Ngày thứ bảy sau khi nhà máy Lâm Sơn phát nổ, Weibo chính thức của công bố danh sách tử vong.
“11.2” sự kiện Lâm Sơn phát nổ, số người gặp nạn tổng cộng 18 người, trong đó bao gồm 2 nhân viên cứu hỏa.
Tên của Minh tỷ đứng thứ hai từ dưới lên.
------ Tống Minh Minh.
Bạch Cẩm Huy đột nhiên đấm một quyền lên tường.
Từ Thịnh nhìn chằm chằm điện thoại, trầm mặc không nói.
Chu Thời Diệc khoanh tay, ngửa đầu dựa trên ghế sô pha, nhắm mắt, không có cảm xúc gì.
Bên trong căn phòng yên tĩnh một cách chết chóc.
Cuối cùng, Từ Thịnh từ trong điện thoại ngẩng đầu lên, phá vỡ sự yên tĩnh: “Đại Bao đâu?”
“Ngày hôm nay là lễ truy điệu.” Chu Thời Diệc ngồi dậy, nói: “Đội viên hi sinh vì nhiệm vụ.”
Căn phòng thật yên tĩnh, nhất thời không có ai nói tiếp.
Sau một lát, Từ Thịnh ném điện thoại sang một bên, hỏi: “Chuyện này, các cậu thấy thế nào? Do có người làm ra hay là ngoài ý muốn?”
Bạch Cẩm Huy cắn răng: “Nếu như là có người làm thì động cơ chính là gì? Ngoài ý muốn thì sao? Tại sao Tống Minh Minh lại xuất hiện ở đó?”
Từ Thịnh nhìn về phía anh ta, vẻ mặt suy nghĩ.
Chu Thời Diệc cũng đưa mắt sang nhìn Bạch Cẩm Huy, nhàn nhạt hỏi: “Mấy năm qua cô ta trốn ở đâu?”
Bạch Cẩm Huy dựa vào tường, cúi đầu, châm thuốc: “Một bệnh viện tâm thần ở ngoại thành.”
Chu Thời Diệc nhếch khóe miệng, Từ Thịnh mắng một câu: “Sao cậu phát hiện được?”
“Trong lúc vô tình phát hiện ra.” Bạch Cẩm Huy cúi đầu gạt tàn thuốc, nói tiếp: “Tớ tìm người điều tra hồ sơ bệnh viện tâm thần, phát hiện Minh tỷ nhập viện vào tháng 10 của bốn năm trước, năm đó vụ án vòng quanh núi Bắc lộ của bố Thời Nhất cũng là cô ta và ba người khác tham dự đấu thầu giả, số tiền có liên quan đến vụ án cũng không ít, nếu như những thứ này cùng bị lộ thì mấy quản lý cao cấp của Hoa Hải cộng với cô ta, đều có thể ngồi tù mọt gông.”
……..
Mấy ngày nay giấc ngủ của Nguyễn Tầm Tầm không tốt, đá chăn đến kịch liệt, buổi tối lúc ngủ, Chu Thời Diệc liền ôm cô, không cho cô động đậy, nhưng tư thế này, chỉ chốc lát sau, hai người liền nhiệt liệt như lửa quấn quýt lấy nhau.
Cũng không biết anh lấy đâu ra tinh lực, ban ngày bận rộn như vậy, buổi tối lại có thể không biết mệt mỏi như thế.
Thay đổi đủ trò giày vò cô.
Vừa mới bắt đầu, Chu Thời Diệc sợ cô không thích ứng nên cũng không dám quá mức khuếch đại.
Dần dần, chờ cô thích ứng với cơ thể anh rồi là bắt đầu trắng trợn không kiêng dè.
Từ nhỏ Nguyễn Tầm Tầm đã tập múa, cơ thể mềm mại, độ phối hợp cực kỳ cao.
Chu Thời Diệc thậm chí có chút hy vọng, ngày mãi mãi là đêm, mặt trời mãi mãi không mọc, để bọn họ mãi mãi chìm trong thế giới của chính mình.
Trời sáng, mặt trời vẫn lên cao như cũ, mặt trăng lui xuống.
Nên đối mặt, chung quy vẫn phải đối mặt.
Đừng than vãn, đừng thương tiếc.
Sinh mệnh không chỉ dừng lại ở đây, điều anh thấy may mắn chính là anh đã từng có một quãng thời gian, bên trong quãng thời gian đó đều là em.
Anh vẫn cảm ơn vận mệnh.
Không để cho anh hư vọng chuyến này.
……….
Nguyễn Tầm Tầm quay về nhà, vùng này ở ngoại thành, ngói đen tường trắng, trước cửa là một cái ao sen, nhưng mà trong ao không có hoa sen, hồ nước biếc xanh, sóng nước dập dờn, bên cạnh có một chiếc xe đang dừng.
Biển số xe là Tuần A1202.
Giống hệt chiếc xe ngày đó ở Nhã Giang vây chặt xe cô và Chu Thời Diệc, chỉ kém một con số.
Phỏng đoán của Nguyễn Tầm Tầm sớm đã được chứng minh từ chỗ Hứa Diễn, ngược lại cô có chút yên ắng.
Buổi trưa, gió nhẹ, mặt trời ấm áp dễ chịu.
Người trong xe nhấn còi.
Cô đi tới, cửa sổ xe chậm rãi hạ xuống, người phụ nữ lấy mắt kính xuống, cười khẽ với cô: “Tầm Tầm, chào cháu.”
Trước đây Nguyễn Tầm Tầm không nhìn kỹ bà ta, bây giờ mới phát hiện ra, bà ta được bảo dưỡng thật tốt, ngoại trừ đuôi mắt, trên mặt gần không nhìn ra một nếp nhăn nào, có thể nói, bà ta là một người phụ nữ dù lớn tuổi vẫn giữ lại được nét trẻ trung.
Mấy năm qua Nguyễn Minh Sơn vẫn qua lại với bà ta cũng không có gì kỳ lạ.
Quán cà phê.
“Chào cháu, Tầm Tầm, cô tên là Hoa Trân, là người yêu của bố cháu.”
Từ trong miệng người khác nghe được câu “Cô là người yêu của bố cháu”, khỏi nói có bao nhiêu khó chịu, trực giác của Nguyễn Tầm Tầm kháng cự lại lần nói chuyện này, nhưng sự tò mò không thể không thúc đẩy cô ngồi ở đây.
Chưa từng có một giây nào, cô lại cảm thấy khó chịu như bây giờ.
Ở bên ngoài quán cà phê, mặt trời rọi nắng chiều, gió nhẹ nhàng thổi cành lá, cỏ khô bay xa.
Hoa Trân cởi áo khoác, bên trong là một cái áo lông trắng, ung dung ngồi đối diện Nguyễn Tầm Tầm, hòa nhã cười: “Tầm Tầm, cô thường nghe bố cháu nhắc đến cháu.”
Nguyễn Tầm Tầm dựa vào ghế sô pha, lẳng lặng lắng nghe, tiếp lời: “Nhắc đến tôi làm gì, tôi cũng không để ông ấy bận tâm.”
Hoa Trân cười nhìn cô, chấp nhận câu nói kia của cô: “Quả thật, trước đây như vậy, bây giờ cũng vậy.”
Cô nhếch khóe miệng, không nói tiếp.
Người đi trên đường dần nhiều lên, Hoa Trân nói chuyện không hề lòng vòng, nói thẳng vào điểm chính: “Nghe bố cháu nói, từ nhỏ cháu đã thích múa, muốn đến học viện âm nhạc Paris.”
“Đó là ước mơ lúc còn nhỏ.” Nguyễn Tầm Tầm nhấp cà phê, sau đó đặt xuống, ly nhẹ va vào mặt kính, phát ra một tiếng “Cạch”, tựa như là cảnh báo, tựa như là tín hiệu. Hoa Trân hòa ái nhìn cô, vẻ mặt vẫn cứng rắn kiên cố: “Vậy ước mơ bây giờ của cháu là gì?”
Nguyễn Tầm Tầm không lên tiếng, tựa như cũng không muốn nhiều lời với bà ta.
Hoa Trân thử thăm dò mở miệng: “Hòa bình thế giới? Xã hội tiến bộ? Thực hiện xã hội?”
Nguyễn Tầm Tầm không nói tiếp, ánh mắt rời khỏi người bà ta, không có chỗ để dừng, chỉ có thể nhìn chằm chằm cỏ khô ngoài cửa kính, lá cũ ố vàng, sinh mệnh khô cạn, đang biến chất từng chút một.
Dường như mùa xuân sắp đến rồi.
Bên ngoài chính là phố ăn vặt Hoài An.
Khu phố phồn vinh nhất Bắc Tuần nhưng cũng lười biếng nhất, phồn vinh chính là buổi tối, lười biếng chính là buổi sáng. Cửa hàng mặt tiền nơi này vốn không mở cửa vào buổi sáng, đều mở vào lúc ba bốn giờ chiều, sau đó kinh doanh đến bốn năm giờ rạng sáng.
Quán ăn khuya, quán nướng, cá viên, tiệm mì….. hầu như những món ăn vặt đặc sắc có tiếng đều ở trên con phố này.
Buổi chiều, cửa hàng lần lượt mở cửa, người đi đường dần nhiều lên.
Nguyễn Tầm Tầm đã sớm chú ý đến người ăn mày nằm ven đường, quần áo rách rưới, một chân tàn tật. Trên con đường này người người đều quen, ông ta là ăn mày thường trú ở đây, bởi vì ở đây lượng người lớn, mỗi ngàyông ta đều đúng giờ nằm ở đó, lúc này, có một người phụ nữ từ một cửa tiệm đối diện đi ra, trung niên, hơi mập, ăn mặc mộc mạc, trên tay bưng một cái bát sứ đi tới trước mặt người ăn mày, cúi người, cho ông ta một ít đồ ăn.
Có cá, có thịt.
Hoa Trân gõ gõ bàn, Nguyễn Tầm Tầm hoàn hồn, liếc nhìn bà một cái, ánh mắt quay trở lại.
“Nhìn ra những gì rồi?” Hoa Trân hỏi.
Cô không lên tiếng.
Hoa Trân lại hỏi: “Cảm thấy người phụ nữ kia thế nào?”
Cô gần như là thuận miệng đáp: “Người không tồi.”
“Ăn mày kia thì sao?”
“Đáng thương.”
Hoa Trân chỉ chỉ bóng lưng người phụ nữ đó, nói: “Tiệm của bà ta bị khiếu nại rất nhiều, dầu cống ngầm, thu tiền lung tung, kiếm tiền phạm pháp….. có lần, có mấy học sinh nửa đêm ăn khuya trong tiệm bà ta, bởi vì là nửa đêm, vì vậy người không nhiều, chỉ có một bàn của tụi nó, cũng là mấy sinh viên, uống chút rượu, tán gẫu hưng phấn, trước khi đi quên lấy điện thoại, lúc đi được nửa đường thì quay lại, hỏi bà chủ, bà ta cắn chết cũng nói mình chưa từng thấy. Mấy sinh viên báo cảnh sát, tiệm nhỏ không theo quản chế, cảnh sát đến cũng vô dụng, nhiều lắm là đến cục cảnh sát báo cáo văn kiện là đủ rồi, pháp luật cũng không quy định nhặt được đồ nhất định phải trả lại, đúng không?”
Lời nói mang thâm ý.
Nguyễn Tầm Tầm không quay đầu lại: “Sau đó thì sao?”
“Khổ nỗi đám sinh viên không có chứng cứ nên không giải quyết được gì. Thế nhưng trên con phố này, chỉ có bà ta mỗi ngày cho người ăn mày này cơm để ăn, là mỗi ngày, không phải một lần hai lần.”
“Người ăn mày là thân thích của bà ta sao?”
“Không phải, không có chút quan hệ máu mủ nào, cũng không phải bạn bè.” Hoa Trân nở nụ cười, trong lúc cười nhìn như vô ý nhưng thật ra hàm chứa rất nhiều nội dung, phức tạp, khó hiểu: “Vì vậy bây giờ cháu cảm thấy bà ta là người tốt hay người xấu?”
Cô không lên tiếng, ánh mắt lại chuyển sang người ăn mày.
Ông ta đang nhanh chóng bới trong bát cơm ra.
“Xã hội này, xưa nay không có người tốt và người xấu tuyệt đối.” Hoa Trân dừng lại một chút, tựa như đang chờ cô hiểu ra, Nguyễn Tầm Tầm thu hồi ánh mắt ngoài cửa sổ, nhìn về phía bà ta, ánh mắt không có cảm xúc dư thừa, bà ta mới tiếp tục nói: “Cháu cho là người tốt, có thể người ta đang ở nơi cháu không thấy làm chuyện xấu, mà cháu cho là người xấu, người ta cũng có thể ở chỗ khác làm chuyện tốt, có người được lợi, luôn có người chịu thiệt, thế giới này mới cân bằng.”
Định luật bảo toàn năng lượng.
Năng lượng không tự nhiên sinh ra, cũng không tự nhiên mất đi, nó chỉ chuyển từ hình thức này sang hình thức khác, tổng năng lượng sẽ không thay đổi.
Thế giới cho chúng ta từ đầu đến cuối chỉ có bấy nhiêu, phân phối thế nào?
Luôn có người giữ nhiều, luôn có người giữ ít.
Nguyễn Tầm Tầm ngẩn người, giống như mạch suy nghĩ đang bay đi.
Đã là tháng hai rồi.
Cây hoa hồ điệp cô từng thấy ở Mi Ổ, chắc là sắp nở hoa rồi.
Bỗng nhiên có chút muốn ăn bánh cô tẩu của thím Lý.
Còn có Tiểu Hổ lớn lên muốn làm kiến trúc sư kia.
Còn có bà nội Tiểu Bạch.
Nguyễn Tầm Tầm bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Hoa Trân: “Thế giới là bảo toàn, đúng, tôi cũng cho rằng thiện ác đan xen với nhau, bà làm việc thiện, lan truyền sự ấm áp đến người đời, người tiếp theo, sẽ đem ấm áp cảm nhận được từ chỗ bà lan truyền đi, đây là năng lượng. Bà làm việc xấu, lan truyền sự ác ý cho người đời, nếu như người tiếp theo đem ác ý cảm nhận từ chỗ bà lan truyền đi thì xã hội cuối cùng sẽ ra sao? Bà có từng nghĩ đến không?”
Hoa Trân nhìn cô.
“Các người làm ẩu một cây cầu, cầu sập, hại chết bao nhiêu người, bà có từng tính đến không?!” Nguyễn Tầm Tầm nói tiếp: “Các người có từng quay lại thăm những người đó không? Người trên trấn Mi Ổ, bọn họ gặp phải đau khổ, ai tới thay họ bảo toàn? Cái nguyên tắc tuần hoàn này, nếu như bọn họ muốn tìm điểm cân bằng cũng là chuyện dễ như trở bàn tay, tiểu thương bắt đầu làm ra vật liệu phi pháp, bệnh viện hốt thuốc không đúng bệnh…. Kế tiếp lại kế tiếp, ác ý không ngừng tuần hoàn, bà có tin không, cuối cùng cũng có một ngày, báo ứng sẽ tới trên đầu bà.”
Hoa Trân nói: “Động đất, nạn hồng thủy, máy bay rơi….. hàng năm Hoa Hải làm bao nhiêu từ thiện cháu có biết không? Cháu có biết ngân sách của Hoa Hải không? Cháu có biết hàng năm Hoa Hải cứu bao nhiêu người không?”
“Giết người trước, sau lại cứu người sao? Vậy tất cả những người mang tội giết người đều đổi nghề làm bác sĩ được rồi, giết một, cứu một đôi, còn có công phải không?”
Ưu điểm và khuyết điểm không thể lẫn vào nhau.
Đời người không phải phép cộng trừ, làm một trăm việc thiện cũng không cách nào đền bù được một việc ác.
Từng phạm tội, có thể cứu rỗi.
Nhưng đáng sợ chính là vẫn không biết tội mà còn đang phạm tội.
Hoa Trân cười nhạt: “Trước không nói cái này, cũng giống như cháu, cháu cũng từng phạm sai lầm, nói trắng ra, nếu như không có cô, cháu còn có thể sống tốt như bây giờ sao?”
“Tôi có thể không cần cuộc sống tốt như vậy, tôi có thể vì chính mình chuộc tội, bà có thể không?”
Cuối cùng Hoa Trân không nhịn được nữa: “Vì vậy, cháu muốn bố của cháu cũng cùng chuộc tội với cháu sao? Có xem tin tức vụ nổ Lâm Sơn không?”
Cô bắt đầu lo lắng.
“Cô biết mấy năm qua cháu luôn luôn vì mình mà chuộc tội.”
Nguyễn Tầm Tầm nhìn về phía bà ta, dường như tính trước được bà ta sẽ nói cái gì tiếp theo.
“Không cần kinh ngạc như vậy, Tiểu Diễn đều nói với cô rồi, nói cháu từ năm đại học thứ nhất bắt đầu cố định chuyển tiền mỗi tháng cho một tài khoản ngân hàng.” Nói qua, Hoa Trân từ trong túi lấy ra một tờ giấy, ném đến trước mặt cô: “Tự xem đi.”
Là một hóa đơn ngân hàng.
“Mỗi tháng đều gửi cho cô ta hai mươi ngàn, cô ta cố định ngày mười lăm mỗi tháng đều chuyển đến một tài khoản ở nước ngoài, cô ta giả ngây giả dại bốn năm cũng đủ rồi. Cháu không cần tiếp tục chuộc tội nữa, Lâm Sơn nổ tung, cô ta chết rồi.”
Nguyễn Tầm Tầm sửng sốt.
Hoa Trân “À” lên một tiếng, làm như vừa nhớ đến gì đó: “Đúng rồi, cô ta cũng chính là Minh tỷ mà mấy người bạn của cháu muốn tìm.”
Thấy dáng vẻ cô sững sờ, Hoa Trân trào phúng cười cười: “Còn chưa hiểu được sao?” Thoáng chốc cất cao giọng nói: “Mẹ của Tống Tiểu Bảo ------ Tống Minh Minh, nghề nghiệp đồng hành cùng nhà thầu, chuyên theo xí nghiệp đấu thầu giả, 12.8 mười mấy năm trước, bốn năm trước ở Mi Ổ, cô ta là một trong những người đấu giá, cô ta bị mấy người bạn kia của cháu theo dõi, cháu nghĩ Hoa Hải có thể để cho cô ta để lại nhược điểm sao? Cô đã giúp cháu liên lạc với học viện âm nhạc Paris rồi, mấy ngày nữa khai giảng, đi với Tiểu Diễn đi, đi tìm lại một chút mơ ước lúc còn nhỏ đi.”
“Tôi không đi đâu cả.”
“Tại sao? Không phải là vì người đàn ông kia chứ?”
“Ngày đó người ở Nhã Giang, cũng là do bà phái đi sao?”
Hoa Trân không phủ nhận mà nói thẳng: “Cháu cho rằng chỉ bằng mấy tiểu tử vắt mũi chưa sạch đó là có thể lật đổ Hoa Hải sao?”
“Chân lý không cần lật đổ, chân lý chỉ cần khẳng định, thế lực tội ác mới cần lật đổ!”
Hoa Trân hừ lạnh một tiếng: “Ngây thơ!”
“Nếu như cháu còn chưa nghe rõ ý của cô thì cô sẽ nói rõ ràng một chút, nếu như cháu muốn đối đầu với bố cháu, vậy thì cháu cứ ở lại, hoặc là nói rõ hơn một chút, nếu như cháu muốn bố cháu chết, vậy cháu ở lại đi!”
*
Bạch Cẩm Huy ném ra một tờ báo, bày ra trên bàn, nhìn về phía Chu Thời Diệc: “Có nhớ không, ở Nhã Giang tớ từng nói với cậu cảm thấy nhìn cô ấy rất quen mắt?”
Ánh mắt Chu Thời Diệc rơi vào tờ báo.
Từ Thịnh cũng tò mò đến gần.
Bạch Cẩm Huy chỉ qua bức ảnh đánh số trên tờ báo: “Cô ấy, từng thấy qua chưa?”
Tờ báo này là một phần nhật báo của bảy năm trước, cũng làm khó anh ta còn có thể tìm thấy.
“Lúc tớ vừa mới nhận chức, chủ biên bảo chúng tớ lật lại báo trước đây, nghiên cứu phong cách hành văn của các tác giả, khi đó tớ đã bị trang tin này hấp dẫn, xem rất lâu.”
Bài báo rất dài, còn phân ra hai kỳ trên dưới.
Bạch Cẩm Huy đồng thời chỉ bức ảnh một chàng trai bên cạnh, cũng có đánh số: “Nó, con trai của Minh tỷ, tên là Tống Tiểu Bảo, trên này dùng tên giả. Còn cô gái bên cạnh này, chính là Nguyễn Tầm Tầm.”
“Sau khi Tống Tiểu Bảo ra đời không lâu thì chồng của cô ta qua đời, cô ta một mình nuôi Tống Tiểu Bảo, nhưng cũng may, Tống Tiểu Bảo nghe lời, phẩm hạnh và học hành đều tốt. Bởi vì tính tình ngại ngùng nên ở trường học thường bị người ta bắt nạt.”
“Sau đó thì sao?” Từ Thịnh hỏi.
Bạch Cẩm Huy dừng lại một chút, nói tiếp: “Có một lần tan học, Tống Tiểu Bảo trên đường bị mấy tên lưu manh ở ngoài trường đánh cướp, Nguyễn Tầm Tầm quen biết mấy tên lưu manh kia, thêm nữa Tống Tiểu Bảo học cùng trường nên nói giúp hai câu, bên trong đám lưu manh có một người vẫn luôn thích cô ấy nên đã nói ra điều kiện, bảo cô ấy hôn nó một cái, với tính tình của Nguyễn Tầm Tầm lúc đó thì trực tiếp trở mặt, bỏ lại một câu ‘giết chết là được rồi.’, lần đó, Tống Tiểu Bảo bị đánh cướp 200 tệ, Minh tỷ thường không ở nhà vì vậy tiền của nó tương đối nhiều, cộng với Tống Tiểu Bảo còn là hồng dễ nắn, bọn chúng có lẽ là đã nếm trải ngon ngọt rồi nên nhìn chằm chằm Tống Tiểu Bảo, mỗi ngày chờ nó ở cổng trường, Tống Tiểu Bảo cũng không dám mang nhiều tiền như vậy, không lấy ra nổi tiền, đám lưu manh liền đánh nó. Sau đó có một lần, Nguyễn Tầm Tầm thực sự không nhìn được nữa nên giúp nó, đồng ý hôn tên kia môt cái, điều kiện là bọn chúng không tiếp tục bắt nạt Tống Tiểu Bảo. Tên kia được voi đòi tiên, hôn một cái đã muốn sờ một chút, Nguyễn Tầm Tầm trực tiếp đá một cước, kéo Tống Tiểu Bảo bỏ chạy, chuyện này cũng không biết cuối cùng là ai giải quyết, đám lưu manh cũng không quay lại nữa. Khi đó Minh tỷ thường không ở nhà, Tống Tiểu Bảo không muốn về nhà nên đi theo Nguyễn Tầm Tầm, nhưng khi đó Nguyễn Tầm Tầm đi chơi khắp nơi, cô ấy thường đến nửa đêm cùng một đám học sinh khác trường chơi xe gắn máy, Tống Tiểu Bảo ở phía sau nhìn, sau đó có người giật dây kéo nó vào chơi, Tống Tiểu Bảo từ chối mấy lần, khi đó Nguyễn Tầm Tầm có lẽ là chỉ muốn thoát khỏi nó, để nó biết điều mà về nhà, đã nói câu ‘xe gắn máy cũng không biết lái, về nhà bú sữa mẹ đi.’”
“Bi kịch cứ như vậy xảy ra, Tống Tiểu Bảo bị kích, thử mấy lần đều không thành công, Nguyễn Tầm Tầm ở một bên nhìn, nhìn khi nào xem nó thì từ bỏ, kết quả Tống Tiểu Bảo cũng cố chấp, không có ý tứ buông tha, lần thứ năm, nó cuối cùng cũng giữ được thăng bằng, kết quả, xe lại lao xuống sườn núi, Tống Tiểu Bảo đã biến thành người thực vật, nằm bệnh viện ba năm, đến năm thứ ba thì ngưng thở, Minh tỷ tự tay tháo ống dưỡng khí cho con trai xong, sau đó giả điên giả ngốc vào bệnh viện tâm thần.”
“Đây là tài khoản nước ngoài tớ tra được mấy ngày trước, ba năm rưỡi, mười lăm mỗi tháng đều sẽ có một khoản tiền chuyển qua, tài khoản của Minh tỷ ngày mười mỗi tháng đều nhận một khoản, sau đó ngày mười lăm liền chuyển qua tài khoản ở nước ngoài, nếu như tớ đoán không sai thì có lẽ là cô ta muốn chạy trốn.”
Càng tiếp cận chân tướng, càng khiến lòng run sợ.
Nói xong, Bạch Cẩm Huy ngồi xổm người xuống, cầm điếu thuốc dúi xuống đất hai cái, ngồi dậy, cho tay vào túi nhìn Chu Thời Diệc, ánh mắt bình thản:
“Thời Nhất, còn có một việc, hai ngày gần đây tớ mới tra được.”