Gieo Nhân Nào Gặt Quả Nấy

Chương 19



28. 

Đám quan lại ở đó không ai nhận ra nữ nhân trước mặt, sợ hãi kêu lên: "Chẳng lẽ đây là trưởng nữ đã ch yểu năm xưa của Lục gia?" 

Lục lão tướng quân vội vàng nhảy ra phủ nhận: "Trưởng nữ của ta đã ch từ lâu rồi! Thứ nữ chính là Hoàng hậu nương nương bây giờ, nữ nhân này, ta không quen biết!" 

Lục Dương Vân biết mẫu thân đã qua đời, Lục gia sẽ không bao giờ nhận mình nữa. 

Trưởng tỷ đặt tất cả hy vọng lên người Hoàng thượng: "Bệ hạ, thiếp... Dương Vân đã viết rất nhiều thư cho người, sao người chẳng hề hồi âm?" 

Nhắc đến những lá thư đó, trán Lý Diên Thành bắt đầu nổi gân xanh, nhưng hắn kìm nén cơn giận, hỏi ngược lại: "Những lời trong thư đó đều là tâm ý thật của ngươi sao?" 

Lục Dương Vân gật đầu rất mạnh: "Đều là lời thật lòng! Toàn bộ đều là lời từ đáy lòng của thiếp!" 

Lục Dương Vân thật sự đã hối hận rồi, bày mưu g.i.ế.c ch tình lang chính là để bày tỏ quyết tâm và thành ý với Lý Diên Thành. 

Viết những lá thư đó lâu dần, nội dung một nửa là than thở, một nửa là tỏ tình, gần như biến thành thư tình. 

Những lá thư đó chân thành và khiêm nhường như vậy, bất kỳ người đàn ông nào cũng sẽ mềm lòng! 

Lục Dương Vân rất tự tin: "Từng chữ từng câu trong thư đều là tình ý muộn màng mà thiếp dành cho bệ hạ! Không một chữ nào là giả dối!"

Nhưng sắc mặt Hoàng thượng lại càng lúc càng âm trầm, "Được lắm, không một chữ nào là giả dối." 

Lục Dương Vân hoàn toàn không biết những lá thư đó đã bị ta đánh tráo. 

Hoàng thượng lúc này lại hiểu rằng toàn bộ những lời khoe khoang trong thư về đời sống tình cảm của Lục Dương Vân và tình lang chính là ý thật từ miệng Lục Dương Vân. 

Đột nhiên hắn bật cười, cười bản thân mình còn khôi hài hơn cả vai hề trên sân khấu! 

Lục Dương Vân cho rằng Hoàng thượng đang vui mừng vì gặp lại mình, nên cũng nở nụ cười với hắn, Lục Dương Vân lên tiếng như điều đương nhiên: "Hoàng thượng, trước kia đều là lỗi của thiếp, là thiếp sai rồi, bây giờ, thiếp nguyện gả cho người, ngồi lên ngôi vị Hoàng hậu kia!" 

Lục Dương Vân bước lên một bước, định nắm lấy tay Hoàng thượng, nhưng Hoàng thượng lại kéo tay ta: "Trẫm đã có Hoàng hậu rồi, người là cái gì cơ chứ?" 

Ánh mắt khiêm nhường yếu ớt của Lục Dương Vân khi nhìn ta chuyển thành oán hận điên cuồng: "Sai rồi! Đều sai rồi! Thiếp mới là Hoàng hậu! Thiếp mới là Hoàng hậu! Hôm nay thiếp vốn phải là thê tử yêu quý mà người tìm lại được! Chứ không phải Lục Thư Ngọc!" 

Trưởng tỷ tức giận chỉ vào ta: "Nó chỉ là một kẻ thế thân hèn mọn! Nó chỉ là kẻ thế thân của thiếp mà thôi!" 

Kẻ thế thân? 

Hoàng thượng ôm ta vào lòng: "Hoàng hậu của trẫm được nuôi dưỡng tôn quý, xinh đẹp lộng lẫy, làm sao có thể là kẻ thay thế cho một mụ đàn bà xấu xí như ngươi?!" 

Lục Dương Vân sững sờ tại chỗ, đột nhiên sụp đổ: "Người chê thần thiếp? Thần thiếp biến thành như vậy chẳng phải cũng là do Lục Thư Ngọc hại sao?! Lục Thư Ngọc, là ngươi hại ta, tất cả những gì ngươi có hôm nay vốn phải là của ta!" 

"Hoàng thượng, căn bệnh của người vốn dĩ không cần dùng m.á.u của Lục Thư Ngọc làm dược dẫn, Lục Thư Ngọc lừa người đó!" 

Lục Dương Vân độc ác trừng mắt nhìn ta: "Chỉ cần nó ch đi, mọi thứ sẽ giống như trong mơ, thiếp sẽ lại biến thành tiểu thư khuê các, biến thành Hoàng hậu!" 

Lục Dương Vân nói xong, đột nhiên rút cây trâm bạc trên đầu ra, đ.â.m về phía ta, ta còn chưa kịp chớp mắt, Lục Dương Vân đã khựng lại ở giữa không trung. 

Một thanh kiếm xuyên qua bụng của Lục Dương Vân, Lục Dương Vân cúi đầu xuống, nhìn thấy chuôi kiếm đang nằm trong tay hoàng đế. 

Lục Dương Vân khó tin, giọng run rẩy: "Hoàng thượng... Người làm gì vậy, ta là Dương Vân người yêu nhất mà!" 

Hoàng đế cười lạnh một tiếng: "Hai năm nay, ngày nào ngươi cũng viết cho trẫm những chuyện ân @n ái ái giữa ngươi và tình lang, ngươi coi trẫm là cái gì chứ?" 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.