuyện gì, có cần tôi tới đón em không?”
 
Nguyễn Tầm Tầm quay đầu liếc nhìn Chu Thời Diệc, anh đang nói chuyện phiếm với Đại Bao, chỉ là vẻ mặt có chút nghiêm nghị.
 
“A Diễn, nếu như lần trước nói với anh không đủ rõ ràng, vậy tôi về lại tìm anh gặp mặt nói chuyện.”
 
“À, tôi không có ý gì khác, chỉ là rất lâu không gặp em rồi.”
 
“Chờ tôi về rồi nói.”
 
Cúp điện thoại, quay lại, Đại Bao đã đi khỏi, Chu Thời Diệc từ trên cao nhìn xuống cô: “Sao lại lâu vậy, ai thế?”
 
Nguyễn Tầm Tầm nói đúng sự thật: “Hứa Diễn.”
 
Anh nhìn chằm chằm cô, hờ hững nói: “Tên đó muốn thế nào?”
 
“Con nít, không biết rõ mình muốn cái gì.”
 
Chu Thời Diệc: “Vì vậy, em biết rõ không?”
 
Nguyễn Tầm Tầm nở nụ cười, đưa tay ôm lấy cổ anh: “Nghĩ cực kỳ rõ ràng, muốn anh.”
 
Nói xong còn cố ý húc lấy anh.
 
Chu Thời Diệc kéo cô xuống, vịn cô đứng vững, vẻ mặt nghiêm cẩn: “Đừng cợt nhả, đứng đắn một chút cho anh.”
 
“Đến cùng là ai không đứng đắn?” Nguyễn Tầm Tầm tranh cãi: “Em đứng đắn nói chuyện với anh, anh nghĩ đi đâu vậy? Ôi…. Em phát hiện, anh rất đẹp….”
 
Chu Thời Diệc hừ lạnh một tiếng.
 
Đến cùng là ai đẹp?!
 
*
 
Cửa sau.
 
Đinh Vân Sam đang ra sức giặt quần áo, Từ Thịnh đứng trên một tảng đá xanh hút thuốc.
 
Bên chân là nước sông lẳng lặng chạy xuôi, chầm chậm chảy, đáy sông trong suốt, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy mấy con cá nhỏ lướt qua giữa mấy hòn đá, Từ Thịnh lấy chân khều một cái, cá nhỏ kinh hoảng tháo chạy, anh nở nụ cười, liếc nhìn người bên bồn nước.
 
Cô và Nguyễn Tầm Tầm cao xấp xỉ nhau, hình như cô thấp hơn một tí, lại càng gầy, càng mỏng manh hơn.
 
Sống lưng thẳng tắp, có một sự quật cường không tên.
 
Nước trong bồn ào ào chảy, pha lẫn vào không biết có phải là tiếng cô giặt quần áo hay không,hơi chói tai.
 
Bên chân là ba chậu quần áo.
 
Từ Thịnh còn buồn bực sao cô có nhiều quần áo để giặt như vậy.
 
Nhìn hồi lâu mới phát hiện cô lấy rất nhiều quần áo sạch sẽ ra giặt một lần.
 
Anh mở miệng trò chuyện: “Luyến tiếc Tiểu Bạch sao?”
 
Đinh Vân Sam không lên tiếng, trầm mặc chà quần áo, cơ thể lắc lư, tóc đen dài cũng tung bay theo.
 
“Có muốn đi Bắc Tuần không?” Từ Thịnh dừng lại một chút: “Em có thể đến đó ở bên cạnh nó, tôi có thể giúp em….”
 
Vừa định nói, tôi có thể giúp em tìm việc làm, công việc nhẹ nhàng, lương cao, đãi ngộ tốt, em có thể quay về bất cứ lúc nào thăm mẹ em.
 
Đinh Vân Sam lạnh lùng từ chối: “Không muốn đi, đời này cũng không muốn đi.”
 
“Không muốn đi? Vậy ở lại đây làm gì?” Từ Thịnh cười gằn: “Nếu em lo lắng cho nó vậy thì hãy ở bên cạnh nó, nhìn nó, cúi đầu với nó một chút, sẽ mất đi miếng thịt nào sao? Một cô gái như em, sao lại bướng bỉnh như vậy?”
 
Đinh Vân Sam ngừng động tác trên tay, không quay đầu lại: “Tôi không cúi đầu, liên quan gì đến anh?”
 
Cô gái chết bầm này!
 
“Tôi…..” Từ Thịnh nhất thời bị nghẹn, thật lâu sau mới bật ra một câu: “Tôi ăn no rửng mỡ.”
 
Đinh Vân Sam quay đầu lại, cười gằn nhìn anh, nói thẳng: “Hay là anh muốn tán tỉnh tôi?”

 
Từ Thịnh nhìn cô thật lâu, hừ lạnh một tiếng: “Không biết tốt xấu.”
 
Quay người rời đi.
 
Đinh Vân Sam đóng nước, gọi anh lại: “Chờ chút.”
 
Từ Thịnh nghĩ thầm: Em kêu tôi chờ chút tôi sẽ chờ sao, mặt mũi em lớn nhỉ? Có biết ông đây là ai không? Ở Bắc Tuần không có mấy người dám nói chuyện với ông đây như thế đâu.
 
“Làm gì?” Anh khoanh hai tay, không quay đầu lại, đưa lưng về phía cô.
 
Một lúc lâu, mới nghe thấy ở phía sau truyền đến giọng nói: “Từ Thịnh.”
 
“Sao?”
 
Lần đầu tiên cô gọi tên anh.
 
“Anh giúp tôi chăm sóc cho anh ấy thật tốt.”
 
“…… Ông đây không rảnh như vậy, một người đàn ông còn muốn người khác chăm sóc, có chút tiền đồ nào không?”
 
Đinh Vân Sam một mình nói: “Dạ dày anh ấy không tốt, không thể ăn cay, rượu thuốc lá gì đó, bảo anh ấy dính vào ít thôi, còn có ít thức khuya lại. Còn có phải nhắc nhở anh ấy kiểm tra sức khỏe hàng năm, anh ấy hay quên.”
 
“….. Tôi đồng ý với em chăm sóc nó lúc nào?”
 
“À, vậy quên đi.” Cô mở nước, tiếp tục giặt quần áo.
 
Từ Thịnh chưa rời đi: “Còn có gì khác muốn nói không?”
 
“Không có.”
 
“Được.”
 
*
 
Bạch Cẩm Huy đã đến, mọi người rời khỏi Mi Ổ, ngồi xe đi Nhã Giang.
 
Không biết có phải là tâm tình ly biệt quá nặng hay không, trong xe không ai nói chuyện, bầu không khí có hơi kỳ lạ.
 
Mãi cho đến khi lên máy bay, bầu không khí giữa họ đều có chút ngưng trọng.
 
Chuyến bay đúng giờ cất cánh, lướt thành một đường trên không trung.
 
Đến Bắc Tuần đã là sáu, bảy giờ tối rồi, bọn họ mỗi người đi một ngả, ai về nhà nấy, Từ Thịnh liếc nhìn Tiểu Bạch nói: “Có cần gọi tài xế lái xe đưa cậu về không?”
 
Bạch Cẩm Huy lắc đầu một cái: “Tớ tự gọi xe.”
 
Từ Thịnh gật đầu, không kiên trì, Đại Bao ơ một tiếng: “Sao cậu không đưa tớ về?”
 
Từ Thịnh lườm anh ta một cái: “Tự mình cút về.”
 
Đại Bao xì một tiếng: “Má, tại sao cậu lại không tốt với tớ như thế?”
 
Từ Thịnh không để ý đến anh ta, quay đầu lại hỏi Chu Thời Diệc: “Hai người thì sao?”
 
Chu Thời Diệc: “Tớ đưa cô ấy về trước, rồi quay lại.”
 
Quản gia đúng lúc lái xe tới, Từ Thịnh gật đầu, lên xe: “Vậy tớ đi trước.”
 
*
 
Chu Thời Diệc kéo Nguyễn Tầm Tầm đi gọi xe, lên xe rồi còn chưa hết hy vọng hỏi: “Xác định không đến chỗ anh à?”
 
Cô gật đầu: “Em phải về nhà một chuyến trước, xem xem bố em về chưa.”
 
“Được.”
 
Hai người đều hơi mệt, không hề nhiều lời, Nguyễn Tầm Tầm dựa vào vai anh buồn ngủ.
 
Ngoài cửa sổ xe chợt lóe lên đèn đường và cây cối, đèn neon lấp lóe.
 
Từ trấn nhỏ trở về thành phố.
 
Tâm tình khác nhau.
 
Xe dừng lại trước cửa nhà Nguyễn Tầm Tầm.
 
Chu Thời Diệc đang trả tiền, Nguyễn Tầm Tầm xuống xe trước, còn chưa đứng vững thì có một bóng người nhào lên:
 
“Em về rồi, tôi chờ em một ngày rồi.”
 
Nguyễn Tầm Tầm sững sờ, đẩy anh ta ra, cuối cùng thấy rõ là ai.
 
“Hứa Diễn?”
 
Chu Thời Diệc ngồi trong xe, quay đầu, hơi nheo mắt lại.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.