Hệ thống điện áp ở làng Hạnh Dung không được tốt lắm. Nhiều năm qua, cứ nửa năm yên bình thì nửa năm còn lại, mọi người sẽ phải chịu đựng khoảng thời gian khắp nơi chìm trong bóng tối. Đặc biệt là vào tháng Giêng. Mặc dù trước đó Lý Hạnh Dung đã cho người đến kiểm tra điện áp hàng tháng, thế nhưng tình hình vẫn không hề khá hơn.
Có điều, hôm nay thời gian điện bị ngắt không kéo dài quá lâu, cho nên người dân được một phen mừng rỡ nhẹ nhõm. Ngược lại, có một số người thì không vui cho lắm.
Cách đây nửa tiếng đồng hồ, Vưu Kiện có việc phải ra ngoài một chuyến. Lúc đó hắn không nhắn gì với Vưu Hạ mà lẳng lặng biến mất. Mãi đến khi quay về nhà nghỉ, Vưu Kiện mới phát hiện hệ thống điện áp có vấn đề, xung quanh đã chìm trong bóng tối từ bao giờ không hay.
Ngay lập tức, Vưu Kiện sực nhớ đến Vưu Hạ vẫn còn ở trong phòng một mình. Hắn chợt nhiên cảm thấy bất an, cũng nhớ rất rõ từ nhỏ đến lớn người kia vẫn luôn sợ bóng tối. Mỗi khi đứng trong bóng tối đều sẽ bất giác nghe thấy tiếng mèo kêu, điều này càng khiến cho nỗi sợ hãi tăng lên gấp đôi.
Sau khi nghĩ đến chuyện đó, Vưu Kiện liền phóng nhanh lên lầu hai, không ngờ lại vô tình nhìn thấy bóng dáng của Kỳ Họa Niên vừa tiến vào bên trong. Bước chân hắn thoáng khựng lại. Vưu Kiện trầm mặc quan sát từ đằng xa, cửa phòng không hề đóng lại nhưng vị khách không mời cũng chẳng hề đi ra.
Thằng nhóc đó vào trong đó làm gì?
Lẽ nào là Hạ gọi cho nó đến?
Ánh mắt Vưu Kiện trầm xuống thấy rõ. Nơi hắn đang đứng là góc khuất của hành lang, một ít tia sáng của trăng bên ngoài không đủ để soi đến. Cảnh tượng quen thuộc này nhất thời khiến hắn nhớ đến một chuyện.
Nhiều năm trước, cũng trong tình cảnh như vậy, hắn đã vô tình phát hiện mối quan hệ bất chính của Vưu Thần và Vưu Chiếu Hy.
Không lẽ nhiều năm sau, mình lại tiếp tục nhìn thấy những điều không nên thấy ư?
Vưu Kiện gục mặt cười lạnh một tiếng.
Không thể nào. Chắc chắn sẽ không có chuyện như vậy. Hạ nó làm sao có thể dễ dàng chấp nhận một người như tên nhóc kia được chứ?
Tuy đã cố gắng bỏ qua những nghĩ ngợi linh tinh, nhưng Vưu Kiện vẫn thấy mọi chuyện rất kỳ lạ. Từ khi Kỳ Họa Niên xuất hiện cho đến bây giờ, con người của Vưu Hạ quả thực đã thay đổi không ít. Thậm chí có lúc, hắn còn ảo giác cảm thấy Vưu Hạ của hiện tại thật sự rất giống Vưu Hạ của mười bảy năm trước.
Một Vưu Hạ có cảm xúc, một Vưu Hạ có linh hồn…
Liệu sự thay đổi có dẫn đến một kết quả tốt đẹp hơn không? Hay lại vẫn khiến cho tất cả dần đi vào ngõ cụt mà không hề hay biết?
Vì sự lo lắng bất an dấy lên trong lòng, sau đó Vưu Kiện quyết định sẽ đợi ở bên ngoài cửa phòng một lúc mới đi vào. Chẳng thể ngờ tới, khi đèn phòng sáng lên, hắn lại tận mắt chứng kiến hai con người như nước với lửa đang ở rất gần nhau, gần đến mức khiến hắn phải á khẩu vài giây.
Cảm giác này là gì?
Sốc điếng người à?
Vưu Kiện sửng sốt hồi lâu, hết ngậm miệng lại mở miệng, cuối cùng câu mà hắn có thể nói chỉ là: “Đủ rồi chưa?”
Đủ rồi chưa? Cái gì đủ rồi? Ôm nhau đủ chưa? Nhìn nhau đủ chưa? Ngồi gần nhau thế đủ chưa? Còn cả… hôn nhau đủ chưa à?
Mẹ nó, ngớ ngẩn thật!
Không biết có phải vì quá sốc hay không, Vưu Kiện chẳng biết nói thêm gì nữa. Hắn bực dọc cào loạn mái tóc của mình, nhìn cũng không thèm nhìn thẳng vào hai người ở bên cửa sổ.
Trái với sự bực dọc của Vưu Kiện, Kỳ Họa Niên cảm thấy khó xử nhiều hơn. Sau khi nghe thấy giọng nói của đối phương, cậu lập tức đứng bật dậy, toàn thân cứng đờ, trân trân nhìn Vưu Kiện.
Mọi lời nói trong đầu thình lình bay đi đâu mất.
“Em…em chào thầy.”
Vưu Kiện dựa người bên cửa phòng, hai cánh tay ôm trước ngực, cười khẩy thành tiếng: “Thầy hả, em có suy nghĩ đến việc đổi xưng hô với tôi chưa đấy?”
Kỳ Họa Niên sắc mặt trắng bệch, khó xử nói: “Ý thầy là sao ạ? Em vẫn chưa hiểu lắm.”
“Không hiểu thật à?” Vưu Kiện sờ vào dái tai của mình, giọng điệu không mấy thiện cảm nói, “Nhìn em bây giờ rất giống với mấy phi tần trong phim, mỗi khi có lỗi đều giả ngu giả ngơ bảo thần thiếp không hiểu, thần thiếp không làm, thần thiếp không dám! Nhưng mà, không phải mọi sự trong lòng đều tỏ tường rồi sao?”
Đây là lần đầu tiên Vưu Kiện bộc lộ rõ thái độ vừa khó chịu vừa nghiêm khắc đối với Kỳ Họa Niên như vậy. Hơn nữa từ giọng điệu của hắn còn dễ dàng nghe ra một ít mỉa mai châm chọc.
Kỳ Họa Niên cúi mặt không dám vô lễ, nhưng trong lòng lại như có tảng đá ầm ầm rơi xuống không ngừng. Cậu vốn không phải là một đứa khù khờ, chỉ vài lời thôi cũng đủ hiểu tường tận ý tứ của đối phương rồi.
Nhưng vẫn có một chuyện cậu chưa hiểu lắm. Vì sao Vưu Kiện lại có thái độ gắt gỏng với cậu như vậy? Lần trước khi biết được tình cảm của cậu dành cho Vưu Hạ, người nọ cũng chỉ khuyên can rằng Vưu Hạ là một người không biết tình yêu là gì, sẽ khó mà chinh phục. Ngoài ra, không còn nói đến chuyện gì khác hay là có ý cấm cản cậu theo đuổi.
Vậy mà hôm nay thái độ của Vưu Kiện thay đổi hẳn.
Kỳ Họa Niên im lặng nghĩ ngợi, tuyệt nhiên không mở miệng hỏi đến. Vưu Kiện đứng bên kia vẫn nhìn chằm chằm vào cậu, dường như muốn chờ đợi một câu phản kháng của cậu, để rồi hắn sẽ tiếp tục lật ván cờ, lật luôn cả những tâm tư sâu trong lòng đối phương.
Tuy nhiên, ngay lúc ấy Vưu Hạ bất ngờ lên tiếng, giọng nói từ tốn mà lạnh nhạt: “Đủ rồi. Khi nãy em đã gọi cậu ta đến giúp em một chút việc thôi. Không phải là học trò của anh sao? Anh tự suy diễn rồi tự khó chịu như vậy làm gì.”
“Ồ, là anh tự suy diễn tự khó chịu à?” Vưu Kiện rướn mày hỏi một câu, sau đó nhìn sang Kỳ Họa Niên, cười nhạt nói tiếp “Danh nghĩa thì đúng là học trò của anh, nhưng mà anh dạy cậu ta điều đúng lẽ phải, cậu ta đâu có nghe?”
Hắn đã từng chủ động khuyên nhủ cậu không nên tiếp cận Vưu Hạ rồi, tiếc là cậu vẫn gạt đi những lời nói có lòng đó, quyết làm theo ý mình.
Tâm trạng của Vưu Kiện bây giờ là nửa tức giận nửa lại sốt ruột.
Biết rằng lời thật mất lòng, nhưng Vưu Kiện không thể cho phép hai người họ tiếp tục gần gũi nhau được nữa. Bởi vì hắn đang dần sáng tỏ một chuyện rất quan trọng, có thể ảnh hưởng đến tương lai sau này của Vưu Hạ lẫn Vưu Thần.
Ký ức của Vưu Hạ bắt đầu được hồi phục, có lẽ đã nhờ vào Kỳ Họa Niên một phần. Ngặt nỗi, phần ký ức đó là một mảng tăm tối, chẳng có ai niềm nở vui vẻ chào đón nó trở về, kể cả khi vẫn còn sót lại 1% giúp hàn gắn mối quan hệ giữa Vưu Thần và Vưu Hạ đi nữa.
Thế nên, nếu như Kỳ Họa Niên tiếp tục gần gũi với Vưu Hạ, ký ức cũ sớm muộn gì cũng sẽ hồi phục.
Tuy chia cắt tình cảm người khác là sai trái, nhưng hắn cũng không còn cách nào khác.
Kỳ Họa Niên bấy giờ mới ngẩng mặt lên nhìn Vưu Kiện, song cậu vẫn im lặng như cũ. Lúc nhìn sang Vưu Hạ, tình cờ phát hiện anh cũng đang nhìn mình, ánh mắt vô cùng tỉnh táo.
“Về phòng trước đi.” Vưu Hạ nhàn nhạt nói một câu.
Kỳ Họa Niên biết rõ mình không nên nán lại thêm, bèn gật đầu ngoan ngoãn bảo: “Vâng. Anh ngủ ngon nhé.”
Khi đi ngang qua Vưu Kiện, cậu dừng lại vài giây, nói với hắn: “Thầy cũng ngủ ngon ạ.”
Vưu Kiện nghiêng mặt không đáp, ngón tay kẹp lấy điếu thuốc màu trắng đưa lên miệng. Cửa phòng khẽ khàng đóng lại, cùng lúc một làn khói màu xanh lơ chậm rãi tản ra xung quanh.
Đèn phòng sáng choang, soi rõ sắc mặt của mỗi người. Sau khi Kỳ Họa Niên rời đi, cả hai không ai lên tiếng nói chuyện, để mặc cho bầu không khí chìm trong yên tĩnh ngột ngạt.
Vưu Kiện ngồi xuống ghế tựa, miệng nhả khói một hồi mới nghiêm túc hỏi: “Chuyện lúc nãy là thế nào?”
Vưu Hạ đã ngồi trên giường từ lâu. Anh đang cầm một quyển sách quen thuộc mỗi tối, nhưng từ nãy đến giờ vẫn chưa đọc vào được trang nào. Nghe đối phương thình lình hỏi chuyện, anh mới ngước mắt nhìn một cái.
“Thế nào là thế nào?” Thái độ của Vưu Hạ có vẻ hờ hững.
Vưu Kiện gác một tay lên thành vịn, im lặng quan sát anh một chút rồi nói thẳng: “Hai đứa đang hẹn hò sao?”
Vưu Hạ như sửng sốt, sau đó lại cười nhạt hỏi: “Anh bị hoang tưởng à?”
“Không hẹn hò…” Hắn liếm qua môi dưới, nheo mắt ngờ vực, “Nếu không phải là đang hẹn hò, vậy thì những cử chỉ thân mật kia là ý gì? Đừng nghĩ anh mày đui mù không thấy. Mấy hôm nay hai đứa lúc nào cũng ở cạnh nhau, ban đầu anh chỉ nghĩ là thân thiết như bạn bè, cùng lắm thì tên nhóc đó giống như chó con ngoe nguẩy bên cạnh em thôi, nhưng mà cảnh tượng tối hôm nay là sao đây?”
Khi nghe đến những lời này, trong lòng Vưu Hạ như vừa tỏ tường một chuyện, khiến cho trái tim dần dần nguội lạnh. Anh nhìn xuống những dòng chữ trên trang sách, lát sau thì bất ngờ đóng gập cuốn sách lại. Ngẩng mặt nhìn thẳng vào đôi mắt sâu hút của Vưu Kiện, Vưu Hạ thẳng thừng hỏi một câu:
“Lần này anh đi theo em có phải là vì muốn theo dõi hành tung của em không?”
Vưu Kiện không kịp thời phản ứng, sững ra nhìn đối phương.
Vưu Hạ lại bình tĩnh hỏi tiếp: “Đây là yêu cầu của anh cả sao?”
Điếu thuốc trên tay giống như cháy bùng lên, muốn thiêu đốt ngón tay của Vưu Kiện. Hắn giật mình tỉnh lại, vừa hé miệng muốn phủ nhận tất cả thì lại nghe thấy tiếng cười lạnh nhạt của Vưu Hạ.
“Các người xem tôi là trẻ con ư? Hay là một kẻ tù tội?”
Đầu mày Vưu Kiện lập tức chau chặt lại. Hắn hiểu rõ sự tức giận này từ đâu mà đến, nhưng không có nghĩa hắn sẽ dung túng cho thái độ hỗn xược của Vưu Hạ lúc nãy.
Vưu Kiện đứng dậy khỏi ghế, ánh mắt gắt gao nhìn đối phương, gằn giọng răn dạy: “Mày ăn nói cho cẩn thận, ai là các người chứ hả? Nếu là yêu cầu của anh cả thì làm sao? Từ khi đến đây, anh mày chưa một lần ngăn cản hay làm phiền bất cứ chuyện gì của mày. Đã không hiểu được tình cảm của người khác thì đừng giở thói hỗn xược trước mặt anh mày như thế. Anh mày không đánh, không có nghĩa là sẽ dung túng quá độ đâu!”
Trước sự tức giận của Vưu Kiện, Vưu Hạ chỉ cười nhạt đáp: “Em cần hai người quan tâm lo lắng đến vậy à? Em từng cầu xin hai người lo lắng cho mình như vậy bao giờ chưa? Chưa từng. Từ sau khi ra ngoài sống riêng, em đã không muốn bất kỳ ai can thiệp vào cuộc sống của mình nữa. Kể ra những mối quan hệ của em.”
Lần này Vưu Kiện không nói gì. Hắn đi đến bên cửa sổ, trầm mặc hút xong điếu thuốc. Mi mắt đen dài rũ xuống, che khuất đi tâm tình ẩn hiện bên trong đôi mắt ấy.
Hiếm khi cả hai người họ xảy ra xích mích xung đột, trừ lúc còn nhỏ hay đánh đùa với nhau, chẳng may thì sứt đầu mẻ trán mà thôi. Còn bây giờ, hắn cảm nhận được chiếc lồng mà Vưu Thần luôn cẩn thận xây đắp đã sắp không còn chịu nổi nữa rồi.
Vưu Hạ đã trưởng thành, cũng có cuộc sống độc lập, cho nên anh sẽ không bao giờ muốn người nhà họ Vưu nhúng tay vào từng chuyện của mình.
Chiếc lồng sắp rơi, tức là cánh chim cũng sắp được tung bay lên bầu trời.
Vưu Hạ ngồi bên giường hít sâu một hơi, liếc nhìn bóng lưng cao lớn của đối phương, nói tiếp: “Còn về những cử chỉ thân mật giữa em và Họa Niên, anh thấy kỳ lạ lắm sao? Chẳng phải trước giờ mối quan hệ của anh luôn là như thế này à? Ôm nhau, hôn nhau, kể cả ngủ với nhau cũng chưa chắc đã là tình yêu đâu. Anh trai, anh thật sự không biết chuyện bình thường này ư?”
“Ha.” Vưu Kiện mở mắt nhìn lên mặt kính cửa sổ, lúc ngoảnh đầu nhìn Vưu Hạ, khóe môi hắn nhếch lên “Với anh thì đúng là như vậy! Còn em ấy à, không chắc đâu. Anh hiểu rõ tính cách của em, nếu đã động lòng với người nào rồi sẽ rất chung tình, đúng không?”
“Hình như là anh nhầm sang anh cả rồi. Em chưa từng động lòng với bất kỳ ai cả.”
Vưu Kiện nghe xong thì bật cười, ấn đầu thuốc vào gạt tàn gần đó rồi bỗng hỏi: “Thế còn Thiếu Hàn thì sao?”
Ánh mắt Vưu Hạ ngay lập tức suy suyễn đôi chút, nhưng rất nhanh đã điềm tĩnh trở lại. Anh không tỏ rõ thái độ của mình, chỉ nói: “Ông ấy là thầy của em, là một người em rất quý trọng.”
“Khá khen cho hai tiếng “quý trọng” này đó. Nếu như chẳng phải ông ấy sớm rời khỏi biệt thự của chúng ta, mai danh ẩn tích, sống lầm lũi ở góc xó nào đó thì em đã chủ động theo đuổi ông ấy rồi sao?”
Dưới lớp chăn bông, Vưu Hạ bất giác nắm chặt lòng bàn tay. Hơi thở nơi lồng ngực trở nên dồn dập, anh không rõ mình đang tức giận hay là đau lòng, chỉ biết rằng khi nghe đến tên của Từ Thiếu Hàn, tâm trạng của anh khó mà bình tĩnh được.
Im lặng hồi lâu, Vưu Hạ nhắm mắt, nghiêm giọng đáp: “Đừng nói những lời vấy bẩn tình cảm thầy trò của em và ông ấy. Ngoài ra, đừng bao giờ nhắc đến tên của ông ấy trước mặt em nữa.”
“Vậy còn Họa Niên thì sao?” Vưu Kiện ngước mắt hỏi.
Vưu Hạ không nhìn sang người bên cạnh, sắc mặt cũng không chuyển biến bất thường, hay nói đúng hơn là như một mặt hồ phẳng lặng chẳng gợn sóng. Mặc dù đã đoán trước được Vưu Kiện sẽ truy cùng hỏi tận, nhưng khi nghe đến Kỳ Họa Niên, anh lại cảm thấy không được thoải mái cho lắm.
Mối quan hệ giữa hai người họ ra sao, anh chỉ muốn hai người họ biết mà thôi.
Nghĩ vậy, Vưu Hạ rũ mắt, thờ ơ đáp: “Anh nghĩ thế nào thì cứ thế ấy đi.”
Gì chứ? Mình nghĩ thế nào thì cứ thế ấy à?
Chợt nhiên lại cảm thấy vô cùng bất an, Vưu Kiện im lặng ngẫm nghĩ một chút. Đến khi nghĩ thông suốt rồi, hắn bỗng hạ giọng, gạn hỏi: “Hạ, em thích thằng nhóc đó rồi phải không?”
“Đừng hỏi nữa, em không phải tội phạm, hỏi cung mãi làm gì.” Vưu Hạ cố ý tránh né, sau khi nói xong liền nằm xuống giường, nhắm mắt lại vờ ngủ.
Thú thật, anh rất sợ câu hỏi này. Bất kỳ ai hỏi anh câu này, anh đều sẽ lựa chọn cách trốn tránh. Cho dù có thật sự thích người kia đi chăng nữa, anh cũng sẽ không thừa nhận, càng cật lực muốn phủ nhận điều này.
Lý do à? Thật sự có rất nhiều lý do, cũng có rất nhiều rào cản.
Không phải anh chưa từng nghĩ đến, nhưng vì cảm xúc lấn át lý trí, anh đành phóng lao theo lao mà thôi. Nhưng mà cứ ngỡ một khi muốn kết thúc chỉ cần thẳng thừng trực tiếp nói hai tiếng “kết thúc”. Không ngờ đến khi suy nghĩ ấy nảy ra, anh lại trở nên do dự hơn bao giờ hết.
Hóa ra bắt đầu một đoạn tình có vẻ tương đối dễ dàng, nhưng lúc muốn kết thúc tất cả thì lại vô cùng khó khăn.
Vưu Kiện thấy anh im lặng xoay lưng về phía mình, bất giác thở dài một hơi. Thật ra hắn chỉ thuận miệng muốn hỏi đến cùng chứ không dám nghe câu trả lời từ đối phương.
Nếu nói đúng hơn thì… hắn không cần nghe cũng biết rõ đáp án.
Nhìn vào đôi mắt của Vưu Hạ, tất cả đã phơi bày ra rồi.
Kim đồng hồ rầm rì kéo đến số mười một. Không còn ánh đèn sáng choang như hồi nãy nữa. Chỉ có một ngọn đèn chiếu sàn trong góc. Đốm sáng tù mù nơi chân tường chiếu xuyên qua chân giường đối diện. Vưu Kiện vẫn chưa ngủ được, hắn trở mình đến mấy lần cũng không thể chợp mắt.
Lúc nhìn trần nhà đã phát chán, hắn lại ngoảnh sang nhìn Vưu Hạ. Anh nhắm nghiền đôi mắt, hơi thở đều đặn, hệt như đang ngủ say. Có điều, Vưu Kiện biết rõ đối phương sẽ không dễ ngủ như vậy, huống hồ tối hôm nay còn xảy ra bao nhiêu chuyện, trong lòng có khi đang bức bối mà không giãi bày được.
Vưu Kiện nằm duỗi thẳng người, hai tay đặt ngay ngắn trên bụng, thình lình lên tiếng: “Không thể đi đường xa thì đừng đi nữa.”
Câu nói cất lên rồi nhanh chóng chìm trong tĩnh mịch.
Không có người nào trả lời.
Vưu Kiện hít thầm một hơi, vừa nhắm mắt lại thì nghe thấy giọng nói trầm lạnh của người bên cạnh.
Vưu Hạ ngược lại không mở mắt, chỉ hơi nhíu mày, tựa như đang kìm nén khó chịu trong ngực, khẽ nói: “Có những kẻ khờ thường thích dây dưa.”
Vưu Kiện cười giễu một tiếng: “Em thì không phải kẻ khờ rồi.”
Vưu Hạ trở mình, giọng điệu biếng nhác: “Cho nên sẽ không dây dưa.”
Tốt rồi, không dây dưa thì tốt.
Ngặt nỗi, em không dây dưa không có nghĩa thằng nhóc kia sẽ không dây dưa.
Sáng sớm hôm sau, Kỳ Họa Niên dậy muộn hơn bình thường. Khi cả ba người còn lại trong phòng đều sắp đi ra khỏi cửa, cậu mới giật mình tỉnh dậy.
Địch Phàm đeo một chiếc túi bạt trên lưng, liếc nhìn cậu hỏi: “Nay dậy muộn vậy?”
Kỳ Họa Niên ngồi ngốc ở trên giường, đầu nhức bưng bưng nặng nề, ngay cả nhìn Địch Phàm cũng nhìn thành hai người giống hệt nhau. Cậu xoa trán mấy cái mới nhỏ giọng đáp:
“Hôm qua em mất ngủ, trong người hơi mệt.”
Bạch Thiện mang giày xong rồi, lúc đứng dậy thì lớn giọng quan tâm: “Xem xem có bệnh không đấy, mệt thì nghỉ ngơi trong phòng đi. Trưa đói thì gọi bọn anh, Nhân nó mang đồ ăn lên cho.”
Tiền Nhân đứng bên cạnh không khỏi nghệch mặt: “Ủa sao lại là tao?”
Bạch Thiện chép miệng: “Vậy chắc là tao hả?”
Tiền Nhân ngứa miệng còn muốn cãi tiếp thì bị Địch Phàm ngăn lại, anh chau mày đuổi hai người họ ra ngoài trước. Sau đó anh đi vào nói với Kỳ Họa Niên:
“Em cứ nghỉ ngơi đi, trưa anh đem cơm lên cho.”
Kỳ Họa Niên tựa người vào giường, cảm kích cười lên: “Vâng, cảm ơn anh. Nếu lát khỏe thì em sẽ đến trung tâm sau.”
“Ok.”
Địch Phàm rời khỏi phòng, cửa đóng lại một tiếng.
Kỳ Họa Niên với tay mò điện thoại dưới gối đầu. Khi định nhắn tin báo cho Vưu Hạ biết tình hình của mình thì cửa phòng đột nhiên mở ra.
Địch Phàm lắc lắc đầu, ngón tay chỉ ra phía ngoài, thấp giọng nói: “Ờ có người tìm em ở bên ngoài.”
Ai tìm mình vậy? Chị Đóa sao? Hay là… anh ấy?
Nghĩ đến đấy, Kỳ Họa Niên vội vàng bước xuống giường, rửa mặt xong rồi mới đi cùng Địch Phàm ra ngoài. Ngoài cửa thật sự có một người đang đứng dựa tường, nom dáng vẻ rõ ràng là chờ đợi ai đó.
Kỳ Họa Niên ngẩng đầu lên nhìn đối phương, Địch Phàm ghé tai thì thầm với cậu: “Anh đi trước nha.”
Nói rồi Địch Phàm biến mất hút ở đầu cầu thang.
Sau khi thu tầm mắt lại, Kỳ Họa Niên lễ phép cất tiếng hỏi: “Thầy tìm em ạ?”
Phía đối diện, Vưu Kiện ngước mắt lên nhìn Kỳ Họa Niên. Hôm nay hắn ăn vận rất thoải mái, nhìn giống như đang dạy học ở trong trường. Sắc mặt cũng tốt hơn so với ngày hôm qua.
Vưu Kiện cắm một tay trong túi quần thể thao, khóe môi cong lên cười niềm nở: “Hôm qua thầy hơi say nên ăn nói cáu gắt, đừng để ý nhé.”
“…” Kỳ Họa Niên trong lòng nghi hoặc nhìn hắn, song vẫn điềm đạm đáp “Không sao ạ. Ngày hôm qua em cũng chỉ là lo cho anh ấy quá nên mới có mặt ở đó. Ngoài ra thì không có gì khác nữa.”
Vưu Kiện gật đầu rồi khoát tay, phóng khoáng nói: “Được rồi, lỗi lầm gì to tát đâu mà.”
Dừng lại một chút, hắn nhìn cậu, đuôi mắt lẫn khóe môi như cùng đọng lại một nụ cười: “Hôm nay trời khá đẹp, ra ngoài vận động chút đi. Leo núi không?”