Giấy Ngắn Tình Dài – The Cardesiseur [Hệ Liệt 2]

Quyển 2 - Chương 93-2: Mùa mây mưa



Hôm sau, vì cánh tay bị thương nên Kỳ Họa Niên đã nhắn tin thông báo cho đồng bọn rằng mình không tham gia được. Cả bọn nháo nhào hỏi thăm một hồi thì quyết định hủy kèo, đợi sau khi cậu bình phục rồi sẽ lập kèo mới.

Quý Mãnh Tâm có nhắn tin riêng hỏi thăm cặn kẽ, nhưng Kỳ Họa Niên chỉ trả lời qua loa rồi tắt máy, đi xuống dưới phòng khách.

Vưu Hạ vừa khoác áo dạ vào thì nhìn thấy Kỳ Họa Niên đeo một chiếc túi nhỏ ở trên lưng, thần thái trên mặt cực kỳ phấn khích, mỗi bước đi như có thể phát ra cả giai điệu vui tươi.

“Đi chưa?” Vưu Hạ ngoảnh đầu hỏi.

Kỳ Họa Niên chạy qua phía bàn thủy tinh, cầm cái ví bỏ vào túi rồi xoay người mỉm cười: “Vâng, đi thôi ạ.”

Cả hai sóng vai nhau đi xuống tầng trệt. Xung quanh khu chung cư có không ít siêu thị từ nhỏ đến lớn. Vưu Hạ không thường đi mua đồ ăn cho nên không rành lắm, anh hỏi Kỳ Họa Niên thử thì lại nhận được cái ánh mắt ngây ngô đáng ghét.

Kỳ Họa Niên lớn lên trong gia đình không khá giả, ngoại trừ đi chợ bình dân thì cậu cũng chẳng lân la đến mấy khu siêu thị hay trung tâm thương mại gì sất.

“…Chúng ta vào kia thử đi. Em thấy đông người nên chắc là ổn.” Kỳ Họa Niên chỉ tay vào một cửa hàng siêu thị đông nghịt người.

Vưu Hạ đánh mắt nhìn sang, chân mày lập tức cau lại: “Đông quá chen chúc khó chịu lắm.”

Kỳ Họa Niên rút tay về, đứng yên một chỗ, nhìn trái nhìn phải hồi lâu mới cười nói: “Ở bên kia chắc cũng OK đó anh.”

Vưu Hạ ngoảnh đầu đánh giá: “Nhìn sập sệ hơn mấy cái khác, có lẽ đồ ăn không được tươi đâu.”

“…” Anh chủ của mình đúng là khó hầu mà.

Kỳ Họa Niên nín thinh suy nghĩ mấy phút, cuối cùng khẽ cười trầm một tiếng, bất ngờ nắm lấy tay của anh, kéo đi về hướng của một cửa hàng bách hóa.

Vưu Hạ bị kéo đi trước vài đôi mắt tò mò sáng rực như cú mèo trong đêm. Anh ngượng nghịu đến mức chỉ có thể trưng ra bộ mặt lạnh như nước đá để chống chọi lại.

Chẳng bao lâu, cả hai cùng nhau đi vào cửa hàng bách hóa SMart. Đây là chuỗi cửa hàng bách hóa rất nổi tiếng hiện nay.

Vừa trông thấy hai người họ, nhân viên nhanh chóng chào hỏi: “SMart xin chào quý khách!”

Kỳ Họa Niên không để ý đến hai người nhân viên, chỉ nắm chặt bàn tay Vưu Hạ, phòng anh lại muốn giãy ra rồi đi một mình. Cậu kéo anh đến quầy thực phẩm đông lạnh, im lặng tập trung chọn lựa.

Đây là lần đầu tiên Vưu Hạ đi siêu thị mua đồ ăn, hơn nữa còn đi với một người con trai… nhỏ hơn mình gần mười tuổi. Thế nhưng lúc lựa thực phẩm, cậu lại ra dáng như một người trưởng thành, mỗi động tác đều rất thuần thục.

Một tay cầm món này món kia lên săm soi, một tay vẫn lồng vào tay anh không buông.

Người nhân viên đứng gần đó tình cờ chứng kiến cảnh tượng ngọt ngào ấy, trong lòng bỗng nhiên ghen tỵ gần chết đi được.

Kỳ Họa Niên lựa thịt nạc và sườn non, sau đó nghiêng mặt nói với anh: “Hôm nay em nấu cháo sườn với hột vịt Bắc Thảo nhé. Hôm qua anh không khỏe, hôm nay ăn cháo cho nhẹ bụng.”

Vưu Hạ không có ý kiến, lầm lì liếc nhìn những thực phẩm khác.

Kỳ Họa Niên bỏ thực phẩm vào rổ đựng rồi tiếp tục đi sang quầy khác. Cậu đứng ở quầy thực phẩm đóng hộp, ngẩng đầu ngắm nghía một hồi thì lựa thêm hai hộp heo hầm nữa.

Quầy tiếp theo là gia vị.

Quầy kế tiếp là bánh kẹo.

Tiếp nữa là quầy đồ dùng cá nhân.

Kỳ Họa Niên thình lình ngừng lại. Cậu sực nhớ mình cần mua dao cạo râu, dao cạo ở nhà đã cũ rồi, lưỡi dao không còn bén nữa. Vưu Hạ đứng ở bên cạnh cũng nhàm chán nhìn ngó xung quanh, không ngờ lại nhìn trúng một vật tương đối… nhạy cảm.

Bên cạnh những món như dao cạo râu và sữa rửa mặt các kiểu, còn có thêm băng vệ sinh lẫn với bao cao su.

Trong khi Kỳ Họa Niên tìm kiếm loại dao cạo mình hay dùng thì Vưu Hạ thầm lặng nhìn vào mấy hộp “ba con sói” đủ màu đủ mùi đủ vị.

Tuy không phải lần đầu anh nhìn thấy mấy thứ này, nhưng nếu nhìn thấy nó khi đi cùng Kỳ Họa Niên thì có hơi… không đúng lúc cho lắm.

Vưu Hạ cảm giác mặt mình nóng lên, vội vàng quay đầu nhìn chỗ khác. Xui xẻo thay, lúc quay qua bên trái lại tình cờ chạm phải một đôi mắt đăm chiêu của Kỳ Họa Niên.

“!” Vưu Hạ giật mình, mất tự nhiên mà rũ mắt.

Kỳ Họa Niên ngược lại bình tĩnh hỏi: “Anh nhìn gì vậy?”

“Nhìn loanh quanh.”

“Thật à.”

“Ừm.”

Vưu Hạ hít sâu một hơi, giả vờ nghiêng người nhìn qua quầy thu ngân, thấp giọng ra lệnh: “Mua xong rồi thì tính tiền đi.”

Dứt lời, anh liền giằng khỏi bàn tay của đối phương, xoay người bước đi.

Ở đằng sau, Kỳ Họa Niên trầm mặc nhìn theo bóng lưng của anh, sau đó quay đầu nhìn mấy hộp “ba con sói” nằm yên trên kệ.

Nội tâm gào thét: Sao anh ấy lại nhìn chằm chằm vào món này chứ? Anh ấy mới nghĩ cái gì vậy? Đỏ mặt thế kia là nghĩ gì đen tối rồi phải không? Argggggggg, chết mất, mình chết với người này mất!

Ngoài mặt, Kỳ Họa Niên không có phản ứng gì thái quá, điềm tĩnh đem một đống thực phẩm kia đến quầy tính tiền.

Về đến nhà, Vưu Hạ giao phó gian bếp cho Kỳ Họa Niên. Còn anh thì ra ngoài phòng khách, nhàn hạ ngồi xem truyền hình.

Buổi trưa, trên truyền hình chỉ có mấy bộ phim gia đình với nội dung cũ rích mà thôi. Vưu Hạ hờ hững bấm nút chuyển kênh, chuyển tới chuyển lui một hồi lại dừng ở kênh thiếu nhi.

Nhạc thiếu nhi ngân nga réo rắt truyền vào màng nhĩ. Vưu Hạ mặt lạnh như tiền quan sát mấy đứa trẻ đang bận trang phục đủ màu sắc múa điệu con bươm bướm và con ong. Xung quanh tụi nhỏ là những đóa hoa khổng lồ được làm từ vải.

Kiên nhẫn xem thêm năm phút đồng hồ nữa, Vưu Hạ dứt khoát chuyển kênh. Anh chuyển sang kênh phim Âu Mỹ, nhưng hiện tại đang quảng cáo. Thật lòng mà nói, đôi khi anh thà rằng xem quảng cáo còn hơn phải ngồi theo dõi mấy bộ phim tình cảm lắt léo lộn xộn kia.

Vừa nghĩ tới đó, trên màn hình hiện ra một quảng cáo về “Ba Con Sói” với slogan rất quái gở “Mùa Mây Mưa”. Nhãn hàng trưng ra một loạt hình ảnh về món hàng của mình, kèm theo câu slogan đầy ẩn ý và chốt lại bằng câu chào mời gợi tình “Cùng nhau tận hưởng những cơn mưa đầu mùa ẩm ướt”.

Giọng nói phát ra từ tivi vừa im bặt, ngoài cửa sổ thình lình truyền vào một hồi sấm rung chuyển trời đất.

Mùa mưa đến rồi…

Vưu Hạ ngây ngẩn mất mấy phút, cho tới khi phía sau lưng có tiếng bước chân của Kỳ Họa Niên, anh mới vội tỉnh táo trở lại.

“Đồ ăn xong rồi.” Kỳ Họa Niên bưng trên tay một cái mâm cỡ vừa, cẩn thận đặt xuống bàn.

Cậu mở nắp ra, khói nóng bốc nghi ngút.

“Ngồi đợi em nãy giờ có buồn ngủ không?”

“Không có.” Xem quảng cáo cũng đủ tỉnh rồi.

Vưu Hạ trầm mặc nhìn qua nồi cháo mới nấu xong, do dự suy nghĩ xem liệu nồi cháo này trôi vào bao tử thì có hành hạ mình giống như hôm bữa hay không?

Trong lúc anh đắn đo quyết định, Kỳ Họa Niên đã nhanh chóng múc một chén đặt trước mặt anh. Trong chén vừa có thịt nạc lẫn sườn lẫn nửa cái hột vịt Bắc Thảo.

“Ăn ngay cho nóng.” Cậu dịu dàng nói.

Vưu Hạ cầm muỗng cậu đưa qua, liếc nhìn chén cháo trên bàn, hít thêm một hơi nữa rồi chầm chậm nâng chén cháo lên. Mùi cháo rất thơm, nhưng tiếc là anh không thể nếm ra một mùi vị đặc biệt gì khác.

Muỗng đầu tiên đã cho vào trong miệng.

Hạt cơm xay nhuyễn, nấu nhừ thành cháo, nhẹ nhàng trượt xuống cổ họng.

Vưu Hạ cố gắng che giấu khuôn mặt căng thẳng của mình, tiếp tục ăn thêm mấy muỗng nữa. Không lâu sau đó, anh đã ăn xong chén cháo, mùi vị vẫn còn vương lại ở khóe miệng.

Kỳ Họa Niên sức ăn mạnh hơn anh rất nhiều. Khi đến chén thứ tư, cậu mới dừng lại, quay sang cầm khăn giấy lau sạch khóe miệng của đối phương.

“Ngon không anh?”

Vưu Hạ rũ mắt, im lặng cảm nhận sự thay đổi của cơ thể. Có lẽ vì lần này là món cháo nóng nên ảnh hưởng của nó không mạnh như cà phê. Nhưng dù bất kể là món gì chăng nữa, không phải là máu thì cơ thể anh sẽ không tiếp nhận được.

Vốn dĩ hôm nay anh chấp nhận dùng bữa với Kỳ Họa Niên là vì… muốn làm cho đối phương vui vẻ mà thôi. Đây là suy nghĩ nhất thời trong lòng anh, chẳng tính toán gì sâu xa, vì muốn nên cứ thế mà làm.

Tiếc là Kỳ Họa Niên sẽ không biết được sự hy sinh lớn lao này.

Qua một lúc mà không thấy Vưu Hạ trả lời, Kỳ Họa Niên thấp thỏm hỏi: “Cháo không ngon ạ?”

Vưu Hạ liếc nhìn cậu, gắng gượng nở nụ cười: “Ngon mà. Trước giờ… tôi chưa ăn món này. Lạ miệng, ngon lắm.”

“Đừng nói dối em đó.” Cậu nheo mắt nghi ngờ.

“Ngon lắm, thật sự rất ngon. Cảm ơn cậu.”

Đến đây, Kỳ Họa Niên bật cười, thuận tay chạm lên gò má của anh, chiều chuộng nói: “Gì đâu mà khách sáo thế? Anh thấy ngon là em hạnh phúc rồi.”

Vưu Hạ nhìn cậu, sau đó cũng mỉm cười.

Số lần Vưu Hạ mỉm cười thật sự dường như chỉ đếm trên đầu ngón tay. Mà trong những lần anh mỉm cười từ đáy lòng ấy, lại chỉ dành cho mỗi Kỳ Họa Niên. 

Chỉ có mỗi cậu mới được nhìn thấy nụ cười đẹp đẽ nhẹ nhàng của anh mà thôi. 

Kỳ Họa Niên biết rõ điều này, cho nên cậu cảm thấy cực kỳ thỏa mãn và đắc thắng. 

Đây chẳng phải là sự ưu tiên hay sao?

Là anh… ưu tiên cậu. 

Kỳ Họa Niên đưa mắt dịu dàng nhìn Vưu Hạ thêm chốc lát rồi chợt nhướn người tới, vu vơ hôn lên môi đối phương. 

Đêm qua đã không hôn rồi, hôm nay phải hôn bù lại mới được. 

Vưu Hạ đón nhận nụ hôn một cách tự nguyện. Anh nhắm mắt lại, mặc cậu đùa nghịch trên môi mình, mặc cậu dùng loại phép thuật bí ẩn nào đó cuốn anh vào mật ngọt. 

Chiều tối, sắc mặt Vưu Hạ không được khỏe, khiến Kỳ Họa Niên lo lắng đứng ngồi không yên. Cậu muốn pha một ly nước cam cho anh, nhưng nói cách nào anh cũng không chịu uống. Bữa cơm chiều anh cũng không muốn ăn, cứ ngồi một chỗ ngoài phòng khách. 

Kỳ Họa Niên đứng ở bên cạnh nhìn đối phương chốc lát rồi ngồi xổm trên mặt đất, nhẹ nhàng nắm lấy tay anh, nhỏ giọng ân cần hỏi: “Anh thấy khó chịu chỗ nào, nói em nghe đi?” 

Vưu Hạ im lặng nhìn cậu, lắc lắc đầu. 

Kỳ Họa Niên sốt ruột hỏi tiếp: “Có muốn ăn gì không? Em đi mua rồi về nấu cho anh nhé?”

Người nào đó vẫn rũ rượi lắc lắc đầu. 

“Khó chịu đến vậy ư?” 

“Ừm.” 

Kỳ Họa Niên đứng dậy ngồi lên ghế, sau đó cúi nhìn phần bụng phẳng lì của Vưu Hạ, nghi hoặc hỏi: “Anh thấy đau bụng không? Hay là đau dạ dày gì đó?”

Vưu Hạ nghe hỏi xong, ánh mắt rơi xuống trên bụng của mình, cật lực nén tiếng thở dài. 

Đúng thật là bao tử của anh đang rất khó chịu, nhưng anh lại không biết phải nói làm sao với đối phương. Bởi vì vốn dĩ bao tử quặn thắt thế này cũng vì… chén cháo sườn non của cậu cả. 

Quay về mấy tiếng trước, sau khi ngồi cạnh nói chuyện với nhau một lúc, Vưu Hạ đột nhiên đứng bật dậy, nói muốn đi ngủ. Sau đó anh vào phòng, khóa trái cửa lại, rồi lập tức chạy xộc vào phòng tắm, nôn thốc nôn tháo. 

Đến khi anh có thể mở cửa phòng, đi xuống phòng khách và nhìn thấy Kỳ Họa Niên một lần nữa thì trời đã xế chiều rồi. So với tình trạng nôn mửa ngất xỉu vào hôm bữa thì hôm nay anh đỡ hơn một chút.

Chỉ một chút thôi. 

Vưu Hạ cảm giác cổ họng lại nhờn nhợn muốn nôn, nhưng anh cố gắng kìm chế, nuốt nước bọt đẩy cơn buồn nôn xuống. 

Kỳ Họa Niên nhìn thấy anh không nói gì thêm, bèn đứng dậy đi vào phòng bếp. Một mình cậu loay hoay trong đó chẳng biết đang định làm cái gì nữa rồi. 

Năm phút sau, Kỳ Họa Niên thình lình xuất hiện trước mặt Vưu Hạ cùng với một túi chườm nóng trong tay. Cậu mỉm cười nhìn vẻ mặt kinh ngạc của anh, sau đó ngồi xuống bên cạnh, cẩn thận chườm túi nóng ấm lên bụng đối phương. 

“Chườm túi nóng một chút có thể sẽ khỏe hơn đó.” Cậu cúi đầu, điều chỉnh vị trí của túi, thấp giọng nói.

Sức nóng thấm qua lớp áo len mỏng, sưởi ấm cả phần bụng của Vưu Hạ. Quả nhiên, khi có hơi nóng thì cơn đau ở dạ dày tự nhiên giảm đi rất nhiều. 

Anh lim dim nhắm mắt, nghiêng đầu muốn tựa lên thành ghế. Thế nhưng đầu chưa kịp hạ xuống, Kỳ Họa Niên đã nhanh nhẹn nhích lại gần, để anh tựa lên vai mình. 

“Anh ngủ một chút đi, em ngồi bên cạnh làm bài.” 

Vưu Hạ gật đầu, không nói gì, thiêm thiếp chìm vào giấc ngủ. 

Một buổi tối như vậy mà lại yên bình nhẹ nhàng. 

Kỳ Họa Niên lẳng lặng ngồi tại chỗ với một tư thế không đổi, tay trái cầm bút chì, tập trung hoàn thành bài tập về nhà. Vưu Hạ vẫn ngủ rất say, hiếm khi thấy anh có thể ngủ sâu mà không bị giật mình giữa chừng như thế. 

Không biết trôi qua bao lâu, Vưu Hạ cuối cùng cũng tỉnh giấc. Nhưng tới khi anh thức dậy thì người bên cạnh lại ngủ quên mất. Trong tay cậu vẫn còn cầm bút chì và một tập tranh vẽ dang dở. 

Vưu Hạ liếc nhìn một bên sườn mặt của Kỳ Họa Niên, ngẩn ngơ ngắm nhìn khoảng mấy phút thì mới hồi thần, vội vàng nghiêng đầu đi, ho khẽ thành tiếng. 

Không ngờ lúc ngủ quên mà cậu ta trông vẫn… rất đẹp. 

Khi suy nghĩ này nhảy ra, mặt Vưu Hạ chợt nóng bừng. Có lẽ anh không chấp nhận được con người của mình đang dần thay đổi. Hơn nữa còn thay đổi vì một người con trai. 

Rõ ràng… không ổn chút nào! 

Vưu Hạ hít sâu vào rồi thở ra, bình tĩnh xoay lại nhìn Kỳ Họa Niên. Lần này anh không còn thất thần nữa, ngược lại chú tâm vào tập vẽ của cậu hơn. 

Tay nghề không tệ, bút lực cũng tốt lắm, nhưng mà bài làm đang dở dang thì phải?

Không biết ngủ quên từ lúc nào nữa?

Ngủ vậy thì có mỏi cổ không?

Hình như cũng chưa thay đổi tư thế từ khi mình ngủ tới giờ?

Một loạt câu hỏi liên tiếp nhảy nhót trong đầu, Vưu Hạ mím nhẹ môi, trầm mặc suy nghĩ vài giây. 

Được rồi, vì khi nãy cậu cho tôi mượn bờ vai, bây giờ tôi cũng sẽ… trả lại một bờ vai. 

Mười phút thôi, cho cậu ngủ mười phút thôi đấy. 

Không biết cảm giác cho người khác tựa vai ngủ là thế nào nhỉ?

Nếu là người nào đó không phải Kỳ Họa Niên, chắc là anh đã không có suy nghĩ quái gở này rồi. 

Vưu Hạ hơi nhíu mày, ánh mắt gượng gạo, đưa tay trái qua nhẹ nhàng đỡ lấy đầu Kỳ Họa Niên. Vào giây phút Kỳ Họa Niên sắp được hưởng lộc một cách ngoài ý muốn thì điện thoại cậu rung lên, nhảy ra một tin nhắn.

Mãnh Tâm: Ngày mai tôi qua đón ông nhé?

Màn hình sáng lên, hiển thị tin nhắn. Đương nhiên, Vưu Hạ đã đọc được rồi, đọc đến nghiêm túc nữa là khác.

Mãnh Tâm là ai? 

Ngày mai qua đón là thế nào? 

Vưu Hạ cau mày, quay đầu lại nhìn Kỳ Họa Niên. Thấy cậu vẫn còn ngủ say không biết gì, tự nhiên anh cảm giác thật khó chịu. 

Trước giờ bạn bè của cậu anh đều biết tên cả. Riêng người tên Mãnh Tâm này, anh chưa từng nghe bao giờ.

Là bạn mới ở đại học sao?

Chắc là vậy rồi.

Nếu ngày mai qua đón Họa Niên, hẳn là hai người cũng thân với nhau lắm.

Vưu Hạ xâu chuỗi một loạt suy nghĩ của bản thân, sau đó rũ mắt, lạnh lùng rút tay về, đồng thời đứng bật dậy, xoay người đi lên phòng ngủ. Ở phòng khách, cả người Kỳ Họa Niên lảo đảo ngã sấp trên ghế sa-lon. 

Cậu giật mình tỉnh dậy, phát hiện không thấy Vưu Hạ ngồi bên cạnh nữa. 

???

Anh ấy đi đâu rồi?

Khi nãy mình mơ màng cảm giác được anh ấy còn chạm vào người mình cơ mà?

Đúng lúc đó, điện thoại lại hiển thị tin nhắn.

Mãnh Tâm: Này, ông đâu rồi?

Kỳ Họa Niên dụi dụi mắt, với tay mò lấy di động trên bàn. Cậu lướt mắt đọc tin nhắn mới nhất, sau đó mới đọc qua tin nhắn cũ hơn. 

Đại não ngừng hoạt động một giây, giây sau bỗng nhiên thông suốt tất cả. 

— Có phải anh ấy… đọc tin nhắn rồi không? 

Kỳ Họa Niên bất an suy luận, nhưng chốc lát lại cảm thấy phấn khích vô cùng. 

— Khoan đã, nếu vậy có phải là… anh ấy đang ghen không? 

Anh ấy ghen, ghen thật sao? 

Ha ha ha, anh chủ của mình biết ghen rồi à? Biết ghen thật rồi à? 

Giống như phát rồ, Kỳ Họa Niên ngã xuống ghế sa-lon, khoái chí lăn qua lộn lại, cười không ngớt. 

Ha ha ha, anh chủ của tôi sao đáng yêu đến vậy chứ? 

Mẹ nó, đáng yêu chết mình rồi! 

Thật sự là đáng yêu chết mình rồi!

Ở trên lầu, Vưu Hạ không sao chú tâm vào công việc được. Anh nghe thấy tiếng cười vọng lên từ bên dưới, giọng cười ngạo nghễ đắc ý, nghe sao mà chướng tai vậy không biết. 

Vưu Hạ lạnh nhạt tắt laptop, leo lên giường muốn ngủ sớm. Trước khi đi ngủ, anh còn hậm hực tự nói: Chắc phải đem thằng chó con này đi chích ngừa rồi.

— 

Nhân dịp Halloween, Học viện Âm nhạc Quốc gia tổ chức một buổi party rất hoành tráng. Ngoài sinh viên của trường ra, mọi người có thể mời thêm bạn bè bên ngoài vào, miễn là có mua vé vào cổng là được. 

Giá vé không hề đắt đỏ, có thể gọi là giá “sinh viên”. 

Tối hôm nay, cả bọn Gia Thanh đều có mặt đông đủ. Quy định của buổi tiệc này là mỗi người trước khi đến đều phải hóa trang sẵn ở nhà. 

Lúc tới nơi, Gia Thanh choàng một chiếc áo phi bóng màu đen, trên mặt trang điểm rất ghê rợn, kèm thêm hai chiếc răng nanh như thật. La Lịch biến hóa thành thây ma, đi đứng thì cà nhắc cà nhắc, khiến cho “Du Vô Diện” mãi mà không dám tới gần. Kỳ Họa Niên lại lựa chọn một bộ quần áo của phù thủy, vì cậu tương đối đam mê “Harry Potter”. 

Giai đoạn đầu của buổi tiệc, mọi người chủ yếu chỉ chào hỏi và ăn uống cùng với nhau. Phía bên khu vực ăn uống trưng bày một loạt các thức ăn đúng chất Halloween. 

Cả bọn đi cùng nhau, băng qua hai dãy đồ ăn thức uống, chọn được không ít món ngon. Diệc Du chỉ thích ăn kem, bèn lấy một que kem có khuôn mặt của chú gấu Teddy biến dạng. 

Gia Thanh cầm ly rượu lên uống một ngụm, sướng tới run người: “Móa, trường chơi lớn thật ấy! Có hẳn rượu thật luôn.” 

La Lịch lúc này đã đứng ngay ngắn, vừa ăn bánh kem vừa giải thích: “Chỉ là rượu nồng độ cồn nhẹ thôi, rất nhẹ luôn, khó mà say được. Còn có rượu sữa nữa đó, ai uống không?”

Diệc Du không biết uống rượu, cũng không để ý mọi người nói chuyện, chuyên tâm ăn sạch que kem thứ nhất. 

Khi La Lịch liếc nhìn Kỳ Họa Niên, cậu lập tức khoát tay từ chối: “Không được, chủ nhà không thích mùi rượu.”

Gia Thanh mới lấy thêm ly thứ hai để uống thì nghe được câu này, khó nhịn mà bĩu môi: “Thôi thôi đừng mời nó, anh chủ nhà nó sống lành mạnh lắm, khéo vác toàn thân mùi rượu về lại bị đá đít ra khỏi nhà.”

“…” Kỳ Họa Niên lườm nguýt Gia Thanh.

La Lịch ở giữa chẳng hiểu chuyện gì, lẳng lặng đi lấy rượu sữa cho bản thân. 

Giữa buổi tiệc, bọn họ không mấy hứng thú với mấy màn ca múa hát, cho nên chỉ đứng ở một góc tám chuyện. 

Gia Thanh hỏi Kỳ Họa Niên: “Ê, bộ phim hôm bữa mày coi xong chưa?” 

Kỳ Họa Niên dựa người bên cột tường, ngẩng mặt đáp: “À, chưa xem xong nữa. Nhưng mà không phải gu của tao.”

“Gì? Phim đúng hay luôn đó. Tiểu thuyết có nhiều cuốn nên phim cũng chia nhiều phần, mấy phần sau còn hay khiếp! Với cả, chủ đề ma cà rồng cuốn hút mà.”

La Lịch đứng bên cạnh gật gù: “Công nhận! Trước giờ nghe nói tới ma cà rồng chứ đâu có thấy. Giờ xem phim thì cũng hình dung ra được một chút.”

“Ew, không biết nếm thử máu thì ra sao nhỉ?”

“Nghe tới thôi đã buồn nôn rồi. Không biết máu tanh lắm à?”

“Vậy mà ma cà rồng rất thích. Mỗi khi thấy máu sẽ không thể khống chế nổi đâu.”

La Lịch với Gia Thanh đang nói, đoạn Kỳ Họa Niên chen vào một câu bất thình lình: “Khó khống chế như thế nào?”

La Lịch quay sang, giải thích: “Một khi có mùi máu ở gần, ma cà rồng thường thay đổi cơ thể, kiểu như hơi thở dồn dập hơn, ánh mắt hung tợn hơn, mọc ra răng nanh, nhìn chằm chằm vào chỗ có mùi máu.”

Nghe đến đây, Kỳ Họa Niên thoáng nghiêm mặt. Trong lòng dấy lên một dự cảm bất an, nhưng cậu chưa định hình được nó là gì. 

Vì sao cậu lại cảm thấy biểu hiện kia quen thuộc nhỉ?

Ngay sau đó, Diệc Du từ nãy đến giờ luôn im lặng bỗng cất giọng nhỏ xíu, dè dặt nói: “Á nè, Du từng thấy ma cà rồng rồi á. Thấy ở ngoài đời luôn!”

Gia Thanh quay sang cười châm chọc: “Định lừa con nít hả?”

Diệc Du lắc lắc đầu, trừng lớn mắt nói: “Thật mà, hôm đó Du gặp ma cà rồng rồi! Người đó ở trong siêu thị, da trắng nhợt, mắt đỏ ngầu, người cũng lạnh nữa, lạnh như băng luôn!”

La Lịch chớp mắt, khó hiểu hỏi: “Ơ, sao cậu biết người đó lạnh?”

Diệc Du thành thật nói: “Du sờ á! Du sờ người đó mà, sờ vào tay người đó, thấy lạnh ơi là lạnh nên rụt tay về.” 

Ba người còn lại: “…”

Qua mấy giây, Gia Thanh bỗng phì cười: “Này, mốt đừng sờ người ta như thế nghe chưa? Người ta không hiểu lại tố cáo cậu sờ mó lung tung giống biến thái đó!”

“…” Diệc Du cắn cắn môi, đỏ mặt phản bác “Đâu, Du không phải biến thái, không có sờ mó lung tung!”

“Có sao không? Mới nói còn chối không có!”

“Không có mà! Không có biến thái!”

“Có!”

“Không!”

“Có!”

“Khôngggggggg!” Diệc Du mỗi khi ấm ức liền hét toáng lên. 

La Lịch đứng giữa vội vàng can đứa nhỏ lại, xoa xoa đầu nó: “Thôi nè, không giận nữa, uống rượu sữa không?” 

Gia Thanh bĩu môi: “Cho nó uống rượu lát lại quậy hơn đó.”

Diệc Du phồng má, tròn mắt ngây thơ: “Cho Du uống đi, Du hông quậy đâu, hihi.”

Suốt cả trận náo loạn giữa Gia Thanh và Diệc Du, Kỳ Họa Niên vẫn chưa hề lên tiếng. Cậu dựa người vào cột tường, hai tay khoanh trước ngực, trầm ngâm nhớ lại mấy lời Diệc Du vừa nói. 

Da tái nhợt, mắt đỏ ngầu, thân nhiệt lạnh như băng… 

Mấy thứ này sao lại… giống với… 

Chân mày Kỳ Họa Niên chau chặt lại đến sợ. Nhưng sau đó, cậu liền lắc đầu, gạt phăng đi những điều vô lý kia. 

Làm gì có chuyện đó được chứ? 

Anh ấy chỉ kén ăn nên mới không ăn cơm cùng mình thôi. 

Anh ấy có da trắng, thân nhiệt lạnh thì sao? Cơ địa mỗi người thôi mà. 

Anh ấy không phải là thứ đó đâu. 

Đúng rồi, không…không phải đâu.

“Họa Niên.” 

Từ đâu truyền tới giọng nói của một người con trai. 

Kỳ Họa Niên sực tỉnh, ngoảnh đầu nhìn sang, phát hiện đối phương là Quý Mãnh Tâm. Cả bọn đang nói chuyện cũng chợt ngừng lại, hiếu kỳ nhìn vị khách mới tới. 

Quý Mãnh Tâm hôm nay hóa trang rất đơn giản, dường như chỉ tùy tiện khoác một cái áo hình bộ xương mà thôi. 

“Mọi người cũng ở đây à? Trùng hợp nhỉ.” Quý Mãnh Tâm nhìn qua đám bạn của Kỳ Họa Niên, cười nhẹ.

Kỳ Họa Niên đứng thẳng dậy, nhếch khóe môi đáp: “Uay, đến lâu chưa? Đi với bạn à?”

Quý Mãnh Tâm gật đầu: “Ừ, nhưng bọn nó sang bên kia hát hò rồi. Mọi người không qua kia hả?”

“Không, bọn này không thích hát.”

“Thế ông là Mãnh Tâm đó hả?” Gia Thanh tiến tới, bắt tay “Nghe danh đã lâu, hớ hớ.”

Quý Mãnh Tâm nhã nhặn nhìn Gia Thanh, cũng biết sơ qua tính cách của từng người một, y không để tâm lắm, mỉm cười đáp: “Ừ, ông là Gia Thanh?”

“Exactly!” Hiếm khi Gia Thanh sử dụng tiếng Anh một cách tự nhiên như vậy.

Quý Mãnh Tâm nhìn tới La Lịch: “Ông là La Lịch?”

La Lịch bắt tay, lịch sự cười cười: “Đúng rồi, ông nói đâu trúng đó nhờ.”

Quý Mãnh Tâm thu tay về, nhìn đến người cuối cùng. Trong mắt y, đối phương không giống sinh viên đại học cho lắm. Dáng người nhỏ nhắn không nói, nét mặt cũng ngây ngô thuần khiết, trong tay còn cầm một que kem đang ăn dở. 

“Em là…” Quý Mãnh Tâm nghĩ đối phương nhỏ tuổi hơn mình.

Diệc Du nhìn chằm chằm vào Quý Mãnh Tâm, lần đầu tiên đứa nhỏ này có biểu hiện ngẩn ngơ si mê đến vậy. 

Qua một lúc lâu, Diệc Du chầm chậm chìa ngón trỏ trắng trắng múp múp ra, nói nhỏ xíu: “Xin chào, mình là Du Vô Diện.”

Kể từ ngày hôm ấy, Quý Mãnh Tâm và Diệc Du cũng quen biết nhau. Cũng từ giây phút giới thiệu bản thân mình, Diệc Du mơ hồ phát hiện mình không có cách nào dứt khỏi hình ảnh của Quý Mãnh Tâm. 

— 

Trở về căn hộ, Kỳ Họa Niên không nhìn thấy Vưu Hạ. Trong phòng khách tối đen như mực, không gian tịch mịch lạnh lẽo, bỗng nhiên cậu lại thấy lo lắng sốt ruột. 

Kỳ Họa Niên ngồi xuống ghế, gọi điện thoại cho Vưu Hạ.

Mặc dù trước đó cậu đã biết hôm nay Vưu Hạ sẽ về nhà một chuyến vì sinh nhật của Vưu Thần. 

Nhưng mà bây giờ đã gần nửa đêm, không lẽ hôm nay anh ấy không về?

Nếu không về cũng sẽ báo cho mình một tiếng cơ mà?

Đầu dây rung chuông liên hồi, qua một phút thì tự ngắt kết nối. 

Kỳ Họa Niên liếc nhìn màn hình, kiên trì gọi thêm vài cuộc nữa. Song, không có cuộc nào gọi thành công.

Nói cách khác, Vưu Hạ không hề bắt máy điện thoại, cũng không trả lời một tin nhắn nào, giống như thật sự biến mất vậy. 

Cả đêm, Kỳ Họa Niên không thể ngủ được. Gần hai giờ sáng, cậu quyết định chạy đến bệnh viện, muốn xem thử liệu anh có về ký túc xá hay không. 

Lúc tới nơi, không rõ cậu đã làm cách nào để có thể vào trong ký túc được. Chật vật khoảng nửa tiếng, cuối cùng cậu cũng đi lên được đến phòng của anh. 

Có điều, trước khi bước vào trong, Kỳ Họa Niên đã nhìn thấy một vật nằm trên sàn nhà, ngay trước cửa phòng. 

Kỳ Họa Niên cúi thấp người, khi đã nhìn rõ được vật ấy, toàn thân cậu lạnh buốt. 

Dưới sàn nhà lúc này chính là… vòng tay mà cậu tặng cho anh. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.