Giày Thuỷ Tinh Nối Duyên

Chương 11: Lời bạt



Từ hai giờ tới năm giờ sáng ngày Mười ba tháng Tám năm 2002, mưa sao băng Anh Tiên [1] đạt tới mức cực đại, chỉ cần đứng ở một nơi rộng rãi là có thể quan sát được bằng mắt thường.

[1] Tên tiếng Anh là Perseus

Tôi đang tối mắt tối mũi vì bản thảo thì đọc được một bản tin, trong đầu liền xuất hiện biết bao nhiêu ảo tưởng đẹp đẽ, tôi lập tức gọi điện thoại cho A Vy:

“Chúng ta có thể cùng thức đêm để viết truyện, đến lúc ba giờ sáng sẽ hẹn nhau đi ra ngoài để ngắm mưa sao băng. Thử nghĩ xem, chúng ta có thể cùng lúc nhìn thấy một ngôi sao lướt qua bầu trời. Điều này chẳng phải là rất lãng mạn sao?”, tôi rất vui vẻ, tấm tắc khen ngợi ý kiến mình vừa đưa ra.

“Thức đêm viết truyện”, ở đầu dây bên kia A Vy nói, “Xin lỗi nhé, tớ nộp bản thảo rồi, không muốn tiếp tục thưởng thức mùi vị địa ngục đó nữa đâu. Tớ có thể gọi cậu dậy lúc ba giờ sáng, nhưng ở chỗ chúng tớ không ngắm được sao băng”.

A Vy thấy đề nghị của tôi chẳng lãng mạn chút nào. Tôi không can tâm, lại tiếp tục gọi điện cho một người bạn khác là A Chi:

“Thức đêm viết truyện? Thôi đi. Tớ đã viết đến chương chín rồi, việc gì phải thức đêm với cậu nữa.”

Lại một gáo nước lạnh dội lên đầu tôi… Haizzz, mình quên mất! A Chi ngoan ngoãn chứ đâu giống mình.

Hai lần bị từ chối thẳng thừng, tôi cảm thấy bị tổn thương, đương nhiên ý tưởng thức đêm để viết truyện cũng như sao băng lướt qua không còn dấu vết. (Tối đó tôi đi ngủ rất sớm, nghĩ tới những điều A Chi đã nói: phụ nữ lớn tuổi rồi, không chịu nổi sự giày vò của việc thức đêm. Có lý, thực sự rất có lý. Bé ngoan A Chi đã nói thì nhất định chúng ta phải nghe theo rồi.)

Ý định thức đêm viết truyện đã bị bay lên chín tầng mây, nhưng tôi vẫn không quên việc ngắm mưa sao băng. Ba giờ sáng ngày hôm đó, tôi bỗng bị một sức mạnh vô hình kêu gọi – tiếng gọi của tự nhiên, tiếng Anh gọi là Nature is calling, có nghĩa là đi vệ sinh – xem đồng hồ, thật đúng giờ, tôi vội vội vàng vàng bước ra ngoài cửa.

Woa…! Bên ngoài, trời tối đen như mực, lại thêm tiết tháng Bảy âm lịch… Tôi càng thấy thích thú, niềm vui của tôi giống như quả bóng bơm hơi được thả bay lên trời.

“Anh… anh… dậy… dậy đi anh! Dậy ngắm mưa sao băng với người ta…”

Người đàn ông đang nằm trên giường không có phản ứng gì, nhưng tôi đâu dễ bỏ qua như thế… Ôi, không phải chứ, chuyện vui thế này nhất định phải chia sẻ cùng chồng… Hihi… Sau một hồi giằng co lên xuống, cuối cùng chồng tôi cũng tỉnh!

“Ưm! Ngắm sao băng nào!”

Tôi càng thêm đắc ý, háo hức kéo người chồng tội nghiệp còn đang mơ mơ màng màng đó đi ra ngoài. Trước cửa nhà tôi có một dòng sông nhỏ - chính là dòng Cơ Long mà hầu như năm nào cũng dâng nước ngập lụt ấy… - bờ đê bên sông quả là nơi rất thuận lợi để ngắm sao.

Quả nhiên, nằm xuống không lâu đã nhìn thấy ngay một ngôi sao vụt qua. Liền cầu nguyện… Sao băng! Xin cho con lần này nộp bản thảo đúng hạn!

Liên tục thấy năm ngôi sao vụt qua, cầu nguyện năm lần, cuối cùng tôi cũng rất thỏa mãn mà quay về. Về tới nhà, tôi mệt quá nên ngả lưng xuống là ngủ luôn, còn mơ thấy mình gọi điện thoại cho biên tập viên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.