Giây Phút Này Thuộc Về Chúng Ta

Chương 22: Lạc hướng trong kí ức (2)



Một tiếng phanh xe máy gấp gáp vang lên, Sâm Trí dừng xe trước cổng nhà, bối rối nhìn cảnh tượng này.

Vẻ mặt của Dực Thụ càng thêm kích động, đôi mắt nhìn Tình Mỹ sáng đến mức đáng ngạc nhiên. Toàn thân anh đang run lên, bởi vì hai tay siết quá mạnh, mu bàn tay như đang co giật, những ngón tay như trắng bệch ra.

“Anh đi đi!”

Tình Mỹ nghe thấy giọng nói lạnh băng của mình phát ra. Trong cơn mưa dữ dội, giọng nói của cô gần như bị át đi.

Nói rồi Tình Mỹ nhoẻn miệng cười, đến bên cạnh Sâm Trí, khoác cánh tay anh, hướng về phía mẹ con Dực Thụ, nói: “Tôi với Sâm Trí đã yêu nhau rồi, người tôi thích là Sâm Trí, chỉ có anh ấy mới có thể chăm sóc cho tôi!”

Trái tim đau quá!

Tại sao lại nói ra những câu này, sẽ đau khổ đến nghẹt thở mất, cứ mỗi lần tim đập là cảm giác đau đớn lại càng rõ ràng hơn. Tình Mỹ cắn chặt môi, mạnh đến nỗi bật máu.

“Em nói cái gì?”

Dực Thụ cứng đờ ra, mặt cắt không còn giọt máu, thậm chí còn trắng hơn cả cánh hoa tường vi. Đôi mắt anh ánh lên vẻ kinh ngạc, gần như không thể chấp nhận những điều Tình Mỹ đang nói.

“Em đã… thích Sâm Trí!”, Tình Mỹ vẫn mỉm cười, dùng tất cả nghị lực và sức lực để mỉm cười.

“Em lừa anh! Sao em có thể ở bên cạnh người con trai khác? Chẳng phải chúng ta đã hẹn rồi sao? Em quên rồi à? Em quên hết rồi sao? Chúng ta từng nói sẽ cố gắng thật nhiều để ở bên nhau, cả đời này sẽ không xa cách. Tình Mỹ, sao em có thể đối xử với anh như vậy?”

Dực Thụ gần như gào lên, tóm chặt lấy tay Tình Mỹ mà lắc. Tình Mỹ nhìn thấy mắt anh rất sáng, mặt toàn nước mưa, hàng lông mi ướt đẫm, ngấm cả vào trong mắt, chảy ra từ khóe mắt.

“Dực Thụ, cậu làm cô ấy đau đấy!”

Sâm Trí đẩy Dực Thụ ra, kéo Tình Mỹ về phía sau lưng mình, nhưng Dực Thụ vẫn cứ xông đến tóm lấy Tình Mỹ không chịu buông ra.

“Tình Mỹ, em hãy thừa nhận là em đang nói dối anh đi. Em hãy nói em sẽ đi với anh, chúng ta sẽ bên nhau trọn đời, không bao giờ chia lìa, Tình Mỹ, em mau nói đi!”

Tình Mỹ đẩy mạnh Dực Thụ ra, quay đầu lại không để anh nhìn thấy cô rơi lệ. Sau một hồi bình tĩnh lại, Tình Mỹ ngẩng đầu lên.

“Dực Thụ, anh đừng đến làm phiền em nữa, anh đã ở bên Thái Vận rồi, hãy biết trân trọng cô ấy. Em và Sâm Trí rất hạnh phúc, anh hãy quên em đi!”

“Quên em đi… quên em đi…”, những lời ấy cứ váng vất bên tai Tình Mỹ.

Chẳng còn gì hết, cả thế giới trống rỗng, chỉ còn một khoảng tối đen, cô đã mất hết rồi, mất tất cả rồi. Trái tim trống rỗng chỉ còn vỏ bọc, đến nỗi đau cũng dần dần tê dại.

“A…”

Tình Mỹ nhìn thấy Dực Thụ điên cuồng lao vào màn mưa, sau đó bị người mặc áo đen giữ chặt. Anh giằng co trong mưa, đau khổ tột cùng. Cô dường như nghe thấy âm thanh gì đó, mà lại dường như chẳng nghe thấy gì hết.

Dực Thụ đang vật lộn trước mặt mình, phẫn nộ gào thét, nhưng Tình Mỹ chỉ im lặng đứng trong mưa, bất động. Sau đó, thân hình cao lớn ấy như yên tĩnh lại, rồi từ từ đổ xuống.

“Dực Thụ!”

Trái tim Tình Mỹ như thắt lại, chẳng nghĩ ngợi được gì nữa, lao đến ôm ghì lấy anh mà lay gọi.

“Dực Thụ, con sao thế? Con đừng dọa mẹ. Dực Thụ, mau tỉnh lại đi!”. Mẹ Dực Thụ thét lên, lao bổ về phía con trai, đẩy mạnh Tình Mỹ sang một bên. Dực Thụ hai mắt nhắm nghiền, hai hàm răng cắn chặt, đôi lông mày nhíu lại đầy đau khổ. Mẹ Dực Thụ hốt hoảng gọi người đàn ông áo đen: “Mau đưa Dực Thụ vào bệnh viện!”

Người đàn ông đó vội vàng đến cõng Dực Thụ lên. Mặc cho mẹ Dực Thụ ngăn cản, Tình Mỹ vẫn đi theo phía sau khóc lóc!

“Cút đi!”

Mẹ Dực Thụ đẩy mạnh Tình Mỹ ra, cô ngã xuống vũng nước, toàn thân lấm lem bùn đất. Mẹ Dực Thụ điên cuồng gào lên: “Đều tại mày, chính mày đã hại Dực Thụ của tao!”

Tình Mỹ càng khóc to hơn: “Bác ơi, tại sao lại như vậy? Cháu nhớ sức khỏe của Dực Thụ luôn rất tốt, sao vừa mới dầm mưa một tí đã ngất rồi?”

“Chuyện của con trai tao không liên quan gì đến mày hết!”, mẹ Dực Thụ chỉ vào mặt Tình Mỹ, phẫn nộ như muốn lao đến giết chết cô. Ngón tay bà ta run run: “Giờ nó đang rất hạnh phúc bên Thái Vận, mày đừng có xuất hiện trước mặt Dực Thụ nữa! Mày nhìn thấy chưa? Mày chỉ mang lại đau khổ cho nó thôi!”

Nói rồi mẹ Dực Thụ liền ngồi vào trong xe. Chiếc xe khởi động và lao vào màn mưa.

“Dực Thụ…”

Tình Mỹ đuổi theo được vài bước thì trượt chân, ngã sõng soài ra đất.

“Tình Mỹ, cậu không sao chứ?”

Sâm Trí vội vàng chạy đến dìu Tình Mỹ, nhưng cô chẳng buồn động đậy, nằm sấp trên mặt đất mà khóc nức nở, cô không muốn làm hại Dực Thụ, nhưng tại sao lại thành ra thế này, tại sao? Nỗi đau khổ dồn nén bấy lâu tuôn trào, Tình Mỹ khóc òa, tiếng khóc đau đớn hòa vào tiếng mưa dữ dội.

Sâm Trí ôm Tình Mỹ vào lòng, vẻ mặt vô cùng phức tạp.

“Tình Mỹ, sao lại khiến cho mình thê thảm thế này?”, Sâm Trí dịu giọng nói: “Nếu như không thể từ bỏ cậu ấy, cậu nên hỏi cho kĩ càng, tại sao lúc đó cậu ấy không ra sân bay? Tớ thấy cậu ấy vẫn còn thích cậu, lúc đó không ra sân bay chắc chắn là có nguyên nhân gì đó!”

Những lời Sâm Trí nói dường như đã khiến Tình Mỹ sực tỉnh.

Tiếng khóc tắt dần.

“Tình Mỹ, tin tớ đi, cậu ấy không phải là người tùy tiện bỏ rơi người khác đâu, cậu cũng phải tin vào trái tim của mình. Dực Thụ là người như thế nào bản thân cậu biết rõ hơn ai hết, đúng không nào?”

Tình Mỹ ngẩng đầu nhìn Sâm Trí, ánh mắt cậu dịu dàng như ánh mặt trời mùa xuân.

Đúng thế, cô cứ một mực nghĩ rằng Dực Thụ và Thái Vận đang ở bên nhau, nỗi đau ấy khiến cô mất hết lí trí, thậm chí khiến cô không dám chạm vào Dực Thụ.

Vẻ mặt của anh ấy lúc đó chẳng phải rất rõ ràng hay sao?

Người anh ấy yêu là mình, làm sao có thể ở bên Thái Vận được?

“Tình Mỹ, hãy phấn chấn lên! Cho dù thế nào, cậu cũng nên cho cậu ấy có cơ hội giải thích, cũng là cho mình một cơ hội!”. Sâm Trí nhìn thấy mắt Tình Mỹ như sáng lên, anh khẽ nhoẻn miệng cười, xoa xoa đầu cô rồi dìu cô đứng dậy.

“Vào nhà tắm một cái, sau đó ngủ một giấc, rồi đi tìm Dực Thụ hỏi cho ra lẽ, có như vậy Tình Mỹ mới đúng là Tình Mỹ kiên cường mà bọn tớ quen!”

Tình Mỹ nhìn Sâm Trí mỉm cười, lại lần nữa gạt đi nước mắt.

“Sâm Trí, cảm ơn cậu!”

Bầu trời quang đãng, tầng mây xanh ngắt, rất nhiều loài chim bay qua bay lại trên bầu trời, ánh mặt trời chảy tràn xuống mặt đất, phản chiếu màu sắc lung linh.

Tách.

Một giọt nước rơi từ phiến lá xuống đất.

Tình Mỹ đứng trước cổng nhà Dực Thụ, nhìn khoảnh đất ngập tràn màu xanh trong sân vườn, một màu xanh mát mắt, không khí ban sớm phảng phất mùi của hi vọng.

Cánh cửa sắt khóa kín, xung quanh là những cây dây leo màu xanh mượt, những nhành dây leo bò dài trên tường, tạo thành những đường vân thật lạ mắt.

Tình Mỹ do dự hồi lâu, cuối cùng quyết tâm ấn chuông cửa.

Chẳng mấy chốc có một chú mặc áo đen bước ra mở cổng.

“Chào chú, cháu tìm Dực Thụ ạ!”

“Thiếu gia và phu nhân đi bệnh viện vẫn chưa về, xin hỏi cô là ai?”, người đó lịch sự hỏi, xem ra ông ấy không hề biết Tình Mỹ. Kể cũng phải, đã ba năm rồi, đương nhiên rất ít người biết đến cô.

“Cháu tên là Tình Mỹ, là bạn của Dực Thụ, chú có thể nói cho cháu biết Dực Thụ nằm ở bệnh viện nào không ạ?”

“Thật ngại quá, chúng tôi không được phép tùy tiện tiết lộ chuyện của thiếu gia và phu nhân cho người khác, xin mời cô về cho! Đợi khi nào thiếu gia về tôi sẽ thông báo cho cậu ấy, hoặc cô có thể chuyển sang ngày khác đến thăm cũng được!”

“Vậy ạ?”, Tình Mỹ do dự một lát rồi gật đầu cảm ơn: “Vậy cảm ơn chú nhé, để cháu đợi cũng được ạ!” “Thứ lỗi!”

Nói rồi người đó đi vào bên trong, cánh cổng sắt nặng nề khép lại trước mặt Tình Mỹ.

Tình Mỹ ngồi bên ngoài cổng chờ đợi, trong lòng băn khoăn mãi về những chuyện ấy, tâm trạng khó tránh khỏi hụt hẫng.

Dực Thụ, có đúng như những gì Sâm Trí đã nói không, giữa mình và anh ấy có sự hiểu lầm gì chăng?

Nhưng năm đó rốt cuộc anh ấy đã gặp phải chuyện gì? Thái Vận sao lại biết được chuyện hai người định bỏ trốn?

Một chuỗi những câu hỏi hiện lên trong đầu Tình Mỹ, cô chỉ mong được lập tức gặp Dực Thụ hỏi cho rõ ngọn ngành.

Nhưng mãi vẫn không thấy người quay lại.

Tình Mỹ ngồi bên ngoài cổng, nhìn mặt trời từ từ hạ xuống phía đằng tây, bầu trời vàng rực bao trùm lên những công trình kiến trúc màu trắng phong cách châu Âu.

Mãi cho đến tận chiều tối, chiếc xe màu đen sang trọng ấy mới từ từ chạy đến.

Mắt Tình Mỹ sáng lên, vội vàng đứng sang bên đường. Lúc nhìn thấy Tình Mỹ, mắt Dực Thụ như sáng lấp lánh, anh ngoảnh đầu lại, nhìn thấy mẹ mình đang ngồi trong xe nhìn Tình Mỹ, sắc mặt rất khó coi. Bà vừa khoát tay, chiếc xe đã lái vọt qua trước mặt Tình Mỹ, không buồn dừng lại một giây nào.

“Dực Thụ ơi… Dực Thụ…”

Tình Mỹ vừa vẫy tay vừa chạy theo, xe lái vào trong sân, Tình Mỹ bị bảo vệ chặn lại ở bên ngoài, chỉ biết giương mắt nhìn Dực Thụ xuống xe, đi theo mẹ vào trong tòa nhà màu trắng ấy. Anh không ngoảnh đầu lại.

“Chú cho cháu vào trong đi, cháu muốn gặp Dực Thụ, thả cháu ra, cho cháu vào đi! Cháu phải hỏi anh ấy vài việc! Dực Thụ, anh ra đây, em có chuyện muốn hỏi anh!”

Tình Mỹ cố gắng giằng co, muốn xông vào bên trong nhưng không sao thoát khỏi mấy người bảo vệ. Chẳng còn cách nào khác, cô đành phải gọi thật lớn bên ngoài cổng.

“Dực Thụ, anh mau ra gặp em! Dực Thụ, em là Tình Mỹ đây!”

Đứng từ xa đã nhìn thấy cánh cửa biệt thự nhà Dực Thụ mở ra, chú mặc áo đen Tình Mỹ gặp hôm qua đi lại gần cô. Tình Mỹ vội vàng đứng thẳng người, đợi người ấy đến nơi liền cúi đầu chào: “Chú ơi, chú biết cháu đúng không ạ? Chúng ta đã gặp nhau tối qua, cháu muốn gặp Dực Thụ, chú cho cháu vào có được không?”

Người đàn ông đó nhìn Tình Mỹ vẻ thương hại: “Cô Tình Mỹ, thiếu gia không muốn gặp cô, cô về đi thì hơn!”

Anh ấy không muốn gặp mình ư? Nhưng tối qua rõ ràng…

“Chú ơi, cháu xin chú, chú nói với Dực Thụ giúp cháu, cháu chỉ hỏi anh ấy mấy câu thôi, sau đó sẽ đi ngay ạ!”

“Xin lỗi cô Tình Mỹ, thiếu gia đã nói rất rõ rồi, cậu ấy nói không muốn gặp cô, bảo cô đừng bao giờ xuất hiện trước mặt cậu ấy nữa. Cô mau về đi, phu nhân đang nổi giận đấy!”

Người đàn ông đó nói xong liền khóa cổng rồi đi vào trong nhà.

Không được, cô không thể đi, cô không thể bỏ cuộc, nhất định phải hỏi cho rõ ràng, không thể để mình phải hối tiếc! Tình Mỹ thầm cổ vũ bản thân.

Nghĩ đến đây, Tình Mỹ liền đập cổng, gọi lớn tên Dực Thụ, thề rằng nếu Dực Thụ không ra thì cô kiên quyết không đi.

“Dực Thụ…”

“Dực Thụ, anh mau ra đây, ra đây nói chuyện cho rõ ràng! Em là Tình Mỹ! Anh nói cho em biết tại sao lại đối xử với em như vậy? Anh ra đây…”

“Dực Thụ, em sẽ không đi đâu, anh mà không ra, em sẽ đứng đợi ở đây cả đời! Dực Thụ…”

………..

Cổ họng đau rát, vừa đói vừa khát, Tình Mỹ cảm thấy trên người chẳng còn chút sức lực nào, hai tay bám vào cánh cửa sắt, người từ từ trượt xuống: “Dực Thụ, tại sao lại đối xử với em như vậy, anh mau ra đây!”

Nước mắt trào qua khóe mắt, để lại vết tích trên nền đá men, cô vội vàng gạt đi, tiếp tục gọi Dực Thụ.

Đột nhiên một cái bóng bao trùm lấy người cô.

Tình Mỹ ngẩng đầu, nhìn thấy Dực Thụ đang đứng bên kia cánh cửa sắt, cúi nhìn cô.

“Dực Thụ…”

Tình Mỹ vui mừng reo lên.

“Đừng gọi nữa, anh không muốn nhìn thấy em, em có ở đây cũng chỉ khiến anh ghét hơn thôi! Mau về đi, sau này đừng xuất hiện trước mặt anh nữa!”

Những lời lẽ lạnh nhạt của Dực Thụ như những chiếc búa tạ giáng vào đầu Tình Mỹ, cô đột nhiên quên mất mục đích đến đây của mình. Cô không dám hỏi, có phải vì sợ tình cảnh này không?

Sợ anh chính miệng nói với mình rằng, anh phải ra đi…

Nhưng cô vẫn phải nghe. Cô không dám tin đây là những lời do chính miệng Dực Thụ nói ra. Anh lúc nào cũng dịu dàng, chưa bao giờ nói ra một lời nào khiến cô buồn bã, nhưng ban nãy anh đã nói…

Ánh mắt căm ghét của Dực Thụ. Cô phải chịu đựng thế nào đây?

“Dực Thụ…”, nhìn thấy anh quay đầu bỏ đi, Tình

Mỹ hoang mang nắm lấy vạt áo anh qua cánh cửa sắt.

Vạt áo bị Dực Thụ giật lại, anh quay đi mà không ngoảnh đầu lại, bỏ Tình Mỹ lạc lõng một mình.

Cô vẫn luôn đợi, đợi đến ba năm trời, nhưng chỉ đợi được một đáp án như thế này.

Đây là đáp án cuối cùng mà cô muốn biết ư?

Tình Mỹ đột nhiên cảm thấy mình thật nực cười, thế nên bật cười sằng sặc, cả con tim như bị xé toạc. Dực Thụ khẽ khựng người lại, nhưng chỉ một khoảnh khắc sau, anh lại sải bước thật nhanh.

Khoảnh khắc ấy, Tình Mỹ nghe thấy tiếng tim mình vỡ vụn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.