Giây Phút Này Thuộc Về Chúng Ta

Chương 11: Nỗi buồn của hoa tường vi (3)



Thuần Hạ nhìn Tình Mỹ bằng ánh mắt rất phức tạp, cuối cùng cô đành từ bỏ ý định nói tiếp, chỉ lạnh lùng đáp: “Tùy cậu, cứ coi như là tớ lắm chuyện đi!”

Nói rồi cô liền lê dép ra khỏi phòng. Trước khi đi khỏi, Thuần Hạ do dự một lát, cuối cùng đành quay lại nói với Dực Thụ: “Hôm nay tôi với Sâm Trí phải đi học, Tình Mỹ giao cho anh đấy, tôi sẽ nhờ bạn xin nghỉ cho hai người!”

“Không cần đâu, tớ không sao, Dực Thụ phải… đi học…”

Tình Mỹ vội vàng gọi Thuần Hạ lại, Thuần Hạ trợn mắt, mặt mày cáu kỉnh khiến Tình Mỹ im bặt, không dám ý kiến gì nữa.

Tình Mỹ không dám nhìn thẳng vào mặt Sâm Trí.

Mỗi khi cô cảm thấy thế giới này có quá nhiều bất công đối với cô, cô lại nghĩ đến hai người họ, sau đó cảm thấy đầu mình nóng ran, toàn thân như bị rút cạn kiệt sức lực. Cô thường xuyên cảm ơn ông trời đã ban hai người họ cho cô.

Nhìn cánh cửa phòng Sâm Trí mà Tình Mỹ thấy tim mình như đau thắt lại.

Cả thế giới này chỉ có mình Sâm Trí là sợ cô bị tổn thương nhất. Mỗi lần cô gặp phải chuyện gì, cậu ấy đều mong có thể chia sẻ, thậm chí là gánh vác tất cả thay cô. Trong lòng cậu ấy, có lẽ một phút giây nào đó đã căm ghét cô, nếu như không có cô, chắc chắn cậu ấy sẽ hạnh phúc hơn!

Tình Mỹ đang nghĩ ngợi vẩn vơ thì cánh cửa phòng Sâm Trí mở ra. Sâm Trí đi qua chỗ Tình Mỹ và Dực Thụ mà không buồn ngoảnh đầu lại, lúc ra đến cửa mới đột nhiên dừng bước, gằn giọng nói: “Nếu cậu không thể chăm sóc tốt cho cô ấy, tôi sẽ cướp cô ấy lại từ tay cậu đấy!”

Tình Mỹ ngây người, nhìn theo cái bóng cao lớn của Sâm Trí, tim nhói đau.

Sâm Trí không ngoảnh đầu lại, các đốt ngón tay vì siết nắm cửa quá chặt mà kêu lên răng rắc.

Cả căn phòng chìm trong im lặng, cuối cùng Sâm Trí mở cửa và đi ra ngoài.

Rầm!

Cánh cửa đóng sầm lại trước mặt Tình Mỹ, chắn mất tầm mắt của cô.

Không biết sự yên tĩnh này bao trùm mất bao lâu, có cảm giác như không khí cũng đang ngưng đọng lại.

Dực Thụ từ từ ngẩng đầu lên, đôi mắt vốn dịu dàng của anh nay bị phủ một lớp sương mù. Anh khẽ hé răng định nói gì đó nhưng cuối cùng lại chẳng nói được gì, chỉ biết nhìn Tình Mỹ bằng đôi mắt ngập tràn sự áy náy và lo lắng.

Nhìn thấy ánh mắt đó của Dực Thụ, tất cả những ấm ức và nhục nhã tối qua Tình Mỹ phải chịu đựng bỗng chốc tan biến, cô không muốn nói chuyện mẹ anh cho anh nghe, cô không muốn tăng thêm gánh nặng cho anh, không muốn anh buồn vì mình. Nếu như trong tình yêu này, bắt buộc phải có một người chịu tổn thương, vậy thì hãy cứ để cô gánh chịu tất cả.

Thuần Hạ vệ sinh cá nhân, sửa soạn xong xuôi liền đi học luôn, trong phòng chỉ còn lại Dực Thụ và Tình Mỹ.

“Em thấy hơi đói!”. Tình Mỹ lên tiếng phá vỡ không khí im lặng, nở nụ cười tươi tắn với Dực Thụ: “Anh đi úp mỳ cho em ăn đi!”

Dực Thụ ngẩng đầu: “Chuyện tối qua…”

“Thôi được rồi, em biết rồi, chẳng phải ban nãy anh nói có việc bận sao? Không cần nói xin lỗi nữa đâu! Thế này đi, hôm nay anh tự tay úp mì cho em ăn, coi như là đền bù chuyện tối qua anh thất hẹn nhé!”

Tình Mỹ ôm lấy cánh tay Dực Thụ, lắc lắc, làm nũng.

Dực Thụ xoa xoa trán Tình Mỹ đầy yêu thương, khóe môi anh khẽ nở nụ cười.

Thực ra lúc mẹ anh xuất hiện, cô cũng đoán được anh sẽ không đến, cú điện thoại ấy chắc chắn là mẹ anh gọi anh về.

“Ok, hôm nay Tình Mỹ là to nhất! Nhưng mà úp mì…”, Dực Thụ khẽ nhíu mày, nhưng lại nở nụ cười ngay: “Em ngồi ghế nghỉ ngơi, đợi anh một lát, anh sẽ làm xong ngay đây!”

Tình Mỹ ngả lưng ra ghế, ngắm nghía anh bận rộn trong nhà bếp. Cô lén cười bộ dạng lúng túng của anh, tất cả những buồn tủi ngày hôm qua dường như đã tan biến.

Cô sẵn sàng trở thành một kẻ ngốc trong tình yêu, cô nguyện coi tất cả những tổn thương là kẹo ngọt.

Mười mấy phút sau…

Một bát thức ăn không biết là món gì hiện ra trước mặt Tình Mỹ.

Tình Mỹ trợn tròn mắt, không phải là úp mì sao? Cái đống nhão nhoét này là gì vậy trời?

“Đây là…”, Tình Mỹ khẽ nhíu mày, dè dặt hỏi: “Là mì úp mà anh làm cho em à?”

Dực Thụ gãi gãi đầu, vẻ lúng túng. Anh định đưa tay ra cầm cái bát ấy nhưng Tình Mỹ vội vàng lấy tay chắn lại.

“Ờ, đột nhiên em không muốn ăn mì úp nữa, em muốn ăn… ờ…”. Tình Mỹ cố vắt óc nghĩ ra cách gọi tên cho món ăn trước mặt mình, thật sự không biết dùng từ nào để diễn tả cái đống hổ lốn trước mắt: “Cái này… em muốn ăn cái này!”

Nào ngờ nghe xong mặt Dực Thụ càng đỏ, xấu hổ nói: “Cái này… chính là mì úp đấy!”

Cái gì?

Tình Mỹ trợn tròn mắt, lấy đũa bới qua bới lại, chẳng thể nào tìm ra một thứ gì trông giống như “mì”. Mặc dù rất buồn phiền không biết phải ăn bát mì úp này thế nào, nhưng nhìn những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán Dực Thụ, Tình Mỹ tự nhiên cảm thấy ngập tràn cảm giác hạnh phúc và mãn nguyện.

“Món mì thật là đặc biệt, chỉ cần là của Dực Thụ làm, em đều thích ăn!”

“Tình Mỹ, em tin anh đi, mặc dù anh không biết nấu mì nhưng anh có thể mang lại hạnh phúc cho em!”

“Vâng! Em tin Dực Thụ nhất định sẽ mang lại hạnh phúc cho em!”

Tình Mỹ liền đứng dậy, sà vào lòng Dực Thụ, vùi mặt vào ngực anh: “Anh mà thông minh như vậy em sẽ càng tự ti hơn. Anh đã giỏi giang như vậy rồi, vì thế có thêm nhiều thứ anh không biết mới cân đối giữa hai chúng ta!”

“Em cẩn thận chút đi, có bệnh nhân nào như em không? Cẩn thận kẻo ngã đấy!”

Dực Thụ vừa lo lắng vừa nóng ruột, vội vàng ấn Tình Mỹ ngồi xuống ghế, sau đó cướp lấy cái bát trước mặt cô.

“Em ở nhà ngoan nhé, anh ra ngoài mua cái gì ăn cho em!”

“Ừm!”, Tình Mỹ ngoan ngoãn gật đầu.

Dực Thụ dịu dàng xoa đầu Tình Mỹ, sau đó tháo tạp dề và ra ngoài.

Tình Mỹ ngồi một mình trong phòng, tưởng tượng lại hình ảnh Dực Thụ bận rộn trong bếp, khóe môi lại khẽ nhếch lên.

Rầm rầm rầm.

Tiếng đập cửa vang lên, Tình Mỹ vội vàng đứng dậy ra mở cửa.

“Dực Thụ…”

Nụ cười như cứng ngắc trên khuôn mặt cô. Tình Mỹ kinh ngạc nhìn một hàng dài những đồ điện gia dụng mới tinh đang đứng xếp hàng ngoài cửa.

“Cô làm ơn đứng tránh sang một bên, đừng chắn ở cửa như thế!”

Các nhân viên đứng ngoài cửa nhân lúc Tình Mỹ đứng ngây ra đã bắt đầu chuyển đồ vào trong nhà rồi.

Tình Mỹ lúc này mới giật mình, vội vàng nói: “Này này, các chú nhầm rồi, các chú đến nhầm chỗ rồi!”

“Đây có phải là nhà số 72, tòa nhà số 30, ngõ Hương Mật không?”

“Đúng ạ, nhưng…”

“Thế thì đúng rồi, cô đứng sang một bên để chúng tôi làm việc!”. Bọn họ nói rồi chẳng buồn để Tình Mỹ kịp phản ứng, thi nhau bê đồ điện vào trong nhà cô.

Căn phòng trọ vốn tuềnh toàng nay bỗng trở nên tiện nghi và ấm áp hơn.

Khi đám nhân viên đi khỏi, Dực Thụ mới xách túi lớn túi nhỏ về.

“Dực Thụ, thế này là thế nào?”. Tình Mỹ ngây người nhìn đống túi xách lủng lẳng trên tay Dực Thụ, trong lòng có cảm giác rất khó chịu. Thế này thì mình đâu khác gì những đứa con gái mưu lợi từ anh.

“Sao thế?”. Dực Thụ đặt các túi đồ trên tay xuống, sau đó lấy từ trong túi ra vô số đồ ăn ngon đặt lên bàn, mỉm cười nhìn Tình Mỹ: “Anh cũng không biết em thích ăn cái gì, vì vậy tiện thể mua luôn, em thích ăn gì nào?”

“Những thứ đồ điện gia dụng này đều là của anh mua à?”

“Đúng thế, đồ đạc trong nhà ít quá, lúc em ở nhà một mình sẽ chán lắm, vì vậy anh mua cái ti vi, còn cả tủ lạnh để cất đồ ăn mà em thích, có như thế thì lúc nào em cũng có đồ ăn. Những thứ khác anh nhân tiện mua luôn, em xem xem có cần mua thêm cái gì nữa không?”

Dực Thụ mỉm cười, đảo mắt nhìn quanh phòng, vẻ mặt rất tự nhiên, gần như coi đây là chuyện đương nhiên.

“Anh đem trả lại đi! Anh đi thương lượng với ông chủ, trả lại hết những thứ này, cho dù có phải chịu thiệt một chút cũng được, số tiền ấy em sẽ từ từ trả lại anh!”. Giọng Tình Mỹ trầm xuống, cổ họng như nghẹn đắng, bởi vì sốt cao, bởi vì đau đầu, bởi vì lồng ngực đau tức.

“Cái gì?”, Dực Thụ đột ngôt ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn Tình Mỹ.

“Dực Thụ, anh đừng mua những thứ này nữa, anh mau trả lại tất cả đi, em không cần đâu!”. Tình Mỹ căng thẳng cắn chặt môi, nhìn anh bằng ánh mắt kiên định, mặc dù quyết định ở bên anh, nhưng những lời mẹ anh đã nói, cô sẽ không bao giờ quên.

Cô không phải là đứa con gái ham hư vinh, càng không phải yêu anh vì tiền, cô không muốn tiêu một đồng của anh, càng không muốn biến mình thành loại con gái hèn hạ tiếp cận anh vì tiền như mẹ anh đã nói.

“Tình Mỹ, giờ mà em còn so đo những chuyện này với anh sao? Chúng ta đã ở bên nhau rồi, tại sao anh không thể mua những thứ cần thiết cho em?”, ánh mắt Dực Thụ thoáng buồn bã: “Hay là trong tim em, anh vẫn chỉ là một người ngoài?”

“Không phải thế!”, Tình Mỹ vội vàng phủ nhận: “Hạnh phúc mà em cần rất đơn giản, chính là anh ở bên cạnh em, không cần quá nhiều vật chất, cho dù anh chỉ làm một bát mì sống hay một bát cơm nát, em cũng thấy hạnh phúc rồi!”

Nét mặt Dực Thụ như trầm xuống, anh đứng lặng đi hồi lâu.

“Tại sao?”, giọng nói của Dực Thụ lạnh như băng: “Anh rất kém cỏi phải không, ngay cả việc chăm sóc em, phải mang lại hạnh phúc cho em như thế nào anh cũng không biết!”

“Không phải thế đâu!”

Nhìn thấy bộ dạng ủ rũ của Dực Thụ, Tình Mỹ không biết phải nói thế nào. Đầu cô đau như búa bổ, cơn váng vất ập đến khiến người cô lảo đảo. Dực Thụ mặt mày thất sắc, vội vàng lao đến đỡ Tình Mỹ.

“Em sao thế?”, Dực Thụ đưa tay lên sờ trán Tình Mỹ, bỗng hoảng hồn: “Ôi nóng quá, em sốt cao quá! Phải đi bệnh viện ngay!”

Dực Thụ nói rồi liền bế thốc Tình Mỹ ra cửa.

“Em không đi đâu, em không muốn đi bệnh viện, em nằm một lát là khỏi thôi!”

Đi bệnh viện chắc chắn phải tốn rất nhiều tiền, tiền cô làm thêm chỉ đủ trang trải tiền chi tiêu với học phí hàng tháng, những bệnh vặt vãnh như sốt hay cảm cúm từ từ sẽ khỏi thôi, không cần thiết phải đến bệnh viện.

“Em sốt cao quá, không đi bệnh viện sao được?”

Dực Thụ còn chưa nói xong đã nghe thấy tiếng cửa mở ra, Sâm Trí bước vào trong.

Vừa nhìn thấy chỗ đồ điện trong nhà, Sâm Trí đã ngây ra, sau đó nhìn sang Dực Thụ, không nói năng gì, đi thẳng đến chỗ Tình Mỹ, sờ tay lên trán cô, khẽ nhíu mày.

“Sâm Trí, sao cậu lại về thế?”

Tình Mỹ tò mò hỏi, thực ra trong lòng đã có đáp án rồi, Sâm Trí vì không yên tâm nên mới về đây, chắc cậu ấy sợ Dực Thụ không biết chăm sóc cô, cho dù cậu ấy biết nhìn thấy cô và Dực Thụ ở bên nhau, trong lòng cậu sẽ rất đau đớn, nhưng Sâm Trí vẫn không thể không về xem cô thế nào.

Nghĩ đến đây Tình Mỹ lại thấy áy náy và khó chịu.

Sâm Trí nhìn Dực Thụ, sau đó nói với Tình Mỹ: “Tớ nghĩ chắc cậu ta không biết cách chăm sóc bệnh nhân đâu, cậu sốt cao quá rồi!”

“Sâm Trí!”

Tình Mỹ vội vàng ngăn không cho Sâm Trí nói tiếp, cô căng thẳng nhìn Dực Thụ, thấy anh hơi cúi đầu, tóc mái lòa xòa trước mặt.

Sâm Trí lạnh lùng đứng dậy, vào phòng lấy khăn mặt, sau đó bê một chậu nước lạnh ra, nhúng khăn vào rồi vắt khô và đắp lên trán Tình Mỹ, sau đó đi vào trong bếp nấu mì.

“Dực Thụ, anh đừng để bụng những gì Sâm Trí nói, cậu ấy vì lo cho em nên mới nói vậy, anh đừng giận nhé!”

Tình Mỹ dè dặt kéo kéo áo Dực Thụ, ngẩng đầu nhìn anh. Cái lạnh như đang toát ra từ cơ thể của Dực Thụ, nhiệt độ trong phòng như giảm xuống đến tận không độ, khiến cho người khác phải rùng mình vì lạnh.

Tình Mỹ thấy hơi sợ, vội vàng rụt tay lại.

Hóa ra khi Dực Thụ tức giận lại đáng sợ đến thế, thường ngày anh đều dịu dàng, lịch lãm, cho dù có không cười thì khuôn mặt vẫn ánh lên vẻ dịu dàng, chưa bao giờ cô cảm thấy anh lạnh như băng thế này.

Sâm Trí nấu mì xong liền bê ra, Tình Mỹ đã không ăn gì suốt cả sáng, mặc dù đang ốm nhưng bụng đói lắm rồi, chẳng còn sức đâu mà để ý đến Dực Thụ đang nổi cáu nữa, cô đón lấy bát mì Sâm Trí đưa cho.

Những sợi mì dài và nhỏ tỏa ra mùi thơm ngào ngạt, cà chua được xắt miếng, còn cả mấy cọng rau xanh mượt. Mùi thơm xộc vào mũi, đánh thức vị giác của cô.

“Tình Mỹ, ăn chút mì trước đi, nhìn sắc mặt cậu trắng bệch thế kia chắc là từ sáng chưa ăn gì rồi!”, Sâm Trí vừa nói vừa liếc Dực Thụ, ánh mắt đầy phẫn uất: “Tớ thật sự rất muốn biết cậu ta đã chăm sóc cậu như thế nào?”

Tình Mỹ cầm bát mì, lo lắng giật giật áo Sâm Trí, nhìn Sâm Trí bằng ánh mắt năn nỉ: “Sâm Trí à, Dực Thụ đã làm rất tốt mà, anh ấy mua cho tớ rất nhiều đồ ăn ngon!”

“Thế nhưng cậu ta đâu có biết mỗi khi ốm cậu chỉ muốn ăn mì?”

“Cái đó… anh ấy…”, Tình Mỹ hơi cuống, có vẻ bực mình nói: “Nói chung cậu không cần lo cho tớ!”

Sâm Trí mặt mày biến sắc, nhìn Tình Mỹ, không nói gì mà đứng phắt dậy, đi về phòng.

“Sâm Trí!”

Tình Mỹ lớn tiếng gọi theo, nhưng cánh cửa phòng Sâm Trí đã sập lại.

Dực Thụ cũng không nói gì, thu dọn hết những thứ trên bàn lại, sau đó cất vào tủ lạnh.

“Dực Thụ, anh đừng giận nhé?”

Dực Thụ miễn cưỡng nở một nụ cười: “Anh không giận, chỉ cảm thấy bản thân rất vô dụng. Anh đang nghĩ có phải anh không có khả năng chăm sóc em không, có phải anh chẳng làm được việc gì ra hồn không?”

“Không phải như vậy đâu! Có anh ở bên cạnh là em vui lắm rồi, em biết cách tự chăm sóc bản thân, hơn nữa anh không biết vẫn có thể học mà! Chỉ cần có anh ở bên cạnh là em thấy vui lắm rồi. Dù gì thì bệnh sẽ khỏi nhanh thôi!”

Tình Mỹ siết chặt bàn tay, cố gắng nở nụ cười an ủi Dực Thụ.

Dực Thụ khẽ mỉm cười, dí vào trán cô, nói: “Em đúng là biết tự chăm sóc bản thân thật đấy, sốt cao đến mức này cơ mà!”

“Đây… chỉ là ngoại lệ thôi!”

“Thôi được rồi, là ngoại lệ! Em nói thế nào thì là như thế, đã được chưa? Mau ăn mì đi, suốt từ sáng em chưa ăn gì, xem ra mì ăn liền bây giờ cũng trở thành món ngon rồi đấy!”. Anh nói rồi nhìn về phía cửa phòng Sâm Trí, ánh mắt vô cùng phức tạp khiến Tình Mỹ cảm thấy lo lắng.

Dực Thụ, không phải anh đang nghĩ lung tung đấy chứ?

Ăn mì xong, Tình Mỹ buồn ngủ díu mắt lại. Cô không phát hiện ra đôi mắt của Dực Thụ càng lúc càng sâu thẳm. Trong cơn mơ màng, cô phát hiện ra Dực Thụ đứng dậy bỏ đi, cô muốn gọi anh lại, nhưng mí mắt cứ nặng như chì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.