Giấy Chứng Nhận Kết Hôn

Chương 19: 19: Đau Đầu




Yết hầu là đặc điểm giới tính thứ hai của người đàn ông, nó đang lặng lẽ lăn lộn một cách nặng nề.Hơi thở quấn quýt lấy nhau như muốn truyền tới chút men say.Trong khoảnh khắc đầu lưỡi chạm vào nhau, đầu óc Vãn Gia lập tức trở nên trống rỗng.Khi người ta đã uống rượu nhiệt độ cơ thể sẽ trở nên rất nóng, nóng đến nỗi khiến cho cô căng thẳng, co rúm lại, lông mi run rẩy, đáy lòng đổ đầy mồ hôi.Cảm nhận được cảm xúc của cô, Chúc Ngộ Thanh nắm lấy tay cô dẫn dắt cô đặt tay lên vai anh.Nụ hôn chuyển từ chậm đến nhanh, giống như muốn lấy đi hơi thở trong lòng ngực, một lát sau, tần suất lại trở nên nhiều hơn.Toàn bộ quá trình, Vãn Gia luôn bị động, suy nghĩ rối loạn, vô thức run rẩy, ngây ngô đến nỗi không biết nên làm như thế nào mới tốt.Một lúc sau, năm ngón tay hơi mở ra, chậm rãi siết chặt vai anh.Không nhớ rõ là bao lâu, Chúc Ngộ Thanh lui ra.Anh nhìn chằm chằm Vãn Gia, đôi mắt sáng lên, trong mắt không phải là xác nhận cũng không phải là thăm dò, mà rõ ràng chính là tìn.h dục.Lòng bàn tay Vãn Gia toát ra một tầng mồ hôi, lông mày nhíu lại: “Em...!Em đang trong kỳ si.nh lý.”Ánh mắt Chúc Ngộ Thanh không thay đổi, nhưng trong mắt chậm rãi hiện lên một chút ý cười, ngón tay anh sờ sờ vành tai cô: “Vừa ra ngoài gặp bạn bè sao?”“Ừm.” Vãn Gia quên cả gật đầu, con ngươi ướŧ áŧ, giống như là bị tạt nước.Chúc Ngộ Thanh ôm lấy cô dựa người về phía sau, nhắm mắt lại: “Đau đầu quá, em giúp anh ấn một chút đi?”Vãn Gia giơ ngón trỏ lên, xoa xoa huyệt thái dương cho anh.Sức lực giống như không đúng, mi tâm của anh vẫn khép lại như cũ, dưới hốc mắt có vết màu xanh nhạt, đây là biểu hiện của sự mệt mỏi.Vãn Gia hỏi: “Như vậy có được không?”Chúc Ngộ Thanh cũng không khách sáo mà trả lời: “Bên phải, mạnh hơn một chút.”“Như thế này thì sao?”“Đúng rồi.”Bóng dáng hai người dựa vào nhau, một hỏi một đáp, giống như một đôi tình nhân đang thì thầm.Mùi rượu làm cho hương gỗ trên người anh không còn thuần túy nữa, mang theo chút đắng đắng, tạo ra một loại cảm giác ngọt ngào khác.Một hồi lâu sau, Chúc Ngộ Thanh gỡ tay của cô xuống: “Được rồi.”Được rồi, có nghĩa là kết thúc, nhưng tay Vãn Gia vẫn còn bị anh nắm: “Ăn cơm ở bên ngoài rồi sao?”“Ăn với bạn rồi.” Thực tế là không ăn, nhưng cô không đói, vì vậy cô chọn nói dối.Chúc Ngộ Thanh cười cười, nhéo nhéo lòng bàn tay cô, tiếp theo đứng dậy: “Không còn sớm nữa, anh đi tắm một lát.”Nhìn vào thời gian, thực sự là không còn sớm nữa.Trải qua một màn vừa rồi, Vãn Gia không còn lại nhiều sức lực lắm, vì thế cô gội đầu tắm rửa thật nhanh rồi lau khô người chuẩn bị đi ngủ.Chỉ có điều cô là người bừa bộn, ngay cả đồ ngủ cũng quên lấy.Cô vội quấn khăn tắm đến phòng để quần áo nhưng đột ngột có tiếng gõ cửa vang lên.Cô nhanh chóng mặc một chiếc váy ngủ, lại kéo khăn choàng quanh người, luống cuống tay chân đi mở cửa.Ở cửa, Chúc Ngộ Thanh mặc đồ ngủ tối màu, trên thái dương còn đọng lại hơi ẩm dễ chịu khoan khoái.Vãn Gia do dự hỏi: “Làm sao vậy?”“Đến giờ rồi, đương nhiên là ngủ.” Chúc Ngộ Thanh rũ mắt nhìn cô: “Chẳng lẽ anh vẫn phải ngủ ở phòng ngủ phụ nữa sao?” Nói xong đầu anh hơi nghiêng, xuyên qua khe hở, lững thững đi vào bên trong.Đèn trong phòng ngủ bật sáng, chăn bông được vén lên, để lộ một mảng lớn hoa hồng trong những chiếc cốc cao.Viền cánh hoa lởm chởm, lòe loẹt, thậm chí có vẻ hơi tục tằng.Ngón chân co rút trong giày một chút, Vãn Gia lúng túng: “Em đi thay ga trải giường.”“Không cần.” Động tác của Chúc Ngộ Thanh không chút do dự, cởi giày nằm lên: “Ngủ đi, đã quá muộn rồi.”Anh không nhanh không chậm ung dung tự nhiên nằm xuống đắp chăn nhắm mắt.Đầu óc của Vãn Gia rối loạn, thật sự là trì hoãn đến không thể trì hoãn được nữa, sau khi điều chỉnh hô hấp, cô cũng cởi khăn choàng ra rồi nằm xuống.Mới chạm vào mặt gối, nệm nặng nề vang lên một tiếng, người đang ngủ bên cạnh nghiêng sang một bên, một tay hơi dùng lực, khiến cho cô ngã xuống.Hơi thở của người đàn ông gần gũi, hơi ấm xuyên qua da thịt, đôi môi cọ sát vào cổ áo cô: “Ngủ ngon.”Hai chữ đơn giản nhưng kéo theo cơn buồn ngủ nặng nề, khiến cho tai người ta thấy mềm nhũn.Anh cho tới bây giờ đều như vậy, không cho phép cô né tránh, mọi thứ diễn ra như một lẽ dĩ nhiên.Thứ Tư đến thứ Sáu, chớp mắt đã nhanh chóng trôi qua.Theo như đã hẹn từ trước, tối thứ sáu, Vãn Gia đi đến sân bay.Phòng nghỉ trải thảm hấp thụ âm thanh, trên bàn trà bày huân hương và cây xanh, các mái vòm màu trắng nối liền với nhau, thiết kế giống như một gian hàng thu nhỏ.Khi đi ngang qua sảnh khách, đúng lúc có người từ bên trong đi ra, còn chào hỏi với cô: “Cô Tống.”“Tổng giám đốc Lương?” Vãn Gia ngoài ý muốn, vậy mà lại là người lần trước quen biết trong tiệc rượu, tổng giám đốc điều hành L.B, Lương Tiến Luân.Thật sự là trùng hợp, hai người dừng lại nói chuyện vài câu.Lương Tiến Luân cười nói: “Từ chức rồi, về nhà ở vài ngày.”Vãn Gia mỉm cười: “Tôi cũng vậy, từ chức, về nhà…”“Về nhà mẹ đẻ à?” Khóe môi Lương Tiến Luân khẽ nhếch lên, giọng nói có ý cười rõ ràng: “Cho nên, đã đến lúc gọi cô là Chúc phu nhân rồi.”Lần đầu tiên nghe được xưng hô này, Vãn Gia kinh ngạc một giây, nhanh chóng lộ ra nụ cười hào phóng.Lương Tiến Luân nhìn thời gian: “Hẳn là còn một chút thời gian nữa, ngồi nói chuyện tâm sự không?”Quả thật vẫn còn sớm, Vãn Gia gật gật đầu, hai người cùng nhau tìm một chỗ ở khu nghỉ ngơi.Đồng hương lại coi như đồng hành, đề tài lần trước ở tiệc rượu còn có thể trò chuyện tiếp.Nhắc đến nguyên nhân nghỉ việc, Lương Tiến Luân cười khổ lắc đầu: “Tôi và tổng giám đốc Đường, ý kiến của cả hai không hợp nhau.”Bất đồng ý kiến là một nguyên nhân thường dùng khi các giám đốc điều hành từ chức.Mà tin tức về L.B, Vãn Gia cũng có nghe nói một ít.Vị trí đóng cửa vô cớ, trả lại tiền không kịp thời, ý thức phục vụ của các nhà phân tích không cao, phản hồi cũng ngày càng có lệ.Người sau thì không nói đến, người trước lại có nghi ngờ làm giả số liệu, thậm chí là sơ yếu lý lịch.Hơn nữa LB cũng có kinh doanh dịch vụ săn đầu người(*), do đó gần đây ngày càng có nhiều tin đồn về việc giật đơn hàng hoặc thậm chí là đơn hàng đen.*Săn đầu người: tìm kiếm nhân viên cho doanh nghiệp.


Các công ty săn đầu người là những tổ chức chuyên nghiệp tìm kiếm những tài năng cao cấp cho doanh nghiệp.


Nói một cách đơn giản: nếu công ty không tuyển được người, các công ty săn đầu người sẽ làm việc đó!Lương Tiến Luân miệng bảo là không hợp, không biết là đề cập đến mô hình kinh doanh, hay là triết lý quản lý.Uống một ngụm cà phê, Lương Tiến Luân thở dài: “Các doanh nghiệp săn đầu người truyền thống vẫn có lợi thế, chỉ cần một nguồn duy nhất ổn định là có thể sống rất thoải mái.”Vãn Gia cười cười: “Nhưng hạn chế cũng có thể nhìn thấy.”Doanh nghiệp săn đầu người chủ yếu chỉ cần vài tài sản nhẹ*, ngưỡng thấp.


Cố vấn cũ rời đi, lôi kéo vài người là có thể mở phòng làm việc, tranh giành đơn đặt hàng với người chủ ban đầu, thậm chí cạnh tranh không lành mạnh, không trả trước, giảm chiết khấu, kéo dài thời gian bảo lãnh.*Tài sản nhẹ chủ yếu bao gồm kinh nghiệm kinh doanh, năng lực cạnh tranh cốt lõi, văn hóa doanh nghiệp, hình ảnh thương hiệu, v.v.Hậu quả của sự cạnh tranh không lành mạnh là không có điểm mấu chốt, bên kia ngày càng mạnh mẽ, dịch vụ của toàn bộ ngành công nghiệp săn đầu người cũng trở nên rẻ hơn, cái gọi là tính chuyên nghiệp, giờ đây chẳng khác nào một trò đùa.Trò chuyện về các vấn đề công việc một lúc lâu, khi thông báo của hãng hàng không vang lên, Chúc Ngộ Thanh bước qua đó.“Tổng giám đốc Chúc.” Lương Tiến Luân đứng dậy chào hỏi.Chúc Ngộ Thanh bắt tay anh ta: “Xin chào.”Vợ chồng người ta gặp nhau, Lương Tiến Luân không tiện tiếp tục ở lại, vì thế anh ta nhanh chóng nói lời tạm biệt rồi rời đi trước.“Có mang quần áo không?” Chúc Ngộ Thanh hỏi.“Có mang theo.” Vãn Gia từ trong túi lấy đồ ra, đưa qua cho anh.Hành lý là do cô và dì trong nhà cùng nhau thu dọn, còn thắc mắc tại sao trong phòng làm việc của anh không có quần áo để thay, nhưng nghĩ lại, cảm thấy anh hẳn là quá bận rộn, ngay cả thời gian thay quần áo cũng không có.Tất nhiên cũng có khả năng là anh chủ yếu dành thời gian ở công ty.


Dù sao thì lịch trình của anh đúng là quá vội vàng, đa phần mỗi ngày đều ở trong văn phòng.Bởi vì không phải quần áo mùa đông, cho nên cô tìm một cái túi để đựng tạm, nhìn sơ qua trông có chút tùy tiện.Chúc Ngộ Thanh không nhận, thoạt nhìn cũng không phải là có ý ghét bỏ cô không chú ý.Anh đứng thẳng tại chỗ, nhìn đồng hồ: “Thời gian có chút gấp gáp, em giúp anh được không?”Giúp...!giúp như thế nào đây, đương nhiên không phải là mặc giúp, mà là khi anh thay đồ, cô hỗ trợ sửa sang lại giúp anh.Những người cùng chuyến bay trong phòng nghỉ liên tục đi ra ngoài, quả thật phải nhanh lên mới được.Phòng thay đồ không phân biệt nam nữ, Vãn Gia đi vào sau lưng anh, sau khi khóa cửa liền lấy quần áo từ trong túi đựng đồ ra rồi đưa qua cho anh từ phía sau lưng.Cởi ra rồi thay vào, lần lượt thực hiện những động tác đơn giản, giống như một vở kịch câm.Cô cố gắng khống chế tầm mắt của mình, nhưng trước kệ treo tường chính là một tấm gương cực lớn, sáng trưng, cho dù không ngước mắt lên, bóng của những động tác được chiếu ra cũng sẽ chui vào trong mắt cô.Không gian kín mít, cởi nút áo ra, tiếng vải cọ xát vào nhau sột soạt, khóa thắt lưng được mở ra, còn có âm thanh kéo dây kéo và thắt lưng.Gần như nín thở, Vãn Gia chuyên tâm gấp quần áo anh vừa thay ra, một lần nữa cất vào túi tái chế.Thật vất vả mới phối hợp hoàn thành xong, Chúc Ngộ Thanh lại nhìn chằm chằm cô, sâu xa nói một câu: “Nóng lắm sao?”Ít nhiều mang theo chút cố ý, Vãn Gia có chút xấu hổ, đỏ mặt trừng mắt nhìn anh một cái.Chúc Ngộ cười rộ lên, trước tiên cô bỏ túi đựng đồ vào túi xách, sau đó nhấc túi xách của cô lên, mở cửa phòng thay đồ.Anh bước ra, đưa tay về phía cô: “Không kịp nữa, đi thôi.”Anh mặc áo trắng quần tây đen, không kém gì trang phục lần trước trong yến tiệc tại nhà, vẻ mặt lúc này không thể đứng đắn hơn, căn bản nhìn không ra vẻ bỡn cợt lúc nãy.Vãn Gia mím môi, đưa tay qua liền bị anh nắm chặt, sau đó lại dùng sức siết mạnh.Chuyến bay từ Bắc Kinh đến Dương Khang mất hai tiếng, từ sân bay về nhà lại mất gần 40 phút nữa.Khu phố cổ là nền tảng cũ của thành phố, dây điện xen kẽ, có một con mèo hoa nép mình bên chiếc ghế gỗ trước cửa.Đường phố và ngõ hẻm quen thuộc, trước cửa tiểu khu, Diêu Mẫn đang đỡ trưởng bối trong nhà, nghển cổ mà ngóng trông.Xuống xe, Vãn Gia đi qua trước, cách đó vài bước đã bắt đầu gọi người.Nhìn thấy đứa nhỏ trở về, hai vị trưởng bối vui mừng đáp lại, cũng không hẹn mà cùng quay đầu nhìn lại.Chúc Ngộ Thanh xách túi của Vãn Gia, sau khi đứng yên, cũng gọi theo một tiếng: “Ông ngoại, mẹ.”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.