Giây Phút Này Thuộc Về Chúng Ta

Chương 7: Không thể ngừng yêu anh (2)



Hôm nay cô ấy mặc một chiếc váy hai dây màu xanh mát, chân đi một đôi giày cao gót, trên tay đeo rất nhiều đồ trang sức tinh xảo, giọng nói nghe rất lảnh lót.

“Dực Thụ, Dực Thụ? Anh đang nhìn cái gì thế? Anh quen cô ta à?”

Cô gái nhìn Tình Mỹ từ đầu đến chân, ánh mắt từ từ chuyển sang nghi hoặc. Hôm đó ở buổi party, cô ta chỉ nhìn lướt qua nên chắc đã không còn nhớ Tình Mỹ nữa. Nhưng Tình Mỹ thậm chí còn nhớ cả tên cô ta, mẹ Dực Thụ nói, cô gái tên là Thái Vận này mới xứng đôi với Dực Thụ.

Đúng thế, đúng là rất xứng đôi! Trong ánh chiều tà.

Cô gái siết chặt tay chàng trai, hai người vui vẻ đi dạo như một cặp tình nhân.

Bọn họ… đúng là rất xứng đôi! <!--Ambient video inpage desktop-->

Anh yên lặng đứng trong ánh chiều tà.

Thân hình cân đối cùng khuôn mặt khôi ngô phảng phất hơi thở ấm áp, anh không cười, đôi mắt chẳng biết từ lúc nào đã như bị phủ một lớp sương mù.

Anh khẽ gật đầu với Thái Vận, nhưng mắt vẫn không rời khỏi Tình Mỹ, giọng nói nhẹ như hơi thở: “Đúng, anh quen cô ấy, cô ấy là… bạn anh!”

“Không, chúng tôi không quen nhau!”

Tình Mỹ đột ngột bừng tỉnh, cô cuống quýt phủ định. Sau đó, Tình Mỹ nhìn thấy rõ ánh mắt u ám của anh, giống như một đóa hoa tường vi úa tàn trong đêm, muốn ngắm cho thật kĩ nhưng lại bị bóng đêm che phủ, chẳng thể nhìn thấy gì ngoài một màu đen nặng nề.

Tình Mỹ nhìn thấy đôi bàn tay của Dực Thụ siết chặt lại, những đốt ngón tay kêu lên răng rắc.

Lúc Dực Thụ ngẩng đầu lên, trong mắt anh như có một thứ gì đó đang giãy giụa, giãy giụa giữa cái chết, giãy giụa trong tâm trạng phức tạp, giống như thể sắp sửa có một trận sóng thần hay lũ lụt, khiến cho người khác cảm thấy nghẹt thở.

“Không quen ư?”

Anh mỉm cười, nụ cười thật lạ lẫm, đẹp nhưng đầy bí hiểm.

Tình Mỹ cảm thấy sống mũi cay cay, cô cố gắng hít thật sâu để nói: “Đúng, bạn nhận nhầm người rồi, chúng ta đâu có quen nhau!”

Nói rồi cô liền quay người bỏ đi.

Trái tim… đau như bị ai đó xé nát, không thể tiếp tục đối diện với Dực Thụ và thốt ra những câu nói lạnh lùng như vậy được. Vì thế cô phải đi thật nhanh, bỏ đi thật xa, có như vậy cô mới có dũng khí để quên anh.

Dực Thụ đứng phía sau nhìn theo, Tình Mỹ chỉ có thể chạy trốn mà không dám ngoảnh đầu lại.

Chạy trốn khỏi nụ cười xa lạ của anh, chạy trốn khỏi ánh mắt u ám của anh.

Nước mắt từ từ ướt đẫm mi.

Tình Mỹ không biết là mồ hôi hay là nước mắt, cô chỉ liên tục thầm nhủ: “Tình Mỹ, đừng ngoảnh đầu lại, tuyệt đối đừng ngoảnh đầu lại!”

Tình Mỹ ôm một xấp tờ rơi dày cộp, đi vào một ngõ nhỏ, xấp tờ rơi bỗng trở nên nặng trình trịch, khiến cô thở không ra hơi.

Trên đường có biết bao nhiêu người qua lại, nhưng giờ trong mắt cô, bọn họ như những người ở thế giới khác, cô không nhìn rõ mặt họ, cũng không nghe thấy tiếng họ nói chuyện, cô chỉ phát tờ rơi cho họ như một cái máy.

Chẳng còn chút sức lực nào.

Tình Mỹ từ từ ngồi xuống đường và thu mình lại.

Biết bao ánh mắt tò mò hướng về phía cô, nhưng hiện giờ, cô chẳng còn tâm trí nào mà để ý nữa, cô chỉ biết mệt mỏi thu mình lại.

Tình Mỹ ôm xấp tờ rơi dày cộp một mình đi trong đêm, hoàn toàn chẳng còn tâm trí nào mà nghĩ xem hôm nay mình đã trải qua một ngày như thế nào nữa.

Bầu trời đêm không trăng sao, chỉ có một lớp mây mù bí ẩn.

Bầu trời u ám, thỉnh thoảng lại nổi gió to, tóc cô bị gió thổi tung, lòa xòa xuống trước mặt. Tình Mỹ giữ chặt chiếc váy trắng của mình, gấu váy bị gió cuốn tung, phát ra tiếng phần phật trong gió.

Từ xa, cô đã nhìn thấy ánh đèn trong phòng trọ.

Trái tim lạnh giá bỗng thấy có hơi ấm hơn, Tình Mỹ thấy sống mũi cay cay, cố nén nước mắt. Cô chợt muốn lớn tiếng khóc cho đã, khóc cho hết đau đớn, muốn dốc hết những tủi nhục và ấm ức trong lòng ra ở một nơi không người. Thế nhưng xung quanh cô có biết bao nhiêu người, cô không muốn tự biến mình thành một loài động vật để cho những người qua đường tò mò nhìn vào.

Rẽ vào con ngõ này là về đến nhà, Tình Mỹ ôm chặt lấy xấp tờ rơi bằng một tay, tay kia đưa lên lau nước mắt.

Rẽ vào ngõ.

Soạt soạt soạt.

Xấp tờ rơi trên tay rơi cả xuống đất.

Ánh đèn vàng vọt hắt lên cổng phòng trọ, một cái bóng cao lớn hắt nghiêng lên bức tường trước cổng. Người ấy khẽ cúi đầu, tóc mái nhè nhẹ bay trong gió, đôi hàng mi đen dài rợp bóng xuống khuôn mặt, đôi môi đỏ hồng như hoa tường vi, làn da trắng muốt láng mịn hiện ra trong ánh đèn mờ.

“Dực Thụ…”

Tình Mỹ không tự chủ được mình lẩm bẩm gọi. Dực Thụ dựa lưng vào tường, một chân chống vào tường, tay phải đút túi quần, cái bóng cô quạnh càng trở nên lạc lõng và sầu thảm trong bóng đêm.

Nghe thấy tiếng tờ rơi rơi xuống, Dực Thụ liền ngẩng đầu lên nhìn.

Đôi mắt anh như sáng lên.

Tình Mỹ ngẩn ra nhìn anh. Dực Thụ chầm chậm đứng thẳng dậy.

Ánh mắt hai người chạm nhau trong đêm đen, hòa quyện vào nhau, rất lâu mà không ai lên tiếng. Cũng không biết bao lâu sau, cuối cùng anh bước đến, quỳ xuống bên cạnh Tình Mỹ, cùng nhặt tờ rơi với cô.

“Tình Mỹ…”

Anh mở miệng, đôi mắt như có ma thuật khiến cho Tình Mỹ không sao rời mắt ra được.

Tình Mỹ bắt đầu thấy hoang mang, cô không biết có nên bỏ chạy ngay không, nhưng ánh mắt Dực Thụ lúc này khiến toàn thân cô như cứng đờ.

Lúc này đây, Tình Mỹ có cảm giác mình như một lữ hành đang cận kề với cái chết trong sa mạc mênh mông, rồi đột nhiên nhìn thấy một thứ quả có độc xuất hiện trước mắt, thứ quả ấy rất mọng nước, rõ ràng biết ăn vào sẽ bị trúng độc mà chết, thế nhưng cô vẫn không thể bỏ đi.

“Tôi biết mẹ tôi đã nói những lời không phải với bạn, xin lỗi bạn!”

Tình Mỹ mở to mắt: “Bạn biết rồi ư?”

“Đúng, mẹ tôi đã nói với tôi rồi, bảo tôi đừng có tiếp cận bạn!”

Tình Mỹ thấy tim mình đau nhói, đau đến mức không thể hít thở. Tim đau quá, anh đến đây vì câu nói này ư? Nhưng chẳng phải mình đã né tránh anh ấy hay sao? Tại sao anh còn tiếp tục cầm dao đâm vào vết thương đang rỉ máu của mình?

Sao anh có thể tàn nhẫn đến thế? “Tình Mỹ, đừng khóc!”

Những ngón tay của Dực Thụ đang lau nước mắt cho cô, truyền hơi ấm từ người anh sang cho cô.

“Tôi biết, tôi sẽ không ảo tưởng đâu, bạn không cần phải đến tận đây để cảnh cáo tôi!”. Sống mũi cay cay, cô không dám thở mạnh. Tình Mỹ cảm thấy cổ họng nghẹn ngào, cố gắng lắm mới nói được ra lời.

“Nghe tôi nói hết đã!”

Dực Thụ ôm chầm lấy Tình Mỹ.

Xấp tờ rơi dày lại lần nữa trượt khỏi tay Tình Mỹ, rơi vung ra mặt đất. Một cơn gió nổi lên cuốn bay những tờ rơi ấy lên không trung, những tờ rơi như đang khiêu vũ trong không khí, giống như một điệu van lãng mạn, chúng cuốn lấy nhau, xoay tròn, lơ lửng trên cao.

Dực Thụ áp đầu Tình Mỹ vào ngực mình, từng nhịp đập trái tim anh đang vang lên bên tai cô.

Tình Mỹ ngây người, hai tay buông thõng, không biết nên đặt ở đâu, những tờ rơi trong tay đang bị gió cuốn đi dần, trái tim cô cũng hỗn loạn như những tờ giấy đang bay lả tả trong gió kia.

Giọng nói của Dực Thụ vang lên bên tai cô. Cô phải cố gắng lắm để có thể nghe rõ từng lời anh nói.

“Tình Mỹ, bạn là đồ ngốc, sao bạn có thể nhẫn tâm đối xử như vậy với tôi chỉ bởi vì lời nói của người khác chứ? Bạn có biết lúc bạn không đếm xỉa đến tôi, trái tim tôi đã đau đớn đến thế nào không? Giống như có ai đó cầm dao đâm mạnh vào tim tôi vậy! Tình Mỹ, tôi thích bạn!”

Ầm ầm ầm…

Một tiếng động lớn nổ vang trong tai Tình Mỹ, tim cô đập điên loạn, cả thế giới này dường như đang quay cuồng, mùi hoa thơm ngọt ngào ngập tràn trong không khí.

Anh đang nói gì thế? Dực Thụ vừa nói gì thế?

“Mặc dù anh không biết người con trai kia có mối quan hệ thế nào với em, nhưng anh không muốn để mình phải hối tiếc, anh muốn theo đuổi em. Cho dù em có bạn trai rồi anh cũng vẫn muốn theo đuổi em, anh không biết nếu không có em, anh sẽ sống tiếp ra sao. Kể từ lúc em bước vào cuộc đời anh, em đã trở thành không khí của anh, anh không thể sống thiếu em! Anh thích em! Tình Mỹ ơi…”

“Anh… em… em đang mơ sao?”

Tình Mỹ ngẩng đầu, nhìn thẳng vào đôi mắt sáng của Dực Thụ, ngây ngô hỏi.

Chắc chắn là đang nằm mơ rồi, nếu không sao mình có thể thấy Dực Thụ tỏ tình với mình? Trong mơ có thể xảy ra rất nhiều chuyện, nhưng đến khi tỉnh lại thường cảm thấy trong lòng hụt hẫng. Nhưng lần này, tại sao mình lại có cảm giác chân thực đến thế?

“Không phải là mơ đâu, Tình Mỹ cũng thích anh phải không?”

“Em thích anh ư?”

Tình Mỹ ngây ngô lặp lại, không biết tại sao bí mật trong tim mình lại bị anh phát hiện.

“Nếu không sao em lại buồn đến thế? Anh nhìn thấy hết rồi, kể từ ngày hôm ấy, em trở nên rất buồn bã. Nụ cười rạng rỡ của em kể từ ngày hôm ấy đã biến mất…”, anh ôm chặt lấy Tình Mỹ: “Tình Mỹ, em có biết không, nụ cười của em rất đẹp, giống như vầng mặt trời trong tim anh. Tình Mỹ, em là mặt trời của anh!”

“Em… em là mặt trời của anh…”

“Đúng thế, trước khi gặp em, cuộc đời của anh rất mờ nhạt và u ám, chính em đã mang lại ánh sáng mặt trời đến với cuộc đời anh. Kể từ sau khi em gái anh qua đời, mặt trời của anh đã lặn mất, em đã giúp anh nhìn thấy lại mặt trời, anh không thể không có em!”

Tâm tư của Tình Mỹ càng lúc càng rối loạn, cô cứ ngây ra để mặc cho Dực Thụ ôm mình, cô không thể ngờ một người giỏi giang như Dực Thụ lại thích mình, lẽ nào Dực Thụ đang thương hại cô? Hoặc cũng có thể vì cô giống như… người em gái đã khuất của anh chăng?

“Anh thích em là bởi vì em giống em gái anh phải không?”, Tình Mỹ không tự chủ được bản thân liền thốt ra câu hỏi ấy.

Ánh mắt Dực Thụ thoáng qua một chút đau thương, nhưng ngay lập tức bị thay thế bằng một thứ tình cảm sâu sắc, anh nghiêm nghị nhìn cô: “Lúc mới đầu, anh chú ý đến em là bởi vì em cho anh cảm giác giống như em gái anh, nhưng dần dà hiểu về em nhiều hơn, anh phát hiện phần giống với em gái của anh càng lúc càng nhạt nhòa, anh nhìn thấy em nhiều hơn, hơn nữa qua mỗi lần gặp gỡ anh lại dần nảy sinh tình cảm với em sâu sắc hơn. Điều này không liên quan gì đến em gái anh hết, người anh thích không phải là hình bóng của em gái anh, mà là em, Tình Mỹ!”

Những lời nói của Dực Thụ khiến cho Tình Mỹ choáng váng, cô cố gắng trấn áp bản thân, sau đó ngẩng đầu lên, chăm chú nhìn vào ánh mắt Dực Thụ. Nhìn vào đôi mắt đẹp như ngọc ấy, Tình Mỹ vẫn không thể tin rằng tất cả những gì đang xảy ra là sự thực.

Không phải là nằm mơ, không phải bởi vì mình giống em gái anh ấy!

Dực Thụ, thật sự thích mình!

Tình Mỹ cảm thấy rất vui, vui tới mức như muốn bay lên, cho dù sau này không thể ở bên nhau nhưng cô vẫn thấy vui. Cô muốn cười, nhưng không hiểu sao nước mắt lại tuôn rơi.

“Em có thể cho anh một cơ hội không? Hãy để anh theo đuổi em, mang lại hạnh phúc cho em!”

“Nhưng…”, Tình Mỹ nghẹn ngào: “Nhưng em chẳng có điểm nào tốt cả, em rất nhiều nhược điểm, em rất ngốc, còn anh lại giỏi giang như vậy, sau này chắc chắn sẽ có nhiều cô gái hoàn mỹ đến bên anh… Anh ở bên em, sẽ không hạnh phúc đâu…”

“Ai bảo thế? Gặp được em là chuyện vui nhất trong đời anh! Tại sao nói anh sẽ không vui, anh không thèm những cô gái hoàn mỹ kia, anh chỉ cần có em, Tình Mỹ ngốc nghếch ạ!”

“Dực Thụ…”

Tình Mỹ bật khóc. Đôi bàn tay buông thõng từ từ vòng qua vai Dực Thụ. Bờ vai anh thật rộng, đủ để cô cảm thấy yên tâm dựa vào. Nước mắt chảy tràn qua khóe môi. Tình Mỹ vùi mặt vào ngực anh, cảm giác bình yên như đã tìm được chốn đi về.

Tình Mỹ đột nhiên cảm thấy rất hạnh phúc, cho dù chỉ một giây sau có phải chết đi cô cũng không thấy hối tiếc.

“Sao lại khóc thế?”. Giọng nói của anh vẫn dịu dàng như muốn nhấn chìm Tình Mỹ trong ngọt ngào.

Tình Mỹ ngẩng đầu nhìn anh, vừa khóc vừa cười. “Hu hu… đây là giây phút hạnh phúc nhất trong đời em, Dực Thụ, em vui lắm!”

“Đồ ngốc!”

Dực Thụ nhẹ nhàng lau nước mắt cho Tình Mỹ, sau đó hôn phớt lên trán cô, cảm giác nhẹ nhàng như một cánh hoa anh đào lướt qua.

“Đúng thế, em thật ngốc! Anh ghét em lắm phải không? Giờ hối hận vẫn còn kịp đấy!” Tình Mỹ vừa gạt nước mắt vừa nói. “Đồ ngốc!”

“Đúng thế, em ngốc đấy, anh chê em chứ gì?”, Tình Mỹ trêu đùa, gục đầu vào ngực anh.

“Ha ha, nhưng anh thích em ngốc nghếch như thế!”

Nụ cười nở rạng rỡ trên môi Dực Thụ, tất cả những ám ảnh gần như tan biến hết, bầu trời u ám bấy lâu nay bỗng cao trong, rạng rỡ.

Trời sáng dần.

Tình Mỹ mở to đôi mắt trong bóng đêm, thực ra cô đã tỉnh từ sớm, nhớ lại tất cả những gì đã xảy ra tối qua, trong lòng trào dâng niềm hạnh phúc ngập tràn, khiến cô không thể ngủ nổi.

Nằm trên giường, cô không muốn ngồi dậy, chỉ biết nằm ôm chăn nhìn trời sáng dần, ngắm bầu trời chuyển từ màu đen sang sáng nhờ nhờ, sau đó bầu trời đỏ rực lên và mặt trời từ từ nhô cao.

Ông mặt trời lười biếng nhô lên từ phía đằng đông, chiếu những ánh sáng tươi mới qua khung cửa sổ, xuyên qua tấm rèm cửa, tỏa ánh sáng ra khắp phòng.

Trên đường lác đác có những người đi tập thể dục buổi sớm, một ngày mới lại bắt đầu.

Hôm nay dường như có chút khác biệt so với thường ngày, Tình Mỹ ôm chặt lấy cái chăn, miệng khe khẽ cười.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.