Giấu Em Sâu Trong Thời Gian

Chương 49




Nguyễn Tầm Tầm ngửa mặt lên, ôm lấy cổ anh, chủ động tiếp nhận.
 
So với mỗi một lần trước đó đều nhiệt liệt hơn.
 
Cô dùng sức cuốn lấy đầu lưỡi anh, Chu Thời Diệc cười khẽ, tay bấm trên eo cô, chống cô lên cửa, thấp giọng hỏi: “Muốn sao?”

 
Cô gật đầu, hai tay vội vàng cởi nút áo của anh.
 
Anh nắm chặt bàn tay nhỏ đang làm càn của cô, giọng điệu bất đắc dĩ: “Đây là bệnh viện.”
 
Cô ngẩng đầu nhìn anh,vẻ mặt vô tội: “Bệnh viện làm sao? Bây giờ đã muốn ở trên anh rồi.”
 
Chu Thời Diệc: ……..
 
Vừa dứt lời, cô nhón chân lên, hôn lên cổ anh, khi đến hầu kết của anh, cô nhẹ nhàng mút, Chu Thời Diệc rên lên một tiếng, ôm lấy cô, đặt lên giường bệnh.
 
Anh phủ lên người cô, theo tai cô một đường hôn xuống.
 
Bên trái cổ có hai vết hồng hồng, rách da, như là bị cái gì sắc bén đâm qua, mới để lại vết thương.
 

Anh hôn lên, liếm liếm, Nguyễn Tầm Tầm có hơi ngứa, cơ thể trốn sang một bên, bị anh vững vàng nhấn dưới người: “Sao em lại luôn để mình thương tích khắp người vậy?”
 
Cô thở dài: “Ai bảo da em mềm.”
 
Anh nâng người lên, cúi đầu đánh giá cô: “Mềm chỗ nào?”
 
Cô cố ý nhô lên: “Chỗ nào cũng mềm, ở trong mềm hơn.”
 
Hai tay Chu Thời Diệc chống bên người cô, nở nụ cười: “Lưu. Manh.”
 
Lúc anh cười lên, đáy mắt tỏa ra ánh sáng, so với ánh trăng ngoài cửa sổ còn sáng hơn.
 
Cả người Nguyễn Tầm Tầm mềm nhũn, khô nóng không thể tả, cơ thể nặng nề: “Vào đi.”
 
Chu Thời Diệc cười nhìn cô, không nhúc nhích.
 
Hai gò má cô ửng hồng, lườm anh một cái.
 
Thật lâu, anh mới thốt ra: “Không có bao.”
 
Nguyễn Tầm Tầm không nói hai lời: “Em đi mua.”
 
………….
 
Dưới lầu bệnh viện có một cửa hàng tiện lợi, Nguyễn Tầm Tầm siết chặt áo khoác, đi vào, quầy hàng bao. cao. su ở bên cạnh quầy thu ngân, mạnh mẽ vang dội lấy một hộp, nhìn cũng không nhìn, trực tiếp ném cho nhân viên thu ngân, trả tiền rồi đi về.
 
Rón ra rón rén trở lại phòng bệnh.
 
Chu Thời Diệc dựa trên giường bệnh, không biết đang suy nghĩ gì.
 
Cô đóng cửa lại, đi tới, ném hộp cho anh: “Này.”
 
Dưới áo khoác cô vốn không mặc đồ, lột ra rất thuận tiện, thành thạo, hai người thẳng thắn gặp lại.
 
Ngoài cửa thỉnh thoảng có tiếng bước chân đi ngang qua.
 
Giường bệnh lung la lung lay, hai bóng người dây dưa dừng lại:
 
“Khóa cửa chưa?”
 
“Hình như chưa.”
 

Chu Thời Diệc muốn đứng dậy đi khóa cửa, bị cô kéo một cái quay lại: “Như vậy càng kích thích.”
 
Anh cười cười, một lần nữa đè lên: “Em mua số mấy?”
 
Người dưới thân mê man: “Hả? Còn có số sao?”
 
Giọng nói dở khóc dở cười: “Đương nhiên là có.”
 
Một giây sau, xốc chăn lên, Chu Thời Diệc mở đèn, liếc nhìn cái hộp, phát hiện mặt trên in rõ ràng, --------- 33mm.
 
Nguyễn Tầm Tầm thì thầm: “33, đây là lớn hay nhỏ?”
 
Chu Thời Diệc không trả lời cô mà dùng hành động thực tế nói cho cô biết.
 
Ưỡn một cái nặng nề: “Lần sau nhớ mua 35.”
 
*
 
Xong chuyện, Nguyễn Tầm Tầm nhận được một cuộc gọi.
 
Cô còn chưa mở miệng, bên kia điện thoại đã nói trước: “Tầm Tầm, bây giờ tiện nói chuyện không?”
 
Cô nghe được giọng nói, nhìn Chu Thời Diệc một cái, chỉ chỉ ra bên ngoài, người sau hừ một tiếng.
 
Cô đi ra ngoài: “Vân Sam, làm sao vậy?”
 
Về được gần hơn một tuần lễ cũng không liên lạc, Đinh Vân Sam đột nhiên gọi điện cho cô, còn tưởng rằng là ở Mi Ổ có chuyện gì rồi.
 
Ai ngờ, Đinh Vân Sam nói: “Ngày mai chị đến Bắc Tuần.”
 
Đêm khuya, vạn vật yên tĩnh.
 
“Đến mấy ngày? Nói với Tiểu Bạch chưa?”
 
Đầu bên kia điện thoại dừng lại một chút: “Chị đến tìm việc làm.”
 
Lần này, Nguyễn Tầm Tầm ngẩn người: “Khách sạn của chị ở đó không mở nữa sao?”
 
“Ngày hôm qua mới bán lại rồi.”
 
“Mẹ chị thì sao?”
 
“Anh của chị tìm giúp việc.” Đinh Vân Sam nói: “Mọi người đi rồi, lời lần trước của em chị đã nghĩ rất lâu, thực sự nên ra ngoài xem một chút, không thể cả đời khốn đốn ở cái trấn nhỏ này được, vì vậy chị liền nghĩ đến em.”
 
“Vân Sam, cảm ơn chị đã nghĩ đến em.”
 
Loại người thế nào là cùng loại, cô và Đinh Vân Sam có lẽ chính là như thế.
 
Bên ngoài lạnh lùng, trong lòng rất nhiệt tình.
 
Nhưng muốn bước vào lòng đối phương, cũng không dễ dàng như vậy.
 
Trong phòng bệnh truyền đến tiếng ho khan.
 
Nguyễn Tầm Tầm quay đầu lại liếc nhìn, vội vàng nói: “Ngày mai bay chuyến mấy giờ, em đón chị.”
 
“Chị ngồi tàu, có lẽ là buổi tối, em không cần chờ chị, chị tìm đại khách sạn ngủ một giấc, ngày hôm sau lại đến tìm em.”
 
“Chị không quen với cuộc sống ở đây, lại mới đến rất dễ bị gạt, gửi thời gian cho em, tới lúc đó em đến đón chị.”
 
“Em quên chị từng mở cái gì sao?”
 
Nguyễn Tầm Tầm nở nụ cười: “Ở đây có mở cái gì cũng vô dụng.”

 
Đinh Vân Sam nói số tài, gần lúc cúp máy lại dặn dò vài câu: “Em trước tiên đừng nói cho mấy người Bạch Cẩm Huy, theo tính cách của Bạch Cẩm Huy thì nhất định sẽ đuổi chị về, chờ công việc chị ổn định rồi nói sau.”
 
“Được, ngủ ngon.”
 
Cúp máy xong quay lại, Chu Thời Diệc xụ măth, gác chân dựa vào đầu giường, không nhìn cô.
 
Nguyễn Tầm Tầm đi tới bên giường, cười nói: “Anh nghỉ ngơi sớm một chút, em về trước.”
 
Chu Thời Diệc hừ lạnh, xoay người, đưa lưng về phía cô, giọng nói rất nặng: “Hơn nửa đêm, còn về?”
 
“Còn sớm, mới mười giờ thôi.”
 
“Em trước đây chơi đến mấy giờ?”
 
Nguyễn Tầm Tầm sững sờ, nhìn bóng lưng anh: “Anh nói trước đây bao lâu?”
 
Chu Thời Diệc quay người lại, đối đầu với tầm mắt cô: “Trễ nhất?”
 
“Ba, bốn giờ.”
 
“Bố em không quản em sao?”
 
“Mặc kệ, cũng quản không được.”
 
Anh ngồi dậy, vỗ vỗ cạnh người, ra hiệu cho cô bước tới: “Lại đây.”
 
Nguyễn Tầm Tầm không nhúc nhích, trực giác biết anh muốn hỏi gì.
 
Anh khoanh tay nhìn cô: “Tại sao trên cổ em lại bị thương?”
 
“Tự mình gây ra.”
 
Sau đó là yên tĩnh.
 
Anh nghiêng đầu đi,
 
Ánh trăng ảm đạm,
 
Rất hợp với tình hình.
 
Tựa như là tương thông, cây cối ngoài cửa sổ đều yên tĩnh dị thường.
 
Cửa phòng bệnh nhẹ khép lại.
 
Anh quay đầu lại.
 
Nguyễn Tầm Tầm đi rồi, trong phòng bệnh chỉ còn một mình anh.
 
Chu Thời Diệc cảm thấy kiên trì cả đời này của mình đều bị dùng hết sạch rồi.
 
*

 
Chu Thời Diệc nằm viện quan sát hai ngày, xác định không có vấn đề gì lớn, Tiêu Nam Sinh mới thả anh xuất viện.
 
Buổi tối mấy người Đại Bao tụ họp ở nhà Từ Thịnh, chúc mừng Chu Thời Diệc xuất viện.
 
Qua năm mới, chính là lúc cửa hàng đồ cổ làm ăn thịnh vượng nhất, mấy ngày nay Nguyễn Minh Sơn ban ngày đều không ở nhà, cho nên ban ngày cô muốn đi đến cửa hàng giúp đỡ.
 
Cả ngày gần như cũng không liên lạc với Chu Thời Diệc.
 
Nhá nhem tối khi gần xuất phát, Chu Thời Diệc mới gọi cho Nguyễn Tầm Tầm.
 

“Xong chưa?”
 
Nguyễn Tầm Tầm bị hỏi mà không hiểu gì cả: “Cái gì xong chưa?”
 
“Buổi tối đến nhà A Thịnh ăn cơm, em không biết à?”
 
“Không ai nói với em.”
 
“Đại Bao không nói với em sao?”
 
“Không có.”
 
Chu Thời Diệc: “Vậy bây giờ anh nói với em rồi.”
 
Chuyến tàu của Đinh Vân Sam là tám giờ tối, bây giờ cũng sắp sáu giờ rồi, nếu như cô qua ăn một bữa cơm rồi chạy tới cũng không kịp nữa
.
“Buổi tối em còn có việc, bây giờ nếu đi thì không kịp nữa.”
 
“Việc gì?”
 
“Có một người bạn đến đây chơi, phải đi đón cô ấy.”
 
Chu Thời Diệc “À” lên một tiếng, sau đó liền cúp máy.
 
Nguyễn Tầm Tầm nhìn chằm chằm điện thoại, thở dài, quay người tiếp tục bận việc trong cửa hàng đồ cổ.
 
Buổi sáng cửa hàng khá là vắng vẻ, không có ai, thế nhưng có một người đã ở trong cửa hàng loanh quanh rất lâu rồi, ngoại hình trung niên, mặc áo kiểu Tôn Trung Sơn, đứng trước tủ kính nhìn rất lâu.
 
Nguyễn Tầm Tầm đi đến: “Chào ông, ông nhìn trúng cái nào chưa?”
 
Người đó lắc đầu một cái, không nói lời nào.
 
Nguyễn Tầm Tầm lại hỏi hai câu, người đó chỉ nhìn cô mà không nói lời nào.
 
Cô cũng không phản ứng lại ông ta, quay người làm việc của mình.
 
*

 
Lúc Chu Thời Diệc một mình bước vào cửa lớn nhà Từ Thịnh, mấy người Đại Bao đều ló người ra nhìn phía sau anh.
 
“Tầm Tầm đâu?”
 
“Người phụ nữ của cậu đâu?”
 
“…….”
 
Chu Thời Diệc không lên tiếng, gương mặt sa sầm, đi tới ghế sô pha ngồi xuống, sau đó ngửa đầu dựa vào, vẻ mặt mệt mỏi.
 
Ba người hai mặt nhìn nhau.
 
Đại Bao chọt chọt Từ Thịnh, Từ Thịnh càng dùng sức chọt lại: “Làm gì!”
 
Đại Bao lườm anh ta một cái: “Không ăn ý gì cả.”
 
Sau đó tụ tập đi tới, thăm dò hỏi: “Đây là, cãi nhau rồi à?”
 
Chu Thời Diệc hoàn toàn không muốn để ý đến bọn họ, lấy cái áo che lên đầu, ngửa mặt nằm trên ghế sô pha.
 
Ban ngày anh đã đi đến phòng khám của Chu Thời Tĩnh.
 
Chị ấy nói: “Thông thường người sinh ra loại hành vi này, trong lòng mang theo nỗi thống khổ lớn, áy náy, hoặc là chịu tội, bọn họ hy vọng thông qua cảm giác đau đớn này để làm giảm đi cảm giác tội lỗi trong lòng, chỉ là sau này, còn có một loại người trời sinh tự hại mình.”
 
Chu Thời Diệc cau mày: “Người trời sinh tự hại mình sao?”
 
Chu Thời Tĩnh: “Đúng, tự làm mình bị thương sẽ làm họ vui vẻ, nhìn thấy máu, sẹo thì sẽ hưng phấn, đồ vật sắc bén quét qua da sẽ cảm thấy kích thích nên làm theo. Thích như vậy.”
 
“……”
 
“Na ná S.M.” Chu Thời Tĩnh liếc mắt nhìn anh.
 
Chu Thời Diệc không lên tiếng.
 
Chu Thời Tĩnh hơi cúi xuống. Kéo ngăn kéo, lấy ra một tấm hình đặt lên bàn, đẩy đến trước mặt anh: “Có phải là có liên quan đến cô ấy không?”
 
Chính là tấm hình Tiêu Nam Sinh nói tới.
 
Cô gái trong hình búi tóc sừng dê, mặc trang phục biểu diễn màu đen, trước ngực đeo huy hiệu, như một con thiên nga đen.
 
Tấm hình đó vốn nên treo trong tủ kính ở trường.
 
Lúc tốt nghiệp, trên tủ kính phải đổi thành hình của anh, nhân viên công tác lấy mấy tấm tình ban đầu xuống, anh hỏi ông ấy có phải muốn ném đi không.
 
Nhân viên gật đầu, anh nói: “Cháu giúp chú.”
 
Cất tấm hình cẩn thận, lúc rời đi, Chu Thời Tĩnh dựa vào ghế nói với anh: “Lúc nào cùng nhau ăn cơm tối đi, chị nhìn giúp em, chị phải tiếp xúc với cô ấy mới có thể phân tích được.”
 
Rất nhanh đã đến bảy giờ, cuối cùng Nguyễn Minh Sơn cũng về rồi.
 
Trong ngõ hẻm đen kịt, ánh đèn xe chiếu vào, Nguyễn Tầm Tầm cầm điện thoại ngồi ở cửa, tùy ý ngẩng đầu liếc mắt, Nguyễn Minh Sơn từ trên xe bước xuống, cô thở ra một hơi, cuối cùng cũng về rồi.
 
Cửa xe đóng lại ầm một tiếng, xe khởi động, lúc đi ngang qua cô, cô nhìn thấy trong xe có người phụ nữ đó, cao quý, xinh đẹp, người phụ nữ liếc mắt nhìn cô một cái, hơi câu môi, sau đó nghênh ngang rời đi.
 
Khóe mắt Nguyễn Tầm Tầm liếc nhìn biển số xe, cảm thấy quen mắt, cau mày suy nghĩ.
 
Nguyễn Minh Sơn đi tới bên cạnh cô: “Ngồi ở cửa làm gì?”
 
Cô hoàn hồn, giơ giơ điện thoại lên: “Chơi điện thoại.”
 
Nguyễn Minh Sơn cười cười: “Lần sau chơi một chút thôi, bận bịu cả ngày rồi, mệt không, nhanh về nghỉ ngơi đi.”
 
Cô gật đầu, chỉ chỉ người đứng trước tủ kính, thấp giọng nói: “Người này đứng một ngày rồi.”
 
Nguyễn Minh Sơn lo lắng vỗ vai cô, cười: “Không sao, con đi đi.”
 
Nguyễn Tầm Tầm đi vào nhà trong đến nhà vệ sinh, rửa mặt đi ra, người kia còn đứng trước tủ kính.
 
“Con đi đây, buổi tối con phải đi đón bạn, về trễ chút.”
 
Nguyễn Minh Sơn cười với cô, gật đầu.
 
Cuối năm trời giá rét, thời tiết đầu tháng hai, dường như trời vừa mới mưa, trong ngõ hẻm đều là mùi hơi đất, trên cành cây khô tựa như nhú ra mấy mầm non.
 
Mùa xuân sắp tới rồi.
 
Lúc đi tới đầu hẻm chuẩn bị gọi điện cho Đinh Vân Sam, mới nhớ tới điện thoại ở trong nhà vệ sinh.
 
Nguyễn Tầm Tầm quay lại.
 
Người kia đã đứng trước tủ, đang nói chuyện với Nguyễn Minh Sơn.
 
Thấy cô quay lại, Nguyễn Minh Sơn nhìn về phía cô: “Làm sao vậy?”
 
“Không mang theo điện thoại.”
 
Chờ đến khi cô đi ra lần thứ hai.
 
Người đó đã đi rồi.

 
Nguyễn Tầm Tầm đi đến: “Người đó làm gì?”
 
Nguyễn Minh Sơn nói: “Làm nhẫn.”
 
“Nhẫn? Không phải là cái trên tay ông ấy chứ?”
 
Nguyễn Minh Sơn sững sờ.
 
Từ lúc người đó bắt đầu vào nhà, Nguyễn Tầm Tầm liền đánh giá ông ta từ trên xuống dưới một cái, đồ vật mắt thường có thể nhìn thấy được, cũng là cái nhẫn trị giá ít tiền kia, nhưng muốn nói đáng giá nhiều cũng không phải, có chút thành phần ngọc Hòa điền, thế nhưng không tinh khiết, thật ra cũng là hàng nhái, nhưng đáng giá hơn so với hàng nhái thông thường.
 
“Bố tuyệt đối đừng nhìn nhầm.”
 
Nguyễn Minh Sơn gõ gõ đầu cô: “Bố đã làm nghề này bao nhiêu năm rồi? Ánh mắt của bố còn có thể kém hơn con sao? Bảo bối chỗ này của bố có cái nào không lớn tuổi hơn con? Còn cần con dạy sao?”
 
“Được, bố đừng mắt mờ chân chậm là được.” Nguyễn Tầm Tầm bĩu môi, gật đầu đi mất.
 
*
 
Khu nhà Kim Phủ.
 
Chu Thời Diệc vẫn là tư thế lúc nãy, ngửa mặt nằm trên ghế sô pha.
 
Bạch Cẩm Huy ngồi một bên lẳng lặng nhìn bọn họ.
 
Đại Bao ghé vào lỗ tai anh nói: “Thời Nhất à, là như thế này, lúc sáng sớm cậu hỏi tớ, tớ vốn là nhớ phải báo cho Tầm Tầm biết, thế nhưng sau đó A Thịnh kéo tớ đi mua nguyên liệu nấu ăn, nhìn thấy chân giò kho tàu tớ liền không dời nổi bước chân, quên mất, chị dâu sẽ không vì chuyện này mà nổi giận chứ?”
 
Chu Thời Diệc ngắn gọn nói: “Không phải.”
 
Không liên quan đến cậu,
 
Đại Bao an tâm, vỗ ngực một cái lấy bình tĩnh, quay lại bên cạnh Từ Thịnh, khoanh tay.
 
Hai người nói thầm thì một hồi.
 
Đại Bao: “Cậu phân tích xem?”
 
“Tẻ nhạt.” Từ Thịnh lườm một cái, sau đó nói: “Trong tình yêu, cãi nhau giận dỗi là chuyện rất bình thường, cả ngày dính lấy nhau cũng vô vị, cô ấy không đến cũng tốt, đêm nay chính là sân nhà của đàn ông chúng ta!”
 
Không có ai hùa theo anh ta.
 
Tất cả mọi người màng dáng vẻ tâm sự nặng nề.
 
Từ Thịnh bĩu môi: “Không có tinh thần.”
 
Đâm chọt Bạch Cẩm Huy vẫn không lên tiếng bên cạnh, cuối cùng mở miệng:
 
“Hình như tớ đã tra ra được mấy năm qua Minh tỷ trốn ở đâu rồi.”
 
Đại Bao và Từ Thịnh đột nhiên nhìn về phía anh ta, Chu Thời Diệc cũng kéo áo che đầu xuống, nhìn qua.
 
“Ở đâu?”
 
Bạch Cẩm Huy hiếm thấy cười cười: “Chờ tớ xác định rồi sẽ nói cho các cậu, sẽ nhanh thôi.”
 
Đại Bao: “Cắt.”
 
Từ Thịnh: “Xì…..”
 
Chu Thời Diệc quay đầu đi.
 
*
 
Đây cũng là lần đầu tiên Nguyễn Tầm Tầm đến nhà ga Bắc Tuần.
 
Biển người chen chúc, dòng người từng đợt từng đợt tràn ra ngoài, đa số đều là người vùng khác, vác ba, bốn cái bao tải, trước ngực địu con đến làm công.
 
Trên lối đi thổi đến từng trận khí nóng, mang theo mùi mồ hôi, mùi thối, không dễ ngửi lắm.
 
Lối ra đều là tài xế kiếm khách, âm thanh vang dội, hỗn tạp bên tai cô, chỉ cảm thấy đau đầu.
 
Đinh Vân Sam cuối cùng cũng kéo một cái va li đi ra.
 
Cũng may cô ấy cao, Nguyễn Tầm Tầm nhìn một cái liền nhận ra cô ấy trong biển người, nhìn cô ấy vẫy tay một cái, Đinh Vân Sam bước nhanh hơn, đi về phía cô.
 
“Có mệt không?”
 
“Vẫn tốt.”
 
“Ngồi bao lâu?”
 
“12 tiếng.”
 
“Vất vả rồi, đi bên này.”
 
Nguyễn Tầm Tầm dẫn cô đi xuyên qua dòng người: “Hay là chị ở nhà em trước, ngược lại bố em rất ít khi ở nhà, chờ đến khi chị tìm được việc lại nói?”
 
Đinh Vân Sam gật đầu, không có cách nào tốt hơn cách này rồi.
 
Hai người ngồi trên taxi.
 
Cuối cùng Nguyễn Tầm Tầm thở phào một hơi.
 
Đinh Vân Sam hỏi: “Làm sao vậy?”
 
“Không chịu được mùi đó, còn không bằng mùi thuốc lá.”
 
“Em chưa từng đi xe lửa sao?”
 
“Chưa từng.” Cô nói: “Em ít khi đi đâu, từ nhỏ đã ở đây, ngoại trừ xe thì vốn cũng chưa từng ngồi những phương tiện giao thông khác.”
 
Đinh Vân Sam gật đầu.
 
“Tính lúc nào nói với Tiểu Bạch?”
 
“Nói sau đi.” Cô quay đầu, nhìn đèn neon chợt lóe lên ngoài cửa, trong lòng là một mảnh trầm tĩnh.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.