Tôi không biết mình sẽ sa đọa đến nhường nào.
Giữa lúc làm việc, Chương Hiểu ngẩng đầu nhìn ra ngoài của sổ.
Sắc trời ngày hôm nay không đẹp lắm, ngoài trời như nổi một tầng sương.
Cậu thả chân phải đang gập xuống, sau đó lại không nhịn được gập chân trái.
Dù có đổi cách kê chân như thế nào hay điều chỉnh tư thế ngồi ra sao thì cảm giác khó chịu kia vẫn không biến mất.
Có cảm giác vật thể lạ trong cơ thể.
Giữa trưa, một đồng nghiệp nữ đến gặp cậu trao đổi.
"Chương Hiểu...!Tôi có việc muốn nhờ cậu.
Có thể mời cậu ăn một bữa cơm không?"
Chương Hiểu ngỏ ý mình không muốn đi quá xa nên hai người hẹn nhau ở tiệm cà phê dưới lầu dùng bữa đơn giản.
Cậu đánh giá cô gái ngồi đối diện.
Du Phương Diệp, lớn hơn cậu một tuổi, tinh thần làm việc tốt, ăn mặc rất thời trang, có dạng vẻ của một người phụ nữ tri thức thành thị.
Nghe nói trong công ty có rất nhiều người theo đuổi nhưng đều bị cô từ chối.
Bình thường, cậu và cô ấy không hay gặp nhau nên cũng không tưởng bở đối phương có ý với mình.
Sau khi ngồi xuống, cậu nói: "Nếu có gì cần, tôi sẽ cố gắng giúp chị trong khả năng của mình.
Mọi người đều là đồng nghiệp, tiền cơm tôi tự trả được rồi, không thể để người nữ mời khách được."
Không ngờ Dư Phương Diệp lại bật cười, "Tôi mời cậu là muốn nhờ cậu giúp.
Có điều, không cho đàn bà con gái mời khách, cậu quả nhiên là ngời theo chủ nghĩa đàn ông.
Tiền lương của tôi cao hơn cậu, sao lại không thể để tôi mời?"
Chương Hiểu có chút lúng túng.
Cậu rất ít tiếp xúc với nữ giới, từ nhỏ đã được giáo dục phải lịch thiệp với phái nữ nên giờ đã thành thói quen.
"Chị tìm tôi...!Có việc gì à?"
Dư Phương Diệp nhíu mày, bộ dạng rất không vui, "Ba ngày nay ba mẹ tôi cứ giới thiệu tôi đi xem mắt, tôi phiền lắm rồi.
Tôi muốn nhờ cậu giả làm bạn trai tôi."
"Chuyện này...!Chắc là..." Không ngờ lại là yêu cầu này, cậu có chút hoang mang.
Nếu là nửa tháng trước, nhận được lời đề nghị thì cậu chắc chắn sẽ đồng ý, nhưng hiện tại...!
"Cậu yên tâm.
Ba mẹ tôi đều ở ngoại thành, cậu chỉ cần chụp vài tấm hình với tôi là được.
Tôi sẽ gửi cho họ xem, nói rằng tôi đã có bạn trai rồi, để họ đừng ép tôi đi xem mắt nữa."
"Vậy cũng được." Chỉ chụp hình mà thôi, có thể giúp thì cứ giúp vậy.
Dư Phương Diệp nắm tay cậu, cầm điện thoại chụp một tấm, sau đó hai tựa người vào nhau chụp một bức tự sướng khác.
Cô vừa lòng mỉm cười, liên tục cảm ơn cậu.
Đã lâu rồi Chương Hiểu không tiếp xúc với con gái nên cảm thấy hơi mất tự nhiên.
Cậu hỏi cô tại sao lại không thích xem mắt.
Cô dứt khoát nói cho cậu biết rằng kết hôn và sinh con sẽ làm lỡ công việc của mình.
Thứ mà cô yêu nhất là công việc.
Đối với một người phụ nữ có quan điểm đó, Chương Hiểu không biết nên kính nể hay tiếc nuối thay họ.
Cậu cảm thấy phụ nữ ở độ tuổi đẹp nhất cần phải tìm một người đàn ông thay mình che gió chắn mưa, bản thân sẽ đỡ vất vả hơn phần nào.
Công việc buổi chiều kéo dài đằng đẳng.
Vật lạ trong cơ thể nhắc nhở Chương Hiểu rằng cậu đã không còn như trước.
Sáng sớm, trước khi ra cửa, Sở Quân đã nhét vào mông cậu một quả trứng rung.
Hắn nói cậu cần phải làm quen.
Làm quen cái gì? Cảm giác cái mông bị nhét đồ vào à?
Chương Hiểu lo lắng đề phòng cả ngày.
Thứ này không lấy ra được thì phải làm sao đây? Nếu cậu muốn đi đại tiện thì phải thế nào? Lỡ như nó bất ngờ rơi xuống thì sao?
Nếu như lúc cậu đang trên đường, trong ống quần rớt xuống một quả trứng rung dơ bẩn lăn lốc trên đất, mọi người sẽ biết cậu là kẻ biến thái nhét trứng rung vào hậu môn.
Cả ngày nay, cậu đều siết chặt hậu huyệt, ăn cơm với đồng nghiệp vào bữa trưa luôn lo lắng không biết biểu hiện của mình có mất tự nhiên không.
Đến cuối ngày tan làm, cậu thậm chí còn không muốn chen chúc trên tàu điện ngầm mà bắt taxi trực tiếp đến nhà Sở Quân.
Nhà Sở Quân cách chỗ cậu đi làm khá xa, xe chạy phải mất một tiếng rưỡi mới đến nơi.
Hiện tại lại bắt đầu vào giờ cao điểm khi tan tầm làm cậu bị kẹt trên đường.
Cậu yếu ớt dựa vào thành ghế, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Cậu nhớ lại những chuyện đã xảy ra đêm qua.
Cậu gọi điện cho Sở Quân, nói mình muốn được quỳ trên tấm thảm đó.
Đối phương cho cậu một địa chỉ, sau đó cậu lập tức mở cửa chạy đến.
Sở Quân là mầm thuốc độc khiến người khác nghiện.
Mở cửa, cậu lập tức nhìn thấy Sở Quân.
Ba ngày không gặp như cách ba thu.
Hắn mặc cái áo sơ mi sọc màu xám nhạt, quần dài màu trắng, mái tóc đen dài buộc thành chùm.
Bộ dạng ở nhà này của hắn rõ ràng không có nét nữ tình nào, trái lại đậm chất một người đàn ông đẹp trai.
Cậu không biết trong đầu mình chạy sai tần số nào lại cảm thấy hắn lúc này rất vừa mắt.
Chương Hiểu quỳ gối trên tấm thảm trải sàn mềm mại, đầu gối lên đầu gối Sở Quân.
Lúc bắt đầu cậu còn có chút thấp thỏm, nhưng vài phút trôi qua thì lòng đã bình tĩnh lại.
Khoảnh khắc hắn vuốt ve tóc cậu, cậu thấy mình như chú chim mỏi cánh tìm về tổ ấm.
Cậu nghe âm thanh trầm thấp của hắn vang lên.
"Em nỡ lòng đợi đến giây cuối mới gọi cho tôi.
Tôi đã chờ em suốt ba ngày."
Chương Hiểu không nhịn được nói rõ lòng mình cho hắn.
"Tôi rất sợ...!Tôi thích đường nét nữ tính của anh, nhưng cũng sợ bộ phận nam tính của anh."
Sở Quân nở nụ cười.
Hắn cầm một cây kéo, cầm mấy lọn tóc đen cắt roẹt một cái đến tận gốc.
Tóc đen bay lả tả trên sàn.
"Em nhìn cho rõ, tôi là đàn ông."
"Em cảm thấy phụ nữ mặc quần sẽ không còn là phụ nữ à? Tương tự, tôi thích giày cao gót, thích trang điểm và váy vì làm vậy sẽ đẹp chứ không phải vì chúng thuộc về phái nữ.
Đàn ông mặc váy vẫn là đàn ông.
Tôi là đàn ông một trăm phần trăm, càng không có bộ phận của nữ giới."
Sở Quân cầm tay cậu đặt lên đũng quần.
"Điểm này em cũng rõ mà, không phải sao?"
Cậu rốt cuộc cũng rõ.
Sở Quân là đàn ông một trăm phần trăm, nếu như yêu hắn thì cậu sẽ thành kẻ đồng tính luyến ái.
Phiên bản Sở Quân là nữ trong mơ của cậu vốn dĩ không tồn tại.
Trứng rung lẳng lặng nằm im trong đại tràng.
Cả ngày dài, cảm giác khang khác vì vật lạ mang tới đã không còn quá rõ.
Chương Hiểu vẫn buộc chặt tinh thần như cũ, rút vào ghế sau.
Cuối cùng thì xe cũng dừng lại, cậu lo lắng bấm chuông cửa rồi lao vào vòng tay Sở Quân.
"Lấy ra...!Làm ơn...!Lấy ra đi..."
Sở Quân vỗ nhẹ lưng để cậu thả lỏng.
Hắn cởi quần cậu ra, đút ngón tay mảnh khảnh vào hậu huyệt.
Chương Hiểu vùng vẫy một chút, "Bẩn lắm..."
"Sao tôi có thể ghét bỏ chó con đáng yêu của mình chứ.
Lát nữa tôi sẽ tắm rửa cho em." Hắn nói.
Trên người hắn không còn là mùi nước hoa ngòn ngọt của hôm ấy nữa, thay vào đó là hương rừng thấm đẫm mùi vị cổ xưa.
Một thứ mùi giúp làm dịu tâm trạng cậu.
"Và cả..." Sở Quân thì thào, "Tôi muốn em trải nghiệm khoái cảm cực khoái khi cao trào bằng tuyến tiền liệt."
Công tắc bật mở, tiếng máy móc rung "ong ong" vang lên trong cơ thể, kích thích bất ngờ khiến Chương Hiểu hét lên: "A...!Không —— Làm ơn...!Tắt đi..."
Sở Quân mắt điếc tai ngơ, hai ngón tay ra vào hậu huyệt, đùa nghịch trứng rung bên trong.
Một cảm giác kì lạ quét qua toàn bộ phần thân dưới.
Chỗ đó là đại tràng, là ruột...!Sao lại có cảm giác...? Chương Hiểu rên rỉ lắc đầu, cảm nhận thứ phía trước chậm rãi cương ứng.
Trứng rung chạm trúng điểm nào đó, toàn thân cậu chấn động, một dòng điện men theo sông lưng xọc thẳng lên não.
"Ưm...!!"
"Xem ra điểm nhạy cảm của bé cưng ở đây."
Sở Quân khéo léo dùng trứng rung làm hậu huyệt cậu, vật nhỏ rung động chèn ép tuyến tiền liệt.
Chương Hiểu vặn vẹo mông muốn trốn trước khoái cảm kì lạ chưa từng trải qua quét đến, thế nhưng khi nhìn từ ngoài vào lại thấy như cậu đang dâm đãng cắn nuốt ngón tay hắn một cách thèm khát.
"A...!Hức...!Đừng mà...!Dừng lại..."
Sở Quân hôn lên môi cậu, nuốt hết những tiếng rên rỉ.
Chương Hiểu "ưm ưm a a" đáp lại, không biết phải làm thế nào với khoái cảm xa lạ trong mông.
"Bé cưng...!Còn nhớ từ an toàn của chúng ta không? Nếu em thật sự muốn dừng lại thì nói nó.
Nhưng, tôi hi vọng em có thể cẩn thận cảm nhận cơn cực khoái mà tôi mang đến."
Ngón tay hắn dừng lại vài giây.
Song, lúc này cậu lại thấy khó mà nhịn được, không biết xấu hổ mà vặn vẹo chà xát thịt huyệt lên ngón tay hắn, khoái cảm làm đầu óc cậu mơ màng.
Sở Quân tiếp tục hôn, "Ngoan lắm."
Miệng huyệt lúc đầu còn hơi khô, chẳng biết từ lúc nào lại chảy ra chất dịch dinh dính tạo thành tiếng nước lõm bõm giữa chuyển động của trứng rung và ngón tay Sở Quân.
Hắn giải phóng bộ phận sinh dục trong quần cậu, thứ đó đã dựng đứng, niệu đạo rỉ ra dâm dịch nhỏ xuống sàn theo quỹ đạo nhỏ.
"Ưm...!A a...!Sở Quân..."
"Bé cưng, nói thật cho tôi biết.
Thoải mái không?"
"Thoải...!Thoải mái...!Thích lắm...!A a..."
Sở Quân càng thêm ra sức ra vào, ấn bóp hậu huyệt.
Khoái cảm khổng lồ như sóng biển từng lớp từng lớp rửa sạch hạ thể.
Toàn thân cậu đỏ ửng, cơ thể căng cứng, đôi mắt ướt át hé mở.
Vẻ mặt ham muốn, song vẫn ẩn chứa sự hoang mang như trước.
Khoái cảm tích lũy bất ngờ vỡ òa, cả người run rẩy đạt đến cao trào.
Chương Hiểu thấy như có một cơn sóng lớn đang dâng lên, quét sạch toàn bộ suy nghĩ khiến đầu óc trống rỗng.
Cậu choáng váng, muốn hôn lên đôi môi hồng hào của Sở Quân.
Ý thức bị cuốn trôi bởi dục vọng, thậm chí cậu còn không biết mình đã bắn tinh.
Sở Quần rút quả trứng rung ướt sũng ra, ném xuống đất.
Hai ngón tay tiếp tục đùa nghịch hậu huyệt của cậu.
"Em xem...!Tạo hóa giấu tuyến tiền liệt ở nơi này thật là nghịch ngợm mà."
Hắn móc dương v*t của mình ra, quy đầu thô to để trước miệng huyệt.
Chương Hiểu sợ đến toàn thân cứng ngắc.
Hắn cười một tiếng, cầm tay cậu để thủ dâm cho mình, "Hôm nay vẫn sẽ tha cho em, không cần vội.
Chúng ta còn rất nhiều thời gian."
Tôi không biết mình sẽ sa đọa đến nhường nào.
Sở Quân là đàn ông một trăm phần trăm.
Vậy mà tôi lại biến mình thành "cô gái" của Sở Quân, hay nói đúng hơn là "giống cái", được sử dụng để chịu đựng những ham muốn xác thịt của đàn ông.
Sau khi hắn xuất tinh, Chương Hiểu cẩn thận liếm sạch gậy th*t.
Không hề nhận ra rằng, dáng vẻ này của cậu như đang khẩu giao cho một người đàn ông.
– Còn tiếp –.