Giấy Ngắn Tình Dài – The Cardesiseur [Hệ Liệt 2]

Quyển 2 - Chương 57: Em thấy nhớ anh rồi



Thời gian trôi như tên bắn, thế mà đã mười ngày qua đi. Trong mười ngày này, Kỳ Họa Niên không thể nói chuyện trực tiếp với Vưu Hạ. Một phần là vì anh bận rộn công việc, một phần nữa là vì anh vẫn còn giận cậu.

Bất quá cậu vẫn có thể nhìn ngắm đối phương từ đằng xa. Đây không phải lần đầu tiên cậu phải trải qua cảm giác nhớ nhung nhưng chẳng thể chạm đến này. Có điều, tình cảm đối với Vưu Hạ lại khác với Vưu Chiếu Hy trước kia rất nhiều.

Tình cảm cậu dành cho Vưu Hạ giống như một con sóng lớn bất ngờ dâng cao rồi đổ ập vào bờ. Chẳng ai có thể lường trước, ngay cả cậu cũng vậy. Đem lòng thích Vưu Hạ là một chuyện ngoài sức tưởng tượng của cậu. Còn theo đuổi Vưu Hạ lại là một chuyện ngoài tầm kiểm soát của cậu.

Nói cậu điên tình quả thực không sai.

Về chuyện Vưu Hạ đến giờ vẫn chưa nguôi giận, cậu đã sớm không còn lăn tăn lo sợ nữa. Mặc dù anh rất nghiêm túc ngó lơ thằng nhóc phiền phức lỗ mãng là cậu, cậu cũng không cảm thấy hụt hẫng hay thất vọng.

Chẳng phải cậu đã có cách liên lạc với người kia rồi ư?

Ừ, thế thì cứ vậy mà tiến tới thôi.

Giận dỗi cũng được, bị mắng cũng được, thậm chí bị đánh cũng không sao.

Sau tất cả, chỉ cần mặt dày là được.

Gia Thanh từng nói rồi: Đẹp trai không bằng chai mặt.

La Lịch khi ấy cũng góp vào một câu động viên: Huống hồ cậu đã đẹp trai sẵn rồi, thêm cái sự chai mặt này nữa thôi là “perfect”.

Thật không đấy?

Kỳ Họa Niên trong lòng ngờ vực độ hiệu quả từ lời khuyên của hai thằng bạn thân, nhưng cậu còn cách nào khác hay ho hơn sao?

Không có.

Cho nên mới phải liều mình dùng cách chai mặt lì lợm đeo bám để làm hòa với đằng ấy thôi.

Đó cũng là lí do nảy sinh dòng tin nhắn vào đêm hôm nọ, dù rằng anh chỉ xem nhưng không trả lời. Thật ra cũng không có gì để trả lời lại hết. Vì nội dung của nó vô cùng ngắn gọn, mà chân thành như một chú chó con muốn nịnh nọt chủ của mình.

“Anh ơi, ngủ ngon nhé!”

Mười ngày liên tục, cậu gửi đủ mười tin nhắn giống nhau thế này.

Thoạt đầu, Vưu Hạ nhận được tin nhắn thì có chút bất ngờ, cũng có chút gọi là suýt mềm lòng. Lâu dần thì không còn cảm giác gì nữa, anh chỉ thấy đứa trẻ này rất có quy tắc và nề nếp.

Nếu là lúc còn ở thành phố, cứ vào đúng năm giờ rưỡi chiều, Kỳ Họa Niên sẽ lên cơn chạy đến bệnh viện muốn tìm gặp anh nói chuyện tâm tình. Còn khi ở Tiên Vận, đồng hồ chỉ cần vừa điểm mười giờ khuya sẽ lập tức có tin nhắn gửi đến điện thoại Vưu Hạ.

Mở ra là một dòng nịnh hót ngọt ngào quen thuộc: Anh ơi, ngủ ngon nhé!

Đến ngày thứ mười, ranh con quần bò bỗng nhiên ghi thêm một câu nữa ở đằng sau.

“Anh ơi, ngủ ngon vào nhé! Em thấy nhớ anh rồi…”

Đêm hôm ấy, Vưu Hạ cứ ngẩn ra nhìn tin nhắn của đối phương suốt mười phút. Mãi đến khi Vưu Kiện thình lình ló đầu qua nhìn, anh mới chột dạ vội vàng tắt màn hình.

Vưu Kiện ra chiều nghi ngờ: “Ơ, gì mà bí hiểm thế? Anh định mượn điện thoại nhắn một tin thôi.”

“Nhắn cho ai?”

“Bé con của anh mày.”

Tất nhiên, Vưu Hạ sau đó vẫn không cho anh trai mượn điện thoại để hú hí với người yêu bé nhỏ. Anh không phải là ích kỷ hay ghen tị, mà anh sợ người kia sẽ phát hiện ra mấy dòng tin nhắn sến sẩm của Kỳ Họa Niên.

Sáng sớm, trời mây quang đãng. 

Triệu Đóa hiếm khi có được thời gian thảnh thơi đang ngồi ở ghế đá, tay cầm một ly trà kiều mạch có bỏ thêm trân châu mà Đinh Nhiêu Đồng tự nguyện làm cho cô. Bên cạnh là Kỳ Họa Niên đang cúi đầu nhìn chăm chú vào một bức họa với nét vẽ non nớt. Cuối cùng là cậu nhóc nghịch ngợm Lý Tân, hai mắt tròn xoe nhìn Kỳ Họa Niên tràn ngập mong đợi. 

Ba người bọn họ ngồi chen nhau ở băng ghế đá sát nhà ăn. Trong lúc uống trà trân châu, Triệu Đóa vô tình ngửi thấy mùi thức ăn thơm nức mũi, ánh mắt kìm không đặng liếc về phía phòng bếp. Ban đầu cô thật sự không ôm ý tứ gì, nhưng khi nhìn thấy Địch Phàm đang bận rộn nấu ăn, tâm trạng có hơi chùng xuống. 

Kỳ Họa Niên vừa chỉnh sửa xong một số chỗ không ổn cho Lý Tân, cười nói: “Xong rồi. Lần này vẽ rất tốt, nhưng vẫn còn một số chỗ cần phải cải thiện nhiều hơn. Em còn nhớ điều quan trọng trong việc quan sát hình thể là gì không?” 

Lý Tân vui vẻ gật đầu, cầm lấy tác phẩm của mình, cúi đầu ngẫm nghĩ: “Dạ, là việc chú ý về sự kết hợp giữa độ dài, độ rộng và độ sâu.” 

“Đúng rồi, nhớ bài giỏi lắm.” Kỳ Họa Niên vui vẻ xoa đầu nhóc con rồi lấy trong túi áo ra một viên kẹo trái cây. 

Lý Tân thích ăn kẹo lắm, nhất là kẹo trái cây. Nhóc con lập tức cầm lấy nhưng vẫn không quên mỉm cười nói cảm ơn. Mấy ngày qua, khi ở cạnh Kỳ Họa Niên, tính tình ngang bướng nghịch ngợm của Lý Tân hình như cũng giảm đi không ít. 

“Em cảm ơn anh ạ. Vậy bây giờ em về phòng tập vẽ tiếp nha, bye bye hai anh chị!” 

Kỳ Họa Niên vẫy tay tạm biệt nhóc, còn Triệu Đóa chỉ cười tít mắt. Cho đến khi Lý Tân đi khỏi rồi, cô mới nghiêng đầu hỏi một câu mà mình đã nhịn suốt từ nãy đến giờ. 

“Ey, em thật sự đã gửi mười tin nhắn giống nhau y đúc à?” 

Bỗng nhiên đối phương lại nhắc đến chuyện này, Kỳ Họa Niên hơi xấu hổ: “Sao vậy? Chị thấy không ổn sao?”

Triệu Đóa đăm chiêu nghĩ: “Chúc ngủ ngon thì cũng ổn, nhưng mười ngày liên tục chỉ chúc ngủ ngon thôi thì hơi nhàm chán đó. Không có gì khác nữa à?”

“Có, ngày hôm qua em vừa bảo em nhớ anh ấy.” 

“Quát? (What?)” Triệu Đóa có lẽ không ngờ tới nước đi này, cô chớp chớp mắt cười rộ lên “Thế thì ngon rồi, chắc anh ấy ngạc nhiên lắm nhờ, em mưu mẹo vậy mà.” 

Kỳ Họa Niên nhìn Triệu Đóa, điềm đạm nói: “Không phải mưu mẹo đâu. Em thật sự nhớ anh ấy, không nói chuyện với nhau mà chỉ nhìn từ xa thôi, nên em không chịu nổi.” 

“…” 

Nghe được lời này, Triệu Đóa mơ hồ cảm nhận được lòng mình mềm nhũn. Cô trưng ra đôi mắt long lanh ánh nước nhìn Kỳ Họa Niên, thiếu điều miệng sắp thốt ra một tiếng “aw” ngọt như kẹo dẻo.

Cậu bé đáng yêu của chị, sao mà em ngoan ngoan thế nhở, ngoan như này mà người ta vẫn không rung động là sao chứ?

Là sao chứ hả!!!

Ngay khi Triệu Đóa gần chạm tay lên tóc cậu, muốn xoa xoa chẳng khác gì xoa lông chó thì Kỳ Họa Niên nhanh chóng né sang một bên, cười khổ: “Chị Đóa, chị làm sao thế?”

“…Ơ.” Triệu Đóa không xoa đầu cậu được, mặt phụng phịu “Này, cho chị xoa một cái xem, chị xoa xoa ý là đang muốn an ủi em đóoo.” 

“Không cần đâu không cần đâu.” 

Kỳ Họa Niên né sang phải rồi lại né sang trái. Triệu Đóa vẫn còn chưa chịu ngừng lại, tiếp tục trêu đến mức cậu cũng phải bật cười đầu hàng. 

“Triệu Đóa.” Một giọng nói trầm lạnh thình lình vang lên từ sau lưng cô, xé tan bầu không khí vui vẻ của hai người họ.

Tiếng cười đùa thoáng chốc biến mất, bù vào là một khoảng không thinh lặng ngột ngạt. Kỳ Họa Niên ngẩng đầu lên nhìn, trông thấy người vừa gọi tên của Triệu Đóa, sắc mặt lập tức cứng đờ. 

Triệu Đóa ngược lại còn vô tư ngoảnh đầu nhìn một cái, không ngờ trái tim bỗng giật thon thót: “Bác…bác sĩ Vưu.” 

Lắp bắp nói xong, Triệu Đóa chột dạ nhìn Kỳ Họa Niên, Kỳ Họa Niên cũng liếc nhìn cô, trong lòng là tầng tầng rối rắm. Mặc dù quan hệ của bọn họ hoàn toàn chỉ là tình chị em kết nghĩa trong sáng, nhưng ai mà biết được Vưu Hạ sẽ nghĩ cái gì trong đầu? 

Tệ hơn nữa là… có khi anh ấy chẳng thèm quan tâm đến. 

Hoặc là tuy không quan tâm nhưng vẫn thích mở miệng xéo sắc mấy câu, tỉ như khen bọn họ đẹp đôi chẳng hạn?

Mặt Kỳ Họa Niên sắp méo xệch rồi. 

Vưu Hạ cắm hai tay trong túi áo blouse, từ đầu đến giờ chưa nhìn Kỳ Họa Niên dù chỉ một lần. Anh nhìn Triệu Đóa, hồi sau mới lên tiếng: 

“Lúc nãy Tào Mẫn có tìm cô nhưng không thấy đâu. Tôi cứ nghĩ cô đang ở chỗ khó tìm, xem ra mắt của Tào Mẫn có vấn đề rồi. Ở nơi thanh thiên bạch nhật cười đùa với bạn thế này mà cậu ta cũng không thấy được, chán thật nhỉ.” 

“…” Triệu Đóa nhất thời cứng họng, chỉ biết rũ mắt, lén lút nhìn qua phía Kỳ Họa Niên. 

Thú thật, cô chưa bao giờ nhìn thấy vẻ mặt lạnh tanh mà đáng sợ như ngày hôm nay của Vưu Hạ. Mặc dù giọng điệu của anh vẫn không có gì khác thường, nhưng mà mỗi một chữ cứ như mũi băng mạnh mẽ đâm vào da thịt của cô vậy. 

Không khỏi khiến người ta liên tưởng đến cảm giác rét run cầm cập khi đứng dưới trời đông. 

Có điều… 

Triệu Đóa hơi ngẩng lên nhìn Vưu Hạ, sau đó vội vã cúi xuống, mím môi ngẫm nghĩ. Thái độ vừa nãy của anh ta không phải là hơi cáu gắt rồi hay sao? Tuy tốc độ nói ra không nhanh không chậm, nhưng cách nhấn nhá và dùng từ thì dễ dàng nghe ra được sắc thái không mấy vui vẻ. 

Vì sao vậy?

Triệu Đóa tự dưng hốt hoảng trong lòng, trái tim đập dồn dập. 

Đừng nói là… anh ta đang ghen nha? Phải không? Thái độ đó chẳng phải ghen thì là gì chứ? Nhưng mà anh ta ghen với mình, hay là… ghen với Họa Niên? Ơ khoan đã khoan đã, mình nghĩ lệch hướng rồi, đương nhiên phải ghen với mình rồi, phải là ghen với mình thì mới đúng quy trình. 

Nghĩ đến đây, tâm trạng của Triệu Đóa có vẻ bình tĩnh hơn một chút. Cô đứng dậy, nhìn Vưu Hạ mỉm cười nhẹ nhàng, nhu mì nói: “Vâng, cảm ơn bác sĩ đã báo cho tôi biết. Bây giờ tôi sẽ đi tìm anh ấy ngay đây.”

Vưu Hạ nghiêm lặng nhìn cô sắp rời đi. Đúng lúc ấy, Kỳ Họa Niên từ nãy đến giờ chưa nói câu nào đột nhiên lên tiếng, trên môi còn thấp thoáng một nụ cười: 

“Chị làm việc tốt nhé. Sau giờ làm có thể ghé sang nhà ăn chơi, buổi tối em sẽ dạy bọn trẻ học vẽ.” 

Bước chân của Triệu Đóa khựng lại. Không hiểu sao sống lưng của cô trở nên lạnh toát, trên cánh tay nõn nà lại nổi lên một lớp da gà da vịt. Cô nuốt nước bọt, quay nửa người nhìn Kỳ Họa Niên, mặt ngốc hẳn ra. 

Gì vậy ba? Quỷ thần ơi, em bị điên rồi hả? Nói cái gì thế? 

Lúc hoang mang nghĩ ngợi, đường nhìn của cô vô thức dời sang phía Vưu Hạ, cô phát hiện anh cũng đang nhìn Kỳ Họa Niên không chớp mắt. Ngay sau đó, cô lại nhìn qua phía cậu, nhìn thấy một ánh mắt biết cười đến ngọt ngào. 

Trong lòng Triệu Đóa bùng nổ: Phắc! (F*ck!) Kỳ Họa Niên, em được lắm! Dám đem chị ra làm mồi nhử đúng không? Chết tiệt! Đồ lươn lẹo! Chị mà có mệnh hệ gì, chị sẽ tìm em giết chết giấu xác đi luôn!

Bởi vì bầu không khí càng ngày càng giống như bom nổ chậm, Triệu Đóa chẳng dám chần chừ nán lại thêm giây phút nào. Cô gượng gạo cười một tiếng rồi vẫy tay biến thẳng. 

Trên sân chỉ còn lác đác vài bóng người đang bận rộn công việc. Bên cạnh ghế đá mà Kỳ Họa Niên ngồi có một cây anh đào rất cao, hoa nở rực rỡ cả một vùng trời. Khi gió thổi đến, một vài cánh hoa mỏng manh là là rơi xuống. 

Khung cảnh này nhất thời khiến cho Vưu Hạ nhớ đến cánh hoa anh đào rơi vào lòng bàn tay của anh vào ngày khởi hành đến Tiên Vận. 

Cánh hoa mềm mại như vuốt ve tâm tình cứng ngắc của anh. 

Vưu Hạ lơ đễnh ngước mắt nhìn từng cánh anh đào lả lơi trong gió. Bên kia, Kỳ Họa Niên lại lặng im ngắm nhìn anh. 

Nói làm sao đây? 

Bao nhiêu ngày qua, cậu chỉ có thể đứng ở đằng xa nhìn ngắm đối phương, dù cho trong lòng sôi sục nhiều suy nghĩ muốn tiến thêm mấy bước, nhưng rồi chẳng thể làm được. Hiện tại, cậu đã có thể nhìn anh một cách trực diện và gần gũi, trái tim lập tức bồi hồi khó tả. 

Vừa rồi cậu nói với Triệu Đóa như vậy, chẳng qua chỉ là một phép thử. Cậu muốn kiểm tra xem rốt cuộc tâm tình của Vưu Hạ sau khi nghe lời ấy sẽ như thế nào? Ngoài ra, cậu không hề có ý tứ gì khác với Triệu Đóa. 

Điều này dễ dàng chứng tỏ được qua ánh mắt của cậu. 

Loại ánh mắt khi nhìn Vưu Hạ, chính là một mùi si tình khó dứt. 

Sau một hồi nhìn hoa rơi, Vưu Hạ bỗng tỉnh lại, tình cờ chạm phải ánh mắt chăm chú của Kỳ Họa Niên. Anh thoáng nhíu mày, nhanh chóng rời mắt, đồng thời xoay người muốn bỏ đi. 

Khi không nhìn thấy cậu ta thì sẽ thắc mắc đủ điều. Còn khi nhìn thấy rồi lại vô cùng chướng mắt. 

“Vưu Hạ.” Kỳ Họa Niên đứng bật dậy ngay khi đối phương quay lưng. 

Vưu Hạ theo phản xạ dừng bước. 

Kỳ Họa Niên tiến gần mấy bước, không cho người kia cơ hội từ chối liền ấn vào tay của anh một túi giữ ấm. Cậu rũ mắt nhìn xuống, dịu dàng nói: “Anh giữ lấy đi, trời vẫn còn lạnh lắm.”

Vưu Hạ cúi nhìn túi giữ ấm, nhiệt độ vừa phải phủ khắp lòng bàn tay của anh. Lát sau, anh còn mơ hồ ngửi thấy một mùi hương nhẹ nhàng vấn vít ở mũi. 

Nhận ra sắc mặt đối phương thay đổi, Kỳ Họa Niên điềm đạm giải thích: “Túi giữ ấm này là em tự làm, em có thêm mùi của hoa Kiều Mạch vào. Xem như là một loại tinh dầu khô đi.”

“Ừm.” Vì không có cách nào từ chối, Vưu Hạ đành cầm lấy túi giữ nhiệt. 

Anh nắm tay lại, cho vào túi áo blouse. Đúng thật là rất ấm, cảm giác này hóa ra cũng không tệ chút nào. Nhưng mà hình như vẫn không ấm bằng… 

Tâm trí trôi nổi vài hình ảnh vụn vặt vào đêm hôm ấy, khi Kỳ Họa Niên nắm tay của anh, băng qua cánh đồng hoa. 

Mình bị điên nữa rồi. Vưu Hạ chau mày, lắc đầu xua đi những thứ linh tinh trong đầu. 

“Tối nay anh có thời gian không? Ghé sang lớp dạy vẽ của em đi.” 

Vưu Hạ nghiêng mặt nhìn Kỳ Họa Niên: “Lớp dạy vẽ?” 

Kỳ Họa Niên gật đầu, tự hào bảo: “Bọn trẻ ở đây thích học vẽ lắm, tuy chỉ có số ít có năng khiếu, nhưng số còn lại vẫn có thể luyện tập thêm. Bọn trẻ cũng ngoan, không ồn ào đâu.” 

“Thật sự không ồn ào ư? Trẻ con rất là—“

“Vì thầy Kỳ vừa đáng yêu vừa đẹp trai, cho nên bọn trẻ rất nghe lời. Anh có muốn xem thầy Kỳ dạy học không?” 

Vưu Hạ nheo mắt lại, kìm chế không ấn đầu cậu xuống đất: “Đừng có mà vênh váo!”

— 

Dường như chiến tranh lạnh giữa Vưu Hạ và Kỳ Họa Niên đã lẳng lặng trôi vào dĩ vãng. Tối hôm ấy, Vưu Hạ thật sự dành ra một chút thời gian để ghé sang lớp dạy vẽ thiện nguyện của Kỳ Họa Niên. 

Lúc anh có mặt, mọi người đều đã đông đủ cả rồi. 

Vưu Hạ không trực tiếp đi vào mà đứng ở ngoài cửa, muốn làm chiếc bóng nhạt nhòa, quan sát chàng trai trẻ đang đứng thẳng người, ra dáng đạo mạo của một người thầy tương lai. Kỳ Họa Niên hoàn toàn không phát hiện người mình thương đã đến, cậu say mê giảng bài cho bọn trẻ, sau đó thì hướng dẫn từng bước chi tiết. 

Lớp học rất yên ắng, đúng như lời Kỳ Họa Niên đã nói sáng nay. 

Từ đằng xa, Triệu Đóa cũng giữ lời hứa mà đến chơi với bọn trẻ. Cô vừa đi vừa nhắn tin cho bạn thân, nhắn xong ngẩng đầu lên nhìn đường thì chợt trông thấy Vưu Hạ. Ngay lập tức, cô dừng bước, cẩn thận quan sát vài giây rồi mới tiến tới gần. 

“Hi, bác sĩ Vưu!” Triệu Đóa trưng ra vẻ mặt hớn hở, nhỏ giọng chào hỏi.

Vưu Hạ liếc nhìn cô một cái, lạnh lùng không nói gì. 

Triệu Đóa thầm nuốt nước bọt, chắc nịch trong lòng rằng người nọ sớm ghim cô rồi, chắc chắn là vì vụ hồi sáng này. Nhưng mà, sao anh ta lại xuất hiện ở đây nhỉ? Hai người họ hết giận nhau rồi à? Thật á?!

Suốt mười phút đồng hồ, cả hai không ai lên tiếng nói chuyện với nhau. Cho đến khi Kỳ Họa Niên ngồi xổm bên cạnh một cô bé, cầm tay cô bé chỉ dẫn tận tình, Vưu Hạ mới chợt hỏi: 

“Tối nào cậu ta cũng dạy vẽ ở đây sao?”

Triệu Đóa nghe hỏi liền quay qua gật đầu: “Vâng, tối nào em ấy cũng dạy vẽ cho mấy đứa trẻ hết. Tầm tám giờ là kết thúc.”

Vưu Hạ gật đầu, không hỏi thêm gì nữa. 

Ngoài sân, Đinh Nhiêu Đồng đội một chiếc mũ len màu đỏ, sóng vai cùng Mohamed, miệng liến thoắng: “Em nói anh nghe nè, hay là anh đừng có thích bác sĩ kia nữa đi.”

Mohamed vừa ngủ dậy không lâu, gã mơ màng ngáp một tiếng, nước mắt chảy ra: “Sao em cứ lải nhải suốt vậy, cứ như mẹ anh vậy á?”

Đinh Nhiêu Đồng bĩu môi nói: “Thôi em không dám mơ làm mẹ anh đâu, làm mẹ anh rồi có ngày tức chết luôn ý.”

“Biết vậy là tốt.” Mohamed vỗ lên đầu cậu một cái, điềm nhiên nói tiếp “Anh cưng đã quyết định thì sẽ không rút lui, trừ phi… đến cùng người ta vẫn không ưng anh cưng thì anh sẽ bỏ cuộc.” 

Đinh Nhiêu Đồng tỏ ra không tin: “Anh chai mặt thấy mồ, làm gì có chuyện bỏ cuộc?”

Mohamed lắc lắc ngón trỏ: “Sai rồi. Tình cảm không thể gượng ép, anh cưng rất hiểu đạo lý.” 

Lúc nói đến đây, cả hai đã đi quá nửa sân. Trước mặt là phía nhà ăn, bên trong sắp xếp khoảng chừng tám, chín cái bàn sắt vô cùng ngay ngắn. Có ánh đèn sáng choang, soi rõ một chàng trai đang xoay lưng về bọn họ. 

Đinh Nhiêu Đồng ngẩng đầu lên, nhanh chóng nhận ra bóng dáng của Kỳ Họa Niên: “Ấy, hôm nay Họa Niên lại dạy vẽ kìa.” 

Họa Niên? Dạy vẽ?

Mohamed ngơ ngác nhìn nhìn, chẳng hiểu sao lại nhìn thấy Vưu Hạ. Hai mắt gã sáng rực, bước chân cũng vội vàng hơn nhiều lần. 

“Ấy, anh, đợi em với coi!” Đinh Nhiêu Đồng oán giận la lên, sau đó liền hiểu ra lý do vì sao đối phương đi như chạy.

Mohamed điềm nhiên chào hỏi: “Hi!” 

Giọng nói nam tính truyền tới khiến cho Vưu Hạ lẫn Triệu Đóa đồng loạt ngoảnh đầu nhìn. Tiếp đến là Đinh Nhiêu Đồng từ sau chạy đến, thở hồng hộc. 

“Anh gắn tên lửa vào mông à!” 

Mohamed không chú ý đến cậu nữa, trực tiếp đá cậu sang cho Triệu Đóa giải quyết. Đinh Nhiêu Đồng bị gã đẩy một cái, toàn thân lảo đảo suýt ngã lên người của cô.

Triệu Đóa giật mình tránh né: “Cẩn thận cẩn thận.”

Đinh Nhiêu Đồng đỏ tía tai: “Em xin lỗi xin lỗi.”

Một mớ hỗn loạn ở ngoài cửa lớp phá nát bầu không khí yên tĩnh ở bên trong. Tất cả trẻ con đều buông bút, quay lại tò mò nhìn. Kỳ Họa Niên cũng ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa, phát hiện một đám đông nhốn nháo khó hiểu. 

Trong đó còn có cả Vưu Hạ. Tệ hơn là còn có gã Mohamed mắt xanh nguy hiểm kia.

Mohamed vuốt ngược tóc ra sau, cười bảo: “Mấy hôm nay tôi tìm không ra cậu luôn đó, nghe nói công việc ở trung tâm rất bận rộn.” 

Vưu Hạ thờ ơ nhìn gã hỏi: “Anh tìm tôi làm gì?”

Mohamed nghe hỏi, giả vờ nheo mắt, nói bằng giọng ngờ vực: “Chắc là… nhớ cậu?”

“…”

“Đùa thôi.” Mohamed không biết xấu hổ mỉm cười, sau đó định tiến tới gần hơn thì chợt bị câu nói của Vưu Hạ làm cho khựng lại.

“Đừng đến gần tôi.”

“Hửm? Tại sa—“

“Tôi mắc chứng sạch sẽ.”

Triệu Đóa và Đinh Nhiêu Đồng đứng sát bên bỗng nhiên đơ người. Trong lòng hai người họ vô tình chung một suy nghĩ: Khiếp, mắng người đến tầm này rồi ư?

Nụ cười trên môi Mohamed đông cứng lại: “Cậu…” Con mẹ nó, cái miệng cậu ghét phết đấy!

Vưu Hạ vốn không quan tâm tâm trạng của gã ra sao, anh ngoảnh lại nhìn vào trong lớp, tình cờ chạm phải ánh mắt của Kỳ Họa Niên. Cả hai thinh lặng nhìn nhau, hồi sau cậu nở nụ cười với anh. 

Vưu Hạ đương nhiên sẽ không mỉm cười đáp trả, anh chỉ rũ mắt, xoay người muốn trở về nhà nghỉ. Ở đây bắt đầu ồn ào rồi, anh không chịu nổi. Nhất là đối mặt với Mohamed, cái gã này còn phiền phức hơn cả Họa Niên! 

“Cậu về à?” Mohamed hỏi.

Vưu Hạ hít sâu một hơi bình tĩnh, vừa đi vừa đáp: “Ừ, ở đây lâu hơn nữa sẽ chết ngạt mất.”

Triệu Đóa: “…” 

Đinh Nhiêu Đồng: “…” Ơ, anh ấy chửi sang cả mình à?

Mohamed nhìn Vưu Hạ rời đi cũng không đuổi theo, gã gác tay trên cạnh cửa, ngóng mắt dõi theo sát sao, khóe miệng hơi cong lên. 

Lúc này Đinh Nhiêu Đồng mới sáp lại gần Mohamed, thì thào: “Anh ơi, anh thấy gai độc chưa? Anh bỏ đi, bỏ đi mà, bỏ đi anh ơi…”

Mohamed cau mày lườm đối phương một cái: “Bớt lải nhải nha. Khi nãy anh đã nói rồi, quân tử nhất ngôn, đừng lắm chuyện nữa.”

“Quân tử nhất ngôn thật, nhưng anh nên nhớ anh cũng chỉ là một cái mạng!” 

“Lo cho cưng trước đi.” Mohamed đẩy đầu Đinh Nhiêu Đồng sang một bên, tay còn lại cắm trong túi quần, nói “Chuyện này anh cưng thừa sức lo được. Anh đi đây!”

“Anh đi đâu đó?” Đinh Nhiêu Đồng hỏi với theo. 

Mohamed vẫy vẫy cánh tay, không quay đầu lại: “Đưa người đẹp về, không được à?”

“Không được.” 

Mohamed chợt ngừng bước, quay cả người nhìn Đinh Nhiêu Đồng. 

Đinh Nhiêu Đồng vẫn đứng tại chỗ, mặt ngốc lăng ra sức lắc mạnh đầu, ngón tay lại chỉ sang bên phải của mình: “Em không có nói.”

Kỳ Họa Niên không biết đã đi ra khỏi lớp lúc nào, đang đứng thẳng người, nhìn Mohamed bình tĩnh mỉm cười: “Là tôi nói, không được.”

Tình huống giằng co bằng ánh mắt này xảy ra quá bất ngờ. 

Triệu Đóa kéo tay Đinh Nhiêu Đồng, ghé tai thì thầm: “Qua đây đi, một lát em dính đạn đó.”

Đinh Nhiêu Đồng rõ ràng không hiểu chuyện gì đang diễn ra, song cậu vẫn nhích sang phía của Triệu Đóa. Dưới bóng tối, gò má cậu hơi đỏ lên. 

Mohamed liếm môi dưới, chấp nhận màn khiêu khích này. 

Quào quào quào… Ra mặt rồi đấy à? Ha, tôi biết cậu sẽ không nhẫn nhịn được đâu mà. 

Mohamed cảm thấy phấn khích vô cùng. Gã nheo mắt lại, từ xa nhìn đến Kỳ Họa Niên, hồi sau mới đáp trả: “Sao lại không được? Tôi độc thân, Vưu Hạ cũng độc thân, cớ gì lại không thể chứ?”

Kỳ Họa Niên vẫn điềm đạm như cũ: “Tôi cũng độc thân và cũng thích Vưu Hạ.” 

Đầu óc Đinh Nhiêu Đồng suýt thì nổ tung. Cậu loạng choạng lùi ra sau tường, bắt đầu cảm thấy lời cảnh báo của Vưu Hạ không sai chút nào. Ở đây lâu thêm chút nữa sẽ ngạt thở mà chết. 

Tía ơi, Họa Niên cũng thích bác sĩ đó? 

Anh Mohamed cũng muốn theo đuổi bác sĩ đó?

Thật ư? Thời đại bây giờ, mọi người thích gu vừa gai vừa độc ư?

Triệu Đóa thật ra không hề bất ngờ trước chuyện tình cảm của Kỳ Họa Niên, nhưng lại bất ngờ với vẻ mặt muốn khiêu chiến và khẳng định chủ quyền của cậu. 

Thú vị thật nha.

Mohamed cúi đầu cười một tiếng: “Tốt, khí chất này, chết thật chứ! Vẻ ngoài của cậu đánh lừa mọi người cả rồi. Vậy thì chúng ta đấu tranh công bằng đi? Cậu muốn thế nào?”

Kỳ Họa Niên đảo mắt ngẫm nghĩ, lát sau mỉm cười hỏi: “Cần thiết sao?”

“Sao cơ?”

“Tôi hỏi là cần thiết phải đấu tranh công bằng sao?” Kỳ Họa Niên hơi nghển cằm lên, ánh mắt quả quyết chắc nịch “Sao phải tốn thời gian và sức lực trong khi anh ấy vẫn sẽ thuộc về tôi chứ?”

Hết chương 57.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.