Linh Dương không gửi thêm tấm ảnh nào khác, chỉ đẩy đưa gửi thêm một tin nhắn ám thị cho Chu Liệu: "Bây giờ không có nha"
"Vậy làm sao giờ, muốn xem chị gái mặc"
"Nhưng tôi không có, cũng không biết cậu muốn xem kiểu nào"
Ngón tay Chu Liệu ma sát vài cái lên màn hình điện thoại: "Em mua cho chị"
"Cuối tuần này có phải hẹn hò với bạn gái không?"
"Sao thế?"
"Tôi muốn đi đến một cửa tiệm, nhưng bị bạn cho leo cây rồi"
Chu Liệu hiểu ý tứ của đối phương, nhưng cũng không trả lời thẳng luôn: "A...tiếc thật đấy"
"Tôi cũng không muốn đi một mình, ngại lắm"
"Vậy mấy cô bạn khác của chị đâu?" Chu Liệu đùa cô
"Toàn không rảnh, làm sao đây Chu thiếu? Chắc tôi không phải đi một mình thật chứ..."
Đối phương nói xong, gửi một tấm ảnh đang nằm trên giường cắn môi như muốn khóc, phối thêm chiếc áo trễ xuống tận vai, Chu Liệu nhìn mà lòng ngứa ngáy, bên dưới cũng có chút nóng. Cậu uống cạn rượu trong ly, sau đó ngẩng đầu lên nhìn dáng vẻ Ollie nước mắt chảy dài, gương mặt đỏ ửng.
"Không chơi nữa, đi thôi, còn lại bọn mày thích chơi thế nào thì chơi" Chu Liệu nhìn thân hình cao lớn của Tần Trạm quỳ xuống chỗ trống giữa bàn và ghế sô pha, cùng với ánh nhìn âm u lạnh lẽo mà đối phương liếc tới: "Đừng đánh người là được, lần trước suýt thì tàn tật rồi"
Cậu ngồi lên xe thể thao liền đóng cửa, nhanh chóng lái về phía nhà Bạch Linh.
Đêm tối trong khu chung cư không có người qua lại, Chu Liệu kết nối bluetooth gọi cho Bạch Linh một cuộc điện thoại, người kia bắt máy rất nhanh.
"Còn chưa ngủ à, bảo bối?"
"Chưa, sao thế?" Bạch Linh rất ngạc nhiên khi Chu Liệu gọi điện cho mình.
"Nhớ cậu rồi"
"A....." Bạch Linh đỏ mặt hơi ấp úng.
"Tớ ở dưới nhà cậu"
"Sao cậu lại ở đây?"
"Nhớ cậu rồi đó" Chu Liệu đặt tay lên vô lăng, bây giờ tìm gái ở quán bar không còn thú vị nữa, Linh Dương cũng không cho ngủ, Bạch Linh đã là bạn gái cậu, cũng nên có chút tiến triển rồi.
"Cậu uống rượu rồi đúng không?"
"Uống một chút, bây giờ cậu ra ngoài được không?"
"Được thì được, người nhà đã ngủ hết rồi" tim Bạch Linh đập rất nhanh, cô hơi xấu hổ lại hơi sợ, bởi vì chưa từng ở với Chu Liệu vào đêm khuya bao giờ.
"Vậy bây giờ gặp cậu được không?"
"Vậy chờ tớ lát, tớ mặc áo khoác" Bạch Linh biết Chu Liệu lái xe đến chỗ cô mất rất lâu.
Thực ra Chu Liệu cũng không đợi bao lâu, Bạch Linh mặc một bộ đồ ngủ khoác thêm áo khoác đi tới. Bộ đồ ngủ làm từ vải bông màu xanh da trời, phối thêm hình con gấu nhỏ nhìn trông khá trẻ con, Chu Liệu nhớ những chiếc áo ngủ ren của mấy cô bạn gái trước kia, đột nhiên thấy giảm đi hứng thú, nhưng khi nhìn thấy gương mặt đỏ ửng của đối phương như vừa mới chui ra từ ổ chăn, tâm trạng lại tốt hơn.
"Sao lại chạy đến đây lúc nửa đêm thế, cũng không nói trước cho tớ biết"
"Muốn gặp cậu, nên tới thôi" trước giờ Chu Liệu nói dối không cần bản thảo, cậu kéo Bạch Linh một cái để cô ngồi lên đùi mình, may mà xung quanh không có người: "Cậu không muốn gặp mình à?"
"Không phải..." Bạch Linh cảm thấy tim mình sắp đập như trống rền, cô chưa yêu đương bao giờ, không biết tiến độ bình thường khi yêu là gì, cơ thể khi ngồi trong lòng Chu Liệu cũng hơi cứng ngắc, tay không biết đặt vào đâu.
Chu Liệu vén tóc mai giúp cô, sau đó thơm vào má cô, nhìn phản ứng trúc trắc của đối phương làm Chu Liệu hơi buồn cười: "Sao căng thẳng thế?"
"Không quen..."
"Quen rồi là được mà, chúng ta đã hẹn hò lâu thế rồi"
Chu Liệu nói xong lại định hôn lên môi người kia, rất dịu dàng không ép buộc cô, đủ không gian để chừa đường lui cho mình.
Bạch Linh đã nghe rất nhiều tin đồn về Chu Liệu, nói đời tư của cậu rất thác loạn, một chân đạp mấy thuyền, thích hẹn hò linh tinh, mấy cô gái đã qua tay cậu không đếm xuể, nhưng lúc mình ở cùng với cậu, đều cảm thấy mấy tin đồn ấy không giống thật, có điều vẫn giữ lại vài phần nghi ngờ.
Có lẽ là Bạch Linh không từ chối, Chu Liệu bắt đầu trở nên cường thế hơn, Bạch Linh được hôn rất thoải mái nhưng vẫn không kịp hít thở. Bả vai Chu Liệu rất rộng, đè cô lên vô lăng gần như che lấp cả người cô, cho đến khi bàn tay ấm nóng của đối phương vươn vào trong áo ngủ, đầu óc Bạch Linh mới tỉnh táo lại.
"Đi cùng với tớ không?"
"Đi đâu..."
"Cậu nói xem?" Chu Liệu cắn vào môi Bạch Linh.
Bạch Linh biết ngày này sớm muộn gì cũng tới, nhưng cô vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng, trong lúc do dự đột nhiên nhớ tới lời Tần Trạm và Đỗ Lệ dặn mình phải bảo vệ bản thân.
"Có lẽ...không được"
Chu Liệu dường như không ngờ được cô sẽ từ chối mình, cậu vẫn cố kiên nhẫn dỗ thêm lần nữa: "Tại sao? Không thoải mái à?"
"Không phải, muộn lắm rồi, ngày mai mình còn có tiết, còn bản thảo tranh vẽ phải nộp nữa, hơn nữa nếu mẹ biết không ở..."
Chu Liệu nghe mà thấy phiền, biết là đối phương không có kinh nghiệm, không ngờ lại không thạo thế sự như vậy, cậu giả vờ tủi thân nhìn Bạch Linh: "Nhưng bây giờ...có hơi khó chịu"
Bạch Linh cảm nhận được, cô lập tức đỏ mặt.
"Giúp tớ được không, bảo bối?"
............
Một chiếc xe thể thao màu bạc đỗ lại trước khu để xe, cô gái ngồi bên cạnh tháo dây an toàn, một bàn tay với khớp xương rõ ràng đã giúp cô mở ra.
Chu Liệu nhanh chóng xuống xe, đi qua bên kia mở cửa xe giúp cô.
"Chu thiếu chu đáo thật đấy" Linh Dương cười tươi như hoa, đôi guốc cao của cô đạp lên mặt đất: "Tối hôm đó cậu không trả lời, tôi còn tưởng là khiến cậu mất hứng rồi chứ"
Chu Liệu đợi cô bước ra rồi đóng cửa lại: "Đi tìm bạn gái rồi"
Linh Dương nghe cậu nói đến bạn gái cũng không có phản ứng gì: "Thế nào?"
Chu Liệu nói đoạn liền muốn trợn mắt trắng, Bạch Linh đi cùng cậu thật, nhưng chẳng làm đến cùng, đối phương đến đó xong làm gì cũng nói không được. Chu Liệu cũng không thích gượng ép, dù sao thì mấy cô nàng đẹp hơn còn đang xếp hàng chờ cậu ngủ đây.
Đưa đi đẩy lại, cuối cùng dùng đến đùi mới gọi là kết thúc, ngày hôm sau lại đưa cô về.
"Không tồi"
Bạch Linh nhìn Chu Liệu không có biểu cảm gì, chỉ biết chắc không có trải nghiệm gì tốt cho cam, cô cũng không nói nữa, đối phương trông như lại định hút thuốc.
"Tôi đến nhà vệ sinh"
"Ừ, em ở đây đợi"
"Được"
Chu Liệu dựa vào xe, ngón tay quẹt qua con lăn, một đốm lửa bùng lên, cậu hít vào một hơi, đầu thuốc lá rất nhanh đã bắt lửa.
Cậu quay người nhìn về phía sau, bãi đỗ xe hơi âm u không có một bóng người, chỉ có từng hàng xe dài xếp phía sau, cậu phun ra một ngụm khói, lại đi về phía trước mấy bước.
Đột nhiên có tiếng động ở phía trước, trong không gian yên ắng nghe rất rõ ràng, cậu cau mày, vừa định đi về, kết quả ngẩng đầu lên phát hiện ra âm thanh ở ống thông gió ở bên trên.
Cả tuần này cậu thấy rất kỳ lạ, cứ như có người đang theo dõi mình, nhưng mỗi lần ngoảnh đầu lại thì chẳng có ai.
Qua một hồi, tiếng giày cao gót đạp trên đất vang lên, Chu Liệu nhìn Linh Dương xách theo một túi nhỏ đi tới, đối phương rất tự nhiên kéo lấy tay cậu.
"Đi thôi"
"Sao thế?"
Sau tấm kính trong suốt không có gì, cậu khẽ híp mắt lại nhìn thêm một lượt nữa, giống như lúc nãy, vẫn chẳng có thay đổi gì.
Linh Dương cũng quay đầu lại nhìn theo: "Phía sau có gì à?"
"Không có gì"
Chu Liệu nghĩ là ảo giác thôi, nhưng mà vẫn thấy kỳ quái. Đợi đến khi cửa thang máy mở ra, cả hai nhanh chóng bước vào.
Sau chiếc cột được đánh dấu bằng chữ D trong bãi đỗ xe, một người mặc cả cây đen, đội mũ lưỡi trai đeo khẩu trang đứng ở sau đó, hắn tắt điện thoại đi, viết lại lịch trình ngày hôm nay lên tấm giấy ấy. Mà mấy hàng chữ được tô đậm màu đỏ, chính là địa chỉ nhà của Chu Liệu, cùng với quỹ đạo và lịch trình hằng ngày của cậu trong một tuần này.
Nghe thấy tiếng thang máy đóng lại, người đứng phía sau cột chỉnh lại cổ áo, che đi vết sẹo hình vòng cung trên hầu khiết, sau đó cụng tay đi về phía lối thoát hiểm tối mịt bên cạnh thang máy.