Ôn Lạc lợi dụng địa vị của mình để lấy lòng người bạn lâu năm kia của Hoắc Cận Thành. Cô liên tiếp bán được vài bức tranh, nhưng suy tính của cô rất rõ ràng.
Vị khách kia rất thích Winstrom, một họa sĩ vào ở thế kỉ XIX. Tiếng tăm của ông không quá lớn, tác phẩm cũng không được nhắc đến trong danh sách các tác phẩm nổi tiếng thế giới, nhưng lại rất hiếm có, khó tìm.
Ôn Lạc đưa bức tranh đến cho anh ta, đổi lại là cách thức liên hệ với Hoắc Cận Thành.
Người nọ dò xét cả buổi, sau khi nghe những lời chân tình của cô mới nhẹ nhàng thốt ra một câu: “Tôi thật sự rất thích cô, và tôi nghĩ tôi còn tốt hơn cái tảng băng kia đó!”
Có phải hàm ý là tại sao không phải anh ta không?
Ôn Lạc biết anh ta đang dùng ngữ điệu đùa giỡn nên không mấy bận tâm, chỉ là sự yêu thích từ ánh mắt của đối phương cũng vơi đi khá nhiều.
“Tôi không thể cung cấp thông tin liên lạc của anh ấy cho cô, điều đó xâm phạm đời tư anh ấy, tiết lộ thông tin riêng tư của bạn bè không phải việc làm của quý ông. Nhưng tôi cũng rất thích bức tranh này, nên tôi sẽ trả cho cô một mức giá cao hơn bình thường.”
Cô vẫn rất cố chấp: “Thế nhưng tôi chỉ muốn anh ấy thôi!”
Vị khách nọ bật cười: “Lời này có lẽ cô nên tự nói với anh ấy rồi!”
Cuối cùng hai người thỏa thuận, anh không cung cấp thông tin về Hoắc Cận Thành, nhưng sẽ chính thức giới thiệu Ôn Lạc cho Hoắc Cận Thành.
Hoắc Cận Thành bị đau dạ dày, vì bận rộn công việc nên đành ăn uống thất thường trong một thời gian dài. Một người bạn tốt không thể cầm lòng được mà giới thiệu cho anh đầu bếp riêng rất giỏi.
Ai cũng đoán được người đầu bếp kia là ai.
Anh không kén ăn, giống như lúc trước Tống phu nhân đã từng dặn dò, chỉ cần có thể giúp anh ăn đúng giờ giấc là được.
Trước đó, Ôn Lạc phải đi học một lớp đào tạo nấu ăn cấp tốc. Cô làm việc gì đều luôn rất nghiêm túc, theo đuổi Hoắc Cận Thành cũng vậy, nấu ăn cũng thế.
Cô là một đầu bếp chất lượng, chất lượng đến mức có thể quang minh chính đại vào nhà anh, đốc thúc anh ăn một ngày đủ ba bữa. Rốt cuộc, cứ thể trở thành người tình bí mật của anh.
“Lúc nhỏ, em từng nghĩ tới việc sẽ làm họa sĩ, cũng từng nghĩ sẽ trở thành vũ công, nhạc sĩ…” Cô ở hành làng phòng tranh, nhẹ nhàng nói với Kỳ Nhan về lý tưởng của mình.
Kỳ Nhan cười cô: “Giống như chị năm đó, phát rầu về việc nên học Đại học Thanh Hoa hay Đại học Bắc Kinh.”
Cùng lắm là đồng cảm bảo cô ấy ngây ngô thôi, nhưng Ôn Lạc lại rất nghiêm túc: “Em học vẽ được hai năm, trong đó có một tác phẩm đã đoạt được giải ấn tượng.”
Nụ cười trên gương mặt Kỳ Nhan dần tắt, cô ấy biết Ôn Lạc thông minh, biết Ôn Lạc hiểu rõ hội họa, nhưng chưa từng biết cô được giải thưởng ấn tượng.
Đây là một trong những giải thượng nghệ thuật bậc nhất thế giới, giải thưởng giá trị rất cao.
“Nhưng đó chỉ là giải thưởng dành cho người mới.”
“Đó cũng là thành tích mà nhiều người cả đời cũng không đạt được rồi!” Kỳ Nhan thật lòng khen ngợi.
“Tám tuổi em lấy được chứng chỉ piano cấp mười. Năm mười tổi, em đi theo giáo viên ra nước ngoài múa ba lê, nhận được vô số lời khen.”
Kỳ Nhan không hiểu vì sao cô lại kể về quá khứ huy hoàng của mình, nhưng vẫn rất kiên nhẫn lắng nghe.
Ôn Lạc bất lực cắn môi: “Bởi vì em nghĩ, em cố gắng như vậy, ưu tú như vậy, bố mẹ của em sẽ không bỏ mặc em nữa…”
Tim Kỳ Nhan hẫng đi một nhịp.
“Nhưng lần đó sau khi biểu diễn về nước, họ âm thầm ly hôn.”
“Không ai cần em!”
“Đó là lần đầu tiên em hiểu được, hóa ra có một số việc không chỉ cố gắng là sẽ đạt được.”
Kể từ ngày này, Kỳ Nhan trở nên thương xót cho Ôn Lạc.
Sự tập trung của cô hầu như luôn hướng về Hoắc Cận Thành, còn Hoắc Cận Thành lại càng yêu sự nghiệp của mình hơn. Gần như mọi lúc, cô chỉ có thể như những phi tần thời cổ đại, đau khổ chờ đợi Hoàng đế lật thẻ bài ngẫu nhiên mới có thể gặp được một lần.
Vì vậy, Kỳ Nhan bắt đầu thường xuyên hẹn Ôn Lạc ra ngoài dạo phố, ăn cơm, hội họp, muốn để cô gặp gỡ nhiều bạn bè mới, ngắm nhìn những thứ khác ngoài Hoắc Cận Thành.
Nhưng hết lần này đến lần khác, cô ấy chỉ có thể nhìn thấy Ôn Lạc ngày càng trầm lặng.
Lúc ăn tiệc cũng lơ đễnh, duy chỉ lúc đi mua sắm mới nhìn thấy được chút năng lượng.
“Bởi vì đang quẹt thẻ của anh ấy! Mỗi lần quẹt thẻ anh ấy đều nhận được một tin nhắn thông báo!” Đó cũng là một cách thu hút sự chú ý.
Sau một ngày bận rộn, Ôn Lạc trở về cùng với rất nhiều chiến lợi phẩm và phát hiện dấu vết Hoắc Cận Thành đã về nhà, vẫn vứt đồ đạc xuống như trước đây rồi tìm kiếm bóng dáng anh khắp nhà.
Anh đã thay quần áo rộng rãi mặc ở nhà, nhìn thấy những chiếc túi xách xa xỉ bị cô ném xuống đất thì thoáng cau mày.
Ôn Lạc không quan tâm, chỉ bất chấp nhào vào lòng anh, cười như một bé gái được ăn kẹo mà ôm lấy cái eo thon: “Anh về rồi! Hôm nay anh muốn ăn gì? Để em nấu cho anh!”
Anh không phản đối hành động của cô, thế nhưng cũng chẳng mấy vui vẻ nhìn chằm chằm đống túi xách lộn xộn ở cửa và nói với cô: “Dọn dẹp sạch sẽ trước đã!”
Cô gật đầu như giã tỏi.
Sau khi ăn xong, hiếm khi Hoắc Cận Thành không đi thẳng về phòng làm việc, Ôn Lạc mặt dày lại dính vào người anh.
Trên TV đang chiếu bộ phim truyền hình không mấy hấp dẫn, cuối cùng cô cũng “cướp cò”, có những động tác gây sát thương cực mạnh, hai người bắt đầu như củi khô bén lửa trên sofa.
Cho dù con người anh có lạnh nhạt thế nào thì nụ hôn cũng vô cùng nóng bỏng, khiến cô hạnh phúc biết bao.
Tiếng chuông khó chịu đã phá tan ngọn lửa sắp bùng cháy, trong căn phòng đầy hơi thở nóng bỏng, mơ hồ lại lập tức trở nên lạnh lẽo như băng. Ôn Lạc còn đang say tình khó lòng kiềm chế thì Hoắc Cận Thành đã vừa nghe điện thoại vừa nhíu mày đi lên lầu.
Lúc xuống trở lại anh đã thay quần áo chỉnh tề, xoay người, đóng cửa, không chút do dự.
Trong bộ phim thần tượng không mấy hấp dẫn, nam nữ chính gặp nhiều trắc trở, rốt cuộc cũng đã đính hôn, hai bên đồng lòng.