Từ nhà Dực Thụ trở về, Tình Mỹ ngủ li bì suốt ba ngày liền. Thuần Hạ tưởng rằng Tình Mỹ lại rơi vào trạng thái hôn mê, vội vàng đưa cô đến bệnh
viện. Nhưng buổi sáng ba ngày sau, Tình Mỹ tỉnh lại, cười rạng rỡ nhìn
Thuần Hạ, không còn nhắc một lời nào đến chuyện của Dực Thụ nữa.
Cô bắt đầu một cuộc sống hoàn toàn mới.
Tình Mỹ hiện giờ vui vẻ mỗi ngày, trên mặt lúc nào cũng rạng rỡ nụ cười,
nhưng chẳng ai biết trái tim Tình Mỹ đã chết trong một ngày nào đó rồi,
giờ cô chỉ còn lại cái vỏ bọc mà thôi.
Vì Sâm Trí và Thuần Hạ, Tình Mỹ sống vui vẻ mỗi ngày. Nhưng cô biết, trái tim cô đã không còn cảm nhận được niềm vui nữa.
“Tình Mỹ, mau lên nào, hai suất nướng, hai suất kem! Khách ở bàn đó đang giục đấy!”
“Xong rồi đây! Đến ngay đây!”
Thuần Hạ đeo tạp dề hình con mèo rất dễ thương, bận chóng hết cả mặt, vừa
chuẩn bị thực phẩm vừa ngoảnh lại gọi Tình Mỹ. Sâm Trí luôn chân luôn
tay trong nhà bếp, Tình Mỹ vội vàng bê hai suất nướng ra một cái bàn ở
trong góc.
“Sao điểm tâm của chúng tôi mãi vẫn chưa được thế? Mau lên đi!”
“Đến ngay đây ạ! Quý khách làm ơn đợi cho một lát ạ!”
Tình Mỹ nhoẻn miệng cười thật tươi rồi chạy đi mang hai suất kem đến. Ai dè vừa quay người đã bị một ai đó chắn đường.
“Cô?”
Người phụ nữ xuất hiện trước mặt khiến nụ cười trên môi Tình Mỹ như tan ra.
Chuyện ngày hôm ấy mới được có vài ngày, Tình Mỹ như biến thành một con người khác, ngày nào cũng cười tươi.
Nhưng sự xuất hiện đột ngột của mẹ Dực Thụ khiến cái mặt nạ vui vẻ giả tạo của cô bị xé toạc.
Tình Mỹ tay bê hai suất kem, hoang mang nhìn mẹ Dực Thụ, không biết nên đối mặt với bà ta thế nào. “Cô đi theo tôi!”
Cốc kem trên tay Tình Mỹ rơi xuống sàn, vỡ tung thành từng mảnh.
Thuần Hạ và Sâm Trí nghe thấy tiếng động liền lao ra ngoài, khách hàng xung
quanh bắt đầu tò mò xì xào. Mẹ Dực Thụ siết tay Tình Mỹ rất mạnh khiến
cô đau đớn vô cùng.
Sao bà ấy lại đến tìm mình?
Chẳng phải bà ấy rất ghét mình hay sao?
“Thưa cô, cô đang làm gì thế ạ? Có chuyện gì xảy ra thế?”, Tình Mỹ bị bà ta
lôi ra ngoài, không nén được tò mò liền hỏi. Thuần Hạ định chạy đến giúp nhưng Sâm Trí đã kéo lại, Sâm Trí lắc đầu ra hiệu cho Thuần Hạ. Thuần
Hạ rất lo lắng, nhưng được Sâm Trí an ủi nên cũng hơi bình tĩnh lại.
“Cô đi theo tôi, đi chăm sóc Dực Thụ!”
“Cháu không đi! Cháu với Dực Thụ đã chẳng còn quan hệ gì nữa! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế ạ? Dực Thụ bị ốm sao? Thái Vận đâu? Chẳng phải anh ấy
với Thái Vận đang ở bên nhau sao? Tại sao Thái Vận không chăm sóc anh
ấy? Dực Thụ từng nói anh ấy không muốn nhìn thấy cháu nữa…”
Tình Mỹ bám chặt vào lan can không chịu buông tay.
Mẹ Dực Thụ chẳng biết làm thế nào với Tình Mỹ, vẻ mặt kích động dần dần
bình tĩnh lại. Bà ta quay lại nhìn Tình Mỹ, lần đầu tiên ánh mắt trở nên áy náy: “Thực ra năm đó, Dực Thụ có đến sân bay, tất cả chỉ là do tôi
với Thái Vận lừa cô mà thôi!”
Bùm!
Một tiếng nổ lớn vang lên trong đầu Tình Mỹ.
“Cô nói cái gì ạ? Dực Thụ có ra sân bay ư?”, Tình Mỹ giật nảy mình, hướng ánh mắt hoài nghi về phía mẹ Dực Thụ.
Mẹ Dực Thụ cúi đầu xuống, ánh mắt hiện lên vẻ hối hận, hai tay siết chặt
cái túi xách, hồi lâu sau mới mở miệng nói: “Hôm ấy Dực Thụ giả vờ ốm,
trên đường đưa Dực Thụ đến bệnh viện, nó đã nhảy xuống khỏi xe. Lúc ấy
ta hồn vía lên mây, chỉ sợ nó làm gì nguy hiểm đến tính mạng nên cho
người đuổi theo, sau đó ta đã gọi điện bảo Thái Vận dẫn người đi chặn
đường nó”.
“Nhảy xe ư?”, Tình Mỹ run rẩy toàn thân, tại sao anh lại làm một việc mạo hiểm như vậy chứ?
“Đúng thế, bọn ta cứ đuổi như vậy mấy tiếng đồng hồ mà không đuổi được, cho
đến khi người của Thái Vận chặn đường Dực Thụ. Lúc ấy Thái Vận mới phát
hiện ra vé máy bay trên người Dực Thụ rơi ra, lập tức đoán ra Dực Thụ
định dẫn cô bỏ trốn, thế nên con bé đã lừa Dực Thụ, bảo rằng nó đã nói
với cô là Dực Thụ sẽ đính hôn với nó nên cô đã đi rồi. Dực Thụ nghe xong liền nổi trận lôi đình, nói phải tìm cô quay lại, thậm chí còn đánh
nhau với đám người đó, cuối cùng trong lúc chạy trốn, một chiếc xe đã
lao đến đâm đúng vào Dực Thụ”.
“Cái gì? Anh ấy bị tai nạn ư? Thế
anh ấy có làm sao không ạ?”. Tình Mỹ nghe xong mà hồn vía lên mây, gần
như nhìn thấy bộ dạng liều mạng của Dực Thụ. Trái tim cô đau đớn khôn
xiết, nước mắt lại trào ra. Tình Mỹ nắm chặt lấy cánh tay mẹ Dực Thụ,
toàn thân run rẩy đứng không vững.
“Dực Thụ bị thương rất nặng,
lúc được đưa đến bệnh viện cấp cứu, Thái Vận quyết định sẽ thực hiện dứt điểm lời nói dối của con bé. Vì vậy Thái Vận mới mang vé máy bay chạy
đến sân bay tìm cô. Nào ngờ lại làm hại cô bị xe đâm phải!”
Trái tim Tình Mỹ như thắt lại.
Cảnh tượng ngày hôm ấy như một bộ phim quay chậm hiện ra trước mắt Tình Mỹ.
Thái Vận sợ mình sẽ cướp mất Dực Thụ nên ngay cả lúc Dực Thụ còn đang
trong trạng thái nguy cấp vẫn không quên tìm cách đuổi mình tránh xa
khỏi Dực Thụ.
Mẹ Dực Thụ nhìn Tình Mỹ, nói tiếp: “Về sau Dực Thụ
được cứu sống, việc đầu tiên nó muốn làm sau khi tỉnh lại là đi tìm cô!
Thái Vận nói với nó rằng, cô đã bị tai nạn. Nhưng Dực Thụ không tin, bất chấp tất cả để ở bên cô, thậm chí còn đòi cắt đứt quan hệ với gia đình. Để Dực Thụ từ bỏ cô hoàn toàn, ta đã tìm người làm một tờ chứng tử giả, nói với nó rằng cô đã chết rồi”.
Bịch…
Tình Mỹ ngồi phịch xuống nền đất, ngây ra nhìn người phụ nữ trước mặt mình.
Chẳng lẽ bà ấy không biết, làm như vậy sẽ khiến Dực Thụ vô cùng đau lòng ư?
Sao bà ấy có thể tàn nhẫn đến như vậy?
“Anh ấy rất đau lòng phải không?”, Tình Mỹ ngây người hỏi.
“Bệnh tình của nó ngày một nghiêm trọng, thậm chí còn nguy hiểm đến tính
mạng, bác sĩ y tá không dám rời đi nửa bước, ngày ngày ngồi túc trực
trong phòng cấp cứu, phải cấp cứu suốt một tuần trời, bệnh tình của Dực
Thụ mới từ từ ổn định. Nhưng đến khi Dực Thụ tỉnh lại, nó lại đòi phải
đi ra sân bay, nói cô đang đợi nó, đòi đi đảo Benoa du lịch với cô. Bác
sĩ nói kí ức của nó đã dừng lại ở cái ngày định đi ra sân bay tìm cô. Ta đã tìm rất nhiều bác sĩ, nhưng không thể chữa trị được!”
Chẳng trách!
Chẳng trách mà hôm ấy nhìn thấy cô, anh đã hỏi tại sao cô không ra sân bay?
Hóa ra là vì nguyên nhân này.
Một cơn gió lạnh thổi qua khiến tóc mẹ Dực Thụ tung bay, những chiếc lá ngô đồng xào xạc trong gió. Tình Mỹ nước mắt lã chã, nhìn mẹ Dực Thụ, không biết nên nói gì?
Mẹ Dực Thụ vuốt vuốt tóc, tiếp tục nói: “Kể từ
hôm ấy, sức khỏe của Dực Thụ có biến chuyển tốt, nhưng ngày nào nó cũng
chạy ra sân bay đợi cô, cứ như vậy suốt một năm trời!”
“Ngày
nào…. cũng ra sân bay đợi cháu…”. Tình Mỹ lẩm bẩm lặp lại, trong lòng
tắc nghẹn như có cái gì bịt chặt, lồng ngực đau tức như muốn nổ tung.
“Một năm sau, ta liền khuyên nó, nói rằng có thể cô đang đợi nó ở một nơi
nào đó. Nó tin, từ đó bắt đầu đi khắp nơi tìm cô, chưa bao giờ chịu từ
bỏ. Nhưng nó vẫn luôn tự đày đọa bản thân, nên sức khỏe ngày một kém. Ta nhìn thấy mà đau thắt ruột gan, chẳng biết phải làm thế nào”.
“Thế hiện giờ anh ấy ra sao rồi ạ?”, Tình Mỹ căng thẳng hỏi.
Tình Mỹ dìu mẹ Dực Thụ ngồi xuống, mặc dù lớp trang điểm trên mặt rất cầu kì nhưng chẳng thể che được vẻ tiều tụy của bà ta. Khóe mắt bà hơi ươn
ướt. Tình Mỹ nhìn thấy bộ dạng ấy liền hiểu được tấm lòng người làm mẹ,
đột nhiên cô cảm thấy có thể tha thứ hết mọi tổn thương bà ấy đã gây ra
cho mình trước đây.
“Hôm ấy Dực Thụ gặp cô trên đường, nó vui lắm, nhưng về sau cô nói đã yêu người khác. Nó
tìm cô lâu như vậy, thế mà cô lại thay đổi tình cảm!”
Giọng nói của mẹ Dực Thụ đột nhiên trở nên kích động, vừa nói vừa nhìn Sâm Trí bằng ánh mắt căm phẫn.
“Hôm đó cháu đến tìm anh ấy, hình như anh ấy đang giận nên đã đuổi cháu đi.
Anh ấy yêu cháu như vậy, tại sao lại đuổi cháu đi, không cho cháu có cơ
hội giải thích rõ ràng?”, Tình Mỹ băn khoăn hỏi.
Mặt mẹ Dực Thụ
lập tức trở nên đanh lại: “Đấy là bởi vì nó yêu cô! Nó nghe thấy cô đã
có người khác, nó hi vọng cô hạnh phúc, không muốn phá hoại hạnh phúc
của cô nên mới lạnh lùng với cô như vậy. Dực Thụ là một đứa ngốc nghếch, lúc nào cũng nghĩ cho người khác, còn bản thân nó thì sao chứ?”
Dực Thụ ngốc nghếch, sao anh có thể như thế chứ? Hạnh phúc lớn nhất đời cô
chính là được ở bên anh, chỉ có ở bên anh cô mới cảm nhận được hạnh
phúc!
Tình Mỹ khóc nấc lên, bấm chặt vào lòng bàn tay.
Mẹ
Dực Thụ vừa nói vừa gạt nước mắt, sau đó ngẩng đầu nhìn Tình Mỹ: “Hôm ấy sau khi đuổi cô đi, ban đêm nó bắt đầu sốt cao liên tục, mấy ngày liền
uống thuốc mà không ăn thua, bác sĩ nói tiềm thức của Dực Thụ đang từ
chối sự điều trị!”
Tình Mỹ căng thẳng đứng bật dậy, mặt mày hoảng hốt: “Giờ anh ấy đang ở đâu ạ?”
Mẹ Dực Thụ cũng đứng dậy, khuôn mặt già đi đến cả chục tuổi, chẳng còn vẻ
sang trọng như thường ngày, giờ bà chỉ còn là một người mẹ thương con mà thôi.
“Đi theo ta vào thăm nó đi! Nó hiện giờ đang ở trong tình
trạng rất nguy hiểm, ta cũng hết cách rồi, mặc dù ta không muốn cô tiếp
cận con trai ta, nhưng giờ cô là hi vọng cuối cùng”.
Tình Mỹ đứng ngây ra như chưa thoát khỏi cơn ác mộng khủng khiếp.
Mẹ Dực Thụ tưởng rằng cô vẫn không chịu đi, thậm chí còn nhìn cô bằng ánh
mắt van lơn. Đúng lúc ấy, Thái Vận đột nhiên từ trong góc tường lao ra.
Phịch!
Thái Vận quỳ phịch xuống trước mặt Tình Mỹ.
“Cô làm cái gì vậy?”, Tình Mỹ giật nảy mình trước hành động đột ngột của Thái Vận.
Thái Vận ngẩng lên khuôn mặt nhạt nhòa nước mắt, mũi đỏ chót, hai mắt vằn
lên những tia máu, trông tiều tụy vô cùng. Dưới ánh mặt trời, bóng dáng
của cô ta bỗng trở nên mỏng manh.
Những người đi qua đường thi
nhau nhìn, rất nhiều người đã vây lấy họ. Tình Mỹ vội vàng kéo Thái Vận
đứng dậy nhưng Thái Vận một mực không chịu.
“Tình Mỹ, đều là lỗi
của tôi, cầu xin cô, hãy cứu lấy Dực Thụ! Mặc dù tôi rất yêu anh ấy,
nhưng nếu như anh ấy chết rồi, cả đời này tôi sẽ phải sống trong đau
khổ. Tôi hi vọng anh ấy có thể hạnh phúc, chỉ có cô mới có thể mang lại
hạnh phúc cho anh ấy! Tình Mỹ, cầu xin cô, hãy đi gặp anh ấy đi!”
“Cô đứng dậy đi, tôi sẽ đi thăm anh ấy!”
Dực Thụ là người mà cô yêu thương nhất, sao cô có thể không đi thăm anh?
Cho dù cuộc đời chỉ còn lại một phút, cô cũng sẽ ở bên anh cho đến cuối
cùng.
Chiếc xe lao nhanh trên con đường cao tốc, cảnh vật bên
ngoài cửa kính vùn vụt lao qua, người đàn ông mặc áo đen lái xe nhanh
như bay, chẳng mấy chốc đã đến bệnh viện.
Vừa vào đến bệnh viện, một mùi thuốc sát trùng nồng nặc xộc thẳng vào mũi.
Hành lang bệnh viện rất sáng, rất nhiều người nhà bệnh nhân đang dìu bệnh
nhân đi lại. Còn họ, đang đi như chạy đến phòng bệnh của Dực Thụ.
Cánh cửa phòng bệnh mở ra trước mặt Tình Mỹ, ánh mặt trời bên ngoài hắt vào
phòng qua cửa sổ, bốn bức tường sạch sẽ, các cỗ máy y tế phát ra tiếng
kêu tít tít liên hồi, một chiếc giường trắng tinh lọt vào tầm mắt cô.
Dực Thụ!
Vừa nhìn thấy người nằm trên giường bệnh, Tình Mỹ liền lao đến. Tình Mỹ quỳ xuống bên cạnh giường bệnh, chăm chú ngắm nhìn anh. Cô há miệng định
nói nhưng không sao nói ra lời, nước mắt cứ trào ra như mưa.
Mặt anh trắng bệch…
Làn da trắng mịn cắt chẳng còn giọt máu, trắng tới mức khiến người khác có
cảm giác như trong suốt, đôi lông mày đen nhíu lại, như thể đang phải
chịu đựng nỗi đau khổ quá lớn, đôi hàng mi dài rũ xuống.
Tình Mỹ
đưa tay ra, những ngón tay nhẹ nhàng lướt trên sống mũi của anh, một cảm giác vô cùng quen thuộc lan tỏa ra các đầu dây thần kinh trên ngón tay
cô, một cảm giác man mát, giống như cảm giác lần đầu hôn anh.
Lúc ấy, nụ cười của anh rất rạng rỡ, giống như chứa đựng niềm hạnh phúc của cả thế giới vậy.
Nhưng bây giờ, anh lại nằm đây, một mình chịu đựng nỗi đau đớn.
“Dực Thụ…”
Tình Mỹ run run gọi tên anh, những ngón tay trượt xuống sống mũi, dừng lại trên đôi môi, vấn vương hơi ấm trên môi anh.
Một giọt nước mắt rơi xuống mặt anh, trượt xuống khóe mắt.