Vì thời gian ở lại Tiên Vận không còn quá năm ngày nữa, cho nên tất cả phòng khám cũng bắt đầu ngừng hoạt động. Các bác sĩ chủ yếu dành thời gian của mình để rà soát lại một số bệnh án nghiêm trọng, nếu có bất kỳ bệnh nhi nào cần được hỗ trợ đặc biệt thì sẽ được đặc cách đưa về thành phố để chữa trị.
Vưu Hạ ở trong phòng cẩn thận xem lại những bệnh án quan trọng mà Triệu Đóa đã lọc ra vào ngày hôm trước. Lúc đang viết xuống giấy, khuỷu tay của anh bất ngờ nhích qua phải khiến cho một chiếc tách rơi xuống đất.
Tách trà làm bằng sứ, rơi xuống đất với tốc độ chóng mặt, vỡ tan tành.
Tiếng động rất lớn khiến cho cả Triệu Đóa và Vưu Hạ đều bị giật mình. Anh ngẩng đầu lên nhìn qua bên cạnh, không còn nhìn thấy chiếc tách bằng sứ trắng đâu nữa. Khi nhìn xuống đất, anh chỉ còn nhìn thấy những mảnh vỡ rất nhỏ nằm ngổn ngang.
Triệu Đóa chỉ sửng sốt vài giây rồi lập tức chạy đi lấy chổi đến dọn dẹp mớ hỗn độn dưới sàn nhà. Cô hơi khom người, cẩn trọng nhặt mấy mảnh vỡ to hơn bỏ vào một chiếc túi giấy, còn những mảnh quá vụn thì buộc phải quét thôi.
Tuy anh không bị thương gì nhưng mà trong lòng lại cảm thấy bất an khó tả.
“Không hiểu sao lại rơi nhỉ, chắc là bác sĩ lỡ tay đẩy nó rồi.” Triệu Đóa ôm lấy một bao chứa toàn mảnh sứ sắc bén, vừa đi vừa nói tiếp “May mà không bị thương.”
Cửa phòng bật mở, Triệu Đóa đi ra ngoài khoảng mấy phút. Khi trở về, cô nghe thấy Vưu Hạ thình lình hỏi thăm Kỳ Họa Niên.
“Sáng giờ cô có nhìn thấy Họa Niên không?”
Mấy ngày trước, sáng nào Kỳ Họa Niên cũng dậy rất sớm, trừ chuẩn bị một phần ăn cho bản thân thì cậu còn đứng đợi Vưu Hạ dưới đại sảnh. Có một số người trong đoàn thường xuyên bắt gặp cả hai đi bộ cùng nhau đến trung tâm hỗ trợ.
Tuy nhiên, sáng hôm nay thì không như vậy. Mặc dù chuyện hôm qua không mấy vui vẻ, nhưng Vưu Hạ cũng chẳng để trong lòng quá nhiều. Tất nhiên, anh đã đinh ninh rằng Kỳ Họa Niên cũng sẽ không khác gì mình.
Thế nhưng sáng này cậu không đợi anh dưới đại sảnh nữa, càng không gửi đến một tin nhắn nào. Điều này vô tình khiến cho anh nghĩ ngợi suốt cả buổi sáng, mãi đến khi chiếc tách sứ bị vỡ, anh mới bắt đầu thấy kỳ lạ.
Họa Niên sẽ không bao giờ im lặng biến mất như vậy.
Triệu Đóa vẫn còn ôm lấy cây chổi trước người mình, ánh mắt chăm chú quan sát đối phương. Với bản tính hiếu kỳ tò mò, hay nói cách khác là thích hóng chuyện, cô chợt nghĩ ngợi đến vài thứ linh tinh trong đầu mình.
Trước giờ Vưu Hạ rất hiếm khi nói chuyện với cô, ngoại trừ bàn giao công việc ở bệnh viện thì bắt buộc phải giao tiếp thôi. Còn lại hầu như chưa từng mở miệng nói một câu nào, thậm chí là một câu trao đổi vô cùng đơn giản, tỉ như “Mấy giờ rồi?” cũng chẳng có.
Vậy mà hôm nay anh lại chủ động hỏi đến Kỳ Họa Niên, còn hỏi thẳng cô nữa chứ.
Cậu ấy không ngại mình sẽ lắm chuyện tò mò sao?
Triệu Đóa nghĩ thầm trong bụng một hồi mới lắc đầu nhỏ giọng đáp: “Từ sáng tôi đã không gặp em ấy rồi. Hình như hôm nay em ấy không có đến trung tâm.”
Không đến trung tâm sao?
Vưu Hạ giỏi nhất là che giấu cảm xúc. Có điều, những chuyện liên quan đến Kỳ Họa Niên, dù vui hay buồn, anh đều nhất thời để lộ cảm xúc của mình ra ngoài bằng ánh mắt.
Có sửng sốt cũng có lo lắng.
Trong một khắc ngắn ngủi, Triệu Đóa cũng tình cờ phát hiện chuyện này. Không cần phải nói thêm, cô cực kỳ phấn khích, cảm giác chỉ cần không có ai ở đây, cô sẽ thật sự nhảy cẫng lên tung hoa ăn mừng.
Nhưng mà… sao cô lại phấn khích vui mừng như thế nhỉ?
Chuyện này nói cho cùng thì cũng đâu có liên quan đến mình!
Triệu Đóa gõ vào đầu mình, tự mắng “đồ thần kinh”, sau đó xoay người định đi dẹp cây chổi. Đúng lúc ấy, cửa phòng khám mở ra mà không hề báo trước, suýt nữa đã dọa cô nhảy bắn lên rồi.
Nghe thấy tiếng động từ phía cánh cửa lẫn tiếng rú lên của Triệu Đóa, Vưu Hạ đang mãi nghĩ ngợi cũng phải ngẩng đầu nhìn qua một cái. Không ngờ người xuất hiện trước mặt lại là Vưu Kiện và Kỳ Họa Niên.
Vưu Hạ sững ra nhìn hai người bọn họ, sau đó đường nhìn rơi xuống nơi cánh tay bị chảy máu đầm đìa của Kỳ Họa Niên, anh ngay lập tức đứng bật dậy.
Giọng điệu phát ra không thể che giấu được sự lo lắng: “Sao lại bị thương vậy?”
Một lời này khiến cho Vưu Kiện đứng bên cạnh Kỳ Họa Niên không khỏi liếc nhìn một cái. Vưu Hạ cũng vừa lúc nhìn sang hắn, thái độ nhất thời thay đổi, vẻ mặt hốt hoảng chẳng mấy chốc đã biến mất.
Vưu Hạ hít sâu vào, giả vờ như không thấy ánh mắt cảnh cáo của anh trai, bình tĩnh đi qua chỗ ghế salon nói: “Qua đây ngồi đi.”
Triệu Đóa cẩn thận đỡ một bên cánh tay của Kỳ Họa Niên, cùng Vưu Kiện đưa cậu sang ghế salon ngồi xuống. Vết thương nơi cánh tay đã được băng bó bằng một mảnh vải màu trắng, máu chảy ra chưa ngừng khiến mảnh vải vừa ướt vừa đỏ đến ghê người.
Cách băng bó rất qua quýt. Vưu Hạ cúi đầu quan sát mấy giây đã không chịu được, bèn thấp giọng nói với Triệu Đóa: “Cô Đóa, mang bông băng với thuốc sát trùng đến đây.”
Triệu Đóa nhanh chóng xoay người đi lấy, được nửa đường thì nghe thêm một câu “Cả kim khâu nữa.”
Sau khi tháo mảnh vải thấm máu kia ra, vết thương càng lộ rõ hơn trong mắt mọi người. Vưu Hạ nhìn một cái liền nhận ra đây là vết cắn của một con thú dữ. Anh cầm bông băng thấm máu, tiếp đến là sát trùng vết thương.
Miệng vết thương rách ra rất kinh khủng. Triệu Đóa đứng gần đó không dám nhìn quá lâu, trong lòng sốt ruột khẽ hỏi: “Sao lại bị nặng dữ vậy?”
Kỳ Họa Niên nghiến răng chịu đựng cơn đau rát. Mỗi khi bông băng sượt qua da thịt, toàn thân cứ như bị một luồng điện chạy qua, tê tê dại dại. Cậu hít sâu một hơi, quay đầu đi không nhìn vào miệng vết thương nữa mà nhìn Triệu Đóa.
“Em bị thú dữ trong rừng cắn.” Nói đoạn, cậu đánh mắt về phía Vưu Kiện, cảm kích mỉm cười “May mà có thầy Kiện, nếu không chắc mạng em xong rồi.”
Trong suốt quá trình băng bó vết thương cho Kỳ Họa Niên, Vưu Hạ vẫn chưa nói một lời nào. Anh im lặng lắng nghe Triệu Đóa nói chuyện với cậu, sau cùng mới thình lình hỏi một câu:
“Sao tự dưng lại đi vào rừng vậy?”
Kỳ Họa Niên nghe hỏi, định trả lời thì bị Vưu Kiện ngang nhiên giành phần: “Trời đẹp nên muốn leo núi thôi. Có vấn đề gì à?”
Vưu Hạ rũ mắt, nhàn nhạt đáp: “Xem ra hôm nay không đẹp mấy rồi.”
Vưu Kiện dựa lưng vào tường, đầu nghiêng nhẹ một bên, sắc mặt không mấy để tâm vào lời của đối phương cho lắm, “chậc” một tiếng: “Xui cả thôi.”
“Vậy à.” Vưu Hạ lấp lửng nói rồi cẩn thận dán băng cá nhân lên miếng bông băng màu trắng.
Một người nhạy cảm như Kỳ Họa Niên đương nhiên đã cảm nhận được bầu không khí kỳ quặc trong phòng lúc này. Cậu nuốt nước bọt liếc nhìn cánh tay, cơn đau tuy chưa thuyên giảm nhưng ít nhất thì miệng vết thương đã được sát trùng và khâu lại rồi.
Kỳ Họa Niên muốn xua đi sự ngột ngạt trong phòng, bèn nói nhỏ: “Chắc là em không hợp với núi rừng rồi. Vết thương ngoài da thôi, không sao cả đâu.”
Vưu Hạ ngẩng lên nghiêm lặng nhìn cậu, Kỳ Họa Niên lập tức cúi mặt không nói gì nữa.
“Xong rồi phải không?” Vưu Kiện ở bên kia chợt lên tiếng hỏi.
Vưu Hạ đứng dậy, đưa mấy thứ đồ còn lại cho Triệu Đóa dọn dẹp, thấp giọng đáp: “Xong rồi.”
“Vậy anh đi trước.” Dứt lời, Vưu Kiện nhanh chóng mở cửa phòng rời đi.
Sau khi dọn dẹp xong, Triệu Đóa cũng hiểu chuyện mà chạy ra ngoài dạo một vòng quanh sân. Trong phòng chỉ còn mỗi hai người họ, không gian dường như đã thoải mái hơn một chút rồi.
Kỳ Họa Niên ngồi dựa người vào bên thành ghế, ngoan ngoãn nhìn bóng lưng của Vưu Hạ ở bên bàn làm việc. Anh không nói gì làm cho cậu bắt đầu thấy lo lắng.
Không lẽ anh ấy giận rồi sao? Vì mình đi leo núi mà không nói tiếng nào?
Kỳ Họa Niên xoắn xuýt trong lòng, một bên đau đớn chưa dứt, một bên thì như ngồi trên đống lửa, bồn chồn mà hỏi: “Anh giận em phải không?”
Không biết Vưu Hạ đang tập trung viết cái gì trên giấy, nghe hỏi xong thì cũng dừng bút lại, ngoảnh đầu nhìn sang phía cậu.
“Sao phải giận cậu?”
Kỳ Họa Niên ủ rũ đáp: “Vì em không đợi anh, leo núi cũng không nói anh, lúc về còn bị thương báo hại anh phải lo lắng.”
“Lo lắng?” Vưu Hạ rướn mày lên khích bác “Tôi lo lắng thì được cái gì? Thân là bác sĩ không thể thấy chết không cứu.”
Nghe đến đây, Kỳ Họa Niên càng dám chắc trong lòng đối phương đang rất tức giận. Cậu nhíu mày thở dài một hơi, song lại cố gắng đứng dậy muốn bước qua chỗ của Vưu Hạ.
Ngay lúc ấy, Vưu Hạ lạnh giọng quát: “Bị thương còn muốn đi đâu?”
Kỳ Họa Niên nửa đứng nửa ngồi, bất đắc dĩ nói: “Em muốn qua chỗ anh.”
“Không cần đâu.”
“Em xin lỗi.”
Cả hai lại bắt đầu trầm mặc. Vưu Hạ không đoái hoài đến Kỳ Họa Niên nữa, tập trung viết cho xong nốt vài đơn thuốc. Kỳ Họa Niên trái lại chẳng thể ngồi yên, mà đứng dậy thì cũng không được, cậu cắn răng chịu đựng bầu không khí ngột ngạt lúc này.
Khoảng chừng mười phút sau, Kỳ Họa Niên hết cách rồi, đành phải dùng khổ nhục kế, nhỏ giọng gọi: “Anh…”
Vưu Hạ buông bút, ngẩng lên hỏi: “Vết thương lại đau à?”
Kỳ Hoạc Niên lắc lắc rồi gật gật, bộ dạng chó con này thành công khiến cho Vưu Hạ phải đi sang chỗ của cậu. Ngay khi anh vừa đến trước mặt, cậu liền tranh thủ cơ hội nhấc một tay lên ôm lấy đối phương.
Thình lình bị ôm như vậy, Vưu Hạ không thể làm gì khác ngoài đứng yên một chỗ, vì sợ nếu như động đậy sẽ khiến cánh tay của cậu bị đau.
Kỳ Họa Niên nhỏ giọng gọi: “Anh…”
Vưu Hạ toàn thân cứng ngắc, cúi đầu hỏi: “Hm?”
Kỳ Họa Niên càng lộ ra dáng vẻ gian xảo của chó sói đội lốt cừu non, nói giọng ấm ức: “Lúc leo núi, thầy ấy ức hiếp em lắm.”
“…”
Hình như trước kia Kỳ Họa Niên chưa từng lộ ra bộ dạng nũng nịu đầy tủi thân này với anh thì phải? Thế mà hôm nay dám cả gan làm loại chuyện này, hơn nữa còn vô cùng thuần thục.
Vưu Hạ cau mày, muốn giở giọng trách mắng nhưng cuối cùng chỉ lạnh nhạt nói: “Đừng có mà làm nũng!”
Khuôn mặt giấu sâu trước ngực áo của đối phương, Kỳ Họa Niên bị mắng mà không thấy xấu hổ, cũng không thấy buồn phiền, ngược lại rất thỏa mãn. Chiếc mũi hư còn tham lam hít lấy mùi hương quen thuộc trên người của anh, khóe môi cong nhẹ lên.
Lúc băng bó xong, Vưu Hạ đã cho Kỳ Họa Niên uống thuốc giảm đau, trong thành phần có ít thuốc an thần, vì thế chẳng bao lâu cậu đã ngủ quên trên ghế. Sau đó, Vưu Hạ lại lặng lẽ rời khỏi phòng từ lúc nào không hay.
Cửa phòng khẽ khàng khép lại. Vưu Hạ đi dọc hành lang, đến gần đầu ngã rẽ của cầu thang, anh bắt gặp Vưu Kiện đang dựa người bên lan can, trầm ngâm hút thuốc. Vưu Hạ đứng lại nhìn vài giây rồi nhanh chóng đi thẳng đến trước mặt đối phương.
Vưu Kiện nghe thấy tiếng bước chân, vừa ngoảnh đầu sang thì nghe Vưu Hạ lạnh giọng hỏi: “Anh đã nói gì với Niên vậy?”
Gì cơ? Niên? Mình không nghe nhầm chứ?
Vưu Kiện kẹp điếu thuốc trên tay, nheo mắt cười châm chọc: “Thay đổi xưng hô nhanh vậy rồi à? Nghe cũng thuận tai lắm đó.”
Đối với những lời dư thừa này, Vưu Hạ không để tâm mấy. Anh hơi chau mày, nghiêm giọng hỏi lại: “Anh đã nói gì với cậu ta?”
Vưu Kiện thong thả xoay người, hai cánh tay gác lên lan can, đầu thuốc cháy dần dần, hắn rít một hơi thật sâu rồi nhả ra một làn khói có mùi bạc hà nhạt nhòa.
Giọng nói dường như trầm xuống theo từng làn khói: “Nói những gì cần nói thôi. Sao em không đi mà hỏi thẳng nó?”
“Em muốn hỏi thẳng anh thì sao?”
Vưu Kiện cúi mặt cười thành tiếng: “OK, sao cũng được. Anh nói với nó, sau khi về thành phố rồi thì hãy cắt đứt liên lạc với em đi.”
Vưu Hạ nhất thời tức giận, giọng điệu cũng lạnh lùng hơn: “Không phải em đã nói anh đừng dính vào chuyện này nữa rồi sao? Em tự biết mình nên làm gì!”
“Em biết thì sao?” Vưu Kiện ngoảnh đầu lại, rướn mày lên hỏi “Em biết thì Niên nó sẽ biết sao? Em nghĩ nó sẽ chấp nhận buông bỏ tình cảm với em nhanh như vậy à? Hạ, anh hỏi thật, em có biết nó là thật lòng với em không?”
Lần đầu tiên bị hỏi thẳng chuyện này, Vưu Hạ ngây ra giây lát. Anh không dám nhìn vào mắt đối phương, đành tránh né sang khung cảnh bên cạnh. Cây anh đào phát triển tươi tốt, vào mùa này lại nở rực rỡ cả một vùng trời.
Có cánh hoa rời khỏi cành cây khô cằn.
Vưu Hạ mơ màng nhìn ngắm nó, cho đến khi cánh hoa đáp xuống đất, anh mới thấp giọng đáp: “Em biết.”
Tâm trạng của Vưu Kiện từ sau khi leo núi trở về có chút không ổn định. Hắn quay mặt đi rít một hơi thuốc rồi mới thở dài nói: “Em định cắt đứt bằng cách nào đây? Anh thấy không đơn giản đâu. Đối phó với một đứa khờ thì dễ, nhưng vừa khờ vừa cố chấp như nó thì khó lắm.”
Ngay khi hắn nói xong, anh liền hỏi một câu: “Vậy thì tại sao phải cắt đứt?”
Sao cơ?
Một tiếng nổ vang trong đầu Vưu Kiện.
Tại sao phải cắt đứt ư?
Vưu Kiện hiếm khi chau mày hung tợn như thế này. Điếu thuốc trên tay đã gần cháy hết, hắn vứt nó xuống đất, dùng mũi giày di mạnh cho tắt lửa. Nơi cánh mũi phập phồng tản ra một làn khói còn sót lại.
“Tại sao phải cắt đứt hm? Bởi vì hai đứa không thể đến với nhau! Có bao nhiêu rào cản trước mặt em có thấy hay không? Em là gì? Còn nó là gì? Em có dám nói thân phận thật sự của mình cho nó nghe không? Sau khi nghe rồi, em nghĩ nó sẽ như thế nào? Chấp nhận yêu em tiếp ư? Chắc là không cần anh mày trả lời đâu nhỉ?”
Vưu Hạ rũ mắt, sắc mặt không chút xao động: “Cố chấp một lần thì đã sao? Dù gì đây cũng là mối quan hệ của bọn em. Lẽ nào sau này em yêu ai cũng phải cần sự đồng ý của mọi người?”
Khóe môi Vưu Kiện run giật liên hồi, tựa như tức giận mà cũng như đau lòng: “Em yêu sao? Không đâu, em không nên yêu bất cứ ai cả. Em không thể… bị tổn thương thêm lần nữa.”
Vưu Hạ chỉ thấy nực cười: “Sao lại là tổn thương chứ? Cậu ta rất tốt, rất dịu dàng, rất quan tâm đến một đứa suốt ngày u uất lạnh lùng như em. Vậy thì sao lại là tổn thương được chứ?”
Khi nói đến đây, cảm xúc nơi trái tim vô cớ trỗi dậy, khiến anh không khống chế được bản thân mình, ấm ức trong nhiều năm như muốn bùng nổ: “Tại sao người khác thì được, còn em thì không được? Tại sao anh cả có thể cố chấp giữ Chiếu Hy bên cạnh mình, còn em thì không thể ở bên cạnh một con người bình thường như cậu ta? Tại sao anh ấy có thể bất chấp cả tộc chỉ vì yêu một người, còn em thì không? Không phải hai người họ lúc nào cũng ra sức đấu tranh cho tình yêu đó sao? Rốt cuộc thì tại sao chứ? Tại sao hả? Tại sao em không thể làm theo ý của mình? Anh nói xem, anh nói xem!”
Giữa ngòi nổ của Vưu Hạ, Vưu Kiện cũng nhất thời lớn tiếng ở hành lang: “Thế rồi em có thấy kết cục của bọn họ chưa? Em có thấy chưa? Một người thì chết, một người thì sống không bằng chết! Đã thấy rõ rồi chứ? Còn muốn giẫm vào vết xe đổ đó sao?”
Hành lang lúc này vắng vẻ, chỉ vang vọng giọng nói của hai người. Sau một hồi lớn tiếng qua lại, bây giờ mọi thứ đều chìm trong tịch mịch.
Cả người Vưu Hạ trở nên cứng ngắc. Anh bỗng thấy mệt mỏi, đôi mắt chậm rãi nhắm lại, bên tai ù ù cạc cạc, hoàn toàn không muốn nghe bất cứ điều gì khác nữa. Vưu Kiện cũng chẳng hề khá hơn. Hắn bám chắc hai tay vào thành vịn lan can, gục đầu kìm chế cảm xúc trong lòng.
Hôm nay hắn đã nói quá nhiều thứ rồi, cũng bộc phát quá nhiều xúc cảm dư thừa rồi. Tuy rằng hắn không muốn khiến tình hình tệ hơn, nhưng hắn cũng không đành lòng nhìn thấy tương lai của em trai mình giống với anh cả như vậy.
Vì sao biết trước lại không ra tay ngăn chặn nó chứ?
Không, không thể để nó xảy ra được nữa.
Một người là đủ rồi.
Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, người đầu tiên lên tiếng lại là Vưu Kiện. Hắn không nhìn em trai mình, chỉ điềm tĩnh khuyên một câu:
“Đừng thích cậu ta.”
Vưu Hạ rơi vào trầm mặc hồi lâu mới đáp: “Còn cách nào khác không?”
Vưu Kiện nghiêm lặng nhìn anh, dường như đã hiểu được phần nào, nhưng hắn rất cứng rắn phản bác: “Không còn. Hạ, anh biết em đã động lòng, nhưng hai đứa không thể đâu. Chi bằng… tự mình giết chết đoạn tình mới chớm này đi. Đừng lún sâu thêm nữa.”
Khi nói ra những lời khuyên can này, nào ai có thể hiểu được chính hắn cũng đau lòng không ngớt. Tuy rằng từ trước đến nay hắn chưa từng yêu một người nào thật tâm, nhưng em trai của hắn thì khác hoàn toàn.
Chỉ là hắn không ngờ đến sẽ có ngày hôm nay. Ngày mà Vưu Hạ vì một người nào đó mà bất chấp cãi nhau với hắn như thế. Hơn cả, anh thậm chí còn định sẽ lún sâu vào tấm lưới tình trắc trở nguy hiểm kia, mặc kệ sự phản đối của người trong gia đình.
Đợi khi bóng lưng cao ngạo thẳng tắp của đối phương dần khuất sau cánh cửa, Vưu Kiện mới ngửa cổ thở dài thành tiếng. Hắn nhắm mắt muốn nghĩ cho thông suốt mọi chuyện, nhưng rồi lại bị hồi chuông của điện thoại gián đoạn.
Màn hình di động hiển thị hai chữ “Anh Cả”.
Vưu Kiện đột nhiên chần chừ không nhấc máy. Chuông điện thoại vẫn đổ không ngừng, qua vài phút thì tự động ngắt. Hắn trầm mặc nhìn dòng thông báo của cuộc gọi nhỡ, đáy lòng ngổn ngang khó tả.
Sao anh ấy lại gọi lúc này?
Di động một lần nữa bất ngờ rung lên.
Vưu Kiện nhất thời cắn môi dưới, hít vào thở ra mấy cái để bình tĩnh, cuối cùng là nhấc máy. Hắn biết rõ lần này không thể không nhận cuộc gọi từ đối phương.
Đầu dây vừa kết nối liền nghe thấy giọng điệu chất vấn lạnh nhạt: “Sao khi nãy không bắt máy?”
Vưu Kiện ngắc ngừng giây lát: “À lúc nãy em đang thay đồ. Anh gọi có chuyện gì không?”
“Tìm hiểu đến đâu rồi?”
Hóa ra là hỏi đến chuyện này sao?
Trong lòng hắn nhất thời khó xử. Sau khi ngẫm nghĩ cẩn thận, hắn gượng cười: “Chuyện ấy em vẫn đang tìm hiểu. Anh biết mà, tính của Hạ cũng hơi khó nắm bắt, em vẫn luôn theo dõi nhất cử nhất động của nó. Anh yên tâm!”
“Lâu vậy sao?” Giọng điệu đối phương bán tín bán nghi.
Vưu Kiện thầm nhủ, đã phóng lao thì phải theo lao thôi, cắn răng nói dối: “Vâng, chắc sẽ không lâu nữa đâu. Em đoán thời gian xảy ra từ sau khi Hạ nó làm việc ở bệnh viện, còn gặp gỡ người nào thì em cần theo dõi thêm nữa mới chắc được.”
Ở bên này, Vưu Thần nghiêm lặng nhìn con lắc trong đồng hồ liên tục chuyển động. Ngón tay đang gõ theo nhịp trên thành vịn cũng chợt khựng lại.
“Được rồi, trong ba ngày nữa liệu có tìm ra không?”
“…Em không nói trước được.”
Đến đây, Vưu Thần cười lạnh một tiếng: “Trước giờ tác phong của em đâu có chậm chạp như vậy? Em đang do dự cái gì?”
“Sao được chứ, anh không tin tưởng em nữa à?”
“Tin chứ, chỉ có em là đáng tin nhất thôi.” Vưu Thần dừng một đoạn, theo thói quen cầm bật lửa lên, mở nắp lại đóng nắp, thanh âm khẽ khàng truyền qua đường dây điện thoại.
Vưu Kiện nghe rất rõ từng đợt âm thanh lạnh lẽo này. Hắn cắn răng không để lộ ra hơi thở căng thẳng của mình, lát sau định nói một lời khiến đối phương an tâm thì bỗng bị chặn ngang.
“Thôi được, khi nào tìm ra thì báo lại với anh.”
Vưu Kiện trong bụng nhẹ nhõm không ít: “Vâng, em biết rồi! Nhưng mà em luôn muốn hỏi chuyện. Nếu như tìm ra được người khiến cho ký ức của Hạ hồi phục, anh định sẽ làm gì?”
Vưu Thần im lặng ngẫm nghĩ chốc lát: “Theo em thì nên làm gì?”
Gì chứ… anh ấy chịu nghe theo cách của mình à?
Tuy vẫn còn hoài nghi rất nhiều điều nhưng Vưu Kiện không muốn bỏ lỡ cơ hội này. Nếu như Vưu Thần chấp nhận cách của hắn thì mọi chuyện không phải sẽ êm đẹp rồi sao?
Ít ra thì… giữ cho cậu ta một cái mạng.
Vưu Kiện nghiêm túc nói: “Em nghĩ chúng ta không cần động tay quá nhiều đâu. Chia cắt mối quan hệ này là được rồi. Không gặp nhau là cách tốt nhất.”
“Sao em chắc sẽ không gặp nhau?”
“…”
“Một người ở đây, một người ở xa hơn không phải là tốt nhất sao?”
Vưu Kiện chau mày, cảm giác đầu lưỡi của mình như bị ai đó cắt mất, chẳng thể nói thêm gì nữa.
Ở bên kia, Vưu Thần dập tắt đầu lọc của điếu thuốc vào gạt tàn. Sau đó, y lại mở một ngăn tủ, từ trong bên lấy ra một tấm hình. Tấm hình này giống hệt với tấm hình đặt trên bàn làm việc của Từ Thiếu Hàn.
Trong bức ảnh là một cậu bé trạc bảy tuổi đang cầm một tấm bằng khen, không hề mỉm cười như những đứa trẻ khác.
Vưu Thần miết nhẹ góc ảnh, đôi mắt sâu trầm không tỏ rõ suy nghĩ. Hồi lâu, y mới bất ngờ lên tiếng dặn dò lần cuối: “Chuyện này anh sẽ giao em cho giải quyết. Chỉ cần không khiến thằng bé đau lòng là được.”