Giấy Chứng Nhận Kết Hôn

Chương 17: 17: Bà Chúc 1




Vải sa tanh tôn lên dáng người xinh đẹp, vòng eo uyển chuyển, bờ vai buông thõng xuống nâng đỡ một mảng lớn cơ thể trắng nõn.Tóc búi thấp, bờ vai và chiếc cổ thon dài, có thể thấy cô có một tư thế rất duyên dáng.Chúc Ngộ Thanh một lúc lâu cũng không nói lời nào, mà hai mắt thẳng thừng dán chặt vào trên người cô, Vãn Gia bị nhìn đến nỗi càng ngày càng thấy bất an hơn.Đứng trước mặt anh mà che ngực thì quá kỳ lạ, mà nếu không che đi thì nhìn cũng ngại, tim cô đập thình thịch, hô hấp nhiều lần bị rối loạn.Ngay khi Vãn Gia sắp không thở nổi, Chúc Ngộ Thanh cuối cùng cũng mở miệng: “Rất đẹp.”Anh đi tới trước ghế thử quần áo, dắt Vãn Gia xuống, tầm mắt từ cổ lưu luyến di chuyển đến vành tai: “Thiếu trang sức, đợi lát nữa tiếp tục chọn một cái.”“Trang sức không phải là đồ vật lớn gì, gọi người đưa đến nhà là được rồi, em lười chạy tới chạy lui.” Hai mắt Chúc Như Mạn nhìn xung quanh.“Cũng được.” Chúc Ngộ Thanh nhìn qua chỗ khác, ánh mắt dừng lại ở giữa không trung: “Đúng lúc, không cần mua cho em.”Chúc Như Mạn đổi ý trong một giây, lập tức chào nhân viên bán hàng: “Mau mau mau, lại đây một lần nữa, váy lễ phục đâu rồi? Đẩy qua đây, đầu tiên thử bộ có tay áo trễ vai kia trước đã.”Có người sắp xếp, quả nhiên thoải mái hơn rất nhiều.Chúc Như Mạn vừa lướt xem các video, vừa kéo tới kéo lui trên kệ trưng bày, chẳng mấy chốc đã chọn được đồ để mặc khi ra ngoài và khi tham gia tiệc rượu, tất cả đều quyết định thay Vãn Gia.Thử xong tất cả, Vãn Gia thay lại quần áo của mình, lúc đi ra khỏi phòng thử quần áo, đúng lúc nghe được lời của nhân viên bán hàng, nói là người khách kia đã đồng ý chuyển đơn váy cưới chính, bộ này sẽ được sửa lại theo kích thước của khách mới, khoảng mười ngày là có thể mặc lên người.Chúc Như Mạn không hề ngạc nhiên: “Em đã nói là không kịp rồi mà, váy cưới chính đều phải đặt trước nửa năm, loại đơn hàng tạm thời này của chúng ta, chỉ có thể cướp từ người khác.”Sau khi ra khỏi cửa hàng váy cưới thì đi đến cửa hàng trang sức trên lầu.Nơi họ đến là Yutang City, là cửa hàng dưới trướng của E.M, nơi tập hợp những mặt hàng xa xỉ phẩm cao cấp, đẳng cấp thương hiệu đứng thứ hai, thành tích mười năm liền đều nằm trong top trung tâm mua sắm bán lẻ hàng đầu.Chọn đồ xong, Chúc Ngộ Thanh nhìn thoáng qua, gật gật đầu trước lời mời chào của Chúc Như Mạn: “Không sai, đều rất tốt.”Chuẩn bị kết hôn, hầu hết mọi người sẽ phải trải qua rất nhiều khó khăn, họ là những người có hiệu suất làm việc cao nên đưa ra quyết định tương đối nhanh chóng.Sau một lúc lâu, những thứ cần chọn đã chọn xong, Vãn Gia cũng biết, Chúc Ngộ Thanh không chỉ gánh chịu toàn bộ trang phục trong lễ cưới của cặp đôi kia mà còn bồi thường cho họ một khoản không ít.Về phần giá cả, giống như khi chọn trang sức, cô đều không nhìn thấy.Đến hôm chủ nhật, Chúc Ngộ Thanh đi công tác sớm.Vãn Gia ở lại trong phòng ngủ trưa, wechat hiện lên một hàng chấm đỏ.Hôm qua đi ra ngoài bị quay video lại, lại bị tag tên vào chung với Chúc Ngộ Thanh, video lúc này đã trở nên rất hot. Đồng nghiệp, bạn học và không ít người quen gửi tin nhắn, hoặc là tag Vãn Gia vào phần bình luận để hỏi han tình hình.Trong đám người đó, người bình tĩnh nhất cũng chỉ có Lư Đồng: 『Chúc mừng nha, trải nghiệm được độ hot của phu nhân nhà giàu rồi.』Sau đó cô ấy lại gửi mấy biểu tượng cảm xúc kỳ lạ: 『Cậu và tên tra nam Phan đi thử váy cưới chưa chắc có được đãi ngộ này đâu.』Tán gẫu vài câu, Vãn Gia khóa màn hình lại.Buổi chiều cô thấy rất lười biếng, bị mắc kẹt trên ghế sô pha không muốn di chuyển.


Đầu tựa vào cánh tay, nhẹ nhàng, tự do, trống rỗng.Dì giúp việc hỏi cô: “Cô Tống, cô có muốn uống canh không?”Dì giúp việc họ Phương, là người làm việc rất nhanh nhẹn cũng rất cẩn thận, hơn nữa nấu cơm rất ngon, cho nên sau này không thuê thêm đầu bếp nữa.Vãn Gia không có khẩu vị gì, nhưng vẫn đứng lên uống nửa chén.Món canh mà dì Phương nấu là canh gà ốc dừa biển, ngọt ngào thơm ngon, hương thơm có mùi rất nồng.Uống xong lại nghe thấy dì Phương nói rằng phòng đọc sách mới vừa quét dọn xong, muốn mời cô lên kiểm tra một chút, xem có sơ suất gì hay không.Đối với nhân viên giúp việc gia đình mà nói, khi dọn dẹp, nơi phải cẩn thận nhất ngoại trừ không gian trưng bày ra thì chính là phòng đọc sách.


Hơn nữa phòng đọc sách của nhà này không được bài trí đàng hoàng, buổi sáng cậu chủ vừa mới dùng qua.Thật ra hẳn là sẽ không phạm sai lầm, nhưng vì để cho dì giúp việc an tâm, Vãn Gia vẫn đi lên lầu hai.Cầu thang xoắn ốc có được thiết kế theo hình dáng vòng cung mượt mà, mang đến vẻ đẹp trang trọng có trật tự.Phong cách trên tầng hai cũng rất tối giản, thoải mái và mới mẻ, không có màu sắc phức tạp bắt mắt, trông đơn giản và thông suốt.Đi xuyên qua phòng khách rồi lại đi ngang qua một phòng trà, Vãn Gia đã đến phòng đọc sách.Bức tường để sách có hình vòng cung, bên cạnh tủ đặt một cái sô pha đơn, trên mặt bàn ngoại trừ máy tính, còn có một chồng tư liệu giấy.Trên trang kế hoạch của bản vẽ và túi hồ sơ đã mở ra tràn đầy dấu vết của sự bận rộn.Bên ngoài phòng đọc sách là một ban công kiểu đường băng, tầm nhìn rất tốt, cho dù chỉ kéo rèm cửa sổ ra nhìn từ xa là có thể thả lỏng đôi mắt mệt mỏi.Bên cạnh phòng đọc sách chính là phòng ngủ phụ, bước vào phòng thay đồ, ánh sáng rất tốt, bố cục vuông vắn.Trong phòng ngủ lặng lẽ tản ra hương gỗ, trộn lẫn với mùi thơm của tinh dầu Labdanum, ngửi kỹ một hơi, trong đó có một chút sức hút trưởng thành.Sau khi dọn vào, Vãn Gia hình như mặc định tầng hai là không gian của anh, lần đầu tới đây dạo xem, có cảm giác rất mới mẻ.Ra khỏi phòng ngủ phụ, Vãn Gia đến phòng xem phim ở phía đối diện.Không gian độc lập, truyền hình tường đa phương tiện truyền thông màn hình rộng, còn có một bộ thiết bị phát lại.Dì Phương đi theo bật đèn, Vãn Gia cười với bà ấy: “Tất cả đều rất tốt, dì vất vả rồi.”“Không vất vả không vất vả…” Dì Phương thở phào nhẹ nhõm: “Cô Tống muốn xem phim sao? Tôi sẽ đi cắt một đĩa trái cây đem vào.”Dù sao cũng rảnh rỗi, Vãn Gia gật gật đầu: “Vậy đành làm phiền dì rồi.”Dì Phương đáp lại một tiếng rồi xuống lầu, cầm trái cây đã rửa sạch cắt ra, sau đó bày vào đĩa rồi mang lên lầu.Bước lên phòng khách, nghe thấy Vãn Gia đang nghe điện thoại, đầu tiên là lịch sự gọi một tiếng dì Tưởng, sau đó hỏi bên kia có chuyện gì, cuối cùng từ chối: “Xin lỗi, thật ngại quá, hôm nay cháu có hẹn với bạn mất rồi.

”Chờ cô nói chuyện điện thoại xong, dì Phương mới bưng khay trái cây vào, sợ Vãn Gia bị cảm lạnh nên bà ấy còn lấy chăn đem tới: “Cô Tống, tổng giám đốc Chúc nói mấy ngày trước cô bị cảm nên cô nên lấy chăn đắp vào đi.


”“Cám ơn dì.” Vãn Gia ngồi trên ghế sô pha, thay đổi tư thế.Cô mở tấm chăn tơ lụa có màu thuần khiết kia ra, trên đó có mùi vừa mới ngửi thấy trong phòng ngủ phụ, giống với mùi hương trên người của Chúc Ngộ Thanh.Trên màn hình là một bộ phim cũ, sử dụng lối kể chuyện lãng mạn để thể hiện cảm xúc rối loạn của người trưởng thành.Nhân vật chính biến sự khó xử của mình thành im lặng, kết hợp với logic thẩm mỹ độc đáo của đạo diễn, ống kính máy quay đã thể hiện một loại xa cách và mập mờ không thể giải thích được.Buổi chiều không có việc gì để làm, Vãn Gia thảnh thơi, nhàn nhã và thẫn thờ.Chập tối, cô nhận được yêu cầu gọi video từ điện thoại di động, là Chúc Ngộ Thanh gọi đến.Vãn Gia trượt tay lên nhận cuộc gọi.“Đang làm gì vậy?”“Đang xem phim.” Vãn Gia ngồi xếp bằng.


Người nửa tỉnh nửa mê, biểu cảm thờ ơ, giọng nói lười biếng.“Không ăn cơm tối sao?”“Còn sớm mà…” Vãn Gia tỉnh lại, khịt khịt mũi, cảm thấy có chút lạnh, kéo chăn lên trên, đồng thời hỏi: “Anh đã ăn chưa?”“Cũng chưa ăn.” Ở đầu bên kia của video, Chúc Ngộ Thanh ngồi trên sô pha ở góc tường, đèn bàn đang bật, ánh sáng chiếu lên đầu và vai của anh, có cảm giác mang theo khí thế vừa trang nghiêm vừa xấu xa..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.