Một câu nói khiến cho tất cả đều chìm trong trầm mặc. Tuy ngữ khí chậm rãi từ tốn nhưng khí thế lại bừng bừng, quyết khẳng định rõ ràng chủ quyền ngay từ ban đầu, khiến cho nụ cười ngạo nghễ của Mohamed nhất thời vụt tắt.
Thật ra Mohamed đã nhạy bén nhận ra được thái độ cũng như tình cảm của Kỳ Họa Niên dành cho Vưu Hạ không hề bình thường như bao người khác lâu rồi. Nhưng gã không ngờ được rằng một thiếu niên lúc nào cũng dịu dàng trầm tĩnh lại có khí chất ngang tàng thế này.
Ngay cả Triệu Đóa cũng bị sự phản kháng hôm nay của cậu làm cho sững sờ. Cô im lặng quan sát cậu, trong lòng bỗng dưng nghi hoặc tính cách thật sự của đối phương.
Đây là Kỳ Họa Niên mà mình biết ư?
Khí thế vừa nãy của em ấy không hề bình thường chút nào. Ngược lại còn có chút đáng sợ, giống như một chú nhím tung ra bộ gai bén nhọn muốn bảo vệ một thứ gì đó quý giá.
Mấy phút sau, Triệu Đóa hơi nheo mắt lại, đưa ra một kết luận cuối cùng.
Hay nói đúng hơn thì, ở trước mặt Vưu Hạ, Kỳ Họa Niên sẽ là “chó con”. Nhưng ở trước mặt tình địch hoặc là kẻ nào đó có tính cách “khó ăn”, Kỳ Họa Niên sẽ biến thành “chó sói”.
Nghĩ đến đây, không hiểu sao cô lại bật cười thành tiếng. Đinh Nhiêu Đồng vốn đang ngáo ngơ vì bàng hoàng thì nghe thấy giọng cười trầm trầm quyến rũ của con gái, cậu ngoảnh đầu nhìn qua, vô tình chứng kiến một “mỹ cảnh trần gian”.
Triệu Đóa cười lên đúng là đẹp chết người!
Hai bên gò má của Đinh Nhiêu Đồng lại chuyển thành màu đỏ, dưới ngọn đèn còn lộ ra rõ hơn. Triệu Đóa cười xong liền ngẩng đầu lên, phát hiện Đinh Nhiêu Đồng đang nhìn mình không chớp mắt, cô ngượng ngập sờ sờ mũi hỏi:
“Em nhìn gì mà chăm chú vậy?”
Đinh Nhiêu Đồng ngơ ngơ trả lời: “Em…nhìn chị.”
“…” Triệu Đóa sững ra.
Ngay sau đó, Đinh Nhiêu Đồng giật mình tỉnh lại, lắc lắc cái đầu, khoa tay múa chân giải thích: “À, ý em là, không không có gì đâu. Ha ha… chị đừng hiểu lầm.”
Ở bên kia, Kỳ Họa Niên vẫn còn đấu mắt với Mohamed chưa thôi. Cả hai đăm đăm nhìn vào mắt nhau, ngay cả một cái chớp mắt cũng không có. Trong lòng mỗi người đều có suy nghĩ riêng, chỉ là chưa ai tiếp tục mở lời khiến cho tình hình trở nên căng thẳng ngột ngạt.
Giống như một mũi tên đã lên cung, chỉ là cần đợi bắn ra. Hoặc là một con sóng ngầm dưới đáy biển sâu thẳm, chỉ một chốc nữa sẽ trỗi dậy nhấn chìm cả thành phố.
May thay, Mohamed qua một hồi biến sắc, rốt cuộc cũng có thể cong môi cười lên như cũ. Gã nghênh cằm đáp trả: “Nếu giống như lời cậu vừa nói thì đây là một loại tình cảm ép buộc rồi đúng không? Đừng quên, tình cảm không thể gượng ép.”
Tình cảm không thể gượng ép. Đạo lý này Kỳ Họa Niên đương nhiên hiểu rõ, thậm chí còn khắc sâu trong lòng mãi không quên. Bởi vì Ninh Diễn Hòa từng dạy cậu những chuyện không thể xảy ra trong tình yêu chân thành nghiêm túc.
Một là không gượng ép. Hai là không dây dưa.
Kỳ Họa Niên chưa từng để một trong hai điều này xảy ra. Vốn dĩ chuyện tình cảm của cậu từ trước đã rất đen đủi, lúc nào cũng làm thân phận kẻ đơn phương một mình ôm tương tư. Nhưng mà cậu không bao giờ nghĩ rằng mình sẽ ép buộc một ai đó phải yêu mình.
Ngay cả với Vưu Hạ cũng vậy.
Thế thì vì sao lại dám khiêu khích Mohamed bằng lời nói lúc nãy? Thái độ ngang tàng khẳng định chủ quyền đó từ đâu mà ra?
Thú thật, Kỳ Họa Niên cũng không biết nữa.
Có điều, vào khoảnh khắc Mohamed muốn chạm đến Vưu Hạ dù chỉ là qua ánh mắt, tâm trí của cậu đã sôi sục một ý niệm vô cùng mạnh mẽ, rằng không thể cho phép gã thản nhiên tiếp cận anh ấy được.
Bất kỳ ai cũng không được!
Trước ánh mắt tràn ngập thách thức của Mohamed, Kỳ Họa Niên thế mà vẫn điềm nhiên mỉm cười. Vì đứng ở ngạch cửa, quá nửa khuôn mặt của cậu đã chìm trong bóng tối. Một chút ánh sáng di chuyển qua lại giữa bờ môi và khuôn cằm ấy.
“Có lẽ với anh điều này là gượng ép, nhưng lỡ đâu Vưu Hạ lại tự nguyện thì sao? Ai mà biết được chứ.”
Mohamed chầm chậm nheo mắt lại đánh giá một chút, sau đó khẽ cười: “Để thời gian trả lời câu này vậy. Tuy nhiên, tôi lại là một kiểu người cố chấp, thứ chưa thể có được, nhất định phải có bằng được.”
Kỳ Họa Niên tỏ ra ôn hòa nhưng khóe miệng lại nhếch lên ngang ngược: “Làm sao đây? Tôi cũng giống anh rồi.”
Mohamed không nói nữa, chỉ tặng cho đối phương một cái nhún vai, rõ ràng muốn biểu thị: Tốt thôi, hãy đợi đấy!
Đợi đối phương quay lưng đi được vài bước, từ phía sau Kỳ Họa Niên mới nói vọng theo, như là nhắc nhở, cũng như là cảnh cáo: “Có một điều tôi nghĩ anh nên nhớ. Vưu Hạ không thích gần gũi động chạm với người khác đâu, đặc biệt là những người có ý tứ không đường hoàng.”
Khoảng sân trống không hề có ánh sáng, hoàn toàn tách biệt với nơi mà ba người còn lại đang đứng. Dáng người cao ráo săn chắc của Mohamed như chìm ngập trong bóng tối. Lần này gã quyết định quay nửa người, lộ ra nơi ánh mắt lạnh như băng, gắt gao nhìn Kỳ Họa Niên.
Gã không còn nở nụ cười ngạo nghễ như mọi ngày nữa, thay vào là một bờ môi mỏng mím chặt thành đường thẳng. Dường như gã đang tỉ mỉ suy ngẫm điều gì đó trong lòng, hoặc là đang cẩn thận quan sát đối thủ của mình, muốn tìm ra một sơ hở của cậu.
Tiếc là hiện tại gã không có được bất kỳ manh mối nào hữu ích. Nhưng ít ra gã biết được Vưu Hạ mắc hội chứng sạch sẽ là thật, dù cho anh đã dùng chính hội chứng này để mắng mình hồi nãy.
Đành vậy.
Mohamed cất đi nét mặt đăm chiêu của mình, bình tĩnh nói: “Cảm ơn lời nhắc nhở của cậu. Nói vậy, chắc là cậu cũng chưa từng được gần gũi với người đó?”
“Anh đoán xem?”
“Không cần hỏi ngược lại tôi vậy đâu, ranh con.” Mohamed liếm nhẹ môi dưới, nói tiếp “Tôi thừa biết chiêu trò khiêu khích của cậu rồi. Nói gì thì nói, quyết định của tôi vẫn không thay đổi. Tạm biệt!”
Kỳ Họa Niên nhìn bóng lưng đối phương, cười khẩy: “Được. Thật ra tôi nghĩ anh vẫn nên tận mắt nhìn thấy chúng tôi gần gũi với nhau như thế nào thì tốt hơn. Tạm biệt!”
Mohamed đứng bên cạnh mô tô của mình, hiếm khi bộc lộ cảm xúc tức giận của mình. Gã hút xong điếu thuốc nhưng vẫn chưa hạ hỏa, vậy là dùng sức đá mạnh vào bên hông chiếc xe. Âm thanh rơi vào khoảng lặng rồi mất hút.
Mohamed di điếu thuốc dưới chân, đưa tay sờ khuôn cằm lún phún râu.
Tận mắt chứng kiến ư?
Thằng oắt con này đúng là không thể xem thường mà. Ban ngày dùng bộ dạng dịu dàng đứng đắn đánh lừa người khác, đêm xuống thì lộ rõ nguyên một con sói. Nhưng mà… đây là sói thật hay sói giấy thì còn chưa biết được.
Về đến nhà nghỉ, Kỳ Họa Niên thay đồ tắm rửa rất nhanh. Cậu ngồi ở một bên ăn cơm chiều, vừa ăn vừa nhìn ba người anh của mình đang ngồi ở ba góc, chơi game trên điện thoại. Trò chơi này cậu cũng có biết, chỉ là không có hứng thú cày cuốc mà thôi.
Địch Phàm mới quay lại cách đây hai hôm, sau một loạt chuyện buồn bất ngờ ập tới, đến giờ tâm trạng của anh đã khá hơn một chút rồi. Dù rằng hình bóng trong tim không thể một sớm một chiều mà phai nhạt, nhưng anh nghĩ nếu cứ mãi sống trong tiếc nuối thì sẽ đánh mất luôn cả tương lai tốt đẹp sau này.
Bạch Thiện nhìn nhân vật ảo của mình di chuyển chậm chạp, bèn gắt lên: “Má nó, hôm nay bị gì vậy ta?”
Tiền Nhân vẫn dán mắt vào di động, cười hà hà: “Tại mày ngu thôi, than trời cái gì?”
Bạch Thiện vừa đánh vừa duỗi chân đạp vào bên đùi của Tiền Nhân. Chỉ có Địch Phàm vẫn luôn im lặng, tập trung giết quái. Thật ra trong một đội, anh chính là người mang trọng trách ‘gánh team’ trong huyền thoại.
Địch Phàm giết xong hai con quái cuối cùng, thở ra một hơi: “Xong rồi. Hai đứa bây bớt cái mồm lại đi. Phòng đâu có cách âm đâu.”
Bạch Thiện xì một tiếng siêu dài rồi bắt đầu trận mới.
Kỳ Họa Niên đã ăn cơm xong, cậu đứng dậy dọn dẹp rồi lẳng lặng rời khỏi phòng lúc nào chẳng ai hay. Một mình đi đến cuối dãy hành lang, bên ngoài có chỗ lan can lộng gió, tuy nhiên hôm nay trời rất yên tĩnh, hoàn toàn không có miếng gió nào.
Kỳ Họa Niên dán lưng trên tường, lấy điện thoại ra gọi cho một người.
Sau một ngày làm việc mệt mỏi, đêm về, chúng ta sẽ chỉ muốn tìm đến một hơi ấm quen thuộc, thả sức mà đắm chìm trong sự êm dịu ngọt ngào ấy, giống như một loại tiếp năng lượng. Kỳ Họa Niên cũng đang muốn được sạc pin cho nên mới liều mạng gọi cho người mình thương, muốn được nghe thấy giọng của anh dù chỉ vài giây ngắn ngủi.
Lúc đầu dây kết nối, trái tim Kỳ Họa Niên bỗng giật thót. Cậu không dám tin vào tai mình, đưa di động ra xa nhìn khoảng hai giây rồi mới gấp gáp đáp lại: “Anh ơi!”
Ở bên này, Vưu Hạ vừa mới ra khỏi phòng, điện thoại kề sát bên tai, lập tức nghe thấy giọng điệu trầm nhẹ của Kỳ Họa Niên truyền đến. Lúc nào cậu cũng gọi “anh ơi”, hình như đã sớm thành một thói quen khó bỏ.
Ban đầu khi Vưu Hạ nhận được cuộc gọi của cậu, trong lòng chẳng muốn bắt máy. Nhưng rồi sau một hồi ngẫm nghĩ, anh lại bất giác đổi ý, đi ra ngoài hành lang nhận điện thoại.
Đứng ở lan can tĩnh lặng, Vưu Hạ cũng giống như Kỳ Họa Niên, dán lưng sát vào tường, chậm rãi nói tiếp: “Có chuyện gì vậy?”
Kỳ Họa Niên hít một hơi thật sâu, từ tốn đáp: “Em chỉ muốn nghe giọng anh thôi. Lúc nãy anh đi vội quá, em vẫn chưa kịp nói câu nào.”
“Tôi chỉ đến xem thử cậu dạy cái gì cho bọn nhỏ thôi.”
Nghe vậy, cậu khẽ cười, thuận theo đối phương mà bảo: “Vâng, thế anh thấy em dạy có được không? Học sinh của em ngoan lắm, giống em vậy đó.”
Vưu Hạ ngước mắt nhìn lên trời đen như mực, nhàn nhạt nhận xét: “Lớp học yên tĩnh, bọn trẻ cũng rất ngoan, còn cậu ấy à, ngoan không nhỉ?”
“Ngoan chứ, ngoan với anh là đủ rồi.”
“Tôi là bố cậu à mà chỉ ngoan với tôi.”
Kỳ Họa Niên hắng giọng, điềm nhiên đáp: “Em là robot, anh là anh chủ, tất nhiên em phải ngoan ngoãn nghe lời anh rồi.”
Lại là cái màn này.
Vưu Hạ không kìm được hừ khẽ qua cánh mũi, bất chợt lạnh tanh hỏi: “Có phải cậu chỉ muốn nói những lời bóng gió sến sẩm này thôi đúng không?”
Ngoài dự liệu, Kỳ Họa Niên hơi sững người. Trong lòng cậu dấy lên một linh cảm bất an, vì giọng điệu của người kia hình như không còn bình thường nữa.
Kỳ Họa Niên thận trọng hỏi lại: “Ý anh là sao?”
“Ý tôi là, sau này cậu vẫn sẽ chỉ luôn nói những câu ngọt ngào nhất thời này thôi đúng không?”
Lúc hỏi xong, Vưu Hạ dường như nhận ra bản thân đang trở nên kỳ lạ. Anh trầm mặc nghĩ về câu hỏi của mình, ý tứ có vẻ không được ổn cho lắm?
Vì sao anh phải hỏi như thế?
Rốt cuộc anh đang mong đợi điều gì từ Kỳ Họa Niên?
Kỳ Họa Niên rơi vào trầm mặc hồi lâu. Khi ngẫm lại câu hỏi trong đầu, cậu nghĩ mình đã hiểu được đại ý mà Vưu Hạ muốn nhắm đến. Nhưng bây giờ cậu chưa biết nên phải trả lời thế nào cho thích hợp mà không khiến người kia nổi giận lần nữa.
Đúng thật từ khi theo đuổi Vưu Hạ cho đến hiện tại, cậu lúc nào cũng chỉ dành cho anh những lời ngọt ngào dịu dàng nhất. Giống như là một chiếc kẹo bông gòn, mỗi ngày tự tay làm ra rồi đem tặng cho anh mà thôi. Nhưng cậu hiểu rõ một điều nữa, chính là trước khi muốn xác định một mối quan hệ, một bên cần phải chủ động đưa ra một quan điểm, hay có thể là một lời đề nghị, để rồi sau đó mới tạo thành một bản hiệp định.
Hiệp định của tình yêu, rằng tôi yêu anh, anh cũng yêu tôi, chúng ta sẽ cùng nhau tạo dựng hạnh phúc về sau.
Có lẽ thật sự là ý thế này.
Kỳ Họa Niên cúi mặt thở nhẹ một tiếng, sau đó ngẩng lên, ánh mắt tản ra tia ấm có thể làm tan chảy bất kỳ trái tim của ai đó. Cậu dùng giọng điệu chân thành của mình, nói rõ ràng rành mạch: “Mặc dù em vẫn chưa nói ra nhưng em nghĩ anh đã sớm hiểu được cảm giác của em dành cho anh rồi đúng không?”
Vưu Hạ bên này không nói gì, rũ mắt tập trung lắng nghe.
“Anh đối với em đặc biệt hơn tất cả mọi người. Điều đó có nghĩa, em sẽ quan tâm anh hơn, sẽ để ý đến anh nhiều hơn, càng sẽ muốn thân thiết gần gũi với anh hơn trước kia. Có điều, ngay lúc này em chỉ có thể dành cho anh những điều ngọt ngào êm ả nhất có thể, vì em muốn nhìn thấy anh vui vẻ mỗi ngày. Đợi sau khi em trưởng thành hơn rồi, dưới chân em cũng có một chỗ đứng vững chắc, khi đó nếu như em vẫn còn cơ hội, em nhất định sẽ nói ra lời quan trọng nhất với anh.”
Kỳ Họa Niên nói đến đây, đôi mắt nhắm chặt lại, không khỏi thầm mong mỏi: Hãy đợi em, được không? Đợi em một chút thôi…
Từng câu từng chữ chậm rãi nhẹ nhàng trôi vào tai Vưu Hạ, khiến anh thoáng chốc lặng người. Bàn tay giữ chặt điện thoại, khóe môi hé ra muốn nói một lời gì đó nhưng đến cuối vẫn không thể thốt lên được.
Hình như đây là lần đầu tiên Kỳ Họa Niên nghiêm túc đối mặt với chuyện này, cũng là lần đầu tiên cậu không ngần ngại bộc lộ suy nghĩ của mình cho anh nghe. Những câu nói lúc nãy vẫn rất ngọt ngào, nhưng đan hòa trong chúng còn có sự chân thành và rối bời của một cậu thiếu niên chưa trưởng thành.
Đợi cậu trưởng thành hơn ư?
Bờ môi Vưu Hạ khẽ run lên. Trái tim trong lồng ngực mãnh liệt dồn dập, bất giác tạo một ảo giác khó thở. Anh nhanh chóng đưa tay ghì lên ngực trái, hé miệng hít vào thật sâu rồi thở ra.
Phải chăng… Kỳ Họa Niên thật sự khiến mình điên theo rồi không?
Sao có thể như vậy chứ? Sao mình có thể… sao mình lại không thể khống chế được cảm xúc như trước nữa?
Tim của mình bị hỏng rồi. Cả đôi mắt này cũng hỏng rồi, sao có thể nóng lên như muốn khóc như vậy?
Vưu Hạ nhắm mắt muốn quên đi những gì Kỳ Họa Niên vừa nói, nhưng không ngờ lại nghe thấy cậu nói tiếp: “Anh ơi, em nhớ anh lắm, thật sự muốn gặp anh ngay bây giờ.”
Chợt, Vưu Hạ ngồi thụp xuống, trong đầu vang vọng một giọng nói khác trẻ hơn xen vào giữa lời nói của cậu.
“Anh, anh còn nghe em nói không?” Vì đầu kia im lặng quá lâu làm cho Kỳ Họa Niên bồn chồn lo lắng.
Khi nghe thấy cậu hỏi, Vưu Hạ liền cố gắng hồi thần, miễn cưỡng đáp: “Tôi vẫn đang nghe.”
“Anh đang ở đâu thế?”
Vưu Hạ ngẩng mặt lên, mơ màng nói: “Ngoài lan can lầu hai.”
“…” Kỳ Họa Niên giật mình, lát sau mới cười khẽ: “Em lại ở trên anh rồi.”
Lần này là cậu cố tình muốn trêu đối phương, tiếc là đối phương không hề hiểu được ý tứ thâm hiểm của cậu, còn thành thật bảo: “Vậy cậu đang đứng trên đầu tôi à?”
Kỳ Họa Niên cười thành tiếng, nghe qua vừa khó ưa vừa cưng chiều: “Em không dám, hay là em xuống dưới đứng cạnh anh nha?”
“…Không.” Vưu Hạ đứng dậy vịn tay trên tường, không nhịn được ngước mắt lên trần nhà bằng bê tông, tưởng tượng có dấu chân đang đạp thẳng trên đầu mình “Tôi buồn ngủ.”
“Ừm, vậy anh về phòng đi. Về đến nơi thì nhắn tin cho em nhé.”
Vưu Hạ xoay người trở vào hành lang, lúc gần đến cửa phòng, anh chợt hỏi: “Báo cáo với cậu làm gì?”
Kỳ Họa Niên cười cười, sờ sờ vào dái tai của mình: “Để an tâm thôi. Anh về tới chưa?”
Ngước nhìn cánh cửa màu trắng, Vưu Hạ tuy không thuận lòng nhưng vẫn báo lại: “Về tới rồi.”
“Tốt rồi, anh mau ngủ đi, nhớ đóng cửa sổ, đắp chăn cẩn thận. Anh ngủ ngoan nhé!”
Vưu Hạ lạnh nhạt mắng: “Đồ lắm lời.” Sau đó thì cúp máy.
Kỳ Họa Niên nhìn màn hình dần tối xuống, trong lòng như gỡ được một gánh nặng. Thế là cậu đã bày tỏ với người kia rồi, dù chưa nói một câu trọn vẹn nhưng bao nhiêu đây có lẽ cũng đủ để anh chấp nhận mở lòng cho cậu một cơ hội rồi.
Nhìn vào màn hình khóa, một chàng trai khoác áo blouse đang đứng bên cây anh đào, một bên sườn mặt hơi ngước lên, để lộ từng góc cạnh sắc nét như tranh vẽ.
Kỳ Họa Niên hôn vào màn hình, thầm nói: “Em yêu anh.”
—
Ngày hôm sau, cả làng tổ chức một bữa tiệc tương đối hoành tráng. Có hai lý do để sinh ra bữa tiệc này, một là để chào đón đoàn y bác sĩ của Thuần Ái, hai là để thay lời cảm ơn bác sĩ Vưu đã cứu một mạng người của làng Hạnh Dung.
Khi nghe đến tin tức của bữa tiệc, ai ai cũng phấn khích. Bọn họ thường ngày sống trong thành phố, chỉ quen với những buổi tiệc tùng tráng lệ và xa hoa, nào có biết ở nơi xa xôi hẻo lánh này, người dân sẽ tổ chức bữa tiệc như thế nào.
Vì vậy, tối hôm ấy, tất cả đội ngũ bác sĩ và điều dưỡng, gồm luôn cả những người đầu bếp và phụ bếp, đều có mặt đầy đủ.
Bữa tiệc tổ chức ngoài trời. Phía trên có giăng một tấm bạt rất lớn, phòng hờ ngăn đi những trận mưa rào bất chợt. Khắp sân rải đầy những chiếc ghế đẩu thấp. Nơi đối diện, người dân tự tạo một sân khấu vô cùng hoành tráng dành cho mấy tiết mục văn nghệ.
Hôm nay Vưu Kiện cũng góp mặt vào buổi tiệc này cùng em trai. Khi cả hai người họ xuất hiện, mọi người đều đã có mặt đầy đủ. Gần khúc dưới còn đúng ba chiếc ghế trống. Trên sân khấu lúc này đang mở một bản nhạc truyền thống, giai điệu vui tươi nhộn nhịp, lặp đi lặp lại chắc cũng đã hai lần.
Khu vực bên trái dành cho nơi ăn uống. Lý Hạnh Dung sắp xếp bữa tiệc này giống như một buổi buffet, sau khi thức ăn được bày lên, mọi người có thể thỏa thích lựa chọn món cho mình. Nhưng trong khoảng thời gian chờ đợi, tất cả sẽ cùng nhau chiêm ngưỡng các tiết mục văn nghệ.
Vưu Kiện ngồi bên cạnh Vưu Hạ, trong chiếc túi màu đen đeo trước ngực có một chai rượu quý. Hắn không thể uống loại rượu thường của con người, cho nên đành phải mang theo rượu đặc biệt của mình. Chai rượu được thiết kế rất bắt mắt và sành điệu, bên ngoài là một lớp bạc nhũ, dưới ánh đèn còn lấp lánh lấp lánh.
“Uống một chút không? Hôm nay họ tổ chức vì em đó.” Vưu Kiện uống một ngụm rồi đưa chai rượu sang cho Vưu Hạ.
Vưu Hạ cúi đầu nhìn nhìn, cuối cùng vẫn từ chối.
Vưu Kiện thở dài thở ngắn: “Sống trên đời này, ít nhiều vẫn nên trải nghiệm tất cả đi thôi.”
“Mình anh đủ rồi.”
“Anh mày hơi bị dư rồi đó nha.” Nói một câu, hắn lại uống một ngụm.
Trên sân khấu có ánh đèn sáng choang, lát sau đột nhiên tắt ngấm. Mọi người còn đang trò chuyện với nhau bất chợt khựng lại, khiến cho bầu không khí trở nên thinh lặng. Ai nấy cũng ngước mắt quan sát phía trên, trong đầu thắc mắc tự hỏi.
Chuyện gì vậy?
Vưu Hạ nheo mắt lại nhìn nhìn, lát sau cười lạnh: “Chắc lại có ai bày trò làm màu gì rồi.”
Lời vừa dứt, sân khấu đột nhiên sáng đèn, ở chính giữa có một người con trai đang ôm đàn ghi-ta trước ngực. Cậu ngồi ở đó một mình, bên dưới như là cả đại dương bao la với đàn cá nhỏ dày đặc.
Đèn pha di chuyển, chiếu lên tâm điểm là cậu.
Mọi người bắt đầu nhận ra được đối phương là ai. Vưu Kiện thoáng nheo mắt quan sát, ngay lúc đó phá lên cười: “Haha, ranh con của em bày trò làm màu chứ ai.”
Lúc nhìn thấy Kỳ Họa Niên ngồi trên sân khấu, trầm lặng ôm đàn ghi-ta, anh đã vô cùng bất ngờ. Từ trước đến nay chưa từng nghe qua chuyện cậu ta biết chơi đàn. Nhưng mà sao hôm nay tự dưng lại nổi hứng thế kia?
Nghe giọng cười bỉ ổi của anh trai bên cạnh, Vưu Hạ lườm sang một cái: “Biết đâu người ta lại hát nghiêm túc thì sao? Đừng nghĩ ai cũng làm màu giống anh.”
Vưu Kiện sặc ngụm rượu lên tận mũi, hắn xoa xoa chóp mũi, khàn giọng bảo: “What? Hôm nay em bị bệnh à? Em vừa bênh vực ranh con của mình hả?”
“Ai là ranh con của em vậy? Đừng nói nhảm nữa.”
“Anh mày mới—“
“Suỵt.” Vưu Hạ nghiêm lặng thu tầm mắt về, nhìn lên sân khấu với vẻ chăm chú.
Ngay khi tiếng đàn cất lên, khán giả bên dưới lập tức im lặng. Xung quanh dần dần chìm ngập trong một giọng hát dịu dàng trầm thấp của Kỳ Họa Niên.
“Yêu anh… dù là đơn phương thế thôi.”
Câu hát đầu tiên vừa dứt, Vưu Kiện không kìm được nhìn qua người bên cạnh mình. Hắn phát hiện đối phương hình như cũng rất kinh ngạc, bờ mi ngước lên như muốn nhìn thật rõ người trên sân khấu.
Kỳ Họa Niên nghiêng mặt nhìn vào những sợi dây đàn, điềm tĩnh nhẹ nhàng hát tiếp những câu sau: “Sao chẳng thể nói ra trước đôi môi kia. Thương anh… là điều em không thể ngờ. Ngăn nỗi nhớ cũng không thể ngăn trái tim. Ngần ngại chôn sâu yêu thương. Em giấu đi tâm sự mỗi khi bên cạnh nhau. Chỉ biết lặng thinh ngắm nhìn. Một ngôi sao nhỏ bé làm tim em mãi mãi mong chờ.”
Triệu Đóa ngồi bên dưới nghe được một đoạn đầu, không hiểu sao đôi mắt lại ươn ướt. Cô mím chặt môi, cảm thấy từng lời cứ như đang diễn tả bản thân mình vậy.
Giọng hát ngọt ngào này sao có thể khiến người khác đau lòng đến thế?
Vưu Hạ qua một lúc đã không chịu được, bèn rũ mắt thôi nhìn đối phương. Dù cho bên tai vẫn luôn văng vẳng giọng hát của cậu, nhẹ nhàng như mọi ngày.
“Em ổn không?” Vưu Kiện đột nhiên lên tiếng, ánh mắt thì vẫn dán trên sân khấu.
Vưu Hạ không hiểu vì sao đối phương lại hỏi mình câu này, anh lắc đầu rồi gật đầu, bộ dạng mơ màng khác hẳn bình thường. Hồi sau, anh vươn tay sang bên cạnh, thấp giọng nói: “Rượu đâu rồi?”
Vưu Kiện kịp thời phản ứng: “Gì? Em muốn uống à?”
“Ừm.”
Kỳ Họa Niên gảy đàn rất điêu luyện, khi vào điệp khúc, cậu ngẩng mặt nhìn xuống đám đông. Trong đám người chìm giữa bóng tối, cậu dường như nhìn thấy được hình dáng của Vưu Hạ, một hình dáng mờ mờ ảo ảo, không biết có phải không.
Giọng hát tha thiết mà nao lòng: “Là em cố chấp yêu anh. Dù không thể nói thành lời. Vì dại khờ em thu mình trong suy tư của anh. Dù muộn sầu hay thương nhớ em xin một mình mang hết. Chỉ mong bờ mi anh không vương chút buồn. Và nụ cười anh luôn trên bờ môi…”
Khi tiết mục kết thúc, Vưu Hạ vẫn còn cầm chai rượu trong tay. Trước kia anh từng bị Vưu Kiện dụ dỗ uống rượu rồi, lần nào cũng chỉ hai ly là say khướt. Thế mà hôm nay anh ngang nhiên uống hết một nửa chai, lúc trả lại cho Vưu Kiện, hắn còn phải giật mình.
“Vưu Hạ, em uống nhiều vậy?”
Bên tai Vưu Hạ ù ù cạc cạc: “Sao…cơ?”
“Anh nói em—” Vưu Kiện định hỏi thêm nhưng thấy tình hình chẳng ổn chút nào, cả người Vưu Hạ nghiêng nghiêng đảo đảo, kiểu này chắc chắn đã say bí tỉ rồi.
“Đợi chút, anh đưa em về.”
Vưu Kiện bất mãn thở một hơi rồi đứng dậy, định vác cục nợ không biết uống rượu mà cũng bày đặt kia về nhà nghỉ thì từ sau lưng xuất hiện một người. Người nọ như thần chớp, dùng loại tốc độ kỳ lạ chạy nhanh đến trước mặt Vưu Kiện.
“Thầy Vưu!”
Vưu Kiện ngoảnh đầu lại nhìn Kỳ Họa Niên: “Ờ, em đó hả? Hờ hờ, may nhỉ?”
“May ạ?” Kỳ Họa Niên ngẩn ngơ, liếc nhìn Vưu Hạ đang gục đầu, sững người “Anh…bác sĩ Vưu làm sao vậy ạ?”
“Sao trăng gì đâu.” Vưu Kiện chép miệng rồi thình lình đẩy Vưu Hạ sang cho Kỳ Họa Niên, hất cằm mỉm cười “Nhờ em mang cái cục say khướt này về nhà nghỉ giùm thầy nha. Thầy còn đang muốn tham gia tiệc một chút.”
“…” Cục say khướt.
Kỳ Họa Niên hơi bối rối nhìn xuống gương mặt đỏ bừng của Vưu Hạ, yết hầu vô thức lên xuống. Cậu cẩn thận ôm lấy anh, nói tạm biệt Vưu Kiện xong liền ngoan ngoãn trở về nhà nghỉ.
Với cân nặng của Vưu Hạ, Kỳ Họa Niên tương đối dễ dàng bế anh trong tay theo kiểu bế công chúa, sau đó hiên ngang đi vào phòng. Khi nãy Vưu Kiện đã đưa chìa khóa cho cậu rồi. Lúc đó cậu có hỏi hắn một câu, đưa em chìa khóa rồi, lát nữa làm sao thầy vào?
Vưu Kiện cười gian: “Ờ, leo cửa sổ vào.”
Kỳ Họa Niên đặt Vưu Hạ nằm xuống giường, cẩn thận cởi giày giúp anh, sau đó đắp chân ngang người đối phương rồi mới im lặng ngồi bên mé giường.
Vưu Hạ hiếm khi say bí tỉ thế này. Lúc say, một là anh sẽ ngủ không biết gì, hai là sẽ nằm không yên. Giống như hiện tại, Vưu Hạ không nằm yên chút nào, cứ khoảng năm giây anh lại muốn trở mình, miệng cứ thì thào gì đó không rõ.
Kỳ Họa Niên cúi thấp người, giữ lấy hai vai của anh, thấp giọng dỗ: “Hạ Hạ, đừng quấy nữa, em ở đây đợi anh ngủ say, được chưa?”
Vưu Hạ mơ hồ nghe thấy có giọng nói, bỗng nghiêng mặt muốn mở mắt nhìn. Tầm mắt mờ mờ mịt mịt, giống ảo ảnh trong mơ, anh nhìn mấy giây rồi nhắm mắt lại.
“Hạ Hạ, anh muốn nói gì?”
Vưu Hạ nghiêng mặt vùi trên gối đầu, thì thầm: “Ở lại… ở đâu… rồi?”
“Sao cơ?” Kỳ Họa Niên càng cúi thấp xuống, muốn nghe bằng được.
Vưu Hạ chau mày, dường như đang nghĩ đến điều gì đó không vui, lát sau mới ậm ừ thốt ra: “Th…H…”
Th… H…?
Kỳ Họa Niên sững người.
Nếu như cậu không nhầm, thì đây là tên của một người nào. Có điều cậu không nghe rõ, cho nên… Mà không, là cậu nhầm rồi, chắc chắn là nghe nhầm rồi!
Khóe môi Kỳ Họa Niên chợt run rẩy, đôi mắt đỏ lên nhìn sang Vưu Hạ. Môi anh còn mấp máy, dường như vẫn muốn gọi tên của người đó.
“Th…Ha…”
Trái tim Kỳ Họa Niên đột nhiên thắt chặt lại.
Vưu Hạ, không thể như vậy.
Không thể như vậy được…
Anh say rồi. Thật sự say quá rồi.
Kỳ Họa Niên lần đầu tiên cảm giác muốn khóc đến thế. Cậu cúi nhìn khóe miệng của Vưu Hạ, nơi đó còn chưa chịu im lặng.
Có một điều gì đó ích kỷ sượt qua đáy lòng cậu.
Trong một khắc, Kỳ Họa Niên không thể kìm chế, thình lình cúi xuống, lấp kín môi Vưu Hạ, điên cuồng muốn ngăn chặn những lời đau lòng kia.