Giấu Em Sâu Trong Thời Gian

Chương 51




Nguyễn Tầm Tầm bình tĩnh xuống xe, đi vào khu nhà, sau đó khóa mình ở trong phòng.
 
Xe của Chu Thời Diệc ngừng ở cửa một lúc mới rời đi.
 
Bên ngoài chẳng biết trời đã mưa lúc nào, hạt mưa đánh lên cửa sổ thủy tinh, lộp bộp vang vọng, đêm mưa hoàn toàn yên tĩnh, lúc Đinh Vân Sam quay về có hơi nhếch nhác.

 
Cả người đều ướt đẫm, tóc bị mưa ướt bết lại, còn đang nhỏ nước, Nguyễn Tầm Tầm từ trên giường ngồi dậy, tình hình của cô ấy so với mình còn thảm hơn.
 
Cô thử thăm dò gọi một tiếng: “Vân Sam?”
 
Trên người Đinh Vân Sam mang theo nước, đi qua chỗ nào là ướt chỗ đấy, cô ấy nhàn nhạt đáp một tiếng.
 
Một tiếng trước.
 
Đinh Vâm Sam tham gia tuyển dụng ở khu Kim Phủ xong, tâm huyết dâng trào, muốn đi xem Bạch Cẩm Huy.
 
Cô biết địa chỉ, có một lần Bạch Cẩm Huy gửi đồ đã từng viết địa chỉ, lúc đó cũng không nghĩ nhiều, đơn giản chỉ là muốn đi nhìn một chút, không quấy rầy anh, đến nhìn một chút thôi, sau đó sẽ về.
 
Cô vừa bước xuống từ xe buýt đã nhìn thấy Bạch Cẩm Huy đứng dưới nhà hút thuốc.
 

Anh mặc áo đen và quần jean, tiểu khu đen kịt chỉ có một bóng đèn đường, khói thuốc vờn quanh anh, cô không nhìn rõ mặt anh, chỉ cảm thấy hình như tóc của anh ngắn hơn rồi.
 
Đinh Vân Sam bỗng nhiên có chút do dự, đến cũng đến rồi, có cần tới chào hỏi không?
 
Có lẽ anh sẽ không đuổi mình đi.
 
Do dự vài giây.
 
Trước cửa tiểu khu có một chiếc xe thể thao màu đỏ dừng lại, một người bước xuống, nhìn kỹ, là phụ nữ, tóc dài bồng bềnh, trên chân mang giày cao gót màu đỏ.
 
Người phụ nữ đó đi về phía Bạch Cẩm Huy, sau đó đứng trước mặt anh, hai người nói chuyện một lúc.
 
Cự ly quá xa, cô không nghe rõ bọn họ nói gì.
 
Nhà trọ của Bạch Cẩm Huy ở lầu một, người phụ nữ kia đi theo phía sau Bạch Cẩm Huy vào phòng.
 
Đinh Vân Sam vòng ra bên ngoài tiểu khu, cửa sổ phòng khách lầu một vừa vặn hướng về phía đường cái, cô đứng trên bồn cây, rèm cửa sổ lộ một cái khe, mơ hồ có thể nhìn thấy hai bóng người, người phụ nữ cởi giày cao gót ra, chỉ cao tới vai Bạch Cẩm Huy, sau đó nhón chân lên hôn anh.
 
Trời đổ mưa, mưa rất lớn, cô giơ tay lau mặt một cái, không biết là nước mắt hay là nước mưa.
 
Viền mắt rất nóng.
 
Trong phòng ngoài phòng, thật giống như hai thế giới khác nhau.
 

Bọn họ đang hôn nhau.
 
Bạch Cẩm Huy không đẩy cô ta ra.
 
Mưa to giàn giụa rơi lên người cô, cô không mở mắt nổi, chậm rãi ngồi xổm xuống, lá cây trong bồn cây toàn bộ đều bị thổi nghiêng.
 
Trong phòng.
 
Người phụ nữ kéo Bạch Cẩm Huy vào phòng ngủ, đẩy anh lên giường, nằm nhoài lên người anh, mở quần của anh ra.
 
Bạch Cẩm Huy nắm chặt tay cô ta, đẩy cô ta xuống: “Không phải nói tới lấy đồ sao, đồ để trên tủ, tự lấy.”
 
Người phụ nữ xinh đẹp nở nụ cười: “Anh không giữ em lại sao?”
 
Bạch Cẩm Huy trực tiếp ngồi dậy, lạnh lùng chế giễu một tiếng: “Giữ cô lại làm gì?”
 
Người phụ nữ đẩy anh một cái: “Anh không có trái tim.”
 
Bạch Cẩm Huy trào phúng cười cười, không lên tiếng.
 
Người phụ nữ còn nói: “Tiểu Bạch, em thật sự thích anh.”
 
Bạch Cẩm Huy: “À.”
 
Người phụ nữ còn muốn nói gì đó, Bạch Cẩm Huy không nhịn được nhìn về phía cô ta, vẻ mặt biểu lộ: Sao cô còn chưa đi.
 
Người phụ nữ thấy dáng vẻ lạnh nhạt của anh thì cắn cắn môi, bỏ lại một câu: “Lần sau uống say đừng đến tìm tôi nữa.”
 
Bên ngoài truyền đến tiếng đóng cửa nặng nề.
 
Bạch Cẩm Huy dúi đầu vào gối.
 
*
 
“Chị còn thích Tiểu Bạch không?” Nguyễn Tầm Tầm hỏi.
 
Đinh Vân Sam híp mắt, tựa như đang suy nghĩ, một lúc lâu sau mới gật đầu.
 
“Lần này chị đến Bắc Tuần là vì anh ta sao?”
 
“Không phải.”
 
“Vậy thì vì ai?”
 
Đinh Vân Sam nói: “Vì chính chị, chỉ là chị không muốn tiếp tục sống ở cái trấn nhỏ đó, mỗi ngày đối mặt với cây cầu kia, những người kia, chị đều nhớ đến những hình ảnh năm đó, chị cảm thấy rất mệt, muốn thay đổi môi trường.”
 
Nguyễn Tầm Tầm gật đầu, vỗ tay cái bộp: “Vậy thì dễ nói rồi, nếu như chị cảm thấy giữa hai người có hiểu nhầm, vậy thì tìm anh ta nói ra, nghiêm túc cẩn thận nói chuyện một lần, bỏ những kế hoạch sống chết kia qua một bên, nói chuyện gần gũi, vậy là dễ xử lý rồi, nếu không được thì cũng tốt, hoàn toàn buông anh ta ra, sống cuộc sống của chính mình.”
 
Ngoài cửa sổ mưa dần dần ngừng lại.
 
Đinh Vân Sam ngủ thiếp đi, Nguyễn Tầm Tầm lại mở to mắt.
 
Vấn đề của cô ấy có thể nghĩ thông suốt, nhưng vấn đề của cô lại nghĩ không ra.
 
Loại cảm giác bị người ta xem là động vật mà phân tích thật sự rất tệ.
 
Một đêm mất ngủ, trực tiếp dẫn đến ngày hôm sau vành mắt cô đen thui sắp thành quốc bảo rồi, lúc đang soi gương, cô không nhịn được nghĩ, nếu như bị Chu Thời Tĩnh nhìn thấy, nói không chừng sẽ cảm thấy bệnh của cô lại nặng thêm nhỉ.
 
Đinh Vân Sam từ rất sớm đã ra ngoài nộp đơn rồi, lúc Nguyễn Tầm Tầm thu dọn xong đến cửa hàng đã là mười giờ sáng.
 
Đến gần trưa, Nguyễn Tầm Tầm dọn vệ sinh xong, đang lật qua lật lại cuốn sổ nợ thì nhận được điện thoại của Đinh Vân Sam.
 
Trong điện thoại, cô ấy thở hồng hộc: “Tầm Tầm, rốt cuộc là nhà Từ Thịnh làm gì vậy?”
 
Cô vô cùng buồn chán lật tiếp, thuận miệng nói: “Cái gì cũng làm, cụ thể em cũng không nói rõ được, làm sao vậy?”
 
Đinh Vân Sam thở phào một hơi: “Suýt chút nữa nhận lời mời đến công ty của anh ta rồi.”
 
“Sao chị lại sợ Từ Thịnh vậy?”
 
Đinh Vân Sam cầm điện thoại, đứng đối diện đường cái, ánh mắt rơi vào hai người trong quán cà phê phía trước: “…… Không có gì, tạm thời không muốn dây dưa đến người có liên quan đến anh ta.”

 
“Cái này có hơi khó khăn, nhà anh ta cái gì cũng làm, cụ thể là liên quan đến ngành nghề nào em cũng không hiểu rõ, nếu không em giúp chị hỏi Đại Bao?”
 
“Được, cảm ơn em.”
 
Đinh Vân Sam cúp máy, nhìn người trong Starbucks đối diện, mặc đồ tây, vắt chân lên, vẻ mặt thiếu kiên nhẫn.
 
Mặt Từ Thịnh đã thối ra từ giữa trưa, sáng sớm còn chưa tỉnh ngủ đã bị lão Từ kêu dậy, sau đó đi dạo với người phụ nữ này cả một buổi sáng, anh nhanh chóng uống ly cà phê vào bụng, sau đó để ly lên trên bàn: “Được rồi, đồ đã mua xong, còn việc gì không? Không có thì tôi đi trước.”
 
Người phụ nữ đối diện là nữ họa sĩ Hoa kiều Yer mà Từ Trường Thành mang từ nước ngoài về, bố là top 100 người sáng lập xí nghiệp cường thịnh của thế giới, lúc Từ Trường Thành về nước, cô ta vừa vặn muốn về nước triển lãm tranh nên ông dẫn theo về.
 
Yer không vội không nóng nảy, nhấp một hớp cà phê: “Tạm thời không còn chuyện gì nữa, thả cho anh nghỉ ngơi một buổi trưa, triển lãm tranh bảy giờ tối đừng quên.”
 
Từ Thịnh nhướng mày nhìn cô ta: “Triển lãm tranh liên quan gì đến tôi? Ông già muốn xem, cô kéo ông già đi đi.”
 
Yer cười nhạt: “A Thịnh, ý tứ của bố mẹ đều rất rõ ràng, anh và tôi phải kết hôn.”
 
“Kết em gái cô, cô nhìn xem xem tôi có cưới cô không.”
 

Yer không có chút lay động nào: “Kết hôn với em gái tôi cũng được.”
 
“Cút đi.”
 
*

 
Lúc Đại Bao nhận được điện thoại của Nguyễn Tầm Tầm hỏi sản nghiệp nhà Từ Thịnh lớn bao nhiêu thì trong lòng kinh ngạc.
 
“Chị dâu, không phải chị là vừa ý A Thịnh chứ? Nhà nó có chút tiền, thế nhưng Thời Nhất tuyệt đối đáng tin hơn nó…..”
 
Nguyễn Tầm Tầm lườm một cái: “Nói thẳng ra là được, bớt nói nhảm.”
 
Đại Bao đếm mấy ngón tay: “Đại khái chính là bất động sản, tài chính, điện tử, ẩm thực, quần áo….. Rất nhiều, cụ thể là công ty nào thì tôi cũng không biết, đại khái là những cái này, còn có một vài công ty nghe Thời Nhất nói có quyền lợi cổ phần khống chế.”
 
Đại Bao không hiểu cái gì là quyền lợi cổ phần khống chế, mơ hồ có thể nhớ tới trước đây Thời Nhất đã nhắc đến.
 
Nguyễn Tầm Tầm nghe, ánh mắt cố định trên một trang.
 
Đại Bao còn đang nói: “Ước chừng còn một vài thứ nữa, làm sao vậy? Cô đột nhiên hỏi cái này.”
 
Ánh mắt Nguyễn Tầm Tầm đã vững vàng mà chăm chú vào một hàng chữ nào đó trên giấy.
 
Nhẫn ngọc Hòa điền ------ 150 vạn.
 
Đại Bao liên tục a lô vài tiếng, bên kia vẫn không có ai nói chuyện: “Tầm Tầm?”
 
“Tút tút tút……” Điện thoại bị ngắt, Đại Bao nói thầm: “Giở trò quỷ gì vậy.”
 
Cô để điện thoại xuống, nhìn chằm chằm hàng chữ đó thật lâu, thời gian ngày giờ cũng không sai, ngày đó chỉ nhận một cái nhẫn ngọc Hòa điền, nếu như đúng là chiếc nhẫn của người đàn ông hôm đó, giá 150 vạn, chuyện này quả là chuyện cười.
 
Nguyễn Minh Sơn không thể không nhận ra đó là hàng nhái,
 
Chiếc nhẫn này thực tế 50 cũng chưa tới.
 
*
 
Lúc Từ Thịnh đứng dậy rời khỏi quán cà phê, đuôi mắt quét đến một bóng người quen thuộc, anh nhíu nhíu mày, gần như là chạy vội ra khỏi quán cà phê, buổi trưa, trên đường Trường Bình đều là người đến người đi, bắt được bóng người lập tức liền chìm vào đám người đông đúc, anh đứng ở ngã tư đường, không ngừng dụi mắt, tựa như có chút không thể tin được.
 
Lần thứ hai dụi mắt, trong đám người lại không nhìn thấy bóng người tương tự, toàn bộ đều là khuôn mặt xa lạ.
 
Anh cười tự giễu một cái, nhất định là mày suy nghĩ nhiều rồi, sao cô ấy có thể xuất hiện ở đây được.
 
Một giây sau, điện thoại vang lên, anh nhận được điện thoại của Chu Thời Diệc, trực tiếp hỏi: “Bạn gái giận thì làm sao bây giờ?”
 
“Phụt….” Từ Thịnh cười khinh bỉ: “Trước đây chưa từng dỗ à?”
 
“Chưa từng.”
 
Anh ta cầm điện thoại kề sát tai, bắt đầu quay lại, ho lên, nghiêm mặt nói: “Chẳng phải là lễ tình nhân sắp đến rồi sao? Đến lúc đó cho cô ấy kinh hỉ, còn giận cái gì.”
 
Chu Thời Diệc ngồi trong phòng làm việc, cúi đầu liếc nhìn ngày tháng trên máy tính, hôm nay là ngày 7 tháng 2.
 
Còn một tuần nữa.
 
Anh dựa vào ghế: “À, kinh hỉ gì?”
 
Từ Thịnh bị làm khó: “Cái này…. không phải buổi tối Tiểu Bạch hẹn chúng ta sao, gặp rồi nói, gặp rồi nói.”
 
Từ Thịnh cúp máy, cho vào túi bước đi.
 
Trong dòng người cuộn trào, anh lần thứ hai thấy được bóng người quen thuộc kia, lần này, anh dám xác định mình không hoa mắt.
 
Cô xuyên qua đám người, đi vào một công ty quảng cáo.
 
Từ Thịnh ngẩng đầu nhìn một cái,
 
Công ty thiết kế quảng cáo ---xx, không có danh tiếng gì.
 
Lúc Đinh Vân Sam phỏng vấn xong đi ra thì có một bóng người dựa vào dưới cây đại thụ, Từ Thịnh cúi đầu, trong tay cầm điếu thuốc, ánh mắt trời sau lưng anh để lộ tia nắng lọt qua kẽ lá.
 
Cô phản xạ có điều kiện quay lại.
 
Giọng nói của Từ Thịnh từ phía sau truyền đến: “Đến cũng đến rồi, tôi mời em ăn cơm.”
 
Nhìn có vẻ như nhẹ như mây gió, không có lên xuống, chỉ có anh biết, đời này anh chưa từng căng thẳng như vậy.
 
*

 
Lần đầu tiên hai người cãi nhau, ngược lại hoàn toàn là một cuộc chiến tranh lạnh.
 
Nguyễn Tầm Tầm không liên lạc với anh.
 
Chu Thời Diệc cũng không có tin tức.
 
Buổi tối, Nguyễn Minh Sơn quay về, lúc chiếc xe Audi màu đen kia lái vào hẻm nhỏ, đèn xe đột nhiên sáng lên, chiếu vào trọng bụi cây.
 
Nguyễn Tầm Tầm bản lấy tay che mắt lại, lần này đã nhìn kỹ rồi.
 
Cuối cùng cô cũng nhớ ra tại sao biển số xe này có hơi quen rồi.

 
*
 
Bảy giờ tối.
 
Chu Thời Diệc lái xe đến nơi Bạch Cẩm Huy hẹn, Đại Bao đến ngay sau đó.
 
Phòng ăn ở lầu một, phong cách Địa Trung Hải, có một phong cách riêng, Bạch Cẩm Huy đã đến, anh ta ngồi chỗ gần cửa sổ chờ bọn họ.
 
Chu Thời Diệc đi đến, ngồi lên ghế sô pha đối diện: “A Thịnh đâu?”
 
“Còn chưa đến.”
 
Đại Bao tiến đến ngay sau đó: “Mẹ kiếp, lạnh chết lão rồi, sao đầu xuân vẫn còn lạnh như thế, mau mau chút, buổi tối ông đây còn trực ban đấy….”
 
“A Thịnh còn chưa tới.”
 
Chu Thời Diệc dựa vào ghế sô pha, ánh mắt rơi ngoài cửa sổ.
 
Đại Bao không vui nhíu mày: “Nó làm gì mà lâu vậy.”
 
Đợi nửa tiếng, Từ Thịnh vẫn chưa đến, gọi điện thoại cũng không được, ba người cũng mất kiên nhẫn.
 
Một tiếng sau, rốt cuộc Từ Thịnh cũng ung dung tới trễ.
 
Anh ta đẩy cửa bước vào, ba người mỗi người cho anh ta một cái liếc mắt.
 
Đại Bao: “Đến cùng là chuyện gì?”
 
Bạch Cẩm Huy nói: “Tớ tìm thấy vị trí của Minh tỷ rồi, hợp đồng đấu thầu ở trên người cô ta, ngày mai chúng ta qua đó.”
 
Ba người đều sững sờ.
 
Nhà hàng tọa lạc tại Quảng trường Nhân Dân lớn nhất Bắc Tuần, đối diện nhà hàng có một ngọn núi giả phun nước.
 
Bảy, tám giờ chính là lúc quảng trường đông người nhất.
 
Trên quảng trường có các dì các bác đang khiêu vũ, có người lui tới tản bộ, còn có trẻ con chơi đùa.
 
Bạch Cẩm Huy nói tiếp: “Chúng ta phải tăng tốc, bởi vì tớ nghe nói gần đây Hoa Hải lại nhận thêm một hạng mục nữa, tốt nhất là có thể trước khi hạng mục thi công, để nó bị ép đình công.”
 
“Hạng mục nào?”
 
“Cầu lớn Tử Kinh ở đường Hoài An.”
 
“Mẹ.”
 
Chu Thời Diệc đến bây giờ không nói một câu nào, ánh mắt nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ.
 
Từ Thịnh liếc nhìn anh một cái, nghi ngờ nói: “Cậu đang nhìn gì vậy?”
 
Nói xong, nhìn theo tầm mắt anh, lại phát hiện: “Ồ, đây không phải là A Diễn sao?”
 
Có một bóng người gầy gò ngồi bên ngọn núi giả.
 
Hứa Diễn đưa lưng về phía bọn họ.
 
Chu Thời Diễn vừa đến đã nhìn thấy anh ta, anh ta đã ngồi đó một tiếng rồi.
 
Đại Bao cũng nhìn sang: “Nó đang đợi ai vậy?”
 
Một chiếc xe buýt chậm rãi dừng lại.
 
Có mấy người xuống xe, trong đó có một bóng người mảnh mai, ưỡn lưng thẳng tắp, cũng không có túi xách, gọn gàng nhanh chóng, cho tay vào túi áo đi về phía Hứa Diễn.
 
Ánh mắt ba người đều nhìn Chu Thời Diệc.
 
Người sau không có cảm xúc gì, chỉ hơi ngoắc ngoắc khóe miệng.
 
Thực sự là sợ điều gì sẽ gặp điều đó, vừa rồi anh đã nghĩ đến một khả năng.
 
Có phải là đang chờ cô hay không.
 
Bởi vì Hứa Diễn ngồi ở đó quá yên tĩnh, quá ổn định.
 
Giống như đợi đến khi mặt trăng xuống, mặt trời lên, mặc kệ bao lâu, cậu ta cũng sẽ đợi.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.