Ngoại trừ những phong tục thường xuất hiện trong dịp lễ quan trọng này, người dân trong làng cũng không vướng bận chuyện gì khác nữa. Người già thì ở trong nhà hưởng thụ hương trà táo thơm lừng, người lớn thì dọn dẹp lại nhà cửa sau một đêm giao thừa, còn trẻ con thì… đều đang xếp thành hàng dài ở sân trung tâm cứu trợ.
Hôm nay là ngày mọi người ở làng Hạnh Dung tiễn đưa đoàn thiện nguyện Thuần Ái về thành phố. Một tháng trời ở đây là một tháng đầy ắp kỷ niệm đẹp đẽ đáng nhớ trong lòng bọn họ.
Trẻ con không ngừng ríu rít ở ngoài sân, hết ôm hôn người này đến ôm hôn người khác. Còn có một số đứa nhóc đem quà mà mình tự tay làm lần lượt tặng cho người mà mình yêu mến nhất.
Tại một góc ở nhà bếp, Đinh Nhiêu Đồng cẩn thận ôm trong tay một túi hoa kiều mạch đã phơi khô, đưa cho Kỳ Họa Niên.
“Này là quà tui tặng ông đó, về thành phố thì nhớ pha uống nha. Nhưng đừng có pha hết, chừa lại một ít đi, để còn nhớ đến người tặng nữa.”
“Cám ơn ông. Có uống hết gói này tôi cũng đâu có quên ông được.”
Kỳ Họa Niên nhận lấy gói quà được gói rất khéo tay, bên trên còn ghi thêm vài dòng nhắn nhủ đậm chất mộc mạc chất phác của Đinh Nhiêu Đồng. Cậu kéo khóa cặp ra, bỏ gói quà vào bên trong, lúc kéo khóa đóng lại còn ngửi thấy một mùi thơm thoang thoảng ngọt dịu từ hoa kiều mạch.
Đinh Nhiêu Đồng ngước mắt nhìn chằm chằm vào đối phương, hồi sau tựa như mủi lòng điều gì đó, cái mũi đỏ như quả gấc, giọng điệu thút thít: “Ờ, không ngờ một tháng trôi đi nhanh như vậy. Tui còn muốn chơi với ông thêm nhiều năm nữa cơ.”
Kỳ Họa Niên nghiêng người rút một tờ khăn giấy ở trên góc bếp, chùi mũi cho Đinh Nhiêu Đồng, cười an ủi: “Sau này nếu có dịp thì ông lên thành phố chơi một lần đi. Khi nào lên thì nhớ liên lạc với tôi nhé.”
“Lên thành phố á hả?” Đinh Nhiêu Đồng cầm khăn giấy chùi qua chùi lại, khịt khịt mũi rồi thở dài “Không biết đến bao giờ luôn á.”
“Năm nay ông không thi đại học sao?” Kỳ Họa Niên sực nhớ nên hỏi.
Đinh Nhiêu Đồng lắc đầu, rầu rĩ giải thích: “Cỡ tui sao dám đi thi đại học? Vả lại tui cũng không biết mình thích cái gì và hợp cái gì nên chưa có ý định. Năm nay ông thi đúng không? Định thi vào trường nào vậy?”
Nghe hỏi đến chuyện này, Kỳ Họa Niên kéo nhẹ khóe môi cười lên, trông có phần đắc ý và vui vẻ: “Tôi sẽ vào Đại học Mỹ thuật Thành phố.”
“Woaaaaa!” Đinh Nhiêu Đồng ngưỡng mộ thật sự, cậu bạn trố mắt nhìn nhìn, hai cánh tay co lại duỗi ra, cổ vũ rất nhiệt tình “Cố lên nha, cố lên nha! Khi nào có kết quả thì nhớ báo tui một tiếng đó. Tui sẽ chờ thư của ông!”
“Ừm.” Kỳ Họa Niên gật đầu chắc nịch như một lời hứa.
Nhưng tận sâu trong tâm, cậu biết rõ mình còn một lời hứa nữa nhất định phải thực hiện bằng được.
Lúc nghĩ đến đây, cậu nhẹ ngoảnh đầu rồi ngước nhìn lên lầu hai ở khu C, ánh mắt mông lung mà luyến tiếc.
Trên hành lang lầu hai lúc này vẫn còn một phòng khám chưa khóa cửa.
Khi Mohamed dạo quanh hành lang một lượt đã vô tình phát hiện ra căn phòng không khóa cửa kia. Gã đứng bên ngoài thăm dò một hồi lâu thì nghe thấy có tiếng động loạt soạt như đang sắp xếp đồ đạc. Ngẩng đầu lên nhìn bảng số mới nhớ ra đây là phòng của ai.
Trong tích tắc, gã tự hỏi, không lẽ người ta vẫn chưa đi sao?
Bên dưới sân có bốn chiếc xe khách màu đen nối đuôi nhau thành hàng, đỗ ở trước cổng trung tâm cứu trợ. Hầu như mọi người trong đoàn cũng đã chuẩn bị xong xuôi và sắp lên xe đi về luôn rồi.
Vậy trong phòng này là ai được nhỉ?
Mohamed nửa tò mò nửa lạnh người, mặc dù hiện tại đang là ban ngày nhưng chỗ mà gã đang đứng lại không cảm thấy có chút nhiệt độ ấm áp nào. Gã nhẹ hít vào một hơi rồi dùng ngón tay đẩy cửa phòng.
Chỉ bằng một lực không lớn, cánh cửa đã lập tức mở ra.
Người bên trong không hề hay biết gì, vẫn còn khom người muốn tìm gì đó ở trong ngăn tủ. Mohamed sau khi nhìn thấy đối phương, nỗi sợ vô cớ ban nãy nháy mắt đã tan biến. Gã biếng nhác dựa vào bên thành tường, trên người luôn mang theo chiếc máy ảnh ruột của mình, gã thong thả nâng máy lên, lia ống kính về hướng của người nọ.
Bóng dáng của Vưu Hạ hiện lên trong ống kính ngày một rõ ràng hơn. Khuôn mặt cúi thấp, che khuất toàn bộ ngũ quan tinh tế, chỉ lộ ra một phần đầu mũi cao thẳng. Một bàn tay vịn trên cạnh bàn, để lộ khớp ngón tay gầy guộc trắng nhợt nhạt.
Lúc ánh sáng từ sau tấm rèm chiếu qua chỉ có thể thấy được một màu trắng gần trong suốt.
Mohamed vừa thành công chụp xong một tuyệt tác thì nghe thấy một giọng nói lạnh nhạt truyền đến từ đầu bên kia:
“Có phải tôi đã quá vị tha cho kẻ biến thái như anh rồi không?”
Mohamed tức thì hạ máy ảnh xuống, ngẩng mặt lên nhìn Vưu Hạ. Từ đôi mắt vừa sâu vừa đỏ như sắt nung của anh, gã cảm giác được bản thân lại bị thôi miên lần thứ N. Nét đẹp của đôi mắt này không cần phải khen ngợi gì thêm nữa, vì gã đã từng dùng hết những từ ngữ hoa mỹ nhất để miêu tả về nó cho Đinh Nhiêu Đồng nghe rồi.
Hiện tại lại bị đôi mắt ấy nhìn thẳng vào mình, bằng sắc thái lạnh lùng cao ngạo đó, Mohamed thầm nghĩ mình sắp không thoát được.
“Chẳng qua tôi muốn tặng cậu một món quà nhỏ trước khi tạm biệt nhau thôi.” Mohamed lấy lại bình tĩnh kịp thời, vừa nói vừa nhấc chân đi tới gần.
Vưu Hạ đứng đằng sau bàn làm việc, khoảng cách phân chia giữa hai người vô cùng rõ ràng. Anh hờ hững nhìn lướt qua khuôn mặt đậm chất phương Tây của đối phương, cười khẩy nói:
“Tôi không nhận thì sao?”
“Sao lại không nhận.” Mohamed đứng cách Vưu Hạ khoảng một mét, một tay chống xuống bàn, đổ người về phía anh, cười khẽ bảo “Thứ tôi tặng không phải là tấm ảnh vừa rồi mới chụp đâu. Tôi nghĩ tấm ảnh này cậu nhất định sẽ rất thích, có khi… còn giữ lại bên người nữa cơ.”
Vưu Hạ im lặng không ừ hử gì, chỉ hơi rướn mày lên đầy khích bác.
Ngoài chiếc máy ảnh siêu xịn của mình, Mohamed còn luôn mang theo một chiếc túi chứa đầy những tấm ảnh từ trên trời dưới đất, dường như mọi cảnh vật xung quanh đều được thu nhỏ vào trong chiếc túi vải ấy.
Qua vài phút, Mohamed lấy từ trong túi ra một tấm ảnh, đưa cho Vưu Hạ nhìn thử. Anh không vội cầm lấy món quà tràn đầy tâm ý của đối phương, rũ mắt đánh giá một chút.
Nhưng chưa kịp làm gì thì đã bị khuôn mặt của một chàng trai làm cho sững người.
Các đầu ngón tay vô thức bám chặt vào cạnh bàn, gân xanh dưới làn da trắng mỏng dần nổi lên thành từng đường uốn lượn rõ rệt.
Nhận ra nét mặt của Vưu Hạ thay đổi khác thường, Mohamed trầm ngâm mỉm cười, bình tĩnh nói: “Đừng lo, chuyện này tôi không nói với ai cả đâu. Mặc kệ cậu có nghi ngờ tâm ý của tôi hay không, nhưng đây là món quà tôi muốn tặng cho cậu.”
Vưu Hạ im lặng cúi nhìn tấm ảnh trong tay gã. Đó là một khoảng trời dịu nhẹ vào ban ngày, không có nắng gắt, cũng không có sương mờ. Khung cảnh tại một ngôi nhà gỗ vắng vẻ. Ở đó có hai bóng dáng hài hòa cân xứng quấn quýt cùng nhau. Một người ôm lấy một người, giấu đi khuôn mặt của mình trên đôi vai người ấy.
Thật ra đôi bóng người này không rõ mặt, nhưng vừa nhác thấy, Vưu Hạ đã lập tức nhận ra được khuôn mặt của mình. Người còn lại đang gục mặt trên vai anh không thể là ai khác ngoài Kỳ Họa Niên rồi.
Khi nhìn thấy bức ảnh này, mọi giác quan như bị kéo về quá khứ. Đôi mắt phảng phất tình ý nhìn ngắm đối phương. Bên tai vấn vít một giọng nói dịu dàng thân thương. Cánh mũi phập phồng mùi hương cơ thể quen thuộc trên cổ áo. Xúc giác lại tham luyến hơi ấm từ sự bao bọc của nửa kia.
Tất cả đều thật rõ ràng. Rõ ràng đến mức lòng người phải thảng thốt.
Vưu Hạ nhắm mắt lại muốn xoa dịu đầu tim nhức nhối.
Có điều Mohamed lại như càng đổ thêm dầu vào lửa, cả gan lật bàn tay của anh lên, ấn tấm ảnh vào trong lòng bàn tay lạnh buốt ấy.
Sau đó gã đứng thẳng người, nhìn Vưu Hạ bằng đôi mắt đắc ý: “Chắc là cậu chưa biết chuyện này đâu. Tôi không chỉ chụp được phong cảnh hay chụp được con người mà còn chụp ra cả chân tình nữa đấy.”
Nói xong, gã dừng lại, qua khóe mắt vô tình phát hiện một vật gì đó nằm trên ghế xoay. Nghiêng đầu nhìn thoáng qua, Mohamed thoáng sửng sốt, song lại rất nhanh đã cong khóe môi lên.
Vòng hoa kiều mạch…
Mohamed im lặng quan sát Vưu Hạ.
Lẽ nào cậu ta quay về đây chỉ vì vòng hoa này thôi ư?
Nếu là thế thật, vậy thì mảnh chân tình này quả nhiên là sâu đậm hơn mình nghĩ rồi.
Đoàn xe đồng loạt nổ máy, sắp sửa rời đi. Qua ô kính cửa sổ thấp thoáng nhiều bóng hình đang vẫy tay chào tạm biệt.
Vưu Hạ là người lên xe sau cùng. Trên xe chỉ còn duy nhất một chỗ trống, anh đảo mắt nhìn một cái rồi đi thẳng về hướng đó. Người ngồi phía ngoài không còn là Kỳ Họa Niên nữa, mà là Vưu Kiện. Sự thay đổi này không gọi là đường đột, nhưng hình như có điều gì đó chưa đúng cho lắm.
Không phải đêm hôm qua đứa trẻ kia đã thình lình chạy đến nơi này hay sao? Vậy mà bây giờ không thấy bóng dáng đâu cả, thậm chí đến có mùi hương cũng không để lại.
Đến như một chiếc bóng, đi cũng không khác một chiếc bóng là mấy.
Sau khi đi tới trước mặt Vưu Kiện, Vưu Hạ lập tức hỏi: “Đứa nhỏ kia của anh đâu rồi?”
“Đã về nhà trong tối hôm qua rồi. Trách sao được, trẻ con vẫn còn bị phụ huynh quản thúc mà.”
Dứt lời, Vưu Kiện đứng dậy nhường chỗ cho đối phương. Hắn luôn nhớ rõ anh rất thích ngồi ở bên cạnh cửa sổ, đã từng hỏi lý do vì sao thì anh chỉ hờ hững bảo là thoải mái mà thôi.
Vưu Hạ ngồi xuống sát phía bên trong, nghiêng đầu nom bộ dạng của đối phương từ trên xuống dưới. Qua giây lát, anh bỗng cười bảo: “Yêu trẻ con khổ thật.”
“Khổ trước sướng sau vậy.” Vưu Kiện chép miệng đáp.
Không sai, yêu trẻ con rất khổ, nhưng còn về sau có sung sướng hay không thì chẳng ai nói trước được.
Có điều, trẻ con luôn thật lòng, còn dễ bị lấy lòng nữa. Chỉ cần mình đưa cho chúng một que kẹo, lặp đi lặp lại mấy lần, khắc sẽ nảy sinh cảm tình ngay thôi.
Sau đó thì sao?
Trẻ con còn rất bám người. Một khi chúng đã yêu mến mình rồi, chắc chắn sẽ bám riết không tha.
Tất cả những điều này, Vưu Hạ đều trải qua cả rồi.
Họa Niên…
Một chiếc tên rất ý nghĩa, khi cất tiếng gọi còn có cảm giác ấm áp lấp đầy lồng ngực.
Một tháng qua, anh gần như đã quen thuộc với chiếc tên này rồi. Lúc gọi ra bằng miệng cũng tự nhiên thoải mái hơn hẳn. Nhưng mà giả như sau này vô tình gặp lại nhau thì nên gọi như thế nào? Hay là… cứ tỏ ra rằng không nhìn thấy mà lướt ngang đời nhau vậy.
Vưu Hạ tì đầu lên mặt kính, miên man nghĩ ngợi.
Không biết bây giờ cậu ta đang ngồi trên chiếc xe nào và ngồi cạnh ai nhỉ?
Từng chiếc xe lắc lư vòng qua đoạn đường dốc cao hiểm trở. Trên xe không có tiếng cười nói giống như ngày khởi hành. Mọi người có lẽ đã thấm mệt, ai nấy đều nghiêng đầu tựa lên mặt ghế, nhắm mắt lim dim.
Vưu Hạ không buồn ngủ cho lắm, ánh mắt mông lung nhìn ra ngoài ô cửa sổ. Có lúc đoàn xe chạy ngang qua đồi hoa kiều mạch, nơi ánh mắt ấy bỗng xuất hiện một tia ngỡ ngàng, nhưng rất nhanh lại vụt mất.
Đồi hoa vẫn nằm yên một chỗ, cũng như kỷ niệm mãi bị chôn vùi tại băng ghế đá cũ kỹ đó.
Bên cạnh, Vưu Kiện vừa nghe nhạc vừa chơi một ván cờ tướng trên điện thoại. Màn hình hiển thị một số quân cờ màu trắng và đỏ, thay phiên nhau di chuyển, chẳng bao lâu thì hiện ra một bảng thông báo “Bạn đã thắng!”.
Vưu Kiện tắt giao diện của trò chơi, đồng thời đổi sang một bài hát khác, mang theo giai điệu cổ điển của phương Tây.
“Khi nãy em đi đâu mà đến muộn vậy?” Vưu Kiện nhắm mắt lại, thình lình hỏi.
Nghe hỏi, Vưu Hạ không ngoảnh đầu nhìn, thờ ơ đáp: “Lấy đồ để quên.”
“Em cũng có lúc hậu đậu vậy à?” Giọng nói của hắn xen lẫn tiếng cười giễu.
Đứa em trai này từ xưa đến giờ nổi tiếng là ngăn nắp cẩn thận, mỗi lần đi đến chỗ nào khác đều hiếm khi để quên đồ đạc. Cho nên có thể khẳng định hai điều. Một là, anh đã nói dối. Hai là, thật sự để quên đồ, nhưng là một món đồ rất quý giá.
Còn quý giá cỡ nào thì Vưu Kiện không thể đánh giá được.
“Thật ra không phải là để quên, mà là không nỡ bỏ lại.”
Lúc Vưu Hạ nói đến câu này, Vưu Kiện đã nhắm nghiền đôi mắt, chỉ lưu lại một nụ cười không rõ ý tứ trên viền môi của hắn.
Bây giờ mới nhận ra một sự thật. Không phải chúng ta không biết động lòng, chẳng qua chỉ là chưa gặp được đối tượng khiến cho mình phải động lòng.
Hơn nữa, sự phải lòng một người của Vưu Hạ giống như khi mặt trăng trải qua nhiều cơn chấn động cùng một lúc. Ánh trăng nơi xa xôi rung lắc mãnh liệt, nhưng cả địa cầu này đều không hay không biết.
Rong ruổi qua không biết bao nhiêu ngọn đồi, cánh rừng, thảo nguyên, cuối cùng từng đoàn xe nối đuôi nhau đã về đến được thành phố bình an vô sự.
Trước cổng bệnh viện đông đúc người ra người vào. Cửa xe đồng loạt bật mở, mỗi người lục tục bước xuống, kéo theo hành lí nhiều ngày trời của mình đi vào trong khuôn viên của bệnh viện.
Riêng đoàn xe dành cho những người còn lại không thuộc bộ phận y bác sĩ thì khác. Họ không ở lại bệnh viện, ngược lại sẽ tiếp tục đón những chuyến xe khác để về nhà của mình.
Kỳ Họa Niên đứng lặng một góc gần cổng ra vào, trên người độc mỗi chiếc túi vải bạt màu đen. Quần áo dành cho một tháng không quá bốn bộ, đồ dùng cá nhân cũng không nhiều, tất cả đều gói gọn trong chiếc túi ấy.
Trên xe của bác sĩ khoa tim mạch hình như không còn bao nhiêu người nữa. Triệu Đóa vừa bước xuống liền trông thấy Kỳ Họa Niên đứng ở chếch đối diện. Mặc dù cả người mệt rã rời nhưng cô vẫn vui vẻ cười nói như thường.
“Em chưa về nữa hở?”
“Chưa ạ, em đang…”
“Đang đợi người ta chứ gì?”
Triệu Đóa nói xong thì cười, ngoảnh đầu ngó nghiêng gì đó rồi nhỏ giọng thì thầm: “Người ta vẫn chưa xuống xe đâu.”
Nghe vậy, Kỳ Họa Niên cũng ngước mắt nhìn về hướng đối diện, tâm tình bỗng nhiên căng thẳng hồi hộp.
“Anh ấy đang làm gì mà vẫn chưa xuống thế ạ?”
“Hình như là soạn đồ đạc…” Triệu Đóa không chắc lắm, nghĩ nghĩ lại nói “Em cứ đợi một chút đi, trước khi chị xuống là người ta còn chưa xuống mà.”
Kỳ Họa Niên an tâm gật đầu một cái. Bàn tay vô thức siết chặt quai túi, lòng bàn tay đổ một tầng mồ hôi mỏng manh.
Cậu biết rõ hôm nay là ngày gì. Suốt một đêm hôm qua, cậu đã tự đả thông tư tưởng, cũng tự trấn tĩnh bản thân bằng mọi cách có thể. Nhưng khi đối mặt với thời khắc mỏng manh này, cậu vẫn cảm thấy mình rất hèn nhát.
Mỗi một khắc trôi qua như đang thầm lặng xé nhỏ trái tim của cậu thành trăm mảnh.
Không được, mình không nên như vậy.
Ngày cuối cùng để nói đôi lời với nhau, mình không thể bỏ lỡ nó một cách vô nghĩa như thế.
Mây trời rợp tràn sắc tím, hoàng hôn đã buông xuống rồi.
Dòng người trước cổng bệnh viện ngày càng vắng vẻ hơn, hay là vì ảo giác của cậu nhỉ?
Triệu Đóa vẫn còn chần chừ chưa muốn rời đi. Cô rướn đôi mắt quan sát mọi việc qua ô cửa sổ nhưng rồi lại không thể thấy rõ bất cứ thứ gì.
Lâu vậy ta?
Triệu Đóa xoắn xuýt hộ Kỳ Họa Niên. Cô ôm túi vải màu hồng phấn trước ngực, khẽ nói: “Chị không có nhìn lầm đâu, rõ ràng là người ta chưa có xuống.”
Kỳ Họa Niên điềm tĩnh cười với cô: “Em đợi được mà, chị mệt rồi thì lên phòng nghỉ ngơi sớm đi.”
“Thế… em ở đây đợi người ta nhé? Dù sao quan hệ của cả hai cũng khả quan rồi mà đúng không? Hôm nay ai về nhà nấy, ngày mai lại gặp nhau mấy hồi.”
Giọng điệu của Triệu Đóa ba phần là vui vẻ, bảy phần là đinh ninh.
Chỉ là cô không hề hay biết, hôm nay ai về nhà nấy, ngày mai đã không thể gặp lại nhau.
Kỳ Họa Niên không tỏ vẻ gì khác thường, gật đầu đáp: “Vâng ạ. Chị nghỉ ngơi nhé.”
Qua một lúc, một chiếc ô tô màu đen bỗng chạy đến, đỗ ở bên lề. Kỳ Họa Niên nhác thấy bóng dáng của chiếc ô tô ấy, không lâu sau thì nhìn thấy Vưu Kiện và Vưu Hạ bước xuống từ xe khách.
Cửa xe khách đóng lại, chậm rãi rời đi.
Kỳ Họa Niên bây giờ mới vỡ lẽ một chuyện.
Từ nãy đến giờ hai người họ không hề đi xuống là vì đang đợi chiếc ô tô kia.
Anh ấy đây rồi, mình có nên đi tới nói một lời tạm biệt không?
Sắc hoàng hôn phủ lên làn da bánh mật của Kỳ Họa Niên. Cái nhìn chăm chú đặt trên người Vưu Hạ mãi không rời đi. Cậu nhìn anh như vậy, có phải đang mong muốn một điều gì đó chăng?
Ừ phải rồi, là hy vọng người ta sẽ ngoảnh đầu lại và nhìn thấy cậu đang đứng đợi ở đây.
Nhưng mà người ta không hề dừng bước.
Không hề dừng bước?
Trái tim của Kỳ Họa Niên phút chốc hoảng sợ. Cậu ngập ngừng bước tới, vừa định lên tiếng gọi thì cửa xe phía sau của ô tô đã mở ra.
Vưu Hạ giữ lấy nắm cửa, bên khóe mắt từ lâu đã phát hiện Kỳ Họa Niên đứng một mình ở sát cổng bệnh viện. Anh buông mi nghĩ ngợi gì đó, chốc sau lại bất ngờ cúi người ngồi vào trong xe.
Khoảnh khắc cánh cửa đóng lại, toàn thân Kỳ Họa Niên cũng nhẹ hẫng. Hai cánh tay buông thõng bên hông, ánh mắt như ngây như dại nhìn mãi về một phía không có hồi đáp.
Hóa ra nói lời tạm biệt khó đến nhường này ư?
Kỳ Họa Niên không cam tâm nhưng cũng không quá phận. Bởi vì cậu hiểu con người của anh, thấu được suy nghĩ của anh, cho nên sẽ chấp nhận làm một chiếc bóng ở phía sau như thế này.
Nói làm sao nhỉ? Hình như lời tạm biệt vốn đã được nói ra rồi.
Vào tối hôm qua, khi anh chủ động hôn lên môi cậu cùng một tiếng “cảm ơn” ấy, điều ấy rõ ràng là thay cho một lời tạm biệt cuối cùng giữa hai người họ.
Thế mà bây giờ cậu mới nhận ra. À không, là cậu chưa thể chấp nhận được cho nên mới tự lừa mình dối người.
Bắt đầu mọi chuyện, an bài mọi chuyện, kết thúc mọi chuyện, hoàn hảo không một trắc trở.
Ở bên kia, cửa xe đóng lại lâu rồi nhưng vẫn chưa lăn bánh. Vưu Kiện liếc nhìn kính chiếu hậu, phát hiện có một bóng dáng đứng lặng người phía xa.
“Không nói tạm biệt sao?”
Vưu Hạ dựa người ra sau ghế, mắt nhắm lại, sắc mặt không một chút xao động.
“Không cần. Làm vậy chỉ thêm dây dưa thôi.”
Kẻ khờ thường hay dây dưa.
Em thì không phải kẻ khờ rồi.
Cho nên sẽ không dây dưa.
Chợt nhiên nhớ đến những chuyện từng nói với nhau, ánh mắt Vưu Kiện nhất thời trầm xuống. Có một khắc nọ, hắn thật sự muốn giúp em trai gỡ rối cho đoạn tình này. Chỉ tiếc rằng, tính cách của người kia quá cứng rắn và dứt khoát, tự mình cắt đứt sợi dây tơ duyên này làm đôi.
Đành vậy.
Sau ngày hôm nay, mọi thứ sẽ trở về đúng quỹ đạo của nó thôi.
Vưu Kiện xoay người lại, nói với Bắc Ni một tiếng: “Đi thôi.”
Ngay sau đó, chiếc xe chầm chậm rời đi, lẳng lặng để lại một làn khói mỏng.
Tia nắng cuối cùng rốt cuộc cũng bị bóng tối nuốt chửng. Chiếc bóng lẻ loi của cậu hòa làm một với màn đêm. Thời gian hờ hững trôi đi, dường như không muốn đợi chờ một ai.
Đầu ngõ có tiếng rao hàng thê thiết, vô tình kéo tâm trí của cậu trở về thực tại.
Kỳ Họa Niên chớp mắt một cái, bỗng nhiên nghĩ đến điều gì đó, vội vàng lấy điện thoại ra muốn kiểm tra. Màn hình vụt sáng lên, hiển thị một hình dáng lạnh lùng xa cách thân thuộc.
Ngón tay vuốt nhẹ trên gương mặt ấy.
Ứng dụng trò chuyện được mở ra.
Kỳ Họa Niên bấm vào khung tin nhắn riêng tư của cả hai, ôm ý định sẽ gửi một lời cuối cùng cho đối phương.
Đáng tiếc là không thể được nữa.
Bởi vì phía dưới cùng của giao diện để lại một dòng thông báo.
‘Bạn không thể nhận được tin nhắn từ người này’.
Mọi giác quan gần như tê liệt cùng một lúc.
Cậu thất thần, tắt giao diện, tắt luôn cả nguồn điện thoại.
Điện thoại rung lên một hồi duy nhất rồi im bặt.
Mọi thứ quả nhiên chỉ là một giấc mộng, lúc tỉnh dậy, ngoảnh đầu nhìn lại, cuộc vui đã sớm tan.