Giấy Chứng Nhận Kết Hôn

Chương 37: Chương 37




So sánh với những thứ đó, E.

M lại có xác xuất thành đơn cao hơn, chức vị công việc cũng đảm bảo hơn, là khách hàng tốt mà mọi người đều biết.

“Hôm trước trả lương, thành phần phần trăm mà mọi người được chia đã giảm xuống rất nhiều, đã có vài đồng nghiệp đang tìm công việc mới……” Khi nói chuyện, Lâm Miêu Miêu lại nhìn về phía Vãn Gia, cô ấy khẩn trương mà nắm cái ly: “Chị Vãn Gia, em cũng không úp mở nữa, chỗ của chị….

có công việc nào thích hợp với em hay không? Em có thể đi theo chị làm việc không?”Người sao, chỗ của Vãn Gia đương nhiên là cần, chỉ là: “Chỗ của chị cũng chỉ là mới bắt đầu khởi nghiệp mà thôi, không ổn định, hơn nữa sẽ tương đối vất vả……”Thấy cô chần chờ, Lâm Miêu Miêu nhanh chóng tỏ rõ thái độ: “Em có thể làm, em không sợ vất vả, việc gì em cũng có thể làm được!”“Chị biết.

” Vãn Gia cười, rút khăn giấy ra đưa qua cho cô ấy.

Trong lúc Lâm Miêu Miêu còn là tổ viên, cô ấy cũng là người chịu học cũng cần mẫn, chỉ là cô ấy cũng là người của công ty cũ của cô, nếu đào người của công ty cũ thì cũng không phải chuyện gì tốt đẹp, cô phải suy nghĩ cẩn thận.


Đại khái là biết được băn khoăn của cô, Lâm Miêu Miêu cũng không có tiếp tục yêu cầu câu trả lời, chỉ là thở dài: “Kỳ thật sua khi chị Vãn Gia đi không bao lâu, em liền muốn từ chức…”Nói đến việc này, thiếu chút nữa cô ấy liếc mắt tỏ vẻ xem thường: “Dương Lộ…… Cô ta còn ở công ty, ba ngày mới đi đến công ty một chuyến, đối với ai cũng trưng ra điệu bộ ta là bà chủ, ngay cả lúc cùng nói chuyện cùng tổng giám đốc Chu cũng không khách khí chút nào, rất hống hách.

”Đây cũng không phải là đề tài mà bọn họ muốn nói, sau khi ăn xong đồ ăn, Vãn Gia muốn kêu ra thêm hai cái bánh kem nhỏ, định cùng với Lâm Miêu Miêu nói thêm vài chuyện tào lao.

Lúc nói đến việc nuôi thú cưng, mới biết được trong nhà cô ấy trừ nuôi mèo, còn có nuôi cả chó.

“Chú chó này thật sự là vô cùng thông minh.

” Lâm Miêu Miêu chọc bánh kem, múc lên một ngụm cho vào miệng, rồi nói: “Thời trung học em có cùng bạn trai cũ nuôi một chú chó, hiện tại đã chia tay không biết bao nhiêu năm rồi, vậy mà nó liếc mắt nhìn em một cái là có thể nhận ra em, gâu gâu một tiếng liền tiến lên nhận chủ, cho dù lúc đó em còn đang mang dép lê, ngay cả mặt mũi cũng chưa rửa.

”Chỉ cần nghĩ đến thờ khắc xấu hổ đó, Vãn Gia liền trêu chọc vài câu, hai người cùng nhau nở nụ cười.

Đến khi ai về nhà nấy, sau khi chia tay ở trạm tàu điện ngầm, Lâm Miêu Miêu gửi cho Vãn Gia một cái sticker: 『 Vừa rồi quên nói, chúc chị Vãn Gia tân hôn vui vẻ, cùng tổng giám đốc Chúc hạnh phúc mỹ mãn.

』Vãn Gia cúi đầu, gửi trở lại cho cô ấy một cái sticker chuyên dụng cho người già: 『Cảm ơn.

』Hiện tại đang trong giai đoạn chuẩn bị, sự việc luôn có thể vượt tầm kiểm soát bất cứ lúc nào, Vãn Gia bận tới mức chân như bôi dầu, ngay cả cuối tuần cũng không thể nhìn thấy bóng dáng cô đâu.

Tính toán đâu ra đấy, cách hôn lễ còn thừa không đến mười ngày, cô cùng Chúc Ngộ Thanh tuy rằng ngủ chung một cái giường, nhưng ngay cả mặt đều rất ít thấy.

Nếu không phải là khi một người trở về, một người khác đã ngủ; hoặc là một người ra cửa đi làm, một người khác còn không có rời giường; hai người bọn họ cứ luôn bận rộn như vậy, có một loại ảo giác bọn họ dường như trở thành bạn cùng phòng.


Đương nhiên người thường đi sớm về trễ, vẫn là Vãn Gia tương đối nhiều hơn.

Lại là một ngày tăng ca đến rạng sáng, sợ làm phiền đến Chúc Ngộ Thanh, Vãn Gia lựa chọn trở về phòng khách ngủ một đêm.

Cô nhẹ tay khẽ chân, ở phòng vệ sinh đơn giản rửa mặt một chút, xõa tóc ra rồi nhẹ nhàng bò lên trên giường, không bao lâu liền ngủ rồi.

Khi đang ngủ đến thơm ngọt vô cùng, đột nhiên có cảm giác chăn bị kéo ra.

Mí mắt cô nặng trĩu, cứ nghĩ chỉ là ảo giác, nhưng đến khi bị ai đó ôm lên, cô bỗng dưng trợn mắt.

Trước mắt là hình dáng quen thuộc, tràn đầy chóp mũi đều là hương vị làm cho người ta an tâm, đi qua cửa phòng ngủ chính, cô bị đặt lên trên giường.

Không bao lâu, một nửa khác của cái giường cũng lõm xuống, cô nhắm hai mắt trở mình một cái, lăn qua đối mặt với đối phương.


Cả người đều bị ôm vào trong ngực, một bàn tay thay cô dịch tốt góc chăn, sau đó nhẹ nhàng vỗ về sau lưng cô, từng cái từng cái, tiết tấu chậm rãi.

Vãn Gia động động mồm mép, lẩm bẩm, hình như cũng chưa nói cái gì, tiếp tục lăn ra ngủ, mộng đẹp đến tận sáng sớm.

Có lẽ là do ngày hôm qua thật sự quá mệt mỏi, đến ngày hôm sau, khi Vãn Gia tỉnh lại thì mặt trời cũng đã đứng bóng.

Hai mắt cô vẫn còn nhắm lại, người giật giật, ngón tay bò đến bên kệ giường, tiếp theo vươn hai chân ra nhưng cũng chỉ chạm vào được khoảng không.

Cô vuốt mở màn hình di động để xem thời gian, có chút trễ rồi, nhưng mà hôm nay tương đối nhàn rỗi, cũng không cần gấp gáp chạy đến công ty.

.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.