Giày Thủy Tinh Của Cô Bé Lọ Lem

Chương 55



Edit: Tử Liên Hoa 1612
Beta: Voicoi08, Maria Nyoko

Tiểu Dã ngồi ở trong xe, anh nhìn đồng hồ, tới giờ cô tan việc rồi, xe không khỏi chuyển phương hướng, đi ngược hướng về công ty.

Ngày đó cơm nước xong, anh cũng không có đưa Tiểu Mỹ trở về, ngược lại còn quay xe trở về trường học, vừa hay nhìn thấy Tiêu Dương đưa Tảo Tảo về nhà, anh lại ma xui quỷ khiến bám theo, trong một tháng này, anh đã vô số lần đi đến dưới tòa nhà này lặng lẽ nhìn cô ra ra vào vào, anh biết cô đã tìm được công việc mới, anh biết cô cũng không ở cùng Tiêu Dương.

Sáu giờ tối, người anh đợi cuối cùng cũng xuất hiện, nhìn bóng dáng nhẹ nhàng đó đi lướt qua mình, dáng người có lồi có lõm được váy áo tinh xảo bao lấy, Tảo Tảo không hề phát hiện khác thường tiến vào cầu thang. Ngay cả cách cửa xe, ngay cả khoảng cách giữa bọn họ rất dài, anh vẫn cảm nhận được hơi thở, mùi vị mềm mại ấm áp của Tảo Tảo, anh chợt vô cùng khát vọng được đắm chìm bên trong mùi vị ở nơi này. Tảo Tảo của anh trưởng thành rồi, thành một cô gái xinh đẹp làm người ta khát vọng.

Hình như anh lại trở về năm hai mươi tuổi, lại trở thành sinh viên nam của trường đại học ngày ngày chờ dưới lầu sinh viên nữ đó, chỉ là người sinh viên nam kia  chờ đợi là vui vẻ, cô gái của cậu ta sẽ giống như chim nhỏ lao vào trong ngực của cậu ta, mà anh chờ đợi chỉ là vô vọng khổ sở, anh không đợi được cô, chỉ có thể xa xa cách cửa sổ xe liếc mắt nhìn bóng lưng cô, cảm nhận một chút cảm giác ở gần cô.

Một lát sau, một cửa sổ ở lầu hai sáng đèn, anh mở cửa xuống xe, dựa vào cửa xe lấy thuốc lá ra, nhìn cái cửa sổ sáng loáng đó hung hăng hút một hơi khói dài, hơi khói đắng chát mà khô khan từ trong miệng tiến vào lồng ngực, đầy khoang ngực là vị đắng.

Có giọt nước lạnh như băng rời ở trên mặt, trời mưa rồi, Tiểu Dã ngồi về trong xe. Mưa mùa hè là thô bạo cuồng loạn, trên cửa sổ xe giọt mưa lớn như hạt đậu rất nhanh biến thành một màn mưa cuồn cuộn, cảnh vật ngoài cửa sổ trở nên hỗn độn, giống như tâm tình của anh lúc này, năm năm trôi qua rồi, anh cho là tất cả đều lắng đọng xuống rồi, anh cho là mình có thể lạnh nhạt, nhưng nếu như có thể như vậy thật thì sao hiện tại anh lại không ở công ty làm thêm giờ, mà là giống như một thiếu niên mới biết yêu, chờ dưới lầu nhà cô gái mình thích nhưng không có dũng khí đi lên. Anh đang sợ, sợ chính mình một khi đi lên sẽ không thể nào tiếp tục buông tay, sợ mình lại mang đến tổn thương cho cô một lần nữa.

Tiểu Dã mở cần gạt nước ra, cứ như vậy mất một lúc ánh đèn ở cửa sổ kia mới tắt, cô đi ngủ sớm vậy sao, trước kia Tảo Tảo chính là một con mèo đêm mà.

Đi thôi, buổi tối còn phải làm thêm giờ, Tiểu Mỹ vẫn còn ở công ty chờ anh, Tiểu Dã cố đè xuống ý tưởng lên lầu, bật động cơ xe, chuẩn bị rời đi. Vừa ngẩng đầu lại thấy dưới lầu có một bóng người màu vàng nhạt đứng đó, mưa lớn như thế, cô xuống làm cái gì?

Từng chiếc xe taxi một lao vụt qua trước mặt cô, làm như không thấy cô vẫy tay, hình như cô đang rất vội, không nhịn được nhìn đồng hồ, không hề hay biết hơn phân nửa người đã bị mưa rơi ướt.

Tảo Tảo lòng như lửa đốt nhìn màn mưa biến trời đất thành hỗn độn trước mắt, không thấy có chút dấu hiệu nào là sẽ tạnh, cô lại không bắt được xe taxi, điện thoại ở trong tay lại rung lên lần nữa, ông chủ lại đang thúc giục cô. Buổi sáng lão Lý bên bộ nghiệp vụ để cho cô chuyển cho ông chủ một phần tài liệu, mãi đến lúc tan làm cô vẫn không gặp được ông chủ nên tiện tay khóa ở trong két sắt, ai ngờ ngày mai ông chủ đi công tác muốn dùng, chìa khóa két sắt lại chỉ có cô có, ông chủ ở công ty đang lo lắng, cô chỉ có thể đội mưa quay lại công ty mở két sắt.

Một chiếc xe màu đen chầm chậm đi đến, dừng ngay trước mặt cô, chặn lại tầm nhìn của cô, chợt gương mặt xuất hiện từ sau cửa kính xe khiến cô giật mình: "Lên xe đi."

"Đi đâu?"

"Công ty."

Cửa xe vừa đóng, tất cả phong ba bão táp đều bị chặn bên ngoài xe, anh không lên tiếng cô cũng không nói lời nào, trong xe rất yên tĩnh, nhưng so với ngoài xe trong đây càng khiến Tảo Tảo có cảm giác khẩn trương áp bức hơn, sự yên tĩnh này khiến người ta kinh hãi trong lòng. Khi lên xe cô cố ý ngồi hàng ghế sau, nhưng rõ ràng có khoảng cách với anh đang ngồi hàng ghế trước, cô ngồi phía sau, cô lại có thể cảm thấy nhiệt độ cơ thể anh cùng cảm giác bị áp bách đang không ngừng truyền tới.

Vẻ mặt Tiểu Dã rất chuyên tâm, mắt nhìn thẳng mà lái xe, anh đưa khăn giấy cho cô: "Lau một chút đi."

Lúc này Tảo Tảo mới có cảm giác lành lạnh, trong xe mở máy điều hòa, phả vào quần áo dính trên người cô có chút se se lạnh, khiến cô không khỏi rùng mình, cảm giác như lỗ chân lông trên người đều dựng thẳng lên, cô vội vàng lấy khăn giấy cúi đầu lau.

Đột nhiên máy điều hòa không thổi gió lạnh nữa, là anh ta tắt máy đi rồi sao? Tảo Tảo ngẩng đầu lên, đúng lúc đụng phải ánh mắt của anh từ trong kính chiếu hậu, trong đôi mắt đó không có bình tĩnh thông thường, nơi đó tràn đầy sự thương tiếc không che giấu đi, có sự dãy dụa cùng khổ sở không bờ bến khiến người nhìn thấy mà phát hoảng, trái tim cô giật nảy dưới cái nhìn chăm chú của đôi mắt ấy.

Không để cô nhìn kỹ, ánh nhìn đó liền khôi phục sự an tĩnh, Tiểu Dã hơi bối rối quay đầu đi, nhìn thẳng phía trước, đã khôi phục lại dáng vẻ chuyên tâm lái xe.

Công ty của Tảo Tảo không xa , cô nhanh chóng lấy tài liệu ra, hai người lại là một đường yên tĩnh về nhà.

"Chờ chút!" Tảo Tảo đang muốn xuống xe liền bị Tiểu Dã gọi lại, cô kinh ngạc quay đầu.

“Để anh đưa em lên.” Tiểu Dã chần chừ một chút, cuối cùng vẫn nói ra chuyện muốn làm.

Không thèm nghĩ nhiều như vậy nữa, chuyện sau này hãy để sau này tính, tối nay anh chỉ muốn được ở cùng với cô thôi, Tiểu Dã thuận tay lấy ô bước xuống xe trước, giúp Tảo Tảo mở cửa, mặc dù anh đã che hết cả cái ô trên đầu cô nhưng mưa vẫn trút xuống liên tục, khi Tảo Tảo xuống xe thì vẫn ướt nửa người, một cái ô căn bản không đủ để che, huống hồ cô còn cố tình không đi gần Tiểu Dã.

Khoảng cách gần như thế, sắc mặt có chút tái nhợt của cô càng tôn lên đôi mắt đen bóng, cô gầy hơn so với trước kia, cằm hơi nhọn, bả vai cũng có vẻ gầy yếu, mái tóc được chải chuốt kĩ lưỡng búi ở sau ót lộ ra cái cổ xinh đẹp tinh tế, Tiểu Dã nhìn dáng vẻ xa lạ này thì trong lòng có chút đau đớn. Đây chính là cô gái anh từng thân mật, hiện tại cô dựa vào mình gần như vậy mà anh có cảm giác cách cô càng xa xôi hơn.

Bàn tay lén lút chạm tay phải của cô, đầu tiên là ngón tay sau đó là lòng bàn tay, cuối cùng thì cả bàn tay của cô cũng nằm gọn trong bàn tay to lớn quen thuộc, bàn tay kia vững vàng kéo cô về phía người anh, sau đó trên vai cô xuất hiện một bàn tay, mưa vẫn còn rơi nặng hạt, cả trời đất như chỉ còn mưa to như thác đổ cùng anh, bàn tay trên vai càng ngày càng ấm, càng ngày càng thêm nặng nề.

Tảo Tảo hơi co người lại, trước mắt xuất hiện bóng dáng của Tiểu Mỹ, Tiểu Dã như biết suy nghĩ trong lòng cô, tay đặt trên vai cô siết càng chặt, đứng trước mặt cô, không để cô có cơ hội lùi bước, sợi dây tơ hồng đã phai màu xỏ qua đồng xu vàng óng ánh trong cổ áo Tiểu Dã trượt ra ngoài, rơi vào tầm nhìn của cô. Ký ức mà cô cố gắng vứt bỏ, chôn giấu trong lòng như cỏ dại ngoan cường trỗi dậy chui ra khỏi trái tim, trong một đêm lan tràn khắp núi đồi. Là thứ gì quay cuồng trong lòng, là thứ gì đó khiến mắt cô đau xót, khiến nước mắt rơi đầy mặt tự lúc nào.
Anh ở bên cạnh thở dài, cô được ôm vào vòng tay có hơi ấm quen thuộc đến khắc cốt ghi tâm, hơi thở của anh, hương vị của anh phả vào mặt, trong lồng ngực nóng bỏng này thời gian năm năm giống dòng nước trôi qua, năm năm tương tư cỏ dại lan tràn. Anh vẫn là thiếu niên bướng bỉnh kia, cô vẫn là thiếu nữ hoạt bát đó, bất kể ở nơi nào, dù người bên cạnh là ai thì hình bóng người ấy trong lòng vẫn không hề thay đổi.

Là ai ở bên tai thở dài, là ai ở bên tai nhỏ nhẹ.
“Anh yêu em, Tảo Tảo.”

“Anh vẫn không thể quên được.”

“Chúng ta bắt đầu lại lần nữa, có được không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.